Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1214: Đoạn Cửu kiếp thứ năm

Đả tự bởi: Diệp Linh Yên - Mộc Hà Sa - Trà Truyện

Sở Dương rõ ràng cảm nhận được, chất liệu đá bắt đầu trở nên tinh mịn hơn. Hơn nữa, còn có một tính mềm dẻo. Bề mặt cắt ngang cũng mịn giống như bùn đọng mấy trăm năm vậy.

Hơn nữa, càng tiến sâu xuống phía dưới, gió thổi càng lúc lại càng lớn, tiếng sấm ẩn hiện, càng thêm cực kỳ trầm trọng! Từng tiếng từng tiếng, chân thực giống như nổ ngay tại trong lòng vậy.

Uy thế như vậy, khiến ngay cả kiếm linh cũng hoảng sợ trong lòng.

Bởi vì tình huống như vậy, lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ trước kia đều chưa từng trải qua! Nhưng kiếm linh cũng thấy không thể trách được: Từ khi đi theo vị kiếm chủ đại nhân này, mọi sự kiện có chuyện nào là trước kia từng xảy ra?

Từ đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ nhất cho tới bây giờ, mỗi một bước của vị kiếm chủ đại nhân này, đều mang cho mình cảm thụ, trải nghiệm hoàn toàn mới.

Sở Dương vẫn một mực vùi đầu cật lực.

Biên độ lay động của cột đá đã càng lúc càng lớn, nghiêng hẳn về phía bên này, sao đó lại bật ngược trở lại, ngả về phía bên kia...

Tựa hồ đang có người không tiếc giá nào cũng phải xô ngã cột đá vậy.

Nhưng bất kể như thế nào, Sở Dương đều đứng vững trên đỉnh cột đá, giống như mọc rễ vậy. Kiếm quang trong tay chớp động, sáng tối không ngừng.

Tiếp tục hơn năm mươi trượng, chất liệu đá càng ngày càng tinh tế, về sau đã hoàn toàn dung thành một thể, ngay cả một chút bụi cát hay là dấu vết dung hợp gì gì đều không thể nhìn ra.

Tiếng gió càng nhanh, tiếng sấm càng trầm.

Sở Dương mắt điếc tai ngơ, mặc kệ hắc y bay phần phật trong gió, chỉ vùi đầu cật lực.

Cuối cùng, Cửu Kiếp kiếm phát ra một tiếng ngân vang vui mừng, toàn thân tỏa ra một loại quang mang lạnh lẽo, tiếp đó lại chuyển thành nóng rực.... cảm giác trầm ổn đột nhiên dâng lên trong lòng Sở Dương.

Hắn một cước đá bay tảng đá dưới chân, lập tức nhìn thấy một điểm quang mang rực rỡ đột nhiên xuất hiện!

Rất ngắn, cũng có chút mảnh mai, so với thân kiếm lại càng nhỏ hơn một phần. Nhưng lại chớp động quang mang, một cỗ khí tức trầm ổn cổ xưa tràn ngập xung quanh.

Khi phát hiện mấy đoạn Cửu Kiếp kiếm kia, chúng đều rất kích động, tựa hồ muốn nhảy dựng lên reo hò chúc mừng. Nhưng đoạn kiếm thiệt này, gặp được lão huynh đệ xa cách vạn năm, không ngờ lại cứ nằm đó không nhúc nhích.

Quang mang trên mình chớp tắt không ngừng, biểu hiện ra sự kích động của nó. Nhưng bản thân nó, lại không hề nhúc nhích, rất rụt rè, mà cũng có thể là rất ổn trọng.

Khi nhìn thấy đoạn kiếm thiệt cổ xưa này, trong lòng Sở Dương không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới khí chất Đổng Vô Thương. Cái loại trầm ổn hào hùng, cũng nhớ tới khí chất Mạc Thiên Cơ, cái loại tự tin nắm mọi thứ trong tay, còn có bộ dáng trầm mặc ngạo nghễ của Ngạo Tà Vân... Cừu Kiếp kiếm, kiếm thiệt!

Rốt cuộc cũng xuất hiện!

Kiếm thiệt là bộ phận bao quanh kiếm bính (chuôi kiếm), xuyên suốt chuôi kiếm, không hiển lộ ra ngoài, không thể công kích, nhưng lại chính là căn bản của kiếm. Một thanh kiếm, nếu không có kiếm thiệt, sẽ bị chém gãy rất nhanh. ( Nói thật là mình cũng chẳng hiểu nổi tác giả nói về phần nào của kiếm nữa, tên ghi loạn xạ, rõ ràng là lưỡi kiếm, lại viết bao quanh chuôi kiếm. Thôi thì mọi người cứ xí xóa đoạn này nhé, mặc nhiên thừa nhận là được. Mình bó tay rồi)

Nếu như kiếm thiệt cùng kiếm bính, còn có kiếm thân hợp thành một thể, cứng rắn có thừa, nhưng mềm dẻo không đủ!

Cho nên, kiếm thiệt là căn bản của kiếm, hoàn toàn xứng đáng... Sở Dương áp chế kích động trong lòng, cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy kiếm thiệt. Loáng thoáng cảm nhận được tựa hồ có một tia ý niệm đang muốn vấn an mình.

Chào kiếm chủ đai nhân.

Nhưng khi Sở Dương cẩn thận lắng nghe, lại phát hiện đó chỉ là ảo giác của mình.

Cửu Kiếp kiếm trên tay tự động giải thể, kiếm tiêm kiếm phong kiếm nhận kiếm cách bay vờn xung quanh kiếm thiệt không ngừng. Kiếm thiệt trầm mặc huyền phù giữa không trung, quang mang trên thân chớp sáng không ngừng.

Kiếm cương mà bộ phận đầu tiên dung nhập với kiếm thiệt.

Lập tức, kiếm tiêm kiếm nhận kiếm phong kiếm cách tựa hồ cũng nhận được hiệu lệnh, mãnh liệt bổ nhào tới.

Kiếm thiệt chớp động quang mang, trầm tĩnh trôi nổi giữa không trung, phát ra ý niệm triệu hoán.

Kiếm cách lao vụt tới, lập tức bám vào, thương một tiếng, kiếm cách cùng kiếm thiệt dung nhập thành một thể, Sau đó là kiếm phong, kiếm nhận, kiếm tiêm, đều lần lượt tìm được vị trí của mình.

Một thanh Cửu Kiếp kiếm bỗng nhiên thành hình.

Hư ảnh Cửu Kiếp kiếm trong đan điền Sở Dương, đã có một nửa biến thành thực chất.

Đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm huyền phù ngay trước mặt Sở Dương. Sở Dương nhẹ nhàng vươn tay, cầm lấy bộ phận kiếm thiệt, lập tức cảm nhận được cảm giác huyết mạch tương liên, đột nhiên cùng cảm giác được, Cửu Kiếp kiếm tựa hồ đã biến thành một phần thân thể của mình, không thể phân tách ra được nữa.

Song phương đều đang thích ứng.

Sở Dương thử vận lên Cửu Trọng Thiên thần công, truyền vào trong Cửu Kiếp kiếm. Rò ràng cảm giác được kiếm thiệt khẽ run lên.

Tiếp đó, Cửu Kiếp kiếm ngân vang một tiếng vui mừng tới cực điểm.

Trong lòng Sở Dương đột nhiên hiện ra bốn câu thơ.

Tàng phong ẩn quang dạ vị ương,

Vận trù duy ác nhật nguyệt trường;

Ninh tương nhất sinh toàn ẩn một,

Khước hoán thanh tiêu sát lục cuồng!

Lập tức, trong não hải Sở Dương bỗng không xuất hiện một bóng người, cầm trường kiếm trong tay, đang chậm rãi vũ động. Chính là bốn chiêu kiếm pháp của kiếm thiệt - đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ năm!

Sở Dương ngưng thần ghi nhớ, giờ khắc này, tâm không ngoại vật!

Kiếm linh cũng đang ngưng thần nhìn Sở Dương, chú ý tới trạng thái tinh thần của Sở Dương.

Dần dần, Sở Dương cũng hiểu được công dụng và cách sử dụng bốn chiêu này, trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng.

Kiếm thiệt, luôn luôn được xưng là căn bản của kiếm quả nhiên không phải là không có đạo lý.

Đối với lý giải của Sở Dương mà nói, kiếm thiệt giống như một bàn tay ẩn mình trong bóng tối, không hiện ra ngoài. Nhưng bàn tay đó lại nắm giữ lực lượng giết chóc đỉnh cấp thiên hạ, thanh kiếm sắc bén nhất!

So sánh với kiếm sát nhân mà nói, đáng sợ nhất, chính là bàn tay đó mới đúng!

Chiêu thứ nhất, Tàng Phong Ẩn Quang Dạ Vị Ương, nghĩa cũng như tên, đó là ẩn thân trong bóng tối, chớp thời cơ hành động. Đây là một chiêu bí mật, tùy thời có thể từ bất cứ phương vị, phương hướng nào, toàn lực đánh ra! Tuyệt đối không có bất cứ góc chết nào!

Chiêu thứ hai, Vận Trù Duy Ác Nhật Nguyệt Trường, cũng giống chiêu thứ nhất, nhưng lại có thêm một chút khả năng nắm giữ cục diện trận đấu. Một chiêu này có thể gia tăng phạm vi công kích lên gấp mười lần! Không chỉ địch nhân của mình, mà ngay cả chiến hữu huynh đệ xung quanh, đều có thể bị một chiêu này bao phủ.

Chiêu thứ ba, Ninh Tương Nhất Sinh Toàn Ẩn Một, giống như hắc ám trước sáng sớm, sau khi chuẩn bị xong tất cả, sắp đánh ra, một chiêu này đem tất cả khí cơ, sát khí, bao gồm cả sinh cơ thần niệm và khí tức của kiếm chủ, che giấu hoàn toàn!

Giống như sự bình tĩnh, quỷ dị, đáng sợ trước khi cơn bão ập tới!

Chiêu thứ tư, Khước Hoán Thanh Tiêu Sát Lục Cuồng!

Sau khi có ba chiêu kia làm khởi động, đột nhiên bạo phát như lôi đình, tựa như bầu trời hoàn toàn sụp đổ, tựa như đại địa hoàn toàn nứt vỡ.

Tất cả sức chiến đấu hoàn toàn bạo phát gấp hai lần bình thường.

Giết chóc điên cuồng.

Một chiêu này hoàn toàn xuất kỳ bất ý, nhưng uy lực lại là lớn nhất trong bốn chiêu!

Đây tuyệt đối là bốn chiêu kiếm pháp âm hiểm, độc địa nhất Cửu Kiếp kiếm pháp.

Âm hiểm giảo quyệt độc ác, quỷ dị như vậy, khiến vị kiếm chủ đại nhân Sở Dương này lý giải xong, cũng phải đổ mồ hôi lạnh đầy lưng. Sau khi Sở Dương nhớ kỹ bốn chiêu kiếm pháp này, Cửu Kiếp kiếm đột nhiên biến mất trên tay hắn.

"Haiz. ta còn chưa xong mà...." Sở Dương thực kinh ngạc. Cái kiếm thiệt này... đúng là không biết nghe lời gì cả.

"Đây là thói quen của kiếm thiệt, đi xem chỗ ở trước. Các huynh đệ của nó tiếp nó thăm nhà mới rồi...." Kiếm linh trợn trắng mắt. Quả nhiên, chờ một lúc sau, kiếm quang chợt lóe, Cửu Kiếp kiếm tự động xuất hiện trên tay Sở Dương. Sở Dương có thể cảm nhận được, một cảm giác sung sướng nhàn nhạt tỏa trên thân Cửu Kiếp kiếm truyền tới.

Tựa hồ kiếm thiệt đang nói: Cũng không tệ lắm, miễn cường coi như vừa lòng... ừm. tỏ vẻ kính ý từ đáy lòng với kiếm chủ đại nhân, kèm theo một lời xin lỗi...

Fuk!

Sở Dương trong lòng thầm mắng một tiếng. Đan điền của ca mà ngươi còn không hài lòng, vậy trong thiên hạ này ai có thể cho ngươi nhà mới vừa lòng? Cái này đoán chừng chắc không có rồi...

Kiếm thiệt như đã chui ra, Sở Dương đương nhiên không chịu buông tha.

Hắn đưa tay sờ sờ kiếm thiệt, cảm giác rất trơn mịn, tựa hồ như rất mềm mại. Nhưng trên thực tế lại cứng rắn tới mức khiến người ta giận sôi người.

Sở Dương cảm giác được, cho dù là tinh thần thiết, cũng chưa chắc đã cứng hơn được cái kiếm thiệt này. Nhưng nó lại cứ khiến cho ta người có một loại cảm giác mềm mại, êm ái....

Hơn nữa, bên trong mềm mại êm ái, không ngờ còn có phong lôi ẩn hiện...

Sở Dương tay nâng Cửu Kiếp kiếm, từng khối đá lớn bị hắn đá xuống thâm cốc. Lấy được kiếm thiệt rồi, Sở Dương đã không còn cố kỵ, nốc một ngụm rượu Tuyết Lệ Hàn lưu lại, lại nốc thêm hai ngụm Sinh Linh tuyền thủy, bắt đầu làm việc, tình thần phấn chấn hơn gấp trăm lần.

Lần này thì còn không cố kỵ nữa rồi, cứ một kiếm là một tảng đá lớn mấy trượng bị chém bay, đá xuống.

Một đường đi xuống, không ngờ vẫn là loại đá này. Liên tiếp chém xuống năm trăm trượng, không ngờ cũng vẫn như thế, không biến hóa chút nào. Với tu vi dẻo dai của Sở Dương, cũng không nhịn được mà cảm thấy mệt mỏi.

"Không phải tất cả đều là đá chứ?" Sở Dương ngẩng đầu, đã không nhìn thấy sắc trời đâu nữa, chỉ có đại tuyết đầy trời vẫn rơi không ngừng, không khỏi buồn bực lẩm bẩm một câu.

Trên không thấy đỉnh, dưới không thấy đáy.

Phải chém tới khi nào?

"Tuyệt đối không đâu. Nhất định sẽ có đồ tốt." Kiếm linh khẳng định như đinh đóng cột.

"Được rồi. Ta làm! Cho dù chém một mạch vạn trượng, trực tiếp chém xuống dưới đáy, cho dù không có gì, ta cũng làm!" Sở Dương nghiến răng nghiến lợi, hung hăng tiếp tục.

Lại qua chừng hai canh giờ. Miệng Sở Dương gần như méo xệch rồi. Không phát hiện được gì. Miệng mình đúng là có tiềm chất mỏ quạ đen. Hai canh giờ, mình tiến một mạch xuống gần hai ngàn trượng, không ngờ vẫn chưa thấy gì.

Hiển nhiên, cây cột đá này đã bị mình chém mất một nửa rồi.

Biến độ lắc lư không ngờ không lớn nữa.

"Cái con bà nó, rốt cuộc là thứ gì? Không ngờ lại giấu kỹ như vậy?" Sở Dương chửi ầm lên: "Cùng may là Cửu Kiếp kiếm, bằng không là thứ khác, chỉ sợ ngay cả mặc đao của Đổng Vô Thương cũng phải nát bét rồi... Rốt cuộc là cái quái gì đây?"

Kiếm linh chậm rãi nói: "Hơn nữa, cho dù là chí tôn cũng xê không nổi."

Tinh thần Sở Dương lập tức chấn động. Không sai, với độ cứng và sức nặng của cái cột đá này, cho dù chí tôn có lực bài sơn đảo hải, cũng không thể dịch chuyển toàn bộ cột đá này...

Xốc lại tinh thần, một đường cuồng chém, mà lúc này, một chém đã là năm mươi trượng.

Liên tục ba trăm kiếm, Sở Dương khóc không ra nước mắt phát hiện. Cái mỏ quạ đen của mình hiển linh thật rồi. Bởi vì, hắn đã có thể nhìn thấy mặt đất rồi.... nguồn Trà Truyện

"Ta thật sự chém rớt cả vạn trượng rồi...". Sở Dương có chút choáng váng.

Đúng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh...