Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1690: Cứu mạng với!

Đàm Đàm vừa nghĩ tới đây, nhìn thấy Thiên ma bay vụt tới trước mặt, lập tức trần giọng hét lớn: "Chậm đã! Ta có chuyện muốn nói!"

Thiên ma quả nhiên thu tay lại, nghi hoặc nói: "Cái gì, ngươi có gì để nói?"

Đàm Đàm thở dốc hai hơi, điều hòa hô hấp, nói: "Để công bằng... ngươi trước tiên lui lại ba bước!"

Thiên ma nghi hoặc khó hiểu: "Vì sao?"

Đàm Đàm cả giận nói: "Vậy có lùi hay không? Con mẹ nó, sao nói chuyện với ngươi thôi cũng vất vả như vậy?"

Thiên ma hừ lạnh một tiếng: "Lùi thì lùi, coi ngươi có thể làm gì?"

Đàm Đàm đề khí, đột nhiễn ưỡn ngực, hướng về phía Thiên ma mà quát lớn một tiếng: "A!!!'

Thanh âm như sấm mùa xuân, chấn động tứ phía.

Thiên ma nghe vậy, không hiểu sao lại lui một bước, nói: "Ngươi muốn..."

Hắn còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy Đàm Đàm đề trung khí, dốc hết lực lượng toàn thân, rống lên như điên: "Chu mi nga!"

Thiên ma lập tức ngạc nhiên, quả thật không thể tin vào lỗ tai của mình, kinh ngạc vạn phần hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Đàm Đàm làm sao còn quản hắn hỏi cái gì? Chỉ liên thanh rống lên: "Dương Dương Ngang.... cứu mạng a... Dương Dương Ngang.... cứu mạng a... Nếu ngươi không tới, ta xong đời rồi... đồ chết tiệt nhà ngươi..."

Thiên ma giận tím mặt: "Thì ra là ngươi đang cầu cứu, không ngờ ngươi còn há miệng cầu cứu!"

Đàm Đàm cả giận nói: "Đồ thiếu muối! Không ngờ bây giờ mới nhìn ra là ta đang cầu cứu! Đụng phải người xấu, đánh không lại, chẳng lẽ ta không được hét cứu mạn sao? Đây là cái logic chó má gì?"

Tiếp đó lại há miệng, điên cuồng gào rống đinh tai nhức óc: "Cứu mạng a, Dương Dương Ngang...!!!"

Đàm Đàm cũng không tránh lui, tung người nghênh đón, đám người Cổ Nhất Cổ cũng bám sát theo phía sau, gia nhập chiến cuộc, trong nháy mắt đã đánh với Thiên ma loạn như cào cào.

Mọi người phe Đàm Đàm đồng tâm hiệp lực, liên thủ kháng địch. Trận này xác định hoàn toàn không có cửa thắng, bất quá tề tâm hợp lực, cố gắng tranh thủ một đoạn thời gian ngắn thì vẫn có thể. Hiện tại chỉ có thể hi vọng trước khi mọi người bại trận, thật sự có "Cứu mạng" chạy tới cứu mạng!

Trên bầu trời.

"Cứu mạng a...." thanh âm độc nhất vô nhị Cửu Trọng Thiên đại lục, cũng lộ ra một vẻ thê thảm độc nhất vô nhị, hướng về trăm ngàn ngàn dặm bốn phương tám hướng, cao tốc khuếch tán ra ngoài. Đúng là thanh chấn ngàn vặn.

Trong Trung Đô thành.

Nếu luận về vị trí, Cố Độc Hành cùng Mạc Khinh Vũ là gần nhau nhất

Đang tiến hành tuyên truyền, chém giết... còn thời thời khắc khắc đề phòng đánh lén, Cố Độc Hành thủy chung vẫn đem một bộ phận tâm thần chú ý tới tin tức phía Mạc Khinh Vũ.

Dù sao đây chính là đại tẩu tương lai đó.

Nhất là niên kỷ Mạc Khinh Vũ nhỏ như vậy, lại còn là lần đầu tiên thử đại chiến!

Mặc dù tu vi Mạc Khinh Vũ đã đạt tới đỉnh phong, nhưng Cố Độc Hành vẫn hoàn toàn không yên tâm.

Kỳ thật Mạc Khinh Vũ ở phía đông bắc, Cố Độc Hành lại ở phía chính bắc, vốn là do Sở Dương an bài. Cố Độc Hành cũng không phải người ngu, hắn đương nhiên biết rõ ý tứ Sở Dương làm như vậy.

Là cửu kiếp huynh đệ, lại là đầu tiên quen Sở Dương, ở chung lâu nhất, cho nên Cố Độc Hành đương nhiên cũng là người hiểu Sở Dương sâu nhất. Tuy Cố Độc Hành vốn là người có thực lực tối cường trong các huynh đệ cửu kiếp, nhưng cho dù Cố Độc Hành không có thực lực tối cường, trong tâm thức, Sở Dương vẫn đặt Cố Độc Hành ở đây mới là yên tâm nhất.

Đây cũng không phải là nói các huynh đệ khác không thể hoàn toàn yên tâm, mà là có nghĩa là trong lòng Sở Dương, có một loại khái niệm "vào trước là chủ", cái này không liên quan tới cảm tình, chỉ có liên quan tới thứ tự trước sau.

Đâu là điểm mù trong lối suy nghĩ của nhân loại, không liên quan tới đạo lý, có thể nói là một loại hành vi tiềm thức.

Chính như một số giám đốc xí nghiệp hiện tại, rõ ràng có thiên lý mã thượng giai lại không dùng, vào một số thời khắc mấu chốt nhất, vẫn sẽ sử dụng lão huynh đệ cùng gây dựng sự nghiệp lúc trước... Tuy biết rõ làm như vậy chưa chắc đã chính xác, nhưng vẫn theo bản năng mà làm như vậy...

Cho dù cuối cùng hỏng mất đại sự... thì thế nào?

Thấy Mạc Khinh Vũ bên kia một đường suôn sẻ, Cố Độc Hành đương nhiên cũng an tâm. Mà ở phía Tây Bắc, Đổng Vô Thương lại đang dùng một loại khí thế như cầu vòng, hướng về phía trung tâm mà tiến thẳng.

Như vậy, thế cục chính bắc, đông bắc, tây bắc, ba mặt đã dần dần ổn định, trong lòng Cố Độc Hành cuối cùng cũng có chút thả lòng rồi.

Một đường chém giết cho tới bây giờ, áp lực có thể nói tuyệt không lớn.

Không riêng gì những người tham gia thịnh hội không có cao thủ gì đặc biệt xuất chúng, cho dù là phe chấp pháp giả, cũng không có cao thủ nào xuất hiện. Ngay cả có mấy cao thủ chí tôn trên danh nghĩa xuất hiện, cũng có thể tiện tay thu phục, căn bản không đủ để ảnh hưởng tới đại cục.

Cho nên Cố Độc Hành rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi là bởi vì Pháp Tôn không có ý định trực tiếp trở mặt ở thời điểm này... Cái này cơ bản là giống như Sở Dương đã dự tính. Pháp Tôn đặt mục tiêu hành động lần này lên Thiên Đỉnh thịnh hội, nếu không có biến cố quá lớn, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, vì nhỏ mất lớn.

Nếu như lần này phát động tác chiến toàn diện, phe chấp pháp giả đương nhiên có phần thắng khá lớn, nhưng Thiên Đỉnh thịnh hội khổ tâm trù tính lại bị phá tan tành.

Một khi đại chiến bạo phát, Pháp Tôn cùng Thiên ma sau này còn muốn tụ tập cao thủ lại như lần này, tuyệt đối không có khả năng.

Như vậy, Linh hồn chi lực mà bọn hắn cần kịp không có chỗ để hấp thu... Muốn tìm được, ít nhất cũng phải gặp trắc trở gấp mấy trăm lần, thậm chí là mấy ngàn lần!

Pháp Tôn thế nào lại nhìn không thấu được mất lần này?

Mắt thấy dư luận bên này đã triệt để hình thành, Cố Độc Hành liền định hội hợp với Mạc Khinh Vũ. Chỉ có chân chính hội hợp, mới có thể hoàn toàn yên tâm, sau nói cái khác cũng không muộn.

Dù sao hiện tại cửu đại gia tộc cũng đang toàn lực phối hợp với chúng ta, mục tiêu lão đại yêu cầu cũng hoàn thành gần như hoàn mỹ rồi.

Cố Độc Hành thét dài một tiếng, đang chuẩn bị xông về phía Mạc Khinh Vũ. Bên này tuy gặp vô số lần vây công đánh lén, nhưng cuối cùng đều không bằng đánh rắm, đến một vết thương trên người Cố nhị gia cũng không lưu lại, thậm chí quần áo vẫn còn vô cùng chỉnh tề, sạch sẽ.

Thật sự quá dễ dàng rồi. Đây chính là chỗ tốt của tu vi cao!

Trong lòng, tám người đều đang cùng trò chuyện thoải mái khoái trá với Sở Dương.

"Chỗ này hình như không có áp lực gì đáng nói. Ta là ai chứ, hắc hắc...." Tự sướng như vậy, ngoài trừ Ngạo Tà Vân ra đúng là không có người thứ hai. Con giun này hiện tại đã gần như quên hết tất cả rồi: "Ta cướp được rất nhiều thứ. Oa ha ha... phát tài rồi..."

Câu này không khỏi khiến chúng huynh đệ tập thể khinh bỉ: Trừ tên thần giữ của Ngạo Tà Vân này ra, hình như chẳng có ai rảnh hơi đi cướp đồ vào lúc này...

Nói xem xem, trên người một đám võ giả cấp thấp thì có bảo bối tốt gì, có thể lọt vào pháp nhãn cao thủ chí tôn cửu phẩm? Thông thường, nếu có chí tôn cửu phẩm nói với võ giả cấp thấp hơn, ngươi có cái gì thì lấy ra cho bản tôn xem nào. Võ giả kia tuyệt đối sẽ lập tức dâng lên. Còn phải cướp đoạt, ra vẻ vinh quang nữa sao...

Dù sao võ giả cấp thấp cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội kéo quan hệ với chí tôn cửu phẩm. Trong khi đó, Ngạo Tà Vân lại xuất thủ cướp bóc võ giả cấp thấp, nói ra thật đúng là không dễ nghe chút nào!

Không phải là vô sỉ bình thường.

"Ta thật khinh bỉ...". Thanh âm Nhuế Bất Thông: "Ta thế nào lại ở cùng với con hàng này nhỉ. Ta thật muốn nói ta không quen hắn. Thật sự quá mất mặt rồi..."

"Mụ nội nó, cẩu đại di!" Kỷ Mặc cao hưng phấn chấn: "Thật đã nghiền, đáng tiếc không có cao thủ thử tay. Hơi đáng tiếc..."

""Bên ta nhiều ít có chút cố hết sức đó..." Thanh âm La Khắc Địch rõ ràng có vẻ trêu chọc: "Ngao ô... bên ta không ngờ còn có cao thủ hoàng cấp, hơn nữa còn có rất nhiều, đánh đã thật!"

Mọi người cùng mắng lớn. Con hàng này cũng thật nói ra được.

"Bên ta hết thảy đều bình thường, không có áp lực." Tạ Đan Quỳnh vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Không cần nhiều lời nữa. Mọi người nhanh chóng tập hợp mới là chính sự. Tránh đêm dài lắm mộng." Đổng Vô Thương nói. Bên người Đổng Vô Thương rõ ràng có Mặc Lệ Nhi chỉ đạo, nếu không chỉ bằng vào Đổng Vô Thương, thế nào cũng không thể nói ra một câu lấy đại cục làm trọng như vậy.

Điểm này, mọi người đều biết rõ trong lòng, không khỏi cười vang một trận, cười đến Đổng Vô Thương không hiểu ra làm sao, chẳng lẽ câu này của Mặc Lệ Nhi có vấn đề gì? Không có vấn đề mà? Thật sự không có vấn đề a! Quá khó hiểu...

Thanh âm Sở Dương truyền tới: "Bên Khinh Vũ không thấy nói chuyện? Là đụng phải nhân vật khó chơi sao?"

Thanh âm Mạc Khinh Vũ ngọt ngào vang lên: "Ta không sao mà, hết thảy thuận lợi."

Sở Dương thở phào một hơi: "Sau khi mọi người hội hợp, từ trung tâm tỏa ra, lan tràn ra tứ phía. Xong việc thì quay trở về. Lần này hành động, bên Pháp Tôn nhận tin tức khẳng định cũng phải cần một chút thời gian. Lần này chúng ta đánh cho hắn trở tay không kịp, về sau vị tất đã có cơ hội như vậy nữa... Kế tiếp phát triển nhu thế nào, bây giờ còn khó nói."

"Hiểu rồi." Mọi người cùng nhau ứng tiếp.

Đúng vào lúc này, Cố Độc Hành cảm thấy phương bắc có hai cỗ khí tức mạnh mẽ phá không mà tới. Người chưa tới, nhưng khí thế tuyệt cường đã giống như gió lốc ập tới, trầm trọng áp xuống.

Hai người này tất nhiên không phải tầm thường. Cố Độc Hành phát hiện không khỏi ngẩn ra, lập tức nói: "Phía bắc có hai cao thủ tới, sát khí nghiêm nghị, chỉ sợ là cao thủ phe chấp pháp giả tới. Mọi người cẩn thận đề phong."

Mạc Khinh Vũ cũng lập tức nói: "Ta cũng cảm ứng được rồi. Có cảm giác nguy hiểm như vậy, chứng tỏ người tới tu vi cực cao, chỉ sợ không hề kém hơn chúng ta."

Những người khác đều phụ họa.

Hai người này thế tới hung hãn, sát khí lại không hề che giấu, cho nên tất cả mọi người đều cảm giác được.

Sở Dương ở bên kia quyết định thật nhanh: "Mọi người lập tức tụ tập ở trung tâm! Cẩn thận đề phong, hết thảy đều đặt an toàn lên làm đầu! Chú ý quan sát liệu có phải cao thủ chấp pháp giả xuất động quy mô hay không. Nếu đúng thì nhanh chóng tránh thoát, nếu không phải thì trực tiếp liên thủ giết chết!"

Chúng huynh đệ ứng tiếng, nhanh chóng lao về phía trung tâm tụ hợp, giống như lưu tinh thiểm điện.

Tám phương hướng, chín đạo thân ảnh giống như lưu tinh ngang trời. Uy thế chí tôn cửu phẩm vào giờ khắc này mới chính thức hiển lộ ra, trong phút chốc, tất cả thanh âm trong Trung Đô thành đều biến mát.

Tám vị chí tôn cửu phẩm cùng toàn lực triển khai hành động, khí thế toàn diện khai hỏa. uy thế như vậy, cho dù là ở Trung Đô cũng giống như một hồi khai thiên tích địa!

Mọi người phía dưới đều không tự chủ được mà ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh bay xẹt qua không trung, cả đám ngây người.

Cửu kiếp!

Cửu kiếp của Cửu Kiếp kiếm chủ! không ngờ đã trưởng thành tới mức này!

Mấy phương hướng trong thành, đám cao thủ cửu đại gia tộc cũng cảm thụ được uy thế lẫm liệt của cửu kiếp huynh đệ, cả đám mặt mày phức tạp, ánh mắt chớp động. Không ít người còn thở dài trong lòng.

Cửu kiếp, đã là cửu phẩm!

Đã có thể tính là đại thành, quét ngang thiên hạ! Thiên ma bên này không thể địch nổi, cửu kiếp bên kia cũng đã đủ lông đủ cánh.

Làm sao bây giờ?

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.

Hai tiếng thét dài lăng lệ, phá không mà tới.

Ánh mắt Cố Độc Hành chợt lóe, Hắc Long ngâm vang một tiếng, bay lên, hóa thành một con hắc long yên khí cuồn cuộn, cuồng mãnh phóng tới nghênh đón!

Đổng Vô Thương hai chân phát lực, cả người cùng đao bay lên không trung, thoáng đổi phương hướng, hướng về phía bắc mà mãnh liệt nhào tới.

Nghênh địch!

Hai thanh âm lạnh lẽo như kim thiết va chạm vang lên: "Thiên hạ cửu kiếp? Hôm nay nhận lấy cái chết!"