"Cỗ lực lượng so với ta thì cường đại hơn nhiều lắm. Nếu như ta tùy tiện tiếp cận, liệu có thể bị thôn phệ hay không?" Tu vi Pháp Tôn cao hơn Dạ Túy nhiều, thứ đầu tiên nghĩ tới không phải kỳ ngộ, mà là nguy cơ.
Sau đó mới nghĩ: "Nếu như ta chiếm được cỗ lực lượng này, vậy trong thiên hạ này, ta còn sợ ai? Cho dù Vũ Tuyệt Thành cùng Ninh Thiên Nhai có liên thủ, ta có sợ gì? Thậm chí người đáng sợ kia tới, ta cũng có lực đấu một trận!"
Chỉ thoáng qua, hắc ám biến mất.
Nhưng trong mắt Pháp Tôn, hắn rõ ràng có thể nhìn thấy, một luồng hắc khí mơ hồ, đang vọt qua không trung, cấp tốc bay về phía Nam.
Pháp Tôn nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết đi tới đó một chuyến. Đồng thời vuốt ve Bổ Thiên ngọc trước ngực, thầm nghĩ, cho dù có nguy cơ, nhưng ở đây ta còn có Bổ Thiên ngọc chuyên khắc chế hắc ám ma khí, muốn thoát thân hẳn cũng không phải khó...
Tâm niệm vừa động, thân hình đã nhẹ nhàng bay lên.
Ngay sau đó liền tỏa ra thần niệm độc môn, tìm kiếm hai ảnh tử.
Sau khi dặn dò vài câu, hắn liền hóa thành một đám hắc vụ, sưu một tiếng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Trận chiến đã triển khai toàn diện rồi!
Hôm nay đã là chạng vạng ngày thứ chín!
Mạc Thiên Cơ lúc này đã khôi phục được thần hồn rồi. Lúc trước cố gắng diễn toán thiên cơ, khiến thân thể hắn trở nên suy nhược, yếu ớt, hơn nữa lại có thêm một chuyện phiền lòng vô cùng.
Biến hóa bất ngờ này khiến cho tình huống của Mạc Thiên Cơ lại càng như đã tuyết lại còn thêm sương.
Sau khi phục dùng một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh, khôi phục thân thể xong, nhưng hai hàng lông mày Mạc đại thần côn vẫn nhíu chặt, không hề giãn ra.
"Lệ lão, đánh xong trận chiến hôm nay Lệ gia đã không còn nữa rồi." Mạc Thiên Cơ trầm giọng nói.
Hiện giờ cũng không phải hai người nói chuyện với nhau, mà là đang nói trên đại sảnh Lệ gia. Trước mặt tất cả chí tôn cao giai của Lệ gia, Mạc Thiên Cơ cũng không hề truyền âm, nói thẳng ra nhu vậy.
Thế cục hiện giờ đã sớm rõ ràng, có lẽ... trấn an cũng không có ý nghĩa gì nữa. Mạc Thiên Cơ dứt khoát dùng phương thức trực tiếp nhất, nói toạc ra cục diện hiện giờ.
Khuôn mặt Lệ Xuân Ba trầm tĩnh, trầm giọng nói: "Quả thật, Lệ gia hiện giờ gần như đã thua sạch tất cả, kết cục dĩ nhiên đã được xác định! Lúc trước lão phu vâng theo tâm nguyện gia phụ, từ hai bàn tay trắng mà lập nên Lệ gia, lập nên cơ nghiệp truyền thừa vạn năm này. Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lệ gia thành lập trong tay ta, cuối cùng cũng bị diệt trong tay ta."
"Bất quá, việc đã tới nước này, cảm khái nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng. Chỉ là ta thật không nghĩ tới, Lệ gia cuối cùng bị diệt, lại là bị diệt trong tay huynh đệ mà ta thân thiết nhất. Ân nghĩa bên trong, khó mà nói rõ được." Lệ Xuân Ba ảm đạm cười: "Tuy sự tình đều có nguyên nhân, nhưng hiện giờ đã tới nước này, cũng không thể nói gì hơn nữa rồi."
"Coi như là vì Lệ gia làm nghiệt bao nhiêu năm qua... giờ trả nợ một lượt, dùng toàn bộ Lệ gia,một lần trả lại tất cả." Lệ Xuân Ba cười ha hả.
"Tiền bối khoáng đạt." Mạc Thiên Cơ chân tâm thật ý tán dương, tiếp đó lại lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Kết cục dĩ nhiên không thể tránh né, nhưng chúng ta vẫn phải xốc lại tinh thần đối diện với nó."
"Ta sẽ dốc hết khả năng, khiến cho kẻ địch xâm phạm phải trả cái giá thảm trọng nhất!"
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Khuya hôm nay, ai về nhà nấy. Một trận sinh tử đã ở trước mặt, nếu như các ngươi còn cần nói gì, muốn làm gì, nhất định phải hoàn thành trước giờ tý đêm nay! Giờ tý trôi qua, sẽ không còn cơ hội nữa đâu!"
"Chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi! Không còn vướng vận, duy chỉ có dốc sức giết địch mà thôi!" Tất cả mọi người trăm miệng một lời, đồng thanh hét lớn.
"Giết người giết không ít, đối địch giết không ít, vô tội cũng giết không ít. Chuyện thương thiên hại lý, chúng ta cũng làm chẳng ít! Sắp chết nếu như còn kéo theo được mấy cái đệm cùng lên đường, cũng coi như có lãi rồi!"
"Không sai! Trái phải đều là chết, vậy còn lưu luyến làm gì! Giết đủ lấy vốn mới là chính đạo."
Mạc Thiên Cơ gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ: Đủ loại dấu hiệu lúc trước, quả nhiên là dự triệu Thiên ma hàng lâm. Chiến tranh bên này phải nhanh chóng chấm dứt mới là chính đạo! Một trận chiến này, cửu đại gia tộc thế nào cũng phải thương gân động cốt một phen....
Về phần phát triển tiếp theo thế nào, trước mắt thật sự không thể nào dự đoán được...
… Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện
Ngay trong đêm hôm đó.
Lệ Xuân Ba một mình một người đứng trên đỉnh núi, thần niệm một thân chí tôn cửu phẩm đỉnh phong hoàn toàn bạo phát, không giữ lại chút nào, xông thẳng lên trời cao!
Theo thần niệm khuếch tán, tuyết rơi trên không trung lại bởi vì ý niệm của hắn mà biến mất toàn bộ. Một cỗ lực lượng chí cường cứ như vậy mạnh mẽ đảo loạn thiên tượng.
Tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy, phong tuyết đầy trời không thể nào xâm nhập tới quanh người Lệ Xuân Ba. Phạm vi không thể xâm nhập dần dần mở rộng, phảng phất như không hề có giới hạn, càng về sau, toàn bộ mây mù trong không trung cũng bởi vì thần niệm mà đồng loạt tản ra! Chậm rãi tản về bốn phía, phảng phất như có một bàn tay khổng lồ, đang chậm rãi khuấy động mây mù, đẩy nó về tứ phía, lộ ra một bầu trời quang đãng mười vạn năm chưa từng xuất hiện ở Tây Bắc!
Tất cả người của Lệ gia bên dưới đều không kìm lòng nổi ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn những ngôi sao mới hiện ra trên trời!
Chứng kiến kỳ tích kinh thiên, dùng sức một người xua tan phong tuyết, gạt đi mây mù, nhìn thấy tinh không.
Bóng đêm thâm thúy, tinh không như biển, gợn sóng bao la, tựa hồ ẩn chứa vô số bí mật.
Tinh không Tây Bắc, hàng năm đều bị gió tuyết che phủ.
Nhưng giờ phút này, thiên địa quang đãng, càn khôn trong vắt không một tì vết!
Cả đời, có lẽ cũng chỉ được nhìn một lần mà thôi.
Có người đột nhiên lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào mà không thể nói được điều gì.
Sắc mặt Lệ Xuân Ba dị thường trầm trọng, nghiêm túc, tràn đầy một loại cảm xúc giống như người hành hương.
Tây Bắc, Lệ gia ta chiếm cứ cũng đã vạn năm, đời đời con cháu chưa từng nhìn thấy hình dáng tinh không. Tối nay, lúc này, nếu như gia tộc đã tới khoảnh khắc tồn vong, vậy để cho bọn chúng nhìn thấy tinh không chưa từng xuất hiện đi!
Cho dù có hao hết tu vi toàn thân, ta có ngại gì?
Phương xa, trên một ngọn núi cao.
Tiêu gia Tiêu Thần Vũ chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng đứng đó. Ngẩng đầu nhìn thiện tượng dị biến, khẽ thở ra một hơi thật dài.
Đột nhiên hiểu được dụng ý của Lệ Xuân Ba.
Ngươi muốn chết trận dưới tinh không sao?
Được! Ta thành toàn cho ngươi, nhất định!"
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên bạch y trường bào không gió mà bay, một cỗ khí thế chí tôn cửu phẩm đỉnh phong cũng xông thẳng lên trời, nháy mắt dã khuấy đảo cửu thiên, dùng tu vi kinh thiên, liên tục khuấy động mây mù, đẩu chúng về phía chân trời vô tận.
Trong một khắc khi hắn xuất thủ, Lệ Xuân Ba lập tức có cảm ứng. Ánh mắt thoáng chớp động, nhưng cuối cùng cũng không phản hồi gì. Chỉ lập tức triệt hồi lực lượng ở phương hướng đó, ngược lại toàn lực thôi động mây mù ở phía đối diện, tiếp tục đẩy chúng đi thật xa!
Phạm vi tinh không hiện ra càng lúc càng rộng lớn. Về sau, xu thế mây mù đã dần dần hình thành quán tính. Tuy hai người đã thu tay lại, rút về tu vi kinh thế, nhưng mây mù giữa không trung vẫn cuồn cuộn thối lui về tứ phía.
Ngày này, đêm nay, chân trời Tây Bắc, không gió không tuyết không mây mù!
Bầu trời quang đãng!
Không nhiễm một hạt bụi.
Bầu trời Tây Bắc bị phong tuyết mây mù che phủ mấy chục vạn năm làn đầu tiên lộ ra nguyên mạo trạng lệ dị thường.
Tinh thần như thế đêm như thế, sát lục như thế tình như thế!
Không trung vốn vị che lấp, giờ phút này so với nơi khác lại càng thêm trong vắt, tinh quang chớp động tựa hồ lại càng thêm rạng rỡ.
Đột nhiên có hai tiếng thét dài, mang theo tâm sự của chủ nhân, xông tận lên trời cao.
Lệ Xuân Ba đơn độc đứng trên đỉnh núi,ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng thét như long ngâm, vang vọng khắp trường không, lại mang theo vô tận tưởng niệm vô tận chua sót.
Phụ thân, lão nhân gia ngài đã mất tích một vạn năm. Hơn một vạn năm rồi, không biết ngài còn tồn tại không?
Nếu như ngài tồn tại, lại ở nơi nào đó... trong tinh không này? Liệu có nhìn xuống đại địa, quan sát chúng sinh không?
Liệu có biết, Lệ gia chúng ta sau đêm nay sẽ biến mất?
Một đêm này, hai vị chí tôn đều đứng trên hai đỉnh núi, không hề nhúc nhích. Cho dù tu vi tuyệt đỉnh, khoảng cách không thành vấn đề, nhưng song phương lại tuyệt không nhìn về phía đối phương, nhưng lại tựa như đang bồi bạn với nhau.
Sáng sớm ngày thứ người, quyết chiến đến!
Mạc Thiên Cơ xuất hiện ở phụ cận chiến trường, đứng trên một ngọn núi cao nhất.
Ở bên cạnh hắn, lại không có hai đại bảo tiêu Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông, chỉ có Sở Nhạc Nhi, Vạn Nhân Kiệt, Thành Độc Ảnh, Bao Bất Hoàn bốn người.
Đi cùng bảo hộ, cũng là Sở Nhạc Nhi yêu cầu.
Bởi vì hai tên gia hỏa Ngạo Tà Vân Nhuế Bất Thông này đều một lòng muốn tham chiến. Thế là Sở Nhạc Nhi liền xung phong nhận nhiệm vụ bảo tiêu.
Đăng lâm tuyệt đỉnh, đối diện với đại địa mênh mông trường thiên rộng lớn, Sở Nhạc Nhi không nhịn được trong lòng rất là vui sướng. Trong lòng bỗng nhiên hiểu ra: Chẳng trách bao nhiêu nam nhân đều mơ tưởng đăng lâm tuyệt đỉnh. Thì ra loại cảm giác này thật sự rất mê hoặc, rất tuyệt diệu.
Mặc dù ta là nữ tử, nhưng ta cũng muốn lúc nào cũng như hiện giờ, đứng ở trên đỉnh thiên hạ.
"Cảm giác thế nào? Không tệ chứ!" Mạc Thiên Cơ mỉm cười.
"Tuyệt lắm! Thật sự rất tuyệt!" Trong đôi mắt xinh đẹp của Sở Nhạc Nhi chớp động ánh sáng.
"Nhất định sẽ có một ngày, chúng ta đứng trên đỉnh phong chính thức." Mạc Thiên Cơ tao nhã mỉm cười: "Nơi này mặc dù là đỉnh phong, nhưng chỉ là đỉnh phong trong Cửu Trọng Thiên mà thôi... Đỉnh phong hôm nay, đối với chúng ta mà nói, chỉ là một bước khởi đầu. Chỉ vậy thôi."
"Ta biết ngươi nói tới, chính là đỉnh phong Cửu Trọng Thiên Khuyết chân chính trong truyền thuyết." Sở Nhạc Nhi cười nói: "Ta cũng muốn lên trên đó!"
"Mà quan trọng nhất, ta cũng muốn đứng trên đỉnh phong chính thức!" Sở Nhạc Nhi đột nhiên khẽ cười rộ lên, la lớn: "Ta nhất định sẽ bước lên! Nhất định có thể bước lên!"
Thanh âm trong trẻo truyền ra xa, khiến cho vô tận tuyết đọng đổ ập xuống, phát ra thanh âm ầm ầm không ngừng.
Toàn bộ chiến trường, tất cả mọi người cùng ngẩng đầu nhìn tới, tìm kiếm chủ nhân thanh âm.
"Là Nhạc Nhi! nàng thế nào lại tới chiến trường? Nàng tới đây làm gì?" Phương xa, Vũ Tuyệt Thành lập tức có chút sốt ruột: "Tiểu nha đầu này thế nào lại không nghe lời, chạy loạn tới đây? Nơi này là chỗ để chơi sao?"
Sở Dương cũng có chút bất ngờ: Nhạc Nhi thế nào lại tới đây?
Vũ Tuyệt Thành nhíu mày, thế nào cũng không yên lòng, nói: "Ta phải đi cảnh cáo một phen, ngàn vạn lần đừng để đám hỗn đản kia liên lụy đồ đệ ta. Binh đao không có mắt. Chứ phòng bị trước thì tốt hơn?"
Sở Dương còn chưa kịp lên tiếng, Vũ Tuyệt Thành đã bạch y bồng bềnh, hạ xuống tuyết phong.
Hiện tại song phương như lâm đại địch, hết sức căng thẳng, Vũ Tuyệt Thành không ngờ lại muốn đi xuống, cảnh báo song phương?