Trong khoảng thời gian này, đám người Sở Dương rốt cuộc cũng bắt đầu hành động, phối hợp Mạc Thiên Cơ, tân lực bảo tồn chiến lực Lệ gia. Mỗi khi tình thế lâm thời khắc nguy hiểm, các huynh đệ lại xuất thủ.
Nếu như là gần bên Sở Dương, thì Sở Dương sẽ tổ chức xuất thủ.
Nếu như là gần bên kia, Cố Độc Hành và Tạ Đan Quỳnh sẽ cân nhắc ra tay. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
Ở điểm này, hai người cũng không thương nghị gì, nhưng đưa ra quyết định, đều gần như không khác nhau.
Mấy huynh đệ khi có chiến đấu thì tham gia, khi không chiến đấu thì bắt đầu dốc lòng tu luyện, tiêu hóa kinh nghiệm, tâm đắc thu được trong chiến đấu.
Tu vi cả đám ầm ầm tăng cao.
Hơn nữa, Sở Dương còn phát hiện một chuyện khiến hắn kinh hỉ: Khả năng nắm bắt thời cơ hành động, tham dự của Cố Độc Hành và Tạ Đan Quỳnh đối diện càng ngày càng lão luyện rồi.
Lúc ban đầu còn có chút không theo kịp tiết tấu của Mạc Thiên Cơ, nhưng càng về sau, khả năng phối hợp rõ ràng lại tăng lên một bước dài.
Khi không có ai để dựa vào, hai người Cố Độc Hành Tạ Đan Quỳnh bắt đầu phát huy toàn bộ tài trí của mình. Cố Độc Hành từ vị trí một thành viên chiến tướng thuần thúy, đang chậm rãi biến thành một chiến tướng hữu dũng hữu mưu.
Ít nhất, cũng có thể tự cân nhắc rồi.
Đối với Cố Độc Hành mà nói, đây chính là một tiến bộ rất lớn rồi.
Mà Tạ Đan Quỳnh, nguyên vốn đã có chút trụ cột. Ở Trung Tam thiên, hắn coi như là nhân vật tài trí. Hiện tại lại càng tiến thêm một bước khai phá bản thân.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch hiện tại vẫn có chút cố chấp. Trừ liều mạng luyện công, cảm thụ một chút loại khoái cảm "Tư chất tăng lên thật là nhanh, so với đám Cố Độc Hành chẳng chậm hơn chút nào", hai người tạm thời chẳng quan tâm cái gì khác.
Tu vi tám người, đều vững bước trên đường củng cố chí tôn lục phẩm, sau đó từng điểm từng điểm, đẩy mạnh về phía trước.
Nhất là Mạc Khinh Vũ, bởi vì liên quan tới Tiên Thiên linh thể, trước mắt đã tới điểm đột phá chí tôn thất phẩm, chẳng mấy chốc là tấn cấp chí tôn thất phẩm.
Trong mọi người, Mạc Khinh Vũ là nhỏ tuổi nhất, nhưng bây giờ lại dựa vào thể chất nghịch thiên của mình, tu vi tiến cảnh không ngờ lại vượt lên trước nhất.
Mạc Thiên Cơ đang tranh thủ thời gian.
Thời gian đối với hắn mà nói, chính là chuyện quan trọng bậc nhất. Hắn nhìn tiến bộ của Ngạo Tà Vân, suy tính ra tiến bộ của đám người Sở Dương.
Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông cũng bị hắn điều ra chiến trường. Yêu cầu duy nhất chính là: Người của Lệ gia chết sạch, hai người các ngươi cũng không được rụng một sợi lông. Đánh không được bỏ chạy, địch nhân cường đại bỏ chạy...
Thế công của Đệ Ngũ Khinh Nhu lớp sau cao hơn lớp trước. áp lực của Mạc Thiên Cơ cũng càng ngày càng lớn. Theo mỗi một lần tấn công, Mạc Thiên Cơ có thể cảm nhận được rõ ràng, Đệ Ngũ Khinh Nhu đang luôn phiên sử dụng lực lượng của Thất đại gia tộc và chấp pháp giả.
Hơn nữa, đối với mục tiêu muốn thanh trừ, cũng đều ám chỉ rõ ràng.
Đối với những người này, Mạc Thiên Cơ đương nhiên là ai tới cũng không cự tuyệt, tất cả ăn hết.
Nói ví dụ, Mạc Thiên Cơ bố trí phong tuyến ba mặt, thực lực chia đều, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ cùng tiến công cả ba mặt, sau đó lại hạ tử lệnh với một mặt trong đó, nhất định phải chiếm được...
Mà mặt đó, nhất định là mặt mà Mạc Thiên Cơ cảm thấy khó chịu nhất, cho nên Mạc Thiên Cơ phải điều binh khiển tướng, tàn lực phòng thủ, phản công.
Cực kỳ thú vị chính là, khi đó Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ chỉ huy chiếm lĩnh bên kia, hoàn toàn mặc kệ, không để ý tới bên này.
Mạc Thiên Cơ có thể thong dong làm thịt những người này, còn Đệ Ngũ Khinh Nhu bên kia cũng sẽ mở ra cục diện.
Tất cả đều vui vẻ.
Cứ như vậy, những kẻ không dễ kiểm soát trong liên quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu, cứ thế dần dần biến mất. Còn Mạc Thiên Cơ bỏ qua, thường thường đều là những địa phương có ý nghĩa chiến lược, nhưng chẳng dùng được thực tế gì. Nếu là hai nước chinh chiến, đương nhiên là giành nhau từng tấc đất.
Nhưng bây giờ là một nhà đối chín nhà, căn bản thủ không được, cho nên tất cả những địa phương kiểu như 'sớm muộn cũng phải từ bỏ', đều lần lượt bị địch nhân chiếm đóng.
Chỉ lưu lại trọng điểm.
Cứ thế, mỗi một công hạ được một mục tiêu, phe Đệ Ngũ Khinh Nhu lại sĩ khí đại chấn! Hơn nữa liên tiếp chiến thắng, cũng khiến cho sĩ khí liên quân như cầu vồng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu từng nói một câu danh ngôn: Không có hi sinh, làm sao có thắng lợi!
Những lời này được mọi người thừa nhận: Đúng là rất có đạo lý!
Vì thế, trong liên quân hiện tại chỉ lưu lại phần tử tử trung cuồng nhiệt đối với Đệ Ngũ Khinh Nhu. Nhất là Lan gia, trên cơ bản không có tổn thất gì, toàn bộ nhân viên đều sống sót....
Sở Dương thời thời khắc khắc đều chú ý tới động tĩnh ở Tây Bắc. Chuẩn bị xuất động bất cứ lúc nào. Nhưng lần này, khi Mạc Thiên Cơ lại một lần nữa ứng đối thế công của Đệ Ngũ Khinh Nhu, Sở Dương lại vắng mặt rồi.
Bởi vì hắn gặp được một người.
Đó là sau một lần chiến đấu, Sở Dương mang theo đám người Đổng Vô Thương, xuất phát tiến về cái sơn động ám áp kia. Đổng Vô Thương xông xáo qua lại trong liên quân, trên người bị thương không ít, nhưng tinh thần lại cực kỳ phấn chấn. Sở Dương muốn chữa thương cho hắn, nhưng Đổng Vô Thương lại không chịu, nói là muốn bảo lưu thống khổ do thương thế gây ra, nhớ lại cảm ngộ linh quang chợt lóe trong chiến đấu vừa rồi.
ĐIều này khiến Mặc Lệ Nhi vừa tức giận, vừa đau lòng.
Khi bốn người sắp rời khỏi sơn động, lại phát hiện trước sơn động, một người bạch y bồng bềnh đứng đó.
Đúng là Vũ Tuyệt Thành.
Sở Dương chấn động: "Tiền bối, làm sao ngài lại tới đây?"
Vũ Tuyệt Thành khẽ cười: "Ta tìm ngươi, đã tìm một tháng rồi." Hắn dừng lại một chút, nhìn Sở Dương: "Ta bị thương, cũng trúng độc rồi."
Sở Dương lập tức há hốc miệng.
Người khác trúng độc bị thương, hắn đều không bất ngờ. Duy chỉ có Vũ Tuyệt Thành, nếu nói hắn trúng độc bị thương, Sở Dương lại tuyệt đối không tin, chỉ cười khẩy mà thôi.
Tu vi Vũ Tuyệt Thành, so với Ninh Thiên Nhai còn thâm hậu hơn. Lại có một thân độc công kinh thiên địa khiếp quỷ thần. người nào có thể khiến hắn bị thương? Người nào có thể khiến cho vị nhất đại độc y này trúng độc?
Vũ Tuyệt Thành nhìn ra sắc mặt của hắn, thản nhiên nói: "Động thủ với ta chính là Pháp Tôn, hắn đã tới Tây Bắc rồi."
Thân hình Sở Dương chấn động: "Thì ra hắn cũng tới rồi... Nếu như hắn tới đây, mà chiến cuộc vẫn lâm vào giằng co.... hiển nhiên sau khi tiền bối giao thủ với hắn, hắn cũng bị thương không nhẹ."
Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành có chút mệt mỏi, lại nói: "Thực lực Pháp Tôn lần này đột nhiên tăng mạnh... Nếu không phải lão phu đi nhanh, lần này chỉ sợ thật sự bị hắn cũng hai đại hộ pháp liên thủ xử lý rồi."
Sở Dương chỉ cảm thấy một cảm giác nguy hiểm đột nhiên dâng lên, trong phút chốc cả người lạnh lẽo.
Vũ Tuyệt Thành không ngờ lại nói, hắn có nguy cơ mất mạng? Vậy Pháp Tôn hiện giờ đã mạnh tới mức độ nào rồi?
"Ta trúng độc, không phải là độc bình thường." Vũ Tuyệt Thành thở dốc một hơi: "Thiên hạ vạn độc, ta đều có thể giải, duy chỉ có độc tố không thuộc về Cửu Trọng Thiên vị diện là ta bất lực."
Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Nếu tìm thấy ngươi chậm nửa tháng nữa, ta liền bị phế rồi."
Sở Dương giận dữ nói: "Nếu đến mức này rồi, vì sao không tìm Nhạc Nhi? Ta có lưu lại Cửu Trọng Thiên trên người Nhạc Nhi mà?"
Vũ Tuyệt Thành hờ hững nói: "Ta là sư phụ, Nhạc Nhi là đồ đệ ta. Sư phụ chỉ có thể cho đồ đệ, dạy đồ đệ, chứ không phải lấy đồ của đồ đệ. Vũ Tuyệt Thành ta càng không thể nhu vậy, ta có thể cho đồ đệ, nhưng ta càng không thể lấy thứ của đồ đệ.."
Sở Dương lập tức tắt tiếng.
Tới thời khắc sinh tử quan đầu rồi, vị đại gia này không ngờ vẫn còn cố chấp như vậy. Thật không biết là khiến người ta bội phục hay là muốn đánh cho một trận.
Tiến lên trước một bước, đỡ lấy Vũ Tuyệt Thành, dìu đi vào trong động.
"Ta có thể tự đi!" Vũ Tuyệt Thành có chút không muốn.
"Im đi!" Sở Dương hung tợn nói.
Độc tố có thể khiến Vũ Tuyệt Thành bó tay không biện pháp, lại kéo dài hơn một tháng... Sở Dương hiểu rõ sự lợi hại của nó hơn bất cứ kẻ nào. Thấy Vũ Tuyệt Thành không ngờ vẫn còn quan tâm tới mặt mũi, trong lúc nhất thời không nhịn được.
Vũ Tuyệt Thành không lên tiếng nữa.
Trong động.
Sở Dương liên tiếp điểm ra mấy chỉ, phong trụ tâm mạch của Vũ Tuyệt Thành, khống chế tu vi của hắn vận hành. Trong phúc chốc đã thấy một đám hắc khí, từ trên bả vai Vũ Tuyệt Thành bắt đầu bốc lên. Trong phúc chốc, toàn bộ cánh tay cùng với nửa ngực đã tràn ngập hắc vụ. Nơi hắc vụ tràn ngập, không ngờ lập tức có dấu hiệu hư thối.
Không có công lực Vũ Tuyệt Thành áp chế, độc tố này không ngờ lại có thể lan truyền với tốc độ kinh người như thế!
Sở Dương chấn động, lập tức lấy ra Cửu Trọng Thiên bản không hoàn chỉnh. Vũ Tuyệt Thành hít một hơi, lắc đầu nói: "Cái này không được."
"Không được?" Sở Dương có chút ngạc nhiên.
"Thứ đồ chơi này, ta từng dùng không ít hơn bọn hắn đâu." Trên mặt Vũ Tuyệt Thành đã tràn ngập hắc khí, nhưng lại lộ ra một nụ cười không rõ tư vị gì, nhìn Đổng Vô Thương nói.
Nhất là khi nói "ta từng dùng không ít hơn bọn hắn đâu", lại nhếch miệng cười: "Có được hay không, ta chỉ cần ngửi là biết."
Mặc dù Vũ Tuyệt Thành đang cười, nhưng đám người Sở Dương lại cảm nhận được rõ ràng, một loại cảm xúc phức tạp khiến người ta gần như muốn sống muốn chết, lan tràn trong lòng hắn.
"Được!" Sở Dương lập tức mệnh lệnh kiếm linh, nhanh chóng chế tác một viên Cửu Trọng đan hoàn chỉnh.
Không bao lâu sau, Cửu Trọng đan ra lò. Sở Dương cầm trên tay, muốn cho Vũ Tuyệt Thành ăn.
"Ta xem trước một chút! Xem trước một chút...." Vũ Tuyệt Thành thò tay giật lấy, bất chấp hắc sắc ma khí đã tràn ngập trên đầu hắn, hai tay run run nhìn Cửu Trọng đan, đột nhiên sắc mặt thoáng đỏ bừng, hai mắt nhắm lại, nước mắt tí tách rơi xuống, lẩm bẩm nói: "Đại ca, huynh đệ... ta lại nhìn thấy thứ này rồi... ta ta... lại phải dựa vào thứ này cứu mạng...."
Không ngờ nghẹn ngào không thành tiếng.
Nghĩ tới chuyện Vũ Tuyệt Thành trải qua khi còn sống, trong lòng Sở Dương không khỏi rầu rĩ. Hắn vô cùng hiểu được nỗi lòng Vũ Tuyệt Thành giờ phút này, giằng co đau đớn tới cỡ nào. Cho nên tuy hiện tại, tình huống Vũ Tuyệt Thành đã nguy trong sớm tối, nhưng Sở Dương vẫn không khuyên giải.
Vũ Tuyệt Thành lặng lẽ rơi mấy giọt nước mắt, rốt cuộc mới lưu luyến nuốt Cửu Trọng đan xuống.
Cửu Trọng đan vừa tan ra, liền nhìn thấy hắc khí đang điên cuồng lan tràn đột nhiên càng thêm cuồng loạn, tựa hồ đang tranh đấu kịch liệt. Thật lâu sau, rốt cuộc mới chậm rãi biến mất.
Sở Dương nhìn hai đạo chưởng ấn đã bắt đầu hư thối trên bả vai Vũ Tuyệt Thành, từ bên trong chậm rãi chảy ra một thứ dịch thể màu đen, ba ba rơi xuống đất. Đất đá cứng rắn, không ngờ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ thối nát, một mạch ăn xuống, tạo thành một cái động nho nhỏ sâu không thấy đáy.
Trong lòng không khỏi hoảng sợ: "Đây... đây là độc gì?"