Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1478: Tám lần thua trận

Cho dù da mặt có dày cũng chẳng ai lấy đó làm chuyện vinh quang... bị người ta đánh một trận, phong bế thần hồn, sau khi bị dày xéo chà đạp xong, không ngờ còn coi là vinh quang, tự mãn khắp nơi... Cổ Nhất Cổ cảm thấy mình còn chưa thần kinh tới mức đó.

Dùng cái này suy ra, hai người còn lại đương nhiên cũng không ngốc như vậy. Nguồn tại http://Trà Truyện

Nhưng đối với những lời Sở Dương nói, hắn lại không thể phản bác được.

Bởi vì sự thật đúng là như thế.

Nếu không phải tuyệt đỉnh cao thủ, người nọ thật đúng là không phong ấn thần hồn vào trong.

"Lúc đó đại ca ta từng nói, trong thiên hạ, người có tư cách giao thủ với hắn, chỉ có mười người! Mà Cổ lão, chính là một người trong số đó! Mà đại ca ta cũng từng nói với ta về hai cao thủ nổi danh trên lệnh bài, nhưng không biết mấy vị khác là ai?"

Sở Dương mỉm cười: "Cổ lão biết rõ anh hùng thiên hạ như lòng bàn tay, chắc hẳn cũng biết được?"

Cổ Nhất Cổ nhíu mày, sắp xếp lại trí nhớ trong đầu lại một chút, nói: "Cái này, lão phu thật đúng là không biết những ai từng giao thủ với tên điên kia...."

Sở Dương lau mồ hôi: "Vậy, theo Cổ lão, cao thủ trên thế gian này có ai?"

Cổ Nhất Cổ ngẩng đầu lên, hai mắt có chút mơ hồ, tựa hồ đang suy tư, tìm kiếm trong trí nhớ.

lỗ tai Mạc Thiên Cơ khẽ giật giật, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên. Đây chính là tư liệu tối mật không phải người thường có thể biết được.

"Từ khi ta xuất thế... từng bị đánh bại tám lần!" Cổ Nhất Cổ nói: "Đó là không tính trước khi ta đạt tới chí tôn cửu phẩm đỉnh phong...."

Những lời này lập tức khiến đám người Sở Dương giật mình.

Không tính trước khi tu vi đạt tới chí tôn cửu phẩm đỉnh phong... Nói cách khác, sau khi hắn đạt tới cảnh giới hiện giờ, không ngờ bị tổng cộng tám người đánh bại...

Chuyện này khiến đám người Sở Dương đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Thiên hạ này, thế nào lại có nhiều cao thủ như vậy?

"Lần đầu tiên là khi ta đoạt một kiện bảo bối... Chọc tới một người, hắn đánh cho ta một trận, nhưng bảo bối ta bán mất rồi, thế là hắn lại đánh ta thêm một trận thê thảm. Nhưng cuối cùng, sau khi người nọ biết sứ mạng của ta, cũng không giết ta, ngược lại còn tặng ta một trăm vạn tử tinh...."

Cổ Nhất Cổ nói.

Sở Dương nhíu mày: "Người nọ là ai?"

"Người đó... tên Vũ Thần Phong...." Cổ Nhất Cổ cố gắng nhớ lại: "Đó là ba vạn năm trước? Hay là hơn ba vạn năm gì đó... Thật sự không nhớ rõ lắm....."

Vũ Thần Phong!

Thần Phong chí tôn!

Thân hình Sở Dương khẽ chấn động.

"Lần thứ hai bại trận, là một nữ nhân xinh đẹp, tên là Lưu Vân... Nàng rất quý ngựa của mình, lúc đó nói rõ chỉ gửi, không bán, hơn nữa còn trả cho ta số tiền gấp mười mấy lần số tiền ta bán ngựa... Nhưng lúc đó ta thật sự không nhịn được, lấy chút tinh huyết ăn, không tưởng được sau khi nữ nhân kia trở về lại có thể phát hiện ra... Hung hăng đánh ta một trận...." Cổ Nhất Cổ miệng méo xệch: "Đánh xong ta mới biết được, nàng là lão bà của Vũ Thần Phong!"

Sở Dương trán nổi gân xanh.

Vị Cổ Nhất Cổ này thật là biết gây chuyện mà. Thần Phong Lưu Vân hai nhân vật trong truyền thuyết, mỗi người đều đánh hắn một trận.

Mạc Thiên Cơ đột nhiên ngắt lời: "Không đúng! Cổ lão, theo ta được biết, bất kể là hai vạn hay là ba vạn năm trước, hai vị tiền bối Thần Phong và Lưu Vân đều không còn ở thế giới này nữa rồi..."

Cổ Nhất Cổ giận dữ nói: "Đừng có chẹn họng ta! Ta làm sao không biết bọn họ đi lên rồi lại trở về... Lúc đó nghe nói là chuẩn bị cứu người nào đó...."

Vừa nói xong, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ lập tức hiểu ra.

Thì ra lúc đó Vũ Tuyệt Thành được cứu, là Thần Phong Lưu Vân đích thân trở lại...

"Bại trận lần thứ ba, là một chấp pháp giả. Lúc đó ta cùng đường... Tộc đàn bị cắt đứt cung ứng một tháng, ta liền chạy tới cướp bóc một cái tổng bộ chấp pháp giả... Sau đó chấp pháp giả liền phái ra lão gia hỏa đó... Trận chiến đó, đánh năm ngày, ta chỉ bại một chiêu..." Cổ Nhất Cổ lắc đầu than thở: "Haiz, một chiêu cũng bại...."

Mười một người trợn mắt méo miệng!

Ta x, cướp bóc tổng bộ chấp pháp giả... Có thật sự muốn chết cũng chẳng ai làm như vậy.... Vậy mà con hàng này vẫn còn sống sót được! Cái này thật sự là...

"Vị chấp pháp giả kia, bây giờ còn sống không?" Sở Dương vội vàng hỏi một câu.

Cổ Nhất Cổ trừng mắt, hừ hừ, rất bất mãn khi Sở Dương chẹn họng mình, nhưng nể mặt mũi Sở Thánh Vương, vẫn cố bình tĩnh trả lời một câu: "Đạt tới loại tu vi như chúng ta, muốn chết cũng khó!"

Sở Dương ho khan một tiếng, đưa mắt trao đổi với Mạc Thiên Cơ.

Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trầm trọng.

Nếu người kia còn sống, chỉ sợ đó chính là địch nhân kinh khủng nhất của đám người mình.

"Lần bại trận thứ tư... Vẫn là một lão đầu tử của chấp pháp giả!" Cổ Nhất Cổ phẫn hận nói: "Ta bại trận ba lượt trong tay chấp pháp giả, lần nào cũng là nỗi nhục một chiêu! Con mẹ nó, còn là ba người khác nhau nữa! Bà nội nó chứ!"

Mạc Thiên Cơ mặt biến sắc, ngón tay không nhịn được run rẩy.

ba người!

Ba người!

Sở Dương cũng có tâm tình nhứ vậy, giờ khắc này chỉ hận không thể cùng mắng một câu với Cổ Nhất Cổ: Cái bà nội nó chứ! Nhiều vậy!

"Lần bại trận thứ sáu, là bại bởi đại ca ngươi...." Cổ Nhất Cổ phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Dương: "Kỳ thật trận thứ sáu này cũng không tính là bị đánh bại. Cơ bản là đánh từ đầu tới cuối, hắn còn chưa chân chính động thủ."

"Phốc..." Cảm phục Cổ lão tiền bối thẳng thắn, Sở Dương lập tức phun một ngụm nước trà vào mặt hắn.

Cổ Nhất Cổ hừ một tiếng, thân hình chấn động, một đám sương mù tràn ra, nước trà vừa mới phun lên mặt hắn liền bốc hơi toàn bộ.

"Bất quá, sau khi thua trong tay đại ca ngươi, hình dáng của ta bị thay đổi, chấp pháp giả ngược lại không tìm được ta...." Cổ Nhất Cổ có chút đắc ý.

Đám người Sở Dương lúc này mới hiểu được: Con hàng này chắc là cướp tổng bộ chấp pháp giả xong, một mực bị cao thủ chấp pháp giả truy đuổi, đánh bại ba lượt liên tiếp.

Mà Tử Tà Tình một tát đánh hắn từ cao gầy thành ải bàn tử, lại là thành toàn cho hắn, khiến cho chấp pháp giả không tìm được. cái này không thể không nói... Thế sự thật là kỳ diệu...

"Về phần trận thua thứ bảy, cũng là ta tự chuốc, cũng không tính là đánh bại. nếu nguyên thần ta không bị giam cầm, tên kia chưa chắc đã là đối thủ của ta." Cổ Nhất Cổ miệng cười toe toét, răng sáng lấp lánh: "Nghe nói xuất hiện một đệ nhất cao thủ, tên là Thiên Nhai. Ta liền chạy tới đánh với hắn một hồi... Đây là chuyện bảy ngàn năm trước... Lúc đó ta cũng thật không nghĩ tới ta lại bại. Kỳ thật ta vẫn chưa bại, chỉ bị chém hai đao thôi."

Nói xong, đến ngay cả đám mặt quan tài như Cố Độc Hành với dvh cũng không nghe nổi nữa: "Ninh Thiên Nhai chém ngươi hai đao, vậy ngươi có chém hắn không?"

Mặt Cổ Nhất Cổ đỏ lên, già mồm cãi láo: "hắn nhỏ hơn ta rất nhiều, xem như tiểu bối, ta nhường hắn."

Mười một người, trừ Mạc Khinh Vũ đang nằm trong lòng Sở Dương ra, những người còn lại đều nhất tề phun trà.

"Khụ khụ... Cổ lão thật là tốt bụng...." Sở Dương trái lòng khích lệ một câu.

Ta vẫn tự nhận da mặt ta dày lắm rồi, không ngờ da mặt lão hàng này còn dày hơn....

Cổ Nhất Cổ đỏ mặt tía tai: "Lúc đó nguyên thần ta đã bị đại ca ngươi phong bế, nếu như bây giờ gặp được Ninh Thiên Nhai, ta nhất định có thể đánh hắn răng rơi đầy đất! Thế nào, ngươi không tin?"

"Chúng ta tin!" Đám người Sở Dương gật đầu như gà mổ thóc, thầm nghĩ: Chúng ta tin thì có tác dụng rắm gì? Ngươi vẫn bại thôi...

"Lần thất bại thứ tám, ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, đã bị chế trụ. Người kia... cường đại hơn đại ca ngươi, cường đại hơn nhiều!" Trên mặt Cổ Nhất Cổ lộ ra thần sắc sợ hãi: "Hơn nữa mới phát sinh nửa năm trước..."

Hơn nửa năm trước: "Người nọ có phải rất anh tuấn tiêu sái, bộ dáng như một thư sinh?"

Cổ Nhất Cổ lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt chấn kinh: "Làm sao ngươi biết?"

Sở Dương mỉm cười, hắn thế nào lại không biết? Bởi vì người đánh bại Cổ Nhất Cổ hẳn chính là Tuyết Lệ Hàn. Hơn nữa hẳn là ngay trước lúc Tuyết Lệ Hàn gặp mình...

Với tu vi của Tuyết Lệ Hàn, Cổ Nhất Cổ có thể kịp phản ứng... đó mới là cổ quái!

"Khụ." Sở Dương ho khan một tiếng, bộ dạng đắc ý vô cùng: "Ta đương nhiên biết, bởi vì người đó cũng là đại ca ta!"

Cổ Nhất Cổ ngây người, sau đó mới giật mình kêu lên một tiếng: ".. Cũng là đại ca ngươi." Tiếp đó trừng mắt lên bi phẫn: "Ta có cừu oán gì với nhà ngươi...." Sở Dương cười ha ha: "Hiện tại không phải hóa thù thành bạn sao?"

Cổ Nhất Cổ thở dài một hơi.

Từ sau khi Tử Tà Tình rời đi, để lại cho Sở Dương không ít bí mật. Nhưng hôm nay, rốt cuộc cũng giải được một vấn đề ở nơi này! Hơn nữa, Sở Dương cũng xác định, thập đại cao thủ mà Tử Tà Tình nói lúc đó, ít nhất có ba người là địch nhân của mình!

Cổ Nhất Cổ nói tám người.

Trong đó, trừ phu thê Thần Phong chí tôn ra, Ninh Thiên Nhai chưa từng động thủ với Tử Tà Tình, Tuyết Lệ Hàn lại càng bài trừ, vậy là còn bốn.

Tử Tà Tình nói mười người, bỏ Phong Nguyệt đi còn chín, trừ Cổ Nhất Cổ còn tám, trừ Thần Phong Lưu Vân còn sáu, giả sử ba vị cao thủ chấp pháp giả kia đều từng giao thủ với Tử Tà Tình... vậy còn thiếu ba người nữa!

Ba người kia là ai?

Cái này không một ai biết.

Sở Dương có chút nặng nề: Đây là mình giả sử ba vị cao thủ chấp pháp giả kia đều từng động thủ với Tử Tà Tình. Nếu như ba người bọn họ chưa từng động thủ với Tử Tà Tình thì sao?

Đây không phải là chuyện không thể xảy ra!

Như vậy chẳng phải còn có sáu người sao?

Mà sáu người này, đối với Sở Dương mà nói quả thực chính là tâm bệnh lớn nhất: Vạn nhất sáu người này đều là chấp pháp giả thì sao?

Sở Dương nghĩ mà choáng váng.

Bên cạnh, Mạc Thiên Cơ cũng trầm tư. Ngạo Tà Vân nhíu mày, Mặc Lệ Nhi mắt lộ sầu lo, Tạ Đan Quỳnh sắc mặt trầm trọng, Cố Độc Hành máy kiếm nhíu chặt, bọn họ đều nghe ra được thứ bất thường trong cuộc nói chuyện này.

Sắc mặt Đổng Vô Thương thản nhiên, bát phong bất động, Kỷ Mặc cười hì hì chẳng quan tâm, La Khắc Địch mắt liếc nhìn lên trời, căn bản không thèm để ý, Nhuế Bất Thông hai chân đưa tới đưa lui, càng thêm thoải mái thích ý.

Mấy tên này tuyệt đối không chịu động não.

Đối với Đổng Vô Thương nói, chính là không sợ. Trước mặt là một vương tọa, một đao, là một chí tôn cửu phẩm, cũng chỉ một đao. Cho dù là Tuyết Lệ Hàn ở trước mặt, chỉ cần là địch, cũng chỉ là một đao. Về phần thắng bại, Đổng nhị gia trước nay đều không cân nhắc tới.

Kỷ nhị gia và La Khắc Địch lại là: cái này không thuộc phạm vi chúng ta quan tâm, dù sao có quan tâm cũng chẳng để làm gì. bọn họ nói thế nào, chúng ta làm thế đó.

Về phần Nhuế Bất Thông, lại càng đơn giản: Cũng lắm thì liều mạng chứ gì.

Mấy huynh đệ đều có tâm tính khác nhau hoàn toàn!