Trần Kiếm Long cười lớn, hung hăng nói: "Lệ gia đi tới bước đường hôm nay, vốn là đúng người đúng tội, nếu đã là địch nhân, vậy còn có vấn đề gì đáng nói? Ý kiến của ta rất đơn giản, chúng ta trực tiếp giết tới, tịch thu tài sản, giết sạch Lệ gia, trảm thảo trừ căn. Về phần tài vật của Lệ gia, mọi người cứ chia đều là được!"
Một vị chí tôn Thạch gia nói: "Không sai, lúc trước đối phó gia tộc khác, xưa nay vẫn là như vậy, Lệ gia vì cái gì lại có thể ngoại lệ? Bát đại gia tộc chúng ta cùng chấp pháp giả, ước chừng hơn ba vạn người tới Tây Bắc, đến bây giờ chỉ còn lại không tới năm ngàn. Chẳng lẽ những người kia đều chết vô ích sao? Nếu không có chút thu hoạch, cho dù phủ tuất cũng đều do chúng ta xuất ra sao?" (Phủ tuất: Tiền an ủi gia đình người chết)
"Không sai, chẳng lẽ những người kia đều chết vô ích sao? Các huynh đệ hi sinh kia, trong nha đều có gia quyến, nếu không thể mang lợi ích trở về, những người đó làm sao đây? Trong nhà mất trụ cột, chẳng lẽ không phải bị người khi dễ tới chết?"
"Lệ gia là kẻ thua trận! Kẻ thua trận phải có giác ngộ của kẻ thua trận!"
"Lệ gia dựa vào cái gì mà được ngoại lệ?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều giống như lòng đầy căn phẫn, ai cũng thấy hợp tình hợp lý.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "ta chỉ nhắc nhở các ngươi một câu, các ngươi cũng giống Lệ gia. Đều là một trong cửu đại gia tộc! Lệ gia hôm nay như thế, nếu như sau này, gia tộc các ngươi cũng... rơi vào hoàn cảnh này, vậy sẽ thế nào đây?"
"Được làm vua, thua làm giặc, có gì để nói đây?" Trần Kiếm Long khó chịu nói: "Bại là bại. Nếu thực sự có ngày đó, cho dù lão bà hài tử của chúng ta chết, chúng ta cũng không có gì để nói!"
Đang nói tới đây, chợt nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo: "Không sai! Hi vọng ngươi nhớ kỹ lời ngươi nói! Nếu có một ngày Trần gia bị diệt, vậy lão bà hài tử của các ngươi chết chắc rồi... ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, một hắc y thanh niên đang đứng trong gió, ánh mắt sáng ngời nhìn sang bên này. Những lời này, thanh âm cũng không cao, nhưng lại tràn ngập sát khí.
Mọi người giật thót trong lòng. Người lên tiếng, đúng là Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương.
Tất cả lập tức rơi vào tĩnh lặng như chết.
Không ai dám khinh thường những lời này, bởi vì người nói chính là Sở Dương, Cửu Kiếp kiếm chủ đương đại!
Người khác nói như vậy, mọi người có lẽ chỉ cười nhạo váng, nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ nói như vậy, tất cả mọi người lại chỉ cảm thấy áp lực lành lạnh trong lòng!
Cửu Kiếp kiếm chủ, chắc chắn nhất thống Cửu Trọng Thiên!
Từ lịch sử mười vạn năm qua, gia tộc của mình gần như nhất định sẽ bị diệt trong tay người này, giờ phút này, hắn nói như vậy, chẳng khác gì đưa ra một lời tiên đoán đáng tin nhất. Lời tiên đoán vô cùng có khả năng sẽ thành hiện thực!
Áp lực mọi người làm sao lại không lớn?!
Ở bên cạnh hắn, cửu kiếp huynh đệ cũng tụ tập một chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang bên này.
Mọi người nhất thời im lặng, thật muốn nói mấy câu hung hăng, nhưng thế nào cũng không nói ra lời.
Thực lực song phương hiện giờ chênh lệnh gấp mấy trăm lần, thậm chí là còn nhiều hơn. nếu như song phương thật sự tử chiến, đám người Sở Dương tuyệt đối không có bất cứ chút cơ hội thoát chết nào! Nói tới lực lượng đơn thuần, chỉ cần mấy cao thủ chí tôn cửu phẩm xuất thủ, là có thể tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ, diệt sạch cửu kiếp huynh đệ!
Nhưng vấn đề là ở chỗ, đám người Sở Dương không hề tham dự chiến đấu, giờ phút này vẫn sức lực sung túc.
Bọn họ còn có một ưu thế khác, đó là có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Cửu kiếp hợp nhất, nếu không muốn đánh, một mực chạy trốn, tin tưởng cho dù là Tiêu Thần Vũ cũng chưa chắc đã đuổi theo kịp.
Lại nói, trong cửu kiếp còn có một trí nang Mạc Thiên Cơ ở đây. Đệ Ngũ tổng chỉ huy lúc trước từng trịnh trọng nói, Tam Quang đại trận, cho tới tận bây giờ, vẫn chỉ dùng tói một Nhật Quang đại trận mà thôi, còn hai đại trận chưa từng tới.
Ai biết vị cửu kiếp trí nang đáng sợ kia an bài hai đại trận kia như thế nào?
Mà bây giờ, vị cửu kiếp trí nang kia lại không ở nơi này, không biết đã đi nơi nào?
Có lẽ là đang âm thầm chuẩn bị? Nếu như thật sự đánh nhau, đám người Cửu Kiếp kiếm chủ dẫn dụ đám người chúng ta vào trong sát cục nào đó. Mấy người bọn họ đương nhiên biết xu cát tị hung, nhưng mấy người chúng ta....
Vừa nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều sợ tới run cả người. hậu quả đó thiết tưởng không chịu nổi.
Chỉ cần Tiêu Thần Vũ không nói gì, mọi người tuyệt đối sẽ không dám động thủ với cửu kiếp vào thời điểm này.
Tuy trên lý thuyết, Cửu Kiếp kiếm chủ mới là địch nhân số một, nhưng giờ khắc này, tài phú của Lệ gia cũng gần như rơi vào ray rồi...
Đánh giết là vì cái gì?
Ai có thể vứt bỏ lợi ích sang một bên, sau đó lại đi liều mạng với địch nhân thần bí cường đại dị thường chứ?
Đây không phải là ngu ngốc sao?
Huống chi, Độc Y - Vũ Tuyệt Thành kia còn đang ở quanh đây, như hổ rình mồi, ai dám gánh cái rủi ro này?
"Uy hiếp của kiếm chủ đại nhân, chúng ta đương nhiên không dám coi thường!" Trần Kiếm Long không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nói: "Chẳng qua lần này, kiếm chủ đại nhân lại bại lộ quá sớm rồi."
Ngụ ý, ngươi bại lộ sớm nhu vậy, cho dù hiện tại chúng ta không giết được ngươi, nhưng lực lượng bát đại gia tộc và chấp pháp giả toàn thiên hạ, muốn giết một hai kẻ như ngươi, vẫn rất dễ dàng.
Sở Dương điềm nhiên nói: "Vậy ý ngươi là.... phụ nữ hài tử Lệ gia, không thể buông tha?"
Trần Kiếm Long trù trừ một chút, tiếp đó lớn tiếng nói: "Không sai! Nếu tương lai có một ngày kiếm chủ đại nhân công hãm tới Trần gia, cũng có thể thẳng tay mà làm! Không cần buông tha bất luận kẻ nào!"
Sở Dương thản nhiên nói: "Ngươi ngàn vạn lần phải nhớ lời ngươi nói hôm nay! Nhân hôm nay, chính là quả ngày mai!"
Trần Kiếm Long ngang nhiên nói: "Lão phu lời ra như gió, nhất ngôn cửu đỉnh!"
Tiếp đó cười lạnh nói: "Chúng ta lập tức xuất phát, tới đại bản doanh Lệ gia. Kiếm chủ đại nhân có muốn cùng đi không? Xem chúng ta giết người như thế nào?"
Sở Dương lạnh lẽo nói: "Ta sẽ xem! Nhất định sẽ xem thật kỹ!"
Trần Kiếm Long cười lớn một tiếng, xoay người mà đi: "Đi! Chúng ta đi thôi! Mọi người cùng phát tài..."
Liên quân lập tức hưng phấn khởi hành.
Mọi người kéo nhau đi như ong vỡ tổ. Xe trượt tuyết chậm rãi di chuyển, Tiêu Thần Vũ ngồi ở bên trong, hắn rõ ràng nghe được Cửu Kiếp kiếm chủ đang ở bên ngoài, nhưng không biết làm sao, giờ phút này tâm thần của hắn lại mệt mỏi tới mức ngay cả tức giận cũng không nhấc lên được!
Cho tới bây giờ, Tiêu Thần Vũ vẫn chìm đắng trong ký ức vạn năm trước, không thể tự kiềm chết.
"Lão đại, chúng ta thật sự mặc kệ sao?" Cố Độc Hành nhíu mày.
"Mặc kệ làm sao được?" Sở Dương khẽ cười nhàn nhạt: "Nhưng ở dưới này còn có một con chim. Phải đào lên trước đã."
Nếu như là bình thường, chỉ cần câu này vừa nói ra, mọi người nhất định đều cười ngặt ngẽo, châm chọc thêm mấy câu cũng là đương nhiên.
Nhưng vừa rồi mới trải qua đại chiến thảm liệt như vậy, cho dù là không tự mình tham dự, nhưng cũng cảm khái rát nhiều. Thành ra chẳng ai cười nổi, cho dù là người khôi hài như Kỷ Mặc, giờ phút này cũng giữ im lặng.
Tâm tình rất trầm trọng.
Sở Dương thở dài, vốn định làm sôi nổi không khí một chút, nhưng hắn vẫn không nghĩ tới, ngay cả tâm tình của mình cũng vô cùng áp lực, không khí sôi nổi lên thế nào được?
Người của phe liên quân đã lượt bỏ đi rồi. Nơi này đã hoàn toàn rơi vào im lặng!
Nhìn huyết vụ vẫn còn chưa tiêu tán hết trên không trung, trong lòng mọi người càng, áp lực phi thường, không khí dị thường ngưng trọng.
Lệ Xuân Ba đã chết.
Hơn nữa còn chết như thế.
Khiến trong lòng chúng huynh đệ đều có chút tư vị phức tạp.
Lệ gia có phải làm nhiều điều ác, phát rồ mất trí, cực kỳ đáng chết hay không, điểm này mỗi người một ý. Nhưng Lệ Xuân Ba - vị lão nhân này vẫn là người mà mọi người kính trọng!
Hơn nữa còn là kính trọng từ đáy lòng.
Vị lão nhân này có thể nói là một vị anh hùng, thậm chí là một vị anh hùng hoàn mỹ.
Điểm này, mọi người đã sớm cùng thừa nhận.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới, hôm nay hắn lại ngã xuống không chút giá trị như vậy. Chết gọn gàng, thoải mái như thế.
Nhưng nghĩ lại, nếu như Lệ Xuân Ba không chết như vậy, hắn cũng không phải là Lệ Xuân Ba nữa rồi. Nếu cuối cùng, hắn vì muốn đánh đổi thứ gì đó mà tự bạo, vậy hắn cứ khuất nhục mà sống sót, báo thù không bao giờ dừng lại, có lẽ càng có lời hơn.
Cường giả chí tôn cửu phẩm ai có thể bao vây tiêu diệt? Cho dù là mạnh như Tiêu Thần Vũ, cũng khó có thể ngăn cản một Lệ Xuân Ba toàn tâm toàn ý bỏ chạy. Thậm chí có thêm mấy vị cường giả như Tiêu Thần Vũ bao vây, kết quả cũng nhu vậy.
Muốn giết chết cường giả chí tôn cửu phẩm, nhất định phải có năng lực thủ đoạn đặc biệt, hay là có thực lực mạnh mẽ vượt qua giới hạn chí tôn cửu phẩm, tủ như Tử Tà Tình, mới có thể tiêu diệt chí tôn cửu phẩm. nếu không, đừng bao giờ vọng tưởng nữa!
Nhưng Lệ Xuân Ba dù sao cũng là Lệ Xuân Ba. hắn không có lựa chọn!
Tuy hắn đã thất vọng về thế giới này, nhưng hắn còn có giới hạn riêng. Tuy hắn không còn tin tưởng vào tình cảm, nhưng hắn vẫn tin tưởng, kiên trì với tình cảm và suy nghĩ của mình.
Chúng huynh đệ cùng nhau thở dài.
....
Dưới chân đột nhiên bắt đầu chấn động, một dao động ẩn ước xuất hiện, khiến cho mặt đất bằng phẳng tới cực điểm này, trong nháy mắt đã tràn ngập một loại vận luật thần kỳ.
Mạc Thiên Cơ đã giải từ tác dụng của Tam Quang đại trận.
Mấy ức tử tinh, lập tức hóa thành bột mịn.
Mà vào giờ khắc này, cách đó không xa, mặt đất bỗng nhiên "Phanh" một tiếng, nổ tung. Một thân ảnh nhỏ gầy từ dưới mặt đất vọt lên không trung mấy trăm trượng, thở hổn hển từng hơi, tức giận mắng không ngừng: "Con mẹ nó, thiếu chút nữa ngạt chết lão tử!"
Thân ảnh nhỏ gầy kia đương nhên chính là Nhuế Bất Thông, một con chim trần trùi trụi.
Trần trùi trụi là đương nhiên. Dù sao cũng là nhảy vào trong nham thạch nóng chảy. Quân áo gì có thể tồn tại được chứ? Nhắc tới, vị phượng hoàng đại nhân này đúng là phi thường xui xẻo. Chính như Cố Độc Hành nói, khi hắn quá kích động mà nhảy vào trong nham thạch, căn bản không nghĩ tới tác dụng của Tam Quang đại trận, cho nên đương nhiên là bị nhốt luôn dưới mặt đất!
Thậm chí đến khi nhảy vào trong rồi, hắn cũng không hề nghĩ tới.
Chỉ một lòng một dà muốn gia tăng thực lực, toàn tâm toàn ý, tham lam hấp thụ nhiệt lượng của nham thạch, hóa thành chân nguyên phượng hoàng.
Cái này đối với Nhuế Bất Thông mà nói, đúng là cơ hội ngàn năm một thuở. nhiệt lực của nham thạch nóng chảy do dương quang kịch liệt dị thường tạo thành, không phải là ít khi xuất hiện, mà căn bản phải nói là chẳng gặp được bao giờ.