Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1454: Trí mạng chi độc!

Nhuế Bất Thông thở hổn hển vì kinh ngạc, nói: "Nếu nói như thế, bọn chúng chẳng phải cũng chỉ có chờ chết?"

"Vậy cũng chưa chắc" Mạt Thiên Cơ mỉm cười: "Nếu là ta, hoặc là Đệ Ngũ Khinh Nhu thậm chí là mấy người kiệt xuất ở gia tộc Gia Cát, chúng ta vẫn có biện pháp hóa giải"

"Hơn nữa còn có vài biện pháp để phòng tránh nhưng những biện pháp này chúng không thể dự đoán được. Cho nên, đối với người lúc này đang ở bên trong động mà nói, kế sách này rất khó giải! Chúng chỉ có thể dùng tu vi kiên cường chống đỡ. Hơn nữa chỉ là sau khi phát giác trúng độc!"

Hắn cười nhạt, nói: "Đương nhiên cửu phẩm Chí Tôn Tiêu Thần Lôi chắc chắn sẽ không chết, hơn nữa đến tột cùng điều này cũng không thể làm khó hắn. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường..."

Giờ phút này Sở Dương đã thả tất cả hàng tồn ra ngoài, nhẹ nhàng linh hoạt lặng lẽ trở về, hắn mỉm cười nói: "Đợi "

Mạt Thiên Cơ cười ha hả nói: "Chúng ta có rất nhiều kiên nhẫn"

Mọi người nhìn nhau cười cười.

Sở Dương mang trên mặt thần sắc kỳ quái, thản nhiên nói: "Chúng ta ra đi từ Lan gia mãi cho đến nơi đây đã hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này, không biết Đệ Ngũ Khinh Nhu sốt ruột đến cỡ nào"

Mạt Thiên Cơ cũng có sắc mặt kì quái, hắn nhịn cười nói: "Chắc chắn Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ rất vất vả. Cho dù đổi lại tự chính ta, cũng sẽ rất vất vả... Vất vả cực kỳ!"

"Chỉ sợ không chỉ là vất vả, còn rất phiền muộn, còn rất buồn bực, còn rất là lo lắng, lo lắng tiến thối lưỡng nan" Sở Dương ôm bụng cười cười to. Mạt Thiên Cơ cũng rốt cục không nhịn được cười như nở hoa.

Một bên, Cố Độc Hành, Kiếm trung Chí Tôn này không có mưu mô như hai kẻ này, trừng tròng mắt ngỡ ngàng không biết nguyên nhân vì sao, hoàn toàn không biết hai gã âm hiểm này đang cười cái gì?

Bên kia, La Khắc Địch miệng lưỡi lưu loát, mắng cao hứng bừng bừng.

Bên trong cũng vẫn trước sau như một phản kích rất quyết liệt.

Tại thời khắc này cuộc đấu Chí Tôn rõ ràng đã trở thành người đàn bà với hành vi chửi đổng chanh chua.

Trong động.

Kỷ Mặc há miệng hình lưỡi dao, hận mình cũng không thể tham dự, thật đáng tiếc! Cuộc chiến nước bọt đặc sắc như thế, chính mình rõ ràng không thể tham dự, khiến cho La Khắc Địch một mình độc chiếm, lấy hết danh tiếng, thật sự là quá buồn bực.

Nếu như lão tử ta đi ra ngoài, dù thế nào cũng có thể cho người Tiêu gia nhiều thêm mấy con chó dì cả a......

Tiêu Thần Lôi ngồi ở phía trước Long Phượng chi cốt, nhíu mày trầm tư.

Ở trước mặt hắn, thi cốt kim long cực lớn, cùng thi cốt thải phượng cực lớn, lẳng lặng đứng thẳng. Bùn đất, đá bốn xung quanh đã bị thanh trừ sạch sẽ.

Nhưng, duy chỉ có dưới chân không thể sử dụng.

Tựa hồ một Long một phượng này đã dính liền lại với mặt đất. Nếu như muốn di chuyển, phải di rời toàn bộ thế giới Cửu trọng thiên.

Một loại khí cơ kỳ lạ, khiến cho Tiêu Thần Lôi vị này là cửu phẩm Chí Tôn cũng thì không cách nào hoạt động Long Phượng thi cốt mảy may! Hơn nữa, dụng hết toàn lực, cũng không cách nào hủy hoại!

Điều này làm cho Tiêu Thần Lôi phiền muộn tới cực điểm.

Bên tai nghe vô hưu vô chỉ tiếng mắng, Tiêu Thần Lôi mắt điếc tai ngơ.

Với tình cảnh hiện nay, chỉ có cùng đối phương dông dài.

Xem ai thiếu kiên nhẫn trước tiên. Một là chính mình lao ra, hoặc là đối phương xông tới.

Nhưng Tiêu Thần Lôi rất có tự tin: đây coi là cái gì? Mình cũng thường xuyên thứ nhất bế quan mấy thập niên. Đám tiểu gia hỏa này còn vọng tưởng sử dụng chiến thuật thời gian?

Quả thực không nên quá ngây thơ.

Thời gian trôi qua từng giờ từng khắc.

Đối phương vẫn không xông tới, mọi người bên trong cũng không sốt ruột.

Nơi đây an toàn hơn nhiều.

Thoáng nhìn qua lúc này đã là buổi chiều, đột nhiên, có một cao thủ cửu phẩm cấp thánh đang điên cuồng mắng, đột nhiên thân thể quơ quơ, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, sao đầu óc có chút chóng mặt?"

Bên cạnh một có người nói: "Chắc là quá dụng lực nhiều, hô to quá, dẫn đến đầu óc thiếu dưỡng khí"

Vị cao thủ cấp thánh kia nhíu mày, vuốt cái trán, nói: "Có chút không đúng. Hai cái đùi mềm nhũn. Con mắt cũng bỏ ra, hỏng... rồi... Đầu lưỡi..."

Lập tức, còn chưa nói xong, đã "ừng ực" một tiếng ngã nhào trên đất! Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Thân thể nằm ruỗi ra, chân phải đạp đạp trên mặt đất mấy cái, sau đó hai mắt trợn trừng, khí tuyệt bỏ mình.

Bên cạnh hắn, vị nhất phẩm Chí Tôn mở to hai mắt nhìn: "Dọa! Có chuyện gì vậy? Nói gì đi nữa nói lấy đến dựa..."

Hắn giơ tay sờ, lập tức nhảy dựng lên, đôi tròng mắt trợn tròn: "Sao lại chết hả?"

Chính hắn cũng không chú ý, ngay khi hắn vừa trừng mắt, một đôi tròng mắt cũng không phải " giống như lồi ra hốc mắt ", mà là thật sự đã " lồi ra hốc mắt "!

Cứ như vậy treo ở trên hốc mắt.

Mà bản thân hắn rõ ràng còn không phát giác, quay người hô to gọi nhỏ: "Các người thấy, các người thấy không hiểu sao tên khốn này lại chết rồi..."

Sau đó mọi người cùng nhau quay đầu lại, liếc nhìn bộ dáng của hắn, lập tức tất cả cùng hít một hơi.

"Ngươi ngươi..." Một Chí Tôn khác chỉ vào hắn: "Ngươi ngươi... Ánh mắt của ngươi..."

Vị Chí Tôn này vẫn không thể tin điên cuồng hô: "Ta nào biết đâu là chuyện gì xảy ra... Hắn mới vừa rồi còn nói chuyện cùng ta rất tốt..."

Một câu nói đến đây, đột nhiên hắn sợ hãi há to miệng, khàn giọng nói: "Ai đang nói chuyện với ta? Sa ta lại không nhìn thấy?"

Nói xong một câu nói kia, đầu lưỡi của hắn cũng đột nhiên bất động.

Sau đó ngẩn ngơ giật mình đứng đấy. Một hồi sau hắn đặt mông ngồi xuống, cúi đầu, nhanh như chớp đầu đột nhiên lăn xuống khỏi cổ khang, rõ ràng xương cốt trong cổ đã hư thối.

Các vị Chí Tôn Tiêu gia lập tức náo loạn một hồi.

"Đây là có chuyện gì?" Một Ngũ phẩm Chí Tôn không đè nén được sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: "Cũng không phải sợ! Hắn, đấy, chuyện gì xảy ra vậy? Cho dù chết rồi.. Cũng không thể nát nhanh như vậy..... hắn đấy..."

"Đúng như vậy... Chuyện này... Chẳng lẽ nơi này có quỷ?"

"Quỷ cái đầu của ngươi...... Ít hù dọa người!"

"Ta... Ta cũng hiểu được khó mà..."

Rốt cục, hoảng sợ bối rối đạt tới cực hạn. Một tiếng hô, mọi người tứ tán mà đi, có người vừa mới đứng lên đã té trên mặt đất, có người chạy được hai bước, hai chân đã co rút lập tức đến dựa té nhào xuống đất...

Chỉ trong thời gian uống chén trà nhỏ, đã có bốn mươi năm mươi người nhao nhao ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mình.

Hiện tượng như vậy, khiến cho Tiêu Thần Lôi vừa mới bưng một ly trà lên uống một ngụm nước trà đã bị sặc, nước trà từ trong lỗ mũi phun ra, ngây ra như phỗng.

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện rất hoang đường: chính mình khi còn bé đi ra ngoài chơi, thấy có người làm hình người bằng đất, sau khi làm xong, dựng thành từng dãy phơi khô trên mặt đất. Sau đó chính mình đi qua, nhẹ nhàng đá một cước ở mặt sau hình người bằng đất, chứng kiến từng hàng đổ xuống...

Sau đó hắn mới đột nhiên la hoảng lên: "Vô ảnh chi độc! Vô hình chi độc! Nhanh nín hơi!"

Nhưng không lâu sau lại có một trăm người té xuống.

Tiêu Thần Lôi nín hơi, tay áo vung lên, một vòi rồng mạnh mẽ phát ra, xoay tròn, dùng nội lực cuốn tất cả thi thể trên đất cùng không khí trong không gian thổi bay ra ngoài...

Những thi thể này, ai biết chất độc này có thể từ những thi thể này lại lan tràn ra ngoài hay không? Sau đó hắn mới giựt mình phẫn nộ, chửi ầm lên: "Hèn hạ vô sỉ tiểu nhân! Có gan đến quyết chiến chính diện cùng với gia gia, luôn làm những thủ đoạn hạ lưu, cũng không sợ dơ bẩn thanh danh Cửu Kiếp!"

Thi thể mạnh mẽ văng ra, bên người Tiêu Thần Lôi, rõ ràng cũng chỉ còn lại hai mươi mấy Ngũ phẩm Chí Tôn, hơn mười lục phẩm Chí Tôn, năm sáu thất phẩm Chí Tôn, một bát phẩm Chí Tôn!

Những người khác, toàn bộ chết oan chết uổng!

Cho dù còn lại những người này, bọn họ đã cực kỳ sợ hãi, không ngừng vận công xem xét chính mình, không ngừng nhìn đối phương xem có trúng độc hay không...

Thật đáng sợ!

Loại độc chất này, rõ ràng có thể ở vô thanh vô tức hủy diệt hơn 100 cao thủ trong đó có cả Chí Tôn.

Đang trong lúc sợ hãi, đột nhiên có một lục phẩm Chí Tôn kêu lên: "Các người... Các người..."

Đến dựa chứng kiến vậy hai mươi mấy vị trí Ngũ phẩm Chí Tôn trên mặt nhao nhao lộ ra biểu lộ quỷ dị, thời gian dần qua con mắt từ trong hốc mắt cổ đi ra...

Điều này khiến mọi người thật sự quá sợ hãi.

Công lực cao thâm như Ngũ phẩm Chí Tôn cũng không thể may mắn thoát khỏi?

Một tiếng tuyệt vọng gào to, một Ngũ phẩm Chí Tôn bi phẫn la lên: "Dù sao cũng chết chắc! Mọi người lao ra, tìm bọn chúng tự nổ tung đi!" Ngay khi đang nói hắn đã bay người lên.

Hơn hai mươi Ngũ phẩm Chí Tôn đồng thời cùng nhao nhao lao người lên, nhưng lao đến giữa không trung lại rơi xuống. Khi ngã trên mặt đất đã biến thành một bãi thịt nát.

Ngũ phẩm Chí Tôn lao người lên trước tiên lại đột nhiên muốn nổ tung trên không, hóa thành thịt nát đầy trời, rào rào rơi xuống như trời mưa.

Mọi người kể cả Tiêu Thần Lô, đều mặt như màu đất.

Mỗi người hầu như cũng nghe được tiếng tim đập của mình.

Sau đó, Tiêu Thần Lôi hoảng sợ phát hiện, hơn mười lục phẩm Chí Tôn cũng đã trúng độc

Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi sợ đến vỡ mật!

...

Bên ngoài, đám người Sở Dương đang nghiêm mật quan sát, đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng kêu to, lập tức một vòi rồng từ trong quặng mỏ vọt ra, bọc lấy rất nhiều thân thể con người, như Thiên Nữ Tán Hoa, tứ tán rơi xuống...

Rõ ràng toàn bộ là thi thể!

"Độc đã có hiệu quả!" Nhuế Bất Thông nheo mắt, nói: "Những thứ này khoảng chừng hơn một trăm thi thể. Xem ra thực lực đã bị tiêu hao rất nhiều..."

Mạt Thiên Cơ nhíu mày, nói: "An tâm một chút chớ vội! Chỉ cần bọn chúng không đi ra, chúng ta tuyệt đối không thể đi vào"

Sở Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng vậy, giờ phút này nếu như chính diện giao phong, đối phương từng người đều dốc sức liều mạng.."

Mạt Thiên Cơ vung tay lên, nói: "Trước ẩn nấp! Không nên cho bọn hắn có bất luận mục tiêu công kích nào!"

Mọi người xoát một tiếng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ngay khi vừa biến mất, chỉ nghe thấy từ bên trong quặng mỏ truyền đến tiếng gầm rú bi phẫn cùng với âm thanh nổ tung.

...

Ở bên trong quặng mỏ, nhìn thấy thi thể lục phẩm Chí Tôn trên mặt đất, Tiêu Thần Lôi lạnh buốt toàn thân!

Loại độc chất này lại khủng bố như thế!

Bên người, cũng chỉ có năm thất phẩm Chí Tôn, cùng một bát phẩm Chí Tôn!

Ngoài ra, cũng chỉ còn lại có Kỷ Mặc, nằm không thể hoạt động, không biết sống hay chết.

Bảy người không hẹn mà cùng điều động toàn bộ tu vi toàn thân, tức quan toàn thân. Một mực đi đến hiện tại, ngoại trừ Tiêu Thần Lôi, còn lại sáu người cũng cùng phát giác, có một loại độc tố trí mạng, đang lan tràn với tốc độ khủng khiếp ở trong thân thể của mình!

Không thể ngăn chặn!

Trước mắt, cũng chỉ có thể một mực dùng Tiên Thiên nguyên khí chống đỡ tánh mạng, nhưng cũng chỉ có thể làm chậm lại tốc độ, cũng không thể bức ra ngoài.

Bảy người nhìn nhau, trên mặt đều lộ thần sắc sầu thảm.