Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1358: Tra tấn bức cung

Cả người Sở Dương lập tức thả lỏng: "Mẹ ơi. Thì ra là lão nhân gia... " Phốc một tiếng, ngồi phệt xuống đất, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Vừa rồi cả kinh thật không nhẹ. Gần như cả tim cũng muốn nhảy lên cổ họng.

Người này là một người quen!

Một người quen đã lây không gặp!

Ninh Thiên Nhai!

Sở Dương hoàn toàn yên lòng.

Lão tử an toàn... rốt cuộc cũng an toàn.

"Làm sao ngươi lại ở đây?" Ninh Thiên Nhai nhíu mày nhìn Sở Dương: "Ngươi tới đây làm gì?"

Sở Dương hừ hừ một tiếng, nhanh chóng xử lý vết thương trên người mình: "Ta còn chưa hỏi ngươi đó, làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

Đối mặt với Ninh Thiên Nhai, tuyệt đối thoải mái hơn đối mặt Bố Lưu Tình nhiều lắm.

Trong cảm giác của Sở Dương, Bố Lưu Tình không hề dễ nói chuyện, nhưng Ninh Thiên Nhai lại không như vậy. hơn nữa, Mạc Khinh Vũ cũng từng kể, Ninh Thiên Nhai là người cưng chiều đồ đệ nhất.

"Ta ở chỗ này, đương nhiên có chuyện! Ta có lý do không thể không đến!" Ninh Thiên Nhai thực không thoải mái. Tên tiểu tử này mỗi lần gặp mình đều không hề tôn kính gì cả. Quá tùy tiện...

Lần trước ở Trung Tam Thiên cực bắc hoang nguyên, cũng bị tên gia hỏa này chơi cho một vố...

"Ta tới nơi này, đương nhiên cũng có chuyện. Ta cũng có lý do không thể không đến!" Sở Dương trợn trừng mắt, xử lý thỏa đáng thương thế của mình rồi ngẩng đầu lên.

Ninh Thiên Nhai thở hộc hộc nói: "Hỗn trướng, nêu không phải bởi vì các ngươi, ta thế nào lại tới đây...."

Sở Dương kỳ quái nói: "Bởi vì chúng ta?"

Ninh Thiên Nhai thở dài: "Chứ còn vì ai nữa."

Ngày đó, trước khi Đồ Đạo chi chiến diễn ra, Ninh Thiên Nhai bị Pháp Tôn và Vũ Tuyệt Thành liên thủ đánh lén, thân thụ trọng thương, trong thời gian ngắn không thể khôi phục, đành phải lén tìm một địa phương ẩn mình.

Nhưng khi cửu kiếp trộm vận, khí vận khổng lồ kia, Ninh Thiên Nhai cũng được hưởng một phần. Mượn dùng khí vận chi lực, Ninh Thiên Nhai vượt qua nguy cơ ban đầu, thương thế có chút chuyển biến tốt đẹp, lực phá hoại của kiếm cương cũng dần dần biến mất khỏi thân thể hắn.

Sau đó mới bắt đầu khôi phục chân chính.

Ninh Thiên Nhai thân là đệ nhất cao thủ thiên hạ, đương nhiên biết được nơi nào có ích với thương thế mình nhất. Thế là ngày đêm kiêm trình chạy tới Bảo Tháp sơn.... Khí vận lâm thể, Ninh Thiên Nhai tuy không biết tại sao, nhưng khẳng định biết, có liên quan tới Cửu Kiếp kiếm chủ!

Nếu Cửu Kiếp kiếm chủ đã làm chuyện này, vậy ở trong lòng Ninh Thiên Nhai, nguy cơ bên kia đương nhiên cũng được hóa giải rồi.

Cho nên hắn an tâm dưỡng thương.

Dù sao đồ đệ có Bố Lưu Tình chiếu cố, Ninh Thiên Nhai rất yên tâm.

Thẳng cho tới mấy tháng sau, thương thế khôi phục hơn phân nửa, Ninh Thiên Nhai mới ra ngoài một lần. Trong lúc vô ý liền nghe được chuyện về Đồ Đạo chi chiến, lập tức hoảng sợ ngây người.

Nhưng kết quả và diễn biến của Đồ Đạo chi chiến đó, không một ai biết.

Ninh Thiên Nhai tìm hiểu nhiều mặt, cuối cùng biết được đám nhị tổ và mấy trăm vị chí tôn của bát đại gia tộc đều chết aon chết uổng. Còn tình huống bên phe Sở Dương, lại không một ai biết.

Qua một thời gian ngắn, lại nghe tin Phong Nguyệt còn sống.

Nhưng lại không hề nghe được tin tức của Bố Lưu Tình.

Ninh Thiên Nhai lòng nóng như lửa đốt, suýt chút nữa khiến thương thế phản phục. Đành phải tĩnh tâm lại, toàn lực khôi phục trước. Hiện giờ mình mới khôi phục được mấy ngày, đang chuẩn ra ngoài thì may mắn thế nào mà Sở Dương lại tự mò tới cửa.

Nghe Ninh Thiên Nhai kể, Sở Dương mới biết được, Trước Đồ Đạo chi chiến ngoài Thiên Cơ thành ngày đó, Ninh Thiên Nhai không ngờ cũng tham chiến!

"Vậy thương thế ngươi hiện tại sao rồi?" Sở Dương hỏi.

"Hiện tại đương nhiên không có việc gì rồi." Ninh Thiên Nhai có chút đắc ý: "Nếu luận tới tu vi chân thực, Vũ Tuyệt Thành cùng ta không chênh lệch nhiều lắm, hơn nữa đến cấp bậc như chúng ta rồi, chỉ cần hắn không đánh tới nội tạng ta, đối với ta cũng không tổn hại gì. Chỉ có một kích của kiếm cương mới khiến ta bất ngờ thôi...."

"Lần sau tái kiến Vũ Tuyệt Thành, nhất định phải có một trận chiến!" Ninh Thiên Nhai cười hắc hắc: "Cũng không thể để tên hỗn đản này chiếm tiện nghi không được."

Sở Dương mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

"Đúng rồi, Bố Lưu Tình đâu? Hắn thế nào? Tiểu Vũ đâu?" Ninh Thiên Nhai hứng phấn bừng bừng hỏi.

Bên ngoài, thanh âm gào thét của Dạ Túy chốc chôc lại tiếp cận, chốc chốc lại rời xa.

"Tiểu Vũ hiện tại đang ở nhà ta. Rất an toàn." Sở Dương nói.

Ninh Thiên Nhai lập tức cảm thấy không ổn: "Lão Bố thì sao?"

Sở Dương thở dài: "Bố tiền bối tham dự Đồ Đạo chi chiến, đảm nhiệm chủ lực, dùng lực một người chiến Vũ Tuyệt Thành, Pháp Tôn, nhị tổ bát đại gia tộc, còn có hơn sáu trăm vị chí tôn cao thủ của chấp pháp giả và bát đại gia tộc...."

Sắc mặt Ninh Thiên Nhai trắng bệch.

Đội hình như vậy, cho dù hai người hắn và Bố Lưu Tình liên thủ, một khi hãm thân vào đó, cũng hữu tử vô sinh...

Nói như vậy, chẳng lẽ Bố Lưu Tình hắn...

"Rốt cuộc thế nào?" Ninh Thiên Nhai khẽ gầm lên một tiếng.

"Bố chí tôn, hắn... Sau trận chiến đó, hắn... hắn thăng thiên rồi!" Sở Dương thở dài.

"A?!" Ninh Thiên Nhai lập tức ngây ra như phỗng: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Lão Bố hắn hồn phi phách tán? Bằng không, ta ở nơi này làm sao lại không có cảm ứng?"

Sở Dương lẩm bẩm nói: "Hắn chỉ lên trời thôi..."

"Hỗn trướng!" Hai mắt Ninh Thiên Nhai đỏ lên: "Là ai giết hắn?" Bạn đang đọc truyện tại - http://Trà Truyện

Hắn túm lấy cổ áo Sở Dương, hung hăng lắc lắc: "Cho dù ta bị cấm chế, không thể tham dự kiếm chủ Cửu Trọng Thiên chiến, nhưng ta nhất định phải đồ sát cả nhà kẻ sát hại lão Bố, chó gà không tha!"

Sở Dương bị hắn lắc cho gân cốt toàn thân muốn rời ra: "Ai nói... Bố Lưu Tình bị giết?"

Ninh Thiên Nhai thoáng ngơ ngẩn: "Ngươi nói gì?"

Sở Dương trợn trắng mắt, nói: "Ta nói... hắn lên trời, chứ đâu có nói hắn chết rồi...."

Ninh Thiên Nhai lập tức ngây ra như phỗng: "Cái này, là ý gì?"

"Khụ, hắn băng linh hãm thiên phá toái hư không rồi." Sở Dương xoa xoa bả vai.

Ninh Thiên Nhai run rẩy một hồi, đột nhiên cả khuôn mặt đỏ bừng, tiếp đó giận tím mặt, một tay túm lấy Sở Dương: "Hỗn trướng! Không ngờ dám trêu chọc lão phu! Xem ra ta không đánh ngươi 3800 cái không được...."

Sở Dương giãy dụa kêu lên: "Từ đầu tới cuối ta đâu có nói hắn chết... là ngươi tự nói...."

Lời còn chưa dứt, Ninh Thiên Nhai đã một chưởng đánh xuống.

Sở Dương hét thảm một tiếng, rõ ràng cảm nhận được mông mình đã nở thành tám cánh hoa!

Cái này tuyệt đối không phải là hình dung, mà là tám cánh hoa thật sự.

Hai bên mông, mỗi bên bốn cánh....

Sở Dương kêu gào thảm thiết, thanh âm cũng thay đổi: "Ngươi... Chính ngươi hiểu lầm còn tránh ai? Đáng thương ta còn bị trọng thương..,."

Ninh Thiên Nhai không hề để ý chút nào, lại ba một chưởng. Một chưởng này lại đánh cho tám cánh hoa khôi phục lại thành hai, tiếp đó lại một chưởng, nứt thành tám cánh hoa hình dạng bất đồng....

Ba ba ba ba....

Sở Dương chết đi sống lại...

"Chậm đã!" Sở Dương run run, rốt cuộc cũng nhớ ra một chuyện: "Nếu ngươi đánh ta, về ta sẽ đánh đồ đệ ngươi!"

Ninh Thiên Nhai lập tức giật mình, dừng lại một chút, đột nhiên giận tím mặt: "Ngươi còn dám uy hiếp ta... Trái tim đồ đệ ta đã sớm bị ngươi trộm đi rồi, sớm muộn gì cũng thành lão bà ngươi, ngươi đánh lão bà ngươi thì liên quan gì tới ta!"

Ba ba ba...

Càng ngày càng nặng...

Sở Dương thảm không nói nổi, giãy dụa kêu lên: "Tha mạng...."

"Không tha!"

"Trước khi thăng thiên, Bố tiền bối để lại cho ngươi một câu...." Sở Dương rên rỉ nói.

Ninh Thiên Nhai lập tức ngừng tay: "Nói cái gì?"

Đúng vào lúc này, thanh âm Dạ Túy truyền đến: "Sở Dương, nạp mạng đi...."

Ninh Thiên Nhai nhíu mày, một trảo tóm lấy hai khối thịt trên mông Sở Dương, nhấc lên, cứ như vậy mang hắn theo,xoạt một tiếng bay ra ngoài.

Sở Dương cực kỳ khó chịu, bất mãn nói: "Làm thịt hắn luôn không phải xong rồi sao? Thanh tịnh luôn?"

"Ta tự tay giết hắn?" Ninh Thiên Nhai hừ một tiếng: "Như vậy không phải là cho hắn mặt mũi sao?"

Sở Dương nhất thởi bị những lời này khiến cho choáng váng.

Trong nháy mắt đã tiến vào trong mây mù dập dờn, Sở Dương chỉ cảm thấy mình một đường vù vù bay lên, cũng dần dần cảm thấy không khí lạnh đi...

Phía dưới, tiếng Dạ Túy quát tháo, đương nhiên cũng còn nghe thấy nữa.

Dạ Túy điên cuồng tìm kiếm một hồi, lúc này mới phẫn nộ dừng tay, tự mình tìm kiếm đường ra, sau đó một đường cấp tốc trở về gia tộc.

Phải triệu tập cao thủ tới. Thứ nhất, giáo huấn cho mấy tên hỗn đản Gia Cát Hồn kia một trận. Thứ hai, canh giữ đường xuất sơn ở Bảo Tháp sơn. Vô luận tiểu tử kia có chui ra từ hướng nào cũng tuyệt đối không được để hắn sống sót trở về!

Dạ Túy nghiến răng nghiến lợi, Sở Dương biết đại bí mật của mình, nếu còn sống sót rời khỏi Bảo Tháp sơn, vậy bí mật của mình còn gọi là bí mật sao?

Khó đảm bảo hắn không truyền ra khắp thiên hạ cùng biết...

Sở Dương chỉ là vực ngoại thiên ma giả, nhưng mình tựa hồ so với hắn còn chính quy hơn... Ít nhất mình cũng có được truyền thừa.

Thân ảnh Dạ Túy chớp mắt đã biến mất phía đường trời...

Mà giờ khắc này, ở trên đỉnh Bảo Tháp sơn, Sở Dương lại gặp phải một hồi tra tấn bức cung dã man.

"Nói may, trước khi phá toái hư không, Bố Lưu Tình nói cái gì?" Ninh Thiên Nhai có chút không nhẫn nhịn nổi.

Sở Dương chỉ cảm thấy cái mông mình giờ khắc này đã không phải là tám cánh hoa nữa, mà đã biến thành mười bảy mười tám cánh hoa rồi, rên rỉ nói: "Bố chí tôn lúc đó cười ha ha, nói... nói...."

"Nói cái gì?" Ninh Thiên Nhai truy hỏi.

"Bố chí tôn nói: Ninh Thiên Nhai, lão hỗn đản nhà ngươi, đấu với lão tử một vạn bốn ngàn năm, lần nào cũng bị lão tử đánh cho bẹp lép như con tép, lần nào ta cũng đánh chết lão hỗn đản ngươi, lão không râu... lão bất tử...." Sở Dương rên rỉ, ác độc nói, tiếp đó nói: "Xin ngươi ngàn vạn lần phải tin tưởng, Bố Lưu Tình thực sự nói như vậy."

Khuôn mặt Ninh Thiên Nhai đã biến dạng rồi, tức tới lệch mũi: "Ta tin! Ta tin! Ta tin cái con bà ngoại ngươi!"

Ngay sau đó lại tra tấn nghiêm hình một hồi, Sở Dương ngay cả kêu gào thảm thiết cũng không phát ra được, nhưng trong miệng rút cuộc cũng phun ra một đám hắc khí, vội vàng xin tha: "Được rồi được rồi... Ma khí thật sự hết rồi... bức ra rồi, không cần...."

Ninh Thiên Nhai cuồng nộ: "Tên tiểu tử ngươi lại lợi dụng ta bức ma khí ra ngoài...."