Lời nói của Sở Dương, vừa giống như nói đùa, lại vừa giống như nói thật.
Nhưng công phu hàm dưỡng của mấy người Lan gia này hiển nhiên vô cùng tốt, nhe vậy đều cười ha ha, tựa như Sở Dương đang nói một câu chuyện vô cùng hài hước vậy.
Nhưng trong lòng mọi người đều rùng mình. Biết từ lúc Sở Dương ngồi xuống, cho tới bây giờ, quyền chủ động của Lan gia đã nhanh chóng di chuyển sang tay Sở Dương, hơn nữa còn bị hắn sử dụng càng lúc càng tiêu sái tự nhiên.
Nói đến mức độ hiện giờ, đám người mình đã hoàn toàn rơi vào thế bị động, muốn xoay chuyển lại cũng khó.
"Lần này Lan gia chúng ta ra hạ sách này, cũng là vạn bất đắc dĩ." Lan Nhược thành thật nói: "Sở huynh nên thông cảm nhiều hơn."
Sở Dương biết hắn nói thật. Lan gia đã sớm an bài người chờ ở đây hơn một năm rồi, khoát tay, nói: "Việc này không cần nói nữa. Ta còn phải cảm tạ các ngươi bảo hộ Thiết Vân."
Lan Nhược cười ha hả, ánh mắt thoáng có chút chớp động, từng hơi từng hơi uống cạn mấy chén rượu, thuận theo hơi men, hữu tình vô ý nói: "Thật không nghĩ tới, Sở diêm vương một tay đảo điên càn khôn năm đó, không ngờ lại chính là Cửu Kiếp kiếm chủ danh chấn thiên hạ, tay nắm vận mệnh Cửu Trọng Thiên... Cái này thật sự là chuyện khiến người ta chấn kinh tới chết lặng."
Sở Dương mỉm cười, không nói gì.
Nhưng lại biết, điều cần nói hôm nay, rốt cuộc cũng tới rồi.
Mấy người Lan gia thấy Sở Dương không có phủ nhận, hai mắt đều tỏa sáng, đưa mắt nhìn nhau.
Xem ra, chính là hắn!
Lan Tâm Họa cười nói: "Nhược nhi vẫn còn hơi trẻ tuổi, kỳ thật sớm nên nghĩ tới, trừ Cửu Kiếp kiếm chủ ra, trên đời này làm gì có người nào có thể khiến cho thế cục thắng bại của hai quốc gia đảo điên, rồi nghịch chuyển kinh thiên trong khi trói gà còn không chặt chứ?"
"Lão tổ tông nói rất đúng." Lan Nhược cười ha ha.
Sở Dương cười khổ một tiếng, thuận thế suy nghĩ xuất thần. Nhìn biểu tình của hắn tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại áp chế xuống, lắc lắc đầu, không nói ra, cười khổ.
Bưng chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, trong mắt mang theo trầm tư, ẩn ước trên mặt còn có một chút mê man.
Đám người Lan Nhược cùng Lan Tâm Họa ngẩn ra, ẩn ước cảm nhận được Sở Dương có cái gì đó không thích hợp.
Quả nhiên, ngay sau đó Sở Dương lại thở dài một tiếng.
Ánh mắt Lan Nhược chợt lóe, cười ha ha: "Sở huynh, nhân sinh đắc ý thì phải vui vẻ lên. Sao lại than thở như thế?"
Sở Dương cười ha hả, có chút tự giễu nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ? Ha ha... danh khí thật lớn.... Haiz...."
Đám người Lan Nhược cùng Lan Tâm Họa đưa mắt nhìn nhau, tim đều đập thình thịch.
Chỉ thấy Sở Dương duỗi tay phải ra, bỗng nhiên "Thương " một tiếng, một thanh kiếm cứ như vậy xuất hiện trong tay. Kiếm quang lẫm liệt huy hoàng, giống như đế vương trong kiếm, quân lâm thiên hạ!
Cửu Kiếp kiếm!
Năm người đều thầm hô lên. Ánh mắt sáng ngời nhìn thanh kiếm này. Trong ánh mắt, đều tràn ngập khát vọng nóng bỏng.
Thân phận Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương, rốt cuộc cũng được xác định! Kế hoạch chuẩn bị hơn một năm, rốt cuộc cũng không có uổng phí! Giờ khắc này năm người đều cùng có một ý nghĩ trong lòng
Không ai phát hiện, ngay trong tích tắc Cửu Kiếp kiếm xuất hiện, một đám vụ khí vô hình vô sắc đã hòa tan vào trong rượu trên bàn tiệc.
Sương mù tan hết.
Sở Dương thở ra một hơi thật dài, bàn tay vừa lật, lại thu Cửu Kiếp kiếm vào, thần thái cô dơn, nói: "Thứ này là một bảo bối cũng không sai. Tất cả mọi người không phải là người ngoài, các ngươi cũng xác định được thân phận của ta, ta cũng không giấu diếm nữa.... Ha ha... Chỉ là các ngươi có điều không biết... thân phận Cửu Kiếp kiếm chủ này, thật sự là một bẫy đệ nhất từ xưa tới nay đó."
"Cái bẫy đệ nhất từ xưa tới nay?" Đám người Lan Nhược cùng ngơ ngẩn.
"Không sai." Sở Dương dốc hết một chén rượu, chầm chậm nói: "Cửu Kiếp kiếm, có thể chúa tể thiên hạ. Đúng. Nhưng... không có thực lực, cho dù có Cửu Kiếp kiếm, thì cũng có tác dụng gì chứ? Sau khi có được Cửu Kiếp kiếm, ta mới biết được, bên trong còn có phản phệ!"
"Phản phệ?" Đám người Lan Nhược cả kinh. Cửu Kiếp kiếm có phản phệ! Đây là lần đầu tiên nghe nói tới nha... Quả nhiên là thần bí.
"Không sai. Cửu Kiếp kiếm có sứ mệnh này. Một khi nhận chủ, liền lập tức bắt đầu, nếu như không hoàn thành, tất hồn phi phách tán, vạn kiếp không được siêu sinh."
Thần sắc Sở Dương trầm trọng: "Giống như một cây roi, quất lên người kiếm chủ, bắt hắn tiến lên... phải hoàn thành sứ mệnh, phải thống nhất Cửu Trọng Thiên.... Mà thống nhất Cửu Trọng Thiên, phải đối mặt với cửu đại gia tộc! Ha ha.. đây quả thực là gần như không có khả năng hoàn thành."
Lan Nhược chân thành an ủi: "Nhất định có biện pháp thôi."
"Khó lắm!" Sở Dương cười khổ một tiếng.
Năm người Lan gia trong lòng đều như lửa nóng.
Khó? Chính là muốn ngươi cảm thấy khó, chúng ta mới dễ làm việc.
"Trên đời không có việc khó, chi cần dụng tâm mà làm, không có gì là không làm được." Lan Nhược an ủi: "Sở huynh không nên lo lắng. Nhất định sẽ thành công."
"Quá khó!" Sở Dương chỉ lắc đầu.
"Sở huynh, cái này...." Lan Nhược cảm thấy thời cơ đã chín muồi rồi, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Sở huynh, chúng ta, có thể hợp tác!"
Hắn nhìn Sở Dương, nói: "Mà Sở huynh cũng có thể đoán được, chúng ta sở dĩ ở Hạ Tam Thiên chờ đợi lâu như vậy, mục đích, cũng chính là muốn hợp tác với Sở huynh. Đây là nguyên nhân duy nhất!"
Sở Dương thở dài: "Ta đương nhiên biết. Chẳng qua chuyện này hung hiểm vô cùng, cứ coi như Lan gia các ngươi giúp ta, kết quả cuối cùng, cũng rất có thể khiến toàn bộ gia tộc các ngươi bị liên lụy vào... Lan huynh, việc này, phải thận trọng."
Lan Nhược mỉm cười giống như đã định liệu từ trước: "Điểm này thì Sở huynh không cần phải lo lắng. Muốn thành đại sự, há có thể không có hi sinh?"
Hắn dừng lại một chút, có chút vội vàng hỏi: "Nhưng không biết, kiếm chủ đại nhân trước mắt đã có bao nhiêu huynh đệ?"
Sở Dương lộ ra một nụ cười ấm áp, nói: "Trước mắt, đã có bảy."
Còn có hai danh ngạch nữa!
Trong lòng Lan Nhược vui vẻ, đồng thời cũng hoảng sợ: Nhanh thật! Từ khi nhìn thấy thiên tượng Cửu Kiếp kiếm chủ xuất thế, cho tới bây giờ bất quá cũng chỉ hai năm mà thôi. Cửu kiếp không ngờ đã có bảy!
Nếu như mình tới chậm một bước...
Thì đúng là ăn phân cũng chẳng có phần nóng hổi rồi.
Trong mắt đám người Lan Tâm Họa cùng lóe lên một đạo tinh quang mãnh liệt.
Lan gia, thật sự có hi vọng.
Lan Nhược cố gắng áp chế kích động trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, nâng chén nói: "Nếu Sở huynh không chê, tiểu đệ nguyện đi theo bên cạnh, làm bạn Sở huynh, cùng dựng nghiệp lớn!"
Sở Dương trầm ngâm, thật lâu vẫn không nói gì.
Mọi người đều không thúc giục. Chỉ im lặng chờ đợi. Nhưng ai nấy đều ngừng hô hấp.
Phản ứng của Sở Dương thực bình thường. Tất cả mọi người đều rất yên tâm. Ngược lại, nếu như Sở Dương đáp ứng không chút do dự, mọi người mới là lo lắng.
Cửu kiếp đó!
Nào có thể dễ dàng định đoạt như vậy?
Thật lâu sau, Sở Dương khó xử cười cười, nói: "Lan huynh thật đúng là cho ta một cái nan đề rồi... Mấy huynh đệ trước kia, đều là vô tình kết bạn mà có, sau đó cùng vượt qua hoạn nạn đã lâu, mới có thể chấp nhận lẫn nhau... Lan huynh trực tiếp nói ra như vậy, thật đúng là người đầu tiên."
Sở Dương lắc đầu cười khổ.
Lan Nhược cũng cười khổ, nói: "Ta cũng là không còn cách nào khác... Sở huynh hẳn là hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta mà..."
Sở Dương gật đầu: "Đương nhiên hiểu."
Bất quá... chuyện này, để ta cân nhắc một chút, được không? Dù sao chúng ta bây giờ cũng không thể lên trên. Ở Hạ Tam Thiên này vui đùa một chút, sau một khoảng thời gian lại quyết định, thế nào?"
Lan Nhược mừng rỡ: "Như vậy là tốt nhất!"
Hắn biết, nếu Sở Dương đã nói như vậy, trên cơ bản đã là không cự tuyệt rồi. Khoảng thời gian kết tiếp này, bất quá là khảo nghiệm mình mà thôi. Xem mình biểu hiện như thế nào.
Đám người Lan Tâm Họa lập tức thả lỏng tâm tình.
Nói tới khả năng giao thiệp, Lan Nhược thân là đệ nhất công tử Lan gia, người ta thường nói, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cho nên há có thể kém được? Thời gian dài như vậy, cố ý kết giao, nếu còn không được Sở Dương tán thành thì Lan Nhược thật nên mua một cục đậu hũ đập đầu vào chết cho xong.
Không khí trong phòng thật sự là cực kỳ sôi động. Mọi người cạn hết chén này tới chén khác, từ ngữ nói chuyện cũng có vẻ thân cận hơn rất nhiều.
Biểu hiện của Lan Nhược, tuyệt đối là biết tròn biết méo.
Hắn không biểu hiện quá nồng nhiệt, càng không tỏ vẻ nịnh bợ, mà là rất chân thành, so với vừa rồi, rõ ràng còn thân cận hơn mấy phần, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác: Ta chính là ta, ta chính là độc nhất vô nhị.
Loại cảm giác này, là khiến cho người ta nhìn thuận mắt nhất.
Trong lòng Lan Nhược đương nhiên có tính toán: Xem tình hình trước mắt, ta trở thành một trong cửu kiếp đương nhiên có nắm chắc, bất quá, cho dù là trong cửu kiếp, cũng có lớn có nhỏ.
Ta nên làm thế nào để gia tăng địa vị của mình, tranh thủ leo lên trước ba...
Như vậy, sau này ở Thượng Tam Thiên, ta chính là tồn tại như Dạ gia, về phần những nhà khác, hắc hắc... Thế lực Lan gia ta lớn như vậy, đợi đến khi nhất thống Cửu Trọng Thiên, so với mấy người mới xay dựng thế gia kia, nội tình phải mạnh hơn gấp mấy trăm lần!
Đến lúc đó,... Làm gì còn có cửu đại gia tộc nào? Bản công tử trực tiếp thôn tính tất cả mấy nhà là được rồi...
Một bữa cơm, ánh mắt Sở Dương vô tình hữu ý liếc qua cổ Lan Nhược mấy lần, rồi lại không nhìn nữa. Mọi người chi cho là hắn đang quan sát Lan Nhược, ngược lại rất chờ mong.
Bản thân Lan Nhược lại càng vui vẻ. Mỗi khi ánh mắt Sở Dương quét tới, luôn làm như không có việc gì, chuyện trò vui vẻ, lộ rõ tài hoa lỗi lạc, kiến thức uyên ác, phong độ tao nhã, khí chất mê người.
Ở sâu trong ánh mắt Sở Dương, lóe lên một tia đau lòng không thể nhận ra, cười nói: "Cửu đại gia tộc, thực lực thật cường hãn vô cùng nha."
Lời vừa nói ra, Lan Nhược lập tức ý thức được, khảo nghiệm chân chính tới rồi!
Sở Dương đây rõ ràng là muốn thử hiểu biết của mình đối với tình huống cửu đại gia tộc.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Đại ca nói không sai." Lan Nhược rất tự nhiên sửa lại xưng hô, cười nói: "Cửu đại gia tộc, mỗi một gia tộc đều có một vạn năm tích lũy, thật sự không phải tầm thường."
Sở Dương hứng thú dỏng tai lắng nghe: "Ồ?" Điều này đối với Sở Dương mà nói, chính là lần đầu tiên có một nhân vật trong yếu trong cửu đại gia tộc, nói hết tất cả, giới thiệu cụ thể thực lực gia tộc.
Sở Dương phá lệ nghe vô cùng nghiên túc.
Tinh thần Lan Nhược chấn động, nói: "Trước hết nói về Lan gia chúng ta đi...". Nói xong bắt đầu lưu loát giới thiệu về gia tộc mình. Bao gồm chuyện có bao nhiêu chí tôn, giai vị thế nào, bao nhiêu tài lực, bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu người có thể trọng dụng, bao nhiêu người trí dũng song toàn, mà quan trọng nhất là... Haiz... Vân vân, không gì không chi tiết, nói thẳng ra hết!"