Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1276: Xuất quan là chiến đấu!

Sau khi Sở Dương đột phá, Phong Lôi thiên tâm cũng quay trở về Cửu Kiếp không gian.

Kiếm linh hiện giờ cũng chẳng thèm so đo với Sở Dương, hắn đang bận trồng linh dược. Thiên tài địa bảo Sở Dương thu được ở Trung Tam thiên, bây giờ vẫn còn chất đống bên trong.

Kiếm linh trồng từng gốc từng gốc vào trong dược điền.

Lần này làm việc, kiếm linh làm thực không tình nguyện. Thiên tài địa bảo cướp được dưới Trung Tam thiên, chất lượng so với Thượng Tam Thiên, đâu chỉ kém hơn nửa điểm.

Kiếm linh có chút ủy khuất.

Nhưng ủy khuất thì ủy khuất, thiên tài địa bảo là thiên tài địa bảo. Chỗ linh dược này tuy phẩm cấp không cao lắm, nhưng đối với luyện chế đan dược trong tương lại có chỗ rất hữu dụng.

Trong Cửu Kiếp không gian tràn ngập tử khí, Sinh Linh tuyền thủy đã biến thành màu trắng ngà nhàn nhạt.

"Nếu như có thể từ màu trắng ngà chuyển thành trong suốt ban đầu thì đó chính là Sinh Mệnh chi tuyền rồi." kiếm linh thản nhiên nói.

"Vậy cần bao nhiêu thời gian?" Sở Dương hỏi.

"Không biết." Kiếm linh lắc đầu: "Ta chỉ biết, tài liệu còn chưa đủ. Trước mắt, tài liệu quan trọng nhất chính là một gốc Sinh Mệnh chi thụ thì lại thiếu. Về phần những cái khác... cho dù còn thiếu thì cũng không thiếu bao nhiêu."

Ánh mắt Sở Dương chợt lóe, thì thào nói: "Sinh Mệnh thụ? Lớn lên bộ dáng ra sao?"

Kiếm linh nói: "Theo ta được biết, ở chỗ Úy công tử, nhất định sẽ có một số hạt giống tồn tại! Đây là truyền thừa chân chính của Tinh Linh tộc. Nếu Úy công tử không có, đó mới là chuyện lạ!"

"Thì ra là thế." Sở Dương bừng tỉnh: "Xem ra, phải sớm khai mở thông đạo Cửu Trọng Thiên một chút rồi...."

Nhịn không được cũng có chút hối hận. Lúc chuẩn bị từ Trung Tam thiên trở về, Úy công tử từng hỏi Sinh Mệnh chi tuyền, mình cũng chỉ nói là, đợi thông đạo mở ra, chỉ cần Úy công tử có thể lên Thượng Tam Thiên thì mình sẽ nói cho hắn biết bí mật.

Tuyệt đối không ngờ tới, lại thiếu mất điều kiện trọng yếu này.

Sở Dương thở dài.

Bất quá cũng không thể trách được, kiếm linh lúc đó đang ngủ say rồi...

Ở trong thông đạo lâu như vậy, mình cũng nên ra ngoài rồi.

Sở Dương xốc lại tinh thần, suy đoán những chuyện có thể phải đối mặt sau khi ra ngoài.... Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

....

Giờ phút này, bên ngoài đã loạn như cào cào.

Lần này xuất hiện dị tượng cửu kiếp, thời gian kéo dài rất lâu, thật sự là dài nhất từ trước tới nay. Tất cả mọi người đều kỳ quái, nhưng chỉ biết dị tượng lần này là ở Thượng Tam Thiên, căn bản không biết địa phương cụ thể là nơi nào!

Tất cả mọi người đều náo loạn, đều đang tìm kiếm.

Nhưng cũng chỉ là mò mẫm.

Mà ở khu vực Tây Bắc này, cũng bởi vì Phong Lôi thai đổ lúc trước mà trong khoảng thời gian này lại tới không ít người.

Đám người Lệ Đông Hải mai phục dưới vách núi, chỉ ngắn ngủi hai canh giờ đã khổ không thể tả.

Thái dương xuất hiện, tuyết trên vách núi bắt đầu tan chảy, sau khi tan ra lại chầm chậm chảy xuống phía dưới.

Mọi người đều biết, nơi mai phục càng bí mật càng tốt, mà bí mật thì phải có thứ che đậy. Nhưng trong cái nơi băng thiên tuyết địa thế này, có thứ vật che gì ngoài băng tuyết?... Còn có cái nào khác chứ?

Cho nên tất cả mọi người đều ẩn thân trong băng tuyết.

Nhưng hiện tại băng tuyết tan chảy...

Đám người Lệ Đông Hải gần như không ngừng bị nước lạnh rơi xuống đầu. Cái loại tư vị này...

Hơn nữa, theo băng tuyết tan chảy càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh, dần dần tạo thành một cái thác nước nhỏ nhỏ, hẹp dài, rào rào rơi xuống, hơn nữa còn có xu thế lớn hơn...

Chỗ này vốn không lớn, như vậy lại càng không có chỗ để trốn.

Lệ Đông Hải ngửa mặt lên trời thở dài, cái này thật sự là xui xẻo mà.

Đang buồn bực, đột nhiên tiếng gió vù vù, có người chỉ lên không trung, lại kinh hô một tiếng: "Mây đen lại tới nữa...."

Quả nhiên, bất quá chỉ một lát thời gian, bầu trời vốn quang đãng đã bị mây đen bao phủ, càng ngày càng đen.... Cuối cùng, rào rào... mưa xuống.

"Trời đất ơi...." Mọi người lại ca thán một trận.

"Không bằng chúng ta đi tránh mưa thôi...." Ở trong nơi băng thiên tuyết địa thế này, lại gặp phải mưa nữa... cái tư vị này thật đúng là không dễ chịu.

Lệ Đông Hải không cần nghĩ ngợi đã gật đầu, dù sao chờ kẻ kia đã ba tháng nay rồi, thế nào cũng không có khả năng mình vừa đi tránh mưa, hắn lại chui ra được.

Kết quả là đám người Lệ Đông Hải tự mình xuất thủ, đào ra một cái động trên vách núi, mọi người nhanh chóng chui vào, trong nháy mắt, mưa to và thác nước trút xuống, biến cái động này thành Thủy Liêm động.

Rào rào rào...

Chuyện thiên hạ, kỳ quái cũng đến thế này thôi.

Khi đám người Lệ gia vừa mới tiến vào sơn động, nơi bọn họ đang giám thị đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một cái cửa động.

Tiếp đó, một đạo hắc ảnh nhảy ra, vừa nhảy ra đã hứng ngay nước mưa vào mặt, cả người run lên: "Thật là quái... Nơi băng thiên tuyết địa thế này không ngờ cũng có mưa rào..."

Chuyện này quả thực kỳ quái!

Hơn nữa, Sở Dương cũng không biết, một khắc trước, ở nơi này còn có ánh mặt trời rực rỡ. Chỉ là thiên địa dị tượng, hắn chẳng thấy được chút nào.

Mà sau nóng bức, khí lạnh lại ập tới, hơi nước bốc lên, nhiệt độ chưa tan, đương nhiên sẽ có mưa rào. Chỉ chờ qua một thời gian ngắn nữa, cơn mưa rào này sẽ biến thành mưa đá, sau mưa đá mới khôi phục lại đại tuyết mười vạn năn chưa từng thay đổi.... ( TG: Khụ khụ, nguyên lý hẳn là như vậy? Ta... không có làm trò cười chứ? DG: Mềnh cũng không biết đúng không ;]])

Sở Dương vừa nhảy ra xong, cái động lập tức biến mất.

Trong cơn mưa to thế này, tuy Sở Dương có tu vi chí tôn, nhưng cũng không muốn làm một con chim ngu ngốc đứng tắm mưa.

Thế là tung người bay lên, vô thành vô tức đào một động trên vách núi, tự mình chui vào.

Nước trút xuống dưới, che phủ toàn bộ cái động.

Sở Dương không phát hiện, đối diện với cái động mà hắn đào ra, ở trên vách núi đối diện cũng có một cái động lớn... Đương nhiên, người đối diện cũng không phát hiện..

Mưa to một canh giờ, tiếp đó lại biến thành mưa đá, ba ba ba rơi xuống. Từng viên to bằng quả trứng chim, rơi xuống mặt tuyết, tạo thành vô số cái lỗ nho nhỏ....

Mưa đá giằng co một nén nhang, đại tuyết lại phiêu diêu rơi xuống. Trận đại tuyết này lớn từ trước tới nay chưa từng có, tất cả đều là tảng tuyết lớn như lông ngỗng, phiêu đãng rơi xuống, từng tầng từng tầng, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã san bằng tất cả những chỗ mấp mô trên mặt đất.

Trên mặt đất, vũng nước thậm chí còn chưa kịp kết băng đã bị đại tuyết vùi lấp!

Phóng mắt nhìn ra ngoài, khắp thiên địa chỉ có một tầng sương mù trắng xóa.

Sở Dương ở trong động, nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.

Thật sự không nghĩ tới lại được nhìn một màn thiên địa kỳ cảnh như vậy!

Cuối cùng, người trong động hai bên cũng bắt đầu hành động.

Bên phía Lệ gia, mấy người bắt đầu thò đầu ra.

Sau đó, nhảy luôn ra trong đại tuyết, vừa nhảy ra, ánh mắt đương nhiên là nhìn về phía trước, lập tức mấy người cùng kinh hô lên. Trên vách núi đối diện, không ngờ cũng có một cái động như vậy!

Bên trong động lại có một cái đầu đen xì thò ra.. Người này che mặt, không thấy rõ diện mạo ra sao, chỉ có đôi mắt là láo liên giống như kẻ trộm vậy...

Một tiếng kinh hô cũng phát ra từ phía đối diện. Sở Dương cũng thật không ngờ tới, ở ngay đói diện mình, không ngờ lại ẩn náu nhiều người như vậy...

"Có chuyện gì thế?" Lệ Đông Hải nhảy vụt ra.

Có tên thuộc hạ trừng mắt, ngón tay run rẩy chỉ: "Ngươi xem... ngươi nhìn xem...."

Lệ Đông Hải ngẩng đầu, lập tức tức giận đến lệch mũi.

Đối diện không ngờ cũng có một người!

Hơn nữa người này không biết tới đây từ lúc nào, nhưng tuyệt đối là trước nhóm người mình! Nếu như là sau, mình tuyệt đối không có khả năng không phát giác ra!

Nói như vậy, tất cả thương lượng của đám người mình, đều rơi vào trong tai người này? Đám người mình chật vật ra sao, cũng đều rơi vào mắt hắn?

Lệ Đông Hải giờ khắc này thật sự lửa giận bốc cao ba ngàn trượng!

Đồng thời mấy vị chí tôn cũng không ngừng tự trách trong lòng: Đám người mình cũng coi như lão luyện rồi, như thế nào lại không hiện ở đó có một cái động lớn như vậy?

Sát khí trong lòng Sở Dương cũng bắt đầu dâng lên. Những người này tuyệt đối là tới trước mình! Nói như vậy... Chẳng phải đã thấy được mình chui ra từ chỗ nào?

Cái này quá nguy hiểm rồi.

"Đồ hỗn trướng vương bát đản! Mau mau lăn ra nhận cái chết cho lão tử!" Lệ Nam Sơn nổi giận lôi đình, chỉ Sở Dương dậm chân mắng to.

"Chậm, đứng mắng vội... Có thể là người chém đứt Phong Lôi thai hay không?" Lệ Đông Hải vội vàng ngăn lại, bây giờ hắn mới nhớ ra.

"Tuyệt đối không phải! Tu vi tên hỗn đản này, tối đa cũng chỉ là chí tôn nhất nhị phẩm...." Lệ Nam Sơn có chút khó hiểu liếc mắt nhìn lão đại một cái. Lão đại sao lại hồ đồ như thế?

Sở Dương đã nhảy xuống.

Hắc y hắc bào, đeo khăn che mặt! Trong mắt sát khí chớp động.

Hắn vốn cũng rất không thoải mái, lúc này lại bị đối phương chửi rủa, hoàn toàn nổi lên sát tâm!

Cũng không hỏi xem xanh đỏ trắng đen, đã muốn xông tới giết người?

Một khi đã vậy, ta cũng không ngại giết thêm mấy người dưới kiếm!

Sau khi xuống dưới, không nói hai lời, trường kiếm vung lên, chói mắt như lưu quang, phanh một tiếng, ở trong đại tuyết bạo phát vạn đạo kiếm quang.

"Ngươi là ai?" Lệ Nam Sơn giận dữ: "Người giang hồ gặp mặt, không ngờ ngay cả chào hỏi cũng không có đã bắt đầu đánh, ngươi còn hiểu quy củ giang hồ hay không?"

Vừa luống cuống tay chân vừa hoành kiếm đỡ chiêu.

Trường kiếm Sở Dương như gió, chiêu chiêu cường công: "Ngươi mắng ta trước, không ngờ còn nói quy củ giang hồ với ta?" Thân thể hắn phiêu đãng trong đại tuyết, từng đạo từng đạo kiếm quang cứ như vậy mà bắn ra!

Lệ Đông Hải đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cũng thả lỏng. Hắc y nhân bịt mặt này tuy kiếm chiêu sắc bén, nhưng tu vi lại không cao lắm! Chỉ có tu vi nhất phẩm chí tôn, mấy người mình hoàn toàn có thể thịt hắn!

Hiện tại tuy Lệ Nam Sơn chống cự gian nan, nhưng cũng không lo tới tính mạng!

Vung tay lên, ba bốn mươi người lập tức quây thành một cái vòng lớn, nhìn chằm chằm vào Sở Dương.

Lệ Nam Sơn rống lớn liên tục, bị điố phương chiếm tiên cơ, nhất thời không thể chiếm lại. Trong lòng cực kỳ tức giận, oa oa kêu lớn, liên tục cường công!

Sở Dương thấy tất cả đều đã tới, xem ra không còn người nào khác nữa. Đột nhiên thét dài một tiếng, trường kiếm lăng không chớp động, tung người bay lên, ở giữa không trung, trường kiếm hàn quang lẫm liệt, đột nhiên bạo phát ra một tiếng kiếm minh. "Thương!"

Một tiếng kiếm minh này thanh thúy rõ ràng, càng ẩn chứa uy vũ bá đạo, quân lâm thiên hạ!

Bông tuyết đầy trời, bị một tiếng kiếm minh này chấn cho vỡ tan!

Phía dưới, trường kiếm tất cả đám người Lệ gia đều phát ra tiếng ngân trong trẻo, rơi khỏi vỏ nửa xích, ở trong gió tuyết, lẫm liệt lạnh lẽo.

Kiếm Lệ Nam Sơn vốn đâm thẳng, nhưng giờ khắc này, chẳng biết tại sao lại đột nhiên thay đổi phương hướng, thân kiếm ngân vang, mũi kiếm không ngờ biến thành chĩa lên trời.

Sở Dương lướt tới!

Lệ Đông Hải chấn động, gần như thần hồn bất phụ thể: "Đây đâu phải chí tôn bình thường? Đây là kiếm trung chí tôn!"