Đến lúc này, diện tích dược điền trong Cửu Kiếp không gian ít nhất cũng phải gia tăng gấp đôi. Vô số linh dược mới đều đang lay động tràn ngập sức sống trong dược điền.
"Tòa Tinh Linh chi thành này, chúng ta lòng vòng nửa ngày rồi, cho dù không được một vòng thì cũng phải được hơn phân nửa rồi chứ?" Sở Dương hỏi.
"À... Chắc sắp được một nửa rồi. Bây giờ nói tới một vòng còn sớm lắm. Đồ tốt vẫn còn ở đằng sau kia." kiếm linh rõ ràng vẫn vô cùng hưng phấn.
Tinh Linh chi thành chân chính đó, kiếm linh kiếp này đúng là lần đầu tiên được tiến vào. nếu như đã tiến vào siêu cấp bảo sơn thế này, làm sao có thể không thắng lợi trở về?
Sở Dương ngã nhào: "Con mẹ nó, lão tử mặc kệ! Tổ sư... Một nửa cũng không tới, đây là cái khái niệm gì, đào hết chắc eo ta gãy luôn mất... Ta mặc kệ, không đào nữa!"
"Chẳng trách Úy công tử hỗn đản kia lại hào phóng như vậy. Thì ra linh dược nơi này nhiều thế này. Số lượng nhiều đến đè chết ngươi, cho dù là đào lấy linh dược thôi cũng mệt chết người rồi...." Sở Dương căm giận nói: "Uổng công ta suy nghĩ cho hắn, mỗi loại chỉ lấy một gốc. Nếu như cướp sạch.. vậy lấy được bao nhiêu chứ...."
kiếm linh nói: "Kiên trì kiên trì, kiên trì thêm một chút thu hoạch lại nhiều thêm một chút, tiếp tục, kiên trì càng lâu, thu hoạch càng nhiều..."
Sở Dương lắc đầu như trống bỏi: "Ngươi đi lừa trẻ con đi. Ta thế nào cũng không phải nông dân... Sai sử ta như vậy? Ta cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng biết mệt mỏi chứ!"
"Nhưng vấn đề hiện giờ là linh dược còn sống hơn mười vạn năm, chúng tổng cộng mới tìm được chưa tới mười gốc...." kiếm linh có chút không cam lòng: "Hay bây giờ chúng ta chỉ tìm linh dược đỉnh cấp thôi? Cấp thấp trước tiên tạm thời không thu, thế này được chưa?"
kiếm linh cơ trí ra điều kiện hào phóng, Sở Dương cũng cảm thấy có lý, từ mặt đất bò dậy, vặn lưng một cái: "Được rồi, bây giờ chúng ta chỉ lấy năm vạn năm trở lên..."
kiếm linh trợn trừng mắt lên. Người ta còn ngại ít bảo bối, còn xem con hàng này... thiếu kiên nhẫn đến độ muốn ném hết ra ngoài... Còn lấy giới hạn "năm vạn năm" trở lên. Nếu để chuyện này lộ ra ngoài, không biết có bao nhiêu người muốn giết hắn nữa...
Lại qua một hồi lâu.
"A!" kiếm linh đột nhiên trở nên kích động.
"Làm sao vậy?" Sở ngự tọa bị hắn dọa cho hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại.
"Thật không ngờ tới, nơi này lại có đồ tốt bậc này! Ta thật sự là...." kiếm linh trợn trừng mắt nhìn về phía trước: "Thật... thật sự... không thể nào tin nổi...."
"Rốt cuộc là thứ gì tốt, ngươi nói đồ tốt thì ta biết cái gì tốt. Đừng có lấp la lấp lửng..." Sở ngự tọa theo ánh mắt kiếm linh nhìn lại, chỉ thấy trong một mảnh xanh um tùm, một cây đại thụ chết héo đứng sừng sững.
"Ở đó rốt cuộc là có cái gì? Ta có thấy gì đây?" Sở Dương tìm nửa ngày mà không thấy linh dược.
"Nhìn cái cây chết héo kia kìa!" kiếm linh thở phì phò: "Đó chính là đồ tốt đấy!"
"Ặc?"
"Đó chính là Thiên Tinh mộc mà ta vừa nhắc tới đó!" kiếm linh cực kỳ kích động: "Thiên Tinh mộc đó, hơn nữa nhìn cái cây này, ít nhất nó cũng phải sinh trưởng mười mấy vạn năm rồi... Trời đất ơi..."
Lúc trước chỉ vì một miếng Thiên Tinh mộc lớn bằng hộp trà thôi, lão tổ tông Sở Tiếu Tâm đã phải đi cửu đại gia tộc ăn cướp, thiếu chút nữa phải trả giá bằng tính mệnh...
Chỉ một miếng Thiên Tinh mộc đủ để chế tạo giới chỉ thôi, cũng có thể khiến giang hồ hỗn chiến huyết tinh rồi.
Ở nơi này, lại có một cây đại thụ ba năm người ôm không hết!
Chỗ này thì có thể làm bao nhiêu cái không gian giới chỉ chứ?
Sở Dương lập tức hạnh phúc muốn hôn mê.
Kỳ thật kiếm linh cũng hôn mê, nói chuyện đều có chút lộn xộn rồi: "Nơi này lại có cả một cây đầy đủ... Thiên Tinh mộc, cho dù là ở Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng sắp tuyệt chủng rồi... Trời ơi, ở nơi này lại có nhiều như vậy... trời ạ... ta không phải đang nằm mơ chứ? Nếu như là đang nằm mơ, vậy để lát nữa hay đánh thức ta...."
Tiếp đó lắc lắc Sở Dương: "Mau, mau thu lại! Thu hết! Đây chính là đồ tốt nhất đẳng đó. Có cái này, những thứ khác bỏ qua hết cũng không sao. Đương nhiên, có thể bảo lưu toàn bộ là tốt nhất."
Sở Dương cũng hưng phấn không thôi, nhưng hắn vừa định hành động thì lại dừng lại, nói: "Ta đi nói với Úy công tử một tiếng, Linh dược khác thì cũng thôi, dù sao nơi này còn nhiều như vậy. Nhưng Thiên Tinh mộc cũng chỉ có một gốc này, lại là vật báu vô giá, ý nghĩa trọng đại, không nói một tiếng, ta là cầm thú rồi."
kiếm linh điên tiết kêu lên: "Cầm thú thì cầm thú! Có cái gì mà không được. Vì Thiên Tinh mộc này, cho dù ngươi làm cầm thú một lần thì đã sao? Van cầu ngươi, ngươi làm cầm thú một lần đi. Thứ tốt thế này, vạn nhất để Úy công tử biết... Hắn làm sao có thể để ngươi mang đi? Đây chính là đồ tốt mà trên Thiên Khuyết cũng khó tìm đó. Nếu ngươi bỏ qua cơ hội này, ngươi liền không bằng cầm thú."
Sở Dương kiên quyết lắc đầu: "Không bằng cầm thú cũng được, ngươi ẩn thân đi."
Lập tức cao giọng truyền âm: "Úy huynh! Ngươi nhanh tới đây một chút."
"Ngu, ngu vkl. Ngươi đúng là ngu ngốc cầm thú cũng không bằng...." kiếm linh ẩn thân, truyền âm, dậm chân than thở. Trên mặt liên tục lộ cả các loại biểu tình ảo não, tiếc nuối, mất mát.... biến chuyển không ngừng...
Sưu một tiếng, Úy công tử ngang trời mà tới, có vẻ rất là bất mãn: "Ngươi lại có chuyện gì? Ta bên kia đang rất bận, mau nói cho xong đê."
"Ngươi bên kia có chuyện gì, cũng không thể so sánh với chuyện này. Nhìn qua bên kia xem, xem đó là thứ gì." Sở Dương chỉ vào Thiên Tinh mộc: "Đây chính là Thiên Tinh mộc trong truyền thuyết, Thiên Tinh mộc có thể chế tác trang bị không gian, tuyệt đối là bảo vật độc nhất vô nhị đó."
Úy công tử day day trán: "Thì làm sao? Nếu như ngươi thích, cứ lấy đi là được, loại chuyện vớ vẩn này cũng phải hỏi ta? Hay là ngươi định khoe khoang vận khí ngươi tốt?"
Vừa nghe xong, kiếm linh ẩn thân một bên thiếu chút nữa ngất xỉu, gần như không không chế được bản thân, hiện hình ra.
Trời ạ, ta nghe được gì thế này? A a, mẹ của ta ơi!
Thiên Tinh mộc, ở trong miệng con hàng này lại là: "Thì làm sao? Nếu như ngươi thích, cứ lấy đi là được, loại chuyện vớ vẩn này cũng phải hỏi ta? Hay là ngươi định khoe khoang vận khí ngươi tốt?"....
Cái này cái này... đây là tiếng người sao? Đây là lời hắn nói sao? Thế gian này còn đạo lý sao? Còn thiên lý sao?
Tên tinh linh này quá điên cuồng, hay là thế giới này quá điên cuồng rồi. chẳng lẽ là ta rời khỏi thế gian quá lâu, Thiên Tinh mộc không còn quý hiếm như trước nữa?! Không thể nào?!
Thật sự không thể nào tin nổi!
Mấy lời này, nếu để cho đám siêu cấp cường giả trên Cửu Trọng Thiên Khuyết nghe được, không chừng còn kích động tới phát bệnh xuất huyết não đó...
Cái này không phải là hào phóng nữa rồi, mà là bại gia đó.
Hơn nữa còn là siêu cấp bại gia, đệ nhất thiên hạ....
Tuyệt đối là bại gia cảnh giới vô thượng!
"Ý ngươi là ngươi không cần?" Sở Dương nhìn thái độ của Úy công tử cũng rất ngạc nhiên, nghi hoặc khó hiểu. Con hàng này nguyên bản còn tính lợi dụng chuyện này, chiếm tiện nghi một chút ngoài miệng, thế nào cũng phải khiến Úy công tử tốn nước bọt nịnh bợ mình một phen mới chịu nhả ra, nào ngờ...
"Ta không cần! Ta cần thứ này để làm gì?" Úy công tử cũng ngạc nhiên, thứ này đối với hắn thật không có ý nghĩa!
"Cái này, cái kia...." Sở Dương bứt tóc muốn phát điên, thật sự không biết nên nói gì. Không chỉ kiếm linh chết lặng, mà ngay cả Sở Dương cũng bị con hàng này đánh bại rồi: "Đây chính là đồ tốt có thể chế tác không gian lưu trữ... đầu ngươi không phải bị lừa đá chứ?"
Úy công tử thản nhiên nói: "Ta biết chứ, không cần phải nói đi nói lại làm gì. Cho dù nó có thể chế tác không gian lưu trữ, nhưng đối với ta có ích lợi gì? Vật có chỗ dùng thì mới có tác dụng, có vật mà không dùng làm gì thì hoàn toàn vô nghĩa, đạo lý dễ hiểu như vậy mà không ngươi hiểu à?"
kiếm linh đang ẩn thân trực tiếp hóa đá,.
Sở Dương cũng lập tức hóa đá.
Úy công tử dùng ánh mắt khinh thường nhìn Sở Dương, rất khinh bỉ nói: "Ngươi ở trong nhà Tinh linh, đưa cho Tinh linh một gốc cây? Hơn nữa còn chết khô từ bao giờ? Đừng nói nói là nó vốn của Tinh Linh thành chúng ta, cho dù là thứ chỉ ngươi mới có, ta cũng không cần. Miễn cưỡng thu cũng ngại tốn chỗ. Ngươi thấy quý hiếm thì ngươi cứ lấy đi! Đừng làm phiền ta, bên kia ta còn rất nhiều chuyện phải làm! Nếu như không có việc gì khác thì đừng có gọi ta, ta không nhàn nhã như ngươi!"
Sở Dương không biết nói gì tới cực điểm, giơ hai tay lên: "được rồi được rồi, ngươi không cần ta cần, ta lấy là được chứ gì!"
Úy công tử vỗ xuống một chưởng, ba một tiếng, trực tiếp chặt gốc Thiên Tinh mộc này tới tận rễ, thuận tay chấn động, tu vi chí tôn cửu phẩm mạnh mẽ tràn ra, ầm một tiếng, cánh lá bay tán loạn, trong tay hắn chỉ còn lại một khúc gỗ thẳng tuột dài bốn năm mươi trượng, đường kính một trượng, tùy tiện ném cho Sở Dương: "Này, nhận lấy. Phiền vkl!"
Cả một khúc gỗ to tướng cứ thế phóng tới, Sở Dương vẫn đang trong trạng thái hóa đá, gần như bị nện thành thịt nát, thiếu chút nữa biến thành vị Cửu Kiếp kiếm chủ đầu tiên bị gỗ đè chết.
Ngay sau đó, Úy công tử thò tay vào mặt đất, móc lên mấy cái rễ thiên Tinh mộc, dùng đầu ngón tay búng búng, không ngờ còn có chút sắc xanh, cực kỳ hài lòng gật đầu, lắc lắc trước mặt Sở Dương, nói: "Chẳng lẽ ngươi quên ta là ai? Chỉ cần có thứ này trong tay, ta muốn bao nhiêu Thiên Tinh mộc mà không được? Thật không biết là đầu óc ngươi bị ngu bẩm sinh hay là do luyện tập nữa!"
Sở Dương rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó, quên mất ngươi chính là hoàng tộc tinh linh. Lần này lão tử nhận thua, coi như ngươi độc." Chẳng thèm khách khí nữa, trực tiếp đem tất cả Thiên Tinh mộc thu vào Cửu Kiếp không gian.
Hoàng tộc tinh linh, chỉ cần cho hắn một mảnh thực vật có sinh cơ, hắn có thể thôi sinh ra toàn bộ thực vật đó.
Cho nên đối với tinh linh mà nói, bất kể là thực vật trân quý cỡ nào, ở trong mắt hắn đều không đáng giá bao nhiêu. Hắn có thể thích, có thể quý trọng, nhưng nếu vì thiên tài địa bảo mà đánh nhau liều mạng... tinh linh cũng chỉ khoanh tay đứng bên cạnh xem náo nhiệt thôi...
Cho nên Sở diêm vương chuyến này đúng là thiệt lớn. Hảo tâm có thể khen, nhưng... ngu xuẩn vô lượng!
"Không ngờ vì một gốc cây sớm chết queo mà gọi bản công tử trong lúc cấp bách, thật sự là ngu ngốc...." Úy công tử lẩm bẩm nói: "Không biết là ngươi điên hay là thế giới này điên rồi... Vì một gốc thực vật chết khô mà gọi hoàng tộc tinh linh thuần khiết tới chia chác... Thật sự là... haiz...."
Lắc đầu, thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ còn lại Sở Dương và kiếm linh đưa mắt nhìn nhau.