Mỗi một lần nhắc tới huynh đệ mình, Vũ Tuyệt Thành luôn luôn dùng sương mù che giấu khuôn mặt mình đi. Hắn không muốn bất luận kẻ nào biểu tình khi đó của hắn.
Hắn hoài niệm, hắn chấp nhất, nhưng cũng kiêu ngạo.
Người trong thiên hạ, không hiểu nỗi đau của ta, không hiểu nỗi khổ của ta, không hiểu cô độc của ta, không hiểu kiêu ngạo của ta, không hiểu niềm vui của ta!
Nhìn thấy bộ dáng thống khổ đó của Vũ Tuyệt Thành, Sở Dương vốn trong lòng vô cùng rối rắn, nhưng cũng không nhịn được mà thở dài một hơi.
Ngụy Vô Nhan tuy đã chết, nhưng kiếp sau của hắn, cũng là do mình tự tay trao cho hắn.
Từ lúc Hồng Vô Lượng bỏ mình cho tới bây giờ, cũng không bao nhiêu thời gian.
Dựa theo lý lẽ bình thường, thê tử Ngụy Vô Nhan nếu thật sự chết oan, oan hồn bất diệt, thì vô cùng có khả năng còn tồn tại. Đương nhiên, về phần nhi tử Ngụy Vô Nhan... Có lẽ đã sớm biến mất trong luân hồi rồi....
Một hài tử còn chưa đầy một tuổi, có thể có oán hận gì?
Nhưng thê tử Ngụy Vô Nhan lại khác.
Cho nên Ngụy Vô Nhan lần này chết đi, chỉ cần dốc công sức tìm kiếm, hoặc là nếu như trong tối tăm có dẫn dắt... Thì, Ngụy Vô Nhan cùng thê tử của hắn tương ngộ, cũng không phải chuyện xa vời gì!
Sở Dương bi thống, nhưng trong lòng nhiều ít có chút an ủi.
Nhưng, Vũ Tuyệt Thành lại gặp khó rồi.
Ngụy Vô Nhan chết, khiến cho Vũ Tuyệt Thành sầu tư, khiến cho hắn nhớ tới huynh đệ của mình.
Những huynh đệ đó, đều là huynh đệ chân chính. Cảm tình của Vũ Tuyệt Thành đối với các huynh đệ, cho tới bây giờ, vạn năm cũng không phai nhạt, có thể thấy được!
Bọn họ có kiếp sau sao?
Vấn đề này, Sở Dương thật sự có thể trả lời được!
Nhưng hắn lại không biết làm thế nào mới tốt.
Bởi vì bên trong còn liên lụy tới một nhân vật cực kỳ bi thảm! Một tuyệt thế anh hùng khiến cho người ta muốn khóc!
Nếu như nhân vật này lộ diện, chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, với tính cách của Vũ Tuyệt Thành, xấu hổ tự sát là còn nhẹ.
Sở Dương cũng chỉ có thể thở dài một hơi, không biết nói gì.
Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành nhìn ba người Vạn Nhân Kiệt đang dùng phương pháp nguyên thủy nhất đào mộ, trong ánh mắt không ngờ lại có ý hâm mộ nồng đậm.
Ta cũng nhớ các huynh đệ của ta, các huynh đệ đã chết, nhưng ta ngay cả tư cách đào mộ cho bọn họ cũng không có...
Vũ Tuyệt Thành buồn bã thở dài: "Sở Dương, ngươi làm chuyện này... Rất quen thuộc... Hơn nữa... ngươi cũng giống như rất tin tưởng, sự tình kiếp sau....."
Hắn cười khổ một tiếng: "Sở Dương, ngươi cũng biết lai lịch của ta. Ngươi cũng biết chuyện của ta, ta hỏi ngươi một câu!"
Sở Dương trong lòng nhảy dựng lên, nói: "Cái gì?"
"Thế giới kia, thật sự tồn tại sao?" Vũ Tuyệt Thành hỏi.
"Nhất định tồn tại!" Sở Dương nghĩ nghĩ, cẩn thận hồi đáp: "Trên đời này có rất nhiều chuyện thực thần kỳ, không thể hiểu nổi... Nhưng chúng ta biết, có một số chuyện huyền diệu, thật sự tồn tại. Nếu như là người thường, đương nhiên là sẽ được giáo dục từ nhỏ, rằng không có cái thế giới đó. Nhưng tới cấp độ chúng ta, đã có thể tu luyện hồn phách... tự nhiên biết, có lẽ... thật sự có một... thế giới kia!"
"Nói ví dụ như, chúng ta bây giờ cũng biết, ở trên chúng ta còn có một Thiên Khuyết... Đây mới thực sự là cường giả, hoặc là nói... Một địa phương trong truyền thuyết, có cái gọi là thần tiên!"
"Đã có thần tiên, vậy đương nhiên có quỷ hồn." Sở Dương khẽ nói.
"Nếu thật sự có thế giới như vậy, thật sự có nhân quả luân hồi, vậy...." Vũ Tuyệt Thành trầm mặc, ở trên mặt hắn, tựa hồ có một tầng sương mù bao phủ trong nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói... tám huynh đệ của ta...bọn họ có kiếp sau không?"
"Bọn họ có thể cũng tồn tại dưới thế giới đó hay không?"
"Nếu có một ngày, thân thể ta chết đi... ta có thể tìm được bọn họ hay không?"
Vũ Tuyệt Thành thì thào tự hỏi.
Sở Dương không phản bác được.
Ở cái thế giới kia, có thể tìm được bọn họ sao? Đương nhiên không thể tìm được! Bởi vì cửu kiếp hiện tại... đều đang ở chiến trường vực ngoại!
Nhưng Sở Dương lại không thể nào trả lời, một khi trả lời, Vũ Tuyệt Thành sẽ hỏi: Làm sao ngươi biết được?
"Ta đi nơi nào... mới có thể tìm được huynh đệ của ta?" Vũ Tuyệt Thành hỏi: "Thiên Biện lan kia... có thể hữu dụng với ta sao?"
Sở Dương: "..."
"Bọn họ ở nơi nào?" Thanh âm Vũ Tuyệt Thành càng lúc càng nhỏ: "Bọn họ còn nhớ được ta hay không?"
Sở Dương chỉ cảm thấy lòng mình cũng rối rắm theo, hít một hơi thật sâu, nói: "Truyền thuyết từ xưa... Người tốt đều lên trời... Người tốt đều là tinh tú trên bầu trời... Cho nên, ở một nơi nào đó trên Cửu Trọng Thiên Khuyết... Có thể chính là nơi... anh linh tồn tại?"
Vũ Tuyệt Thành trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ những lời này của Sở Dương, tựa hồ đang trầm tư, đang nghiền ngẫm.
Sở Dương có chút hận mình lắm miệng, nói quá nhiều rồi. Nhưng nhìn tinh thần Vũ Tuyệt Thành chán nản, nghĩ tới mình cũng có huynh đệ... cũng có chút vạn phần không đành lòng.
Hiện tại, tuy không thể cho hắn biết toàn bộ chân tướng, nhưng cho dù là an ủi hắn một chút cũng tốt, Sở Dương tự an ủi mình.
Vũ Tuyệt Thành cười ha hả, trầm giọng nói: "Nhớ năm đó, sảng khoái, cùng nhau tung ca trường khiếu, gió bão phong ba, cùng nhau thúc ngựa giang hồ, đối cường địch, cùng nhau xuất sinh nhập tử, lâm nguy nan, cùng nhau đối mặt rừng đao biển lửa... Huynh có việc, đệ bạt đao chạy tới. Đệ gặp nạn, huynh cửu tử không sờn!"
“Một năm đó, trúng phải gian kế, bị nhốt trong Thương Long hạp, trong gió tuyết, các huynh đệ gào thét xông pha, máu tươi đầm đìa, vì một mình ta, huynh đệ mười người gần như toàn quân bị diệt... Sau đó chữa thương, ám khí trên người đại ca lấy ra được ba mươi hai món. Hôm đó, huynh đệ mười người cùng nhau nhảy ra khỏi Thương Long hạp, thân thể suếu, cơ hồ đứng không vững, nhưng mắt nhìn thế gian lại có một cảm giác, huynh đệ ở bên, ta chính là vô địch thiên hạ!"
"Nhưng bây giờ... chỉ còn một mình ta!"
"Hiện giờ chỉ còn một mình ta... Huynh đệ, có biết ta nhớ các ngươi?"
"Hiện giờ ta lẻ loi một mình trên thế gian này, bị thương bị người ta đánh, bị ủy khuất... Cũng không có người bảo vệ, cũng không có người ra mặt vì ta... Ha ha...."
Thanh âm Vũ Tuyệt Thành càng lúc càng thấp tựa hồ thanh âm vừa mới ra khỏi miệng, đã tan rã trong gió, bién mất vô tung.
Hắn chính là tuyệt đại cao thủ đương thời, đương nhiên không cần người khác ra mặt cho hắn. Nhưng lúc trước Đồ Đạo chi chiến, bị Pháp Tôn ám toán, thân thụ trọng thương.
Sau khi bị thương, hắn đã vô số lần nhớ tới chuyện tình năm đó, các huynh đệ ra mặt cho mình! Vô số lần hồi tưởng: Nếu như huynh đệ của ta còn đây? Nếu như huynh đệ ta còn ở đay!
Sẽ như thế nào?
Chỉ sợ đều sớm xông lên! Mặc hắn Pháp Tôn gì gì, giờ phút này cũng phải nằm thẳng cẳng trên đất!
Nếu huynh đệ ta còn ở đây, ai dám gạt ta? Ai dám lừa ta?!
Cái loại cảm giác có huynh đệ ra mặt vì mình... Thật sự rất ấm áp! Rất ấm áp!
Mỗi lần nghĩ như vậy, Vũ Tuyệt Thành đã mấy vạn tuổi lại cảm thấy mình thật cô độc, thật tịch mịch, thậm chí cũng giống như một hài tử không có chỗ nương tựa giữa thế gian mênh mông này... Trong lòng đau xót, khiến hắn rất muốn khóc lớn một hồi.
Nhưng huynh đệ đều mất, cho dù muốn khóc... cũng không có chỗ để khóc!
Sở Dương có chút xuất thần, nhìn hư không trước mặt, lẩm bẩm nói: "Cùng nhau tung ca trường khiếu, cùng nhau thúc ngựa giang hồ, cùng nhau xuất sinh nhập tử, cùng nhau rừng đao biển lửa.... Huynh có việc, đệ rút đao chạy tới! Đệ gặp nạn, huynh cửu tử không sờn! Huynh đệ ở bên, ta là vô địch thiên hạ...!"
Những lời này, từ trong miệng Vũ Tuyệt Thành nói ra, tràn đầy tinh thần chán nản, nhưng từ trong miệng Sở Dương nói ra, lại tràn đầu thỏa mãn, hào khí xua mây.
Vũ Tuyệt Thành nói, là huynh đệ của hắn, Sở Dương nói, lại là huynh đệ của mình. Hai người cùng nói một câu, nhưng khiến cho người ta có cảm giác, một cái là trên trời, một cái là dưới đất.
Một cái thu phong đìu hiu, thê lương khắp chốn. Một cái vạn trượng ánh nắng, chói chang mùa hè!
Vũ Tuyệt Thành thở dài, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tuy không nhìn thấy ánh mắt hắn, cũng không nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng Sở Dương vẫn có thể cảm nhận được, trong ánh mắt đó tràn đầu ao ước hâm mộ.
"Năm đó... Chúng ta đều giống như ngươi hiện tại...." Vũ Tuyệt Thành tựa hồ không cam lòng xác minh điều gì đó. Những lời này nói rất hữu lực, nặng nề, tựa hồ giống như tức giận: "So với ngươi còn thỏa mãn hơn!"
Sở Dương trầm giọng nói: "Ta tin!"
Khi trong lòng có tình cảm như vậy, bất luận kẻ nào cũng cảm thấy mình hạnh phúc hơn người khác, thỏa mãn hơn người khác!
"Sở Dương chúng ta tùy tiện tâm sự một chút?" Vũ Tuyệt Thành trầm mặc một chút, nói.
"Được." Trong lòng Sở Dương cười khổ một tiếng. Vũ Tuyệt Thành vừa mới cảm khái một chút, vừa mới hồi ức một phen: Vì cái gì?
Đến cấp độ cao thủ như vậy rồi, nhất cử nhất động, đều gần như khế hợp với đại đạo quỹ tích, làm gì có "tùy tiện tâm sự"?
Vũ Tuyệt Thành vừa nói câu này ra khỏi miệng, Sở Dương đã biết, hắn sẽ nói ra suy nghĩ của mình! Hơn nữa, chỉ sợ... chỉ sợ là chuyện tình mình lo lắng nhất!
Đã sắp xảy ra!
Nhưng đã nói "tùy tiện tâm sự" nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn không nói gì, thật lâu sau mới nói: "Nhạc Nhi, ngươi lên vách núi kia đi, đừng để bất luận kẻ nào tiếp cận. Ta thương nghị chút sự tình với đại ca ngươi."
Sở Nhạc Nhi giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, vâng một tiếng, đứng lên, đi ra ngoài.
Sở Nhạc Nhi vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng tinh thần không có, chỉ nhìn thi thể Ngụy Vô Nhan mà nghẹn ngào, hoàn toàn không nghe được nửa câu mà Vũ Tuyệt Thành và Sở Dương nói.
Nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn sai nàng đi ra ngoài.
Nhìn Sở Nhạc Nhi đi xa, nhìn ba người Vạn Nhân Kiệt vẫn đang bận bịu như cũ, Vũ Tuyệt Thành nói: "Sở Dương.... nGươi biết ta muốn nói gì không?"
"Sở Dương, hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Vũ Tuyệt Thành trầm mặc rất lâu, mới hỏi. Khi khỏi những lời này, sương mù trên mặt hắn tựa hồ lại càng nồng đậm.
"Mới tròn hai mươi!" Sở Dương ngơ ngác một chút, nói.
"Vừa tròn hai mưoi... ha ha...." Vũ Tuyệt Thành khẽ cười hai tiếng, nói: "Hơn ba năm trước, ngươi chưa đầy mười tám, độc thân điên đảo Hạ Tam Thiên... Được gọi là Sở diêm vương. Thật không ngờ đấy."
Trong lòng Sở Dương chấn động.
"Hai năm trước, ngươi chưa đầy mười chín."
"Hiện tại ngươi mới tròn hai mươi!"
"Nhưng tu vi của ngươi đã đạt tới chí tôn nhị phẩm, kiếm trung chí tôn, nhị phẩm!" Vũ Tuyệt Thành nói: " Hơn nữa, ngươi tới Thượng Tam Thiên, còn chưa tới hai năm!"
Thanh âm Vũ Tuyệt Thành thực mờ ảo nói: "Ngươi không có xuất thân đại gia tộc, trên người cũng không có loại khí tức của siêu cấp thiên tài địa bảo...."
"Nhưng ngươi lại có được thành tựu như vậy...."
Thanh âm Vũ Tuyệt Thành thực bình tĩnh, thực vững vàng, nhưng trong lòng Sở Dương lại cảm thấy trái tim chấn động kịch liệt.