Lệ Xuân Ba cả người run rẩy, ngay cả râu cũng đang rung lên, đột nhiên rống lớn: "Lệ Tuyệt!'
Thanh như lôi chấn.
Giờ phút này, Lệ Xuân Ba hiển nhiên đã phẫn hận tới cực điểm!
Mạc Thiên Cơ nhíu mày, cũng cảm thấy biến cố này hơi khó giải quyết rồi.
Mình hao phí bao nhiêu tâm kế, bố trí đại kế như thiên y vô phùng, lại bị hủy diệt một cách gọn gàng và ngu xuẩn như thế. Đây đúng là biến số mà bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng được.
"Không có cách nào, kế hoạch ban đầu nhất định phải có thay đổi." Mạc Thiên Cơ thở dài một hơi.
Không thể tưởng được, Đệ Ngũ Khinh Nhu bên kia vừa mới có một hồi rối loạn, mình còn chưa kịp vui sướng khi người ta gặp họa thì đã gặp phải chuyện tương tự rồi.
Thật là thiên ý trêu ngươi sao?
"Ta đi xuống một chuyến! Xem tình huống ra sao. nếu có thể thì cứu mấy người...." Lệ Xuân Ba nhíu mày. Theo Lệ Xuân Ba nghĩ, tình huống bây giờ ác liệt như vậy, phải nghĩ cách bổ cứu. Nếu như có thể cứu những đệ tử Lệ gia còn lại bên dưới, cũng coi như bảo toàn chút chiến lực. Còn một điểm trọng yếu nhất chính là, lão nhân này thật sự không đành lòng nhìn tử tôn hậu đại mình cứ hi sinh vô ích như vậy. Hi sinh hoàn toàn không có ý nghĩa.
"Không thể! Tuyệt đối không thể xuống đó." Mạc Thiên Cơ vội vàng ngăn cản: "Vừa rồi tình huống không rõ, cần tìm hiểu rõ tình huống, ta mới không ngăn cản Lệ lão thân nhập hiểm địa. hiện tại thế cục đã rõ ràng, phía dưới có thể nói là một trường hỗn loạn, có thể dẫn phát nguy cơ vô hình. Hơn nữa, phía dưới căn bản không thể nhìn thấy gì, cho dù Lệ lão miễn cưỡng đi xuống thì cũng không làm nên chuyện gì. Hiệu quả quá thấp, không đáng."
"Ta sẽ để ý nguy hiểm, thế nào cũng không thể giương mắt nhìn người của chúng ta bị giết sạch chứ? Nếu có thể bảo tồn thêm một chút chiến lực, cũng là có thêm một phần sinh cơ." Lệ Xuân Ba nôn nóng vạn phần, cự tuyệt Mạc Thiên Cơ một lần hiếm có.
"Lệ lão, ta biết trong lòng người sốt ruột, nhưng nếu ngươi lại xuất động, phe liên quân nhất định sẽ không ngồi yên nhìn đâu. Tiêu Thần Vũ nhất định sẽ lập tức dẫn người đi xuống. Nếu như Lệ lão cũng thân hãm ở đó, chiến đấu phía sau trực tiếp không cần đánh nữa! Chuyện cho tới bây giờ, cứu viện cũng không phải là thượng sách, chỉ có... chỉ có sớm khởi động biến hóa Nhật Quang trận sau Tam Quang đại trận thôi." Mạc Thiên Cơ thở dài.
"Khởi động Nhật Quang trận sớm?"
"Không sai, đây là thủ đoạn phá cục duy nhất trước mắt."
"Nhưng, đây là hai đội... nếu như..."
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Chẳng lẽ Lệ lão muốn chờ tới khi chết sạch, mới hạ quyết tâm sao?"
Cả người Lệ Xuân Ba run lên, ánh mắt dần dần kiên định, thật lâu sau mới lặng lẽ gật đầu: "Thôi được! Thôi được! Cứ làm như lời ngươi nói đi."
Mạc Thiên Cơ bạch bào phiêu động, quay đầu mà đi. Hiện tại, chỉ có hành động mới là thực tế nhất.
Lệ Xuân Ba đi theo đằng sau, nhưng cước bộ hai phụ tử Lệ Tương Tư, đều có vẻ trí trệ dị thường.
Dưới tầng tuyết, Lệ Tương Tư vẫn đang điên cuồng chạy trốn, không ngừng bại lộ địa điểm ẩn nấp mai phục của gia tộc mình trước mặt địch nhân. Giờ phút này, Lệ đại thiếu gia đã mù quáng chạy trốn giống như đánh mất linh hồn, hoàn toàn chỉ là một cái xác không hồn.
Hiện tại, hắn chẳng còn năng lực tự hỏi gì, chỉ có thể theo bản năng tìm kiếm tộc nhân che chở. Cho dù người đó sẽ lập tức bị giết chết, hắn cũng cảm thấy mình an toàn hơn một chút, bởi vì dù sao cũng thấy được tộc nhân của mình.
Mình còn có đồng bạn.
Có đồng bạn chẳng khác nào có che chở.
Lại hoàn toàn không nghĩ tới, hành vi ngu xuẩn của hắn lại kéo toàn bộ tộc nhân của mình xuống vực sâu không đáy.
Ở sau lưng hắn, có chừng hai mươi mấy vị chí tôn lục phẩm đang đuổi theo. Ngoài ra còn có bảy tám vị chí tôn thất phẩm trở lên, trong mắt chớp động quang mang tàn khốc.
Theo dõi hắn chằm chằm, không cho hắn chạy mất.
Buồn cười nhất là bảy tám vị chí tôn thất bát phẩm kia chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là bảo hộ an toàn cho Lệ Tuyệt. Bởi vì đã có vài ba cao thủ Lệ gia, bởi vì muốn diệt trừ tai họa Lệ Tuyệt này mà phát động tấn công đồng vu quy tận. Đáng tiếc, được bảy tám vị chí tôn thất bát phẩm kia liên thủ bảo hộ, tất cả công kích đều giống như đánh vào không khí, không hề có tác dụng.
Trước khi xác định cao thủ Lệ gia bên dưới này chết sạch, Lệ Tuyệt tuyệt đối không thể chết được.
Đây chính là bảo bối dẫn đường, pháp bảo khắc địch chế thắng!
Cao thủ Lệ gia khác chỉ cần xuất hiện là bị đánh chết, còn Lệ Tuyệt lại có thể tùy ý di động.
Chỉ là Lệ Tuyệt hoàn toàn không chú ý tới điểm này, hắn vẫn đang mù quáng tìm người nhà che chở, dốc hết năng lực tìm kiếm. hắn đã không còn lý trí!
Thật ra hắn rất an toàn, hắn thật ra lại là người an toàn nhất Lệ gia. Giờ khắc này, người an toàn duy nhất của Lệ gia.
"Cứu ta, cứu mạng...." Lệ Tuyệt tóc tai bù xù chạy tới, lại một lần nữa gào thét, cũng không biết là hắn gào thét nhu vậy bao nhiêu lần rồi rồi. Hắn nhắm thẳng vào một huyệt động bên dưới mà kêu lên, không có ai đáp lại, hắn không ngờ vung chưởng dọn sạch tuyết đọng ở nơi đó, lộ ra một cái huyệt động bí mật tới cực điểm: "Các ngươi mau ra đây cứu ta, ta là Lệ Tuyệt đây. Các ngươi thế nào còn không ra cứu ta. Ta bị người đuổi giết, sắp chết rồi...."
Người bên trong gần như muốn chửi con mẹ nó.
Ngươi cầu chúng ta cứu ngươi? Chúng ta còn đang cầu người đừng liên lụy chúng ta đó! Ngươi muốn chết, làm sao ngươi còn không chết đi. Ngươi chết thật rồi, thế giới mới được yên bình.
Nhưng huyệt động đã lộ ra, có nấp thì cũng không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa. Ba người bên trong cũng chỉ có thể lựa chọn hiện thân. Sinh lộ đám người mình đã tuyệt, chuyện cuối cùng có thể làm cho Lệ gia cũng chỉ là ---- giết chết Lệ Tuyệt.
Chưởng lực, quyền kình, kiếm khí, ba người ôm tâm nguyện cuối cùng, toàn lực xuất thủ, mục tiêu chỉ có một, tuyệt sát tai họa.
Đáng tiếc, bọn họ nhất định thất bại rồi. Trong chớp mắt ba đạo công kích tuyệt sát kia đánh tới người Lệ Tuyệt, đã có mấy đạo khí kình còn mạnh mẽ hơn, chặn ngang thế công của ba người, cũng có mấy đạo lực lượng nhi hoa, mạnh mẽ đẩy Lệ Tuyệt ra khỏi vùng tử địa này.
Tiếp đó, liên quân hơn ba mươi vị chí tôn cao giai nhanh chóng xúm tới, hình thành vòng vây kín mít, nhắm thẳng huyệt động mà công kích. Chỉ sau một đợt công kích, hai người bên trong thậm chí còn chưa kịp rời khỏi huyệt động, đã hóa thành khói nhẹ và thịt nát.
"....A! Đừng lại đây...." Lệ Tuyệt thoát khỏi hiểm cảnh, vẻ mặt vẫn hoảng loạn như cũ, đồng tử nở rộng, trong tiếng hò hét đuổi giết, thất thểu chạy trốn, miệng vẫn không ngừng gào thét: "Cứu ta, cứu cứu ta... cứu cứu ta!!!"
Địa thế dần cao.
Lệ Tuyệt tuy không phát hiện ra, nhưng liên quân bám theo phía sau đã lộ vẻ ngưng trọng.
Bốn chi đội ngũ Lệ gia phái ra lúc trước, đều ẩn náu trong tầng tuyết đọng này, trước đó đã lộ diện hai chi, hiện giờ gần như toàn quân bị diệt. Mà địa giới, đã sắp tới địa điểm hai chi đội ngũ khác mai phục.
Cả đám không khỏi đề cao cảnh giác.
Mà lúc này, Mạc Thiên Cơ đã về tới trên đỉnh núi, tiến vào trong một sơn động cực kỳ bí mật, tay phải không biết ấn xuống chỗ nào, một mảng sơn động vốn bị Tam Quang đại trận bao phủ, vững như thiết thạch, đột nhiên ù ù rung động, thạch bích phía trên bỗng nhiên trượt sang hai bên, lộ ra một chùm quang mang.
Mạc Thiên Cơ tung người mà lên.
Ở nơi này, có ba trận đồ phức tạp dị thường, toàn bộ đều là tử tinh ngọc tủy bố trí, tỏa ra quang huy chói mắt.
Toàn bộ sơn động đều bị ánh tử tinh chiếu rọi, huyễn hoặc giống như thất thải, đẹp lộng lẫy dị thường.
Mạc Thiên Cơ đi tới vị trí chính giữa trận đồ, nhắm mắt mà đứng.
Lệ Xuân Ba thở dài một hơi.
Mạc Thiên Cơ chậm rãi vươn tay, vào giờ khắc này, cánh tay hắn đột nhiên biến thành một màu trong suốt như bạch ngọc. Chín đồng tiền hoàng kim xuất hiện trong tay, khẽ rung động rồi đột nhiên bay lên không trung, hình thành một tòa Cửu Mang tinh trận loại nhỏ, tỏa ra quang mang chói mắt dị thường, tiếp đó bay vào vị trí trung tâm của Nhật Quang đại trận!
Nhật Quang trận liên tiếp chớp động, tỏa ra quang mang sáng rực, tiếp đó tử tinh ngọc tủy xung quanh thi nhau vỡ nát, hóa thành hư vô!
"Nhật Quang đại trận đã chính thức khởi động rồi." Mạc Thiên Cơ khẽ hừ một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng nhợt, tiếp đó thản nhiên nói: "Thông báo tất cả mọi người, tiếp tục bảo trì bí mật, tuyệt đối không được ra ngoài! Tránh lại vạ lây."
Lệ Tương Tư lập tức truyền lệnh.
Trên đỉnh núi, người của Lệ gia, hô một tiếng, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Một cỗ khí lưu mơ hồ xuất hiện, phóng thẳng tới chân trời, cùng ánh mặt trời vừa hiện, hội tụ lại một chỗ.
Dương quang trong không khí càng trở nên rực rỡ khó hiểu, tựa hồ đang phát sinh biến hóa kỳ dị nào đó.
Sau đó, dưới tầng tuyết, một thanh âm ong ong tựa hồ từ sâu trong lòng đất truyền ra.
Sau khi cảm nhận được thanh âm này, tất cả nhân thủ mai phục của Lệ gia phảng phất như nhận được ám hiệu, không hẹn mà cùng từ trong huyết động giết ra, toàn lực tấn công địch nhân!
Tấn công thật sự bất ngờ, khiến cao thủ liên quân đang thuận buồm xuôi gió, lòng đề phòng bởi vì trường tuyệt sát vừa rồi giảm xuống rất nhiều, nhất thời trở tay không kịp. Nhoáng cái, lại có không ít người chết dưới đợt tấn công khó hiểu này.
Đợt tấn công này sở dĩ có thể thành công như thế, đại để là dựa vào ba nguyên nhân. Thứ nhất, phe liên quân lúc trước chiến đấu quá mức thuận buồm xuôi gió, đề phòng cảnh giác đương nhiên đại giảm. Thứ hai, giờ phút này, địa điểm đại chiến dù sao cũng là dưới mặt tuyết, là hoàn cảnh chiến đấy mà Lệ gia quen thuộc nhất. Nhà duy nhất trong liên quân quen thuộc tác chiến trong tuyết, có thể chống lại Lệ gia trong phương diện này là Lăng gia, nhưng bọn hắn lại không ở chỗ này. Điểm này là một nguyên nhân trọng yếu khiến Lệ gia tập kích thành công.
Còn nguyên nhân trọng yếu nhất, lại là vì Lệ Tuyệt chỉ quen thuộc địa điểm mai phục của hai chi đội ngũ trước mà thôi. Đối với hai chi đội ngũ sau, hắn cơ bản hoàn toàn không biết gì cả. Cái này cũng coi như may mắn trong bất hành, mới tạo thành cơ hội phản kích trong tuyệt địa này.
Cũng lưu lại cơ hội để Mạc Thiên Cơ cùng toàn bộ Lệ gia xoay chuyển thế cục!
Nhưng quang huy nhất thời và vĩnh hằng chẳng có liên quan gì hết. Liên quân người đông thế mạnh, bất kể số lượng hay là phương diện cao thủ, đều vượt xa Lệ gia. Chỉ trong thoáng chốc hoảng loạn, liên quân đã nhanh chóng ổn định trận tuyến, song phương bắt đầu triển khai chém giết trong lòng tuyết.
Không ngờ không ai đuổi theo Lệ Tuyệt.
Người Lệ gia, kẻ có tâm giết tặc thì hữu tâm vô lực, trước mắt đối diện cường địch, đã phải dốc hết toàn lực, thật sự không có thời gian đi xử lý tên thối tha kia.
Về phần phe liên quân, Lệ Tuyệt đã là phế vật hoàn toàn không có gía trị lợi dụng.
Phế vật chẳng dùng vào chỗ nào như vây, chẳng ai nguyện ý liếc hắn một cái.