Tất cả mọi người đều biết, quái bệnh này nhất định là tác phẩm của Sở gia. Nhưng lại không có chứng cớ, mà cho dù có chứng cớ thì làm sao?
Ngươi trúng độc, chỉ nhà ta mới trị được!
Không phải ngươi muốn tìm ta gây chuyện sao? Bản thân ta muốn xem ngươi tìm ta gây chuyện thế nào.
Hơn nữa, loại quái bệnh này lại có xuất hiện biến chuyển mới.
Ngươi dùng Dương Dương Nạo đặc chế này gãi ngứa, bản thân người sẽ không ngứa nữa. Nhưng nếu người xung quanh không trúng độc chỉ cần ở quanh thân thể người trong bán kính ba trượng… lại sẽ mắc bệnh ngứa!
Dần dần, đại quân gãi ngứa đã mở rộng tới vạn người! Hơn nữa còn đang khuếch trương mãnh liệt!
Mà Dương Dương Nạo của Sở gia lại cắt đứt nguồn hàng rồi!
Không còn!
Không ít người giang hồ nóng nảy nổi giận vạn trượng, vừa gãi người xoàn xoạt vừa đứng trước đại môn Sở gia tức giận quát hỏi, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời. Mấy ngày nay Sở tiểu thư tâm tình không tốt, không muốn chế tác Dương Dương Nạo nữa.
Cái này thật đúng là muốn mạng người ta mà!
Tiếp đó lại xảy ra một sự kiến trọng đại, mấy trăm người cùng nhau xông vào Sở gia.
Nhưng hò đánh hò giết xông vào xong, chẳng bao lâu sau, từng cái từng cái đầu người đã bị ném ra. Xếp thành một đống ở ngay bên cạnh đại môn Sở gia!
Rất chỉnh tề.
Liên tiếp có mấy đợt xông vào, nhưng đều bị cắt đầu, xếp nghiêm chỉnh, thi thể thì không biết ở nơi nào.
Trong số đó, không ngờ có cả đầu của cao thủ tu vi thánh cấp.
Đến lúc này, tất cả đám người giang hồ đều câm như hến. Thực lực Sở gia không ngờ đã cường hãn tới mức này.
Tất cả mọi người vây quanh cách đại môn Sở gia mấy chục trượng, ai cũng không dám tiến lên.
Két một tiếng, đại môn lại mở ra.
Một đại hán vạm vỡ đi ra, trong tay xách một cái thùng, tay còn lại cầm một cái chổi quét lớn, sau đó vẽ một vòng tròn lớn xung quanh đống đầu người, cắm thêm một tấm bảng.
Phanh.
Đại hán đóng cửa đại môn, biến mất.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy trên tấm bảng viết: Kế hoạch xếp đầu người, dự tính phải phủ kín vòng tròn, cao năm mươi trượng mới có thể hủy bỏ.
Mọi người vừa thấy vòng tròn này, đều hít một hơi lạnh: Bán kính hai mươi trượng!
Mà một cái đầu người… tối đa cũng chỉ chiếm dụng một thước không gian.
Phải chất đầy, hơn nữa còn cao tới năm mươi trượng…
Chỉ sợ phải tới mấy vạn cái đầu người…
Nhìn thấy đã có chút rợn người. Có khi trong số những cái đầu người đó lại có cả đầu của mình… ặc ặc…
Tất cả mọi người đều rợn tóc gáy.
Không dám xông vào Sở gia nữa, nhưng cơn ngứa thì cứ tiếp tục.
Hơn nữa càng ngày càng ngứa. Nhìn thấy người ta cầm Dương Dương Nạo thích ý gãi ngứa, ai nấy hai mắt đều như muốn phún lửa. Kết quả là… Rốt cuộc cũng có người hết kiên nhẫn, xuất thủ giết chết một tên dám đứng trước mặt mình gãi ngứa, đoạt lấy Dương Dương Nạo, bắt đầu tự gãi cho mình. Oa, thoải mái quá…
Có kẻ mở đầu, toàn bộ Bình Sa Lĩnh lập tức lâm vào trong đại thảm án tự tàn sát lẫn nhau!...
Ngẫm lại, hơn hai vạn người đang ngứa, cũng chỉ có một ngàn người có Dương Dương Nạo.
Cái tỉ lệ này thật sự quá mất cân bằng rồi.
Nhất là đám cao thủ. Mẹ nó, ta tu vi thánh cấp còn đang ngứa, ngươi chỉ là một tiểu nhân vật hoàng cấp, không ngờ dám cầm Dương Dương Nạo mà không cho ta? Làm thịt người luôn!
Tiếng kêu la thảm thiết không ngừng, máu chảy thành sông.
Tên nào khôn ngoan thì giết người đoạt Dương Dương Nạo xong thì giấu kín để dùng. Nhưng cũng có không ít kẻ như vầy: Người bị đoạt nghĩ: Mẹ nó, người tới cướp của ta, ta cướp không được ngươi, đằng nào cũng mất, không bằng hủy luôn, mọi người cùng chịu ngứa.
Dương Dương Nạo vốn chỉ là một cây gậy trúc bình thường, đừng nói là cao thủ hoàng cấp, cho dù là võ giả tông bình thường nhất, cũng có thể một chưởng đánh nát thành bụi phấn. Kết quả là không ít Dương Dương Nạo bị đánh nát thành bụi phấn!
Mà đám cao thủ cao giai lại thẹn quá hóa giận, một chưởng đánh nát đối phương thành thịt vụn, còn mình thì tiếp tục gãi ngứa…
Cứ như vậy, Dương Dương Nạo lại càng thêm thiếu thốn.
Chém giết càng lúc càng kịch liệt.
Bình Sa Lĩnh vốn như thế ngoại đào viên, giờ phút này lại biến thành địa ngục nhân gian, nơi nơi đều có thi thể, đoạn chân tay bị chém đứt lìa. Khắp nơi đều thấm ướt đẫm máu tươi.
Lại qua vài ngày, đại môn Sở gia mở ra, mấy đội gia đinh lần lượt kéo nhau ra ngoài, ai nấy đều cầm một cái thùng, bên trong thùng tràn ngập một thứ nước màu đen, tay còn lại thì cầm một cái gàu. Một người trong đó đem hắc thủy rưới lên đống đầu người một cái, lập tức một đám khói nhẹ bốc lên, đống đầu người to như vậy không ngờ chẳng mấy chốc đã hóa thành một đám bột xương, sau đó hóa thành từng tia từng tia khói đen, biến mất.
Kịch độc như vậy, khiến cho người ta nhìn mà buốt hết cả răng, sống lưng lạnh lẽo, cả người run rẩy.
Sau đó, đám gia đinh này lại bình thản như không, đi thu thập nằm rải rác khắp cả Bình Sa Lĩnh lại, dồn vào thành một đống, sau đó lại tưới một gàu hắc thủy.
Thì ra là đi xử lý thi thể.
Tất cả những người giang hồ tới tìm Sở gia gây chuyện, đều trơ mắt nhìn, không một ai dọn dẹp.
Thi thể thối rữa sẽ gây ra ôn dịch. Cho nên sau mỗi một lần đại chiến, bất kể là bên thắng hay bên thua, đều phải tự giác tiêu hủy thi thể. Bằng không, một khi ôn dịch bạo phát, thì đó chính là họa vong quốc diệt chủng!
Điểm này ai cũng biết, nhưng đám người giang hồ ở Bình Sa Lĩnh hiện giờ lại không có ai tổ chức. Thi thể nhiều như vậy ai đi thu thập đây?
Không nghĩ tới, cuối cùng làm chuyện này vẫn là Sở gia.
Đến lúc này, mọi người liền bừng tỉnh.
Đến tìm người ta gây chuyện, nhưng lại không dám động thủ. Ở lại nơi này làm gì nữa?
Đúng vào thời khắc xấu hổ này, đội ngũ chấp pháp giả của chấp pháp đường đã tới. Ngay trong ngày đã tiến hành tổng động viên, kêu gọi mọi người hợp lực đối phó vực ngoại thiên ma, đồng thời thiết lập kế hoạch.
Nhiệt huyết đã có chút nguội lạnh của mọi người lại một lần nữa sôi trào lên.
Nhưng vào sáng sớm ngày thứ hai, ở trong chấp pháp đường đã không có một ai đi ra. Kẻ có đảm lượng bước vào, vừa nhìn thấy đã sợ tới mức thần hồn bất phụ thể, hốt hoảng chạy ra.
Bên trong đã biến thành một cái địa ngục chốn nhân gian.
Đội ngũ chấp pháp giả, có ai là kẻ tầm thường?
Giờ phút này không ngờ đều chết hết bên trong rồi! Không có một người may mắn sống sót!
Đầu lĩnh chính là một vị cường giả thánh cấp cửu phẩm, nhưng cũng vô thanh vô tức chết bên trong, thậm chí thi thể còn ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc trên mặt lộ vẻ giật mình, sợ hãi.
Rõ ràng còn chưa kịp nhúc nhích đã bị ngừoi ta một chưởng đánh chết!
Người có thể thuấn sát thánh cấp cửu phẩm là ai chứ?
Mọi người lập tức kinh tâm đảm chiến.
Tiếp đó, đội ngũ của Tiêu gia cũng tới. Nhưng thậm chí còn chưa kịp chạy tới Bình Sa Lĩnh, đã bị người thần bí kia giết sạch toàn bộ cách Bình Sa Lĩnh mười dặm! Không một ai may mắn sống sót.
Tin tức truyền về, toàn bộ Bình Sa Lĩnh đều chấn kinh!
Chấp pháp giả liên tục phái ba đợt người chạy tới, nhưng đều không có ngoại lệ, chết sạch. Tiêu gia liên tiếp phái bốn năm đám nhân thủ tới, đến nhóm cuối cùng, thậm chí còn có ba vị chí tôn tứ phẩm dẫn đội.
Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều chết ở nơi này!
Từ đầu tới cuối, đại môn Sở gia đều đóng chặt, nhân vật trọng yếu cao tầng của Sở gia thậm chí còn không có bất cứ người nào lộ mặt. Nhưng toàn bộ kế hoạch tiêu diệt Đông Nam Sở gia đã chết yểu rồi.
Ừm, có thể nói là thất bại thê thảm!
Thanh danh Sở gia càng lúc càng vang dội, không ngờ cứ như vậy chấn động cả Đông Nam!
Đến cuối cùng, đám thị vệ gia đinh người hầu Sở gia lại bắt đầu xuất hiện, đi đi lại lại trong Bình Sa Lĩnh, dọn dẹp vệ sinh khắp nơi. Tiếp đó, những cửa hàng ở Bình Sa Lĩnh vốn đóng cửa cũng dần dần khai trương, chậm rãi náo nhiệt trở lại…
Hết thảy đều giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng, tất cả những người giang hồ may mắn sống sốt cả đám đều giống như bị mất hồn, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân, liều mạng bỏ trốn.
Cũng không có người đuổi theo, không có người can thiệp, tựa hồ đã có một ước định ngầm: Bình Sa Lĩnh, ngươi muốn tới thì cứ tới, ngươi muốn đi thì cứ đi, hết thẩy đều tự do.
Nhưng loại tự do, cũng không có ai dám tới thử nghiệm lần thứ hai!
Nhất là những người từng tới nơi này, chỉ cảm thấy mình giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Hơn nữa, sau khi rời khỏi Bình Sa Lĩnh, căn bệnh ngứa ngáy quái dị này không ngờ không trị mà tự khỏi.
Chuyện này thật đúng là quái.
Mọi người lập tức giải tán.
Mẹ nó, chuyện này ta mặc kệ, người của Sở gia là vực ngoại thiên ma cũng được, không phải vực ngoại thiên ma cũng xong, dù sao cũng không liên quan tới lão tử.
Cho dù bọn hắn ăn thịt người, lão tử trốn đi thật xa rồi, trên đại lục nhiều người như vậy, bọn họ thế nào lại ăn được ta?
Hắn muốn ăn ai thì ăn kẻ đó…
Đám lão tử cứ giữ được mạng trước rồi nói sau, chấp pháp giả nói thì ngon lành lắm, vì nhân gian chính nghĩa, vì thế giới an ổn, vì đại lục hòa bình… Nhưng nhân gian chính nghĩa của bọn hắn cũng phải có mệnh mới duy trì được. Con mẹ nó, cái gì là giữ gìn nhân gian hòa bình, danh nghĩa đại hiệp… Xem tình hình hiện giờ, lão tử không cần vẫn tốt hơn.
Làm một đại hiệp chết yểu còn không bằng làm một con rệp sống sót… Ít nhất cũng còn thở. Lão tử một thân bổn sự, tới đâu mà không thể kiếm cơm? Huống chi còn sống mới có thể tán gái uống rượu được…
Bị loại tâm tình này điều khiển, tất cả đám anh hùng hiệp sĩ vốn chính khí lẫm liệt, tới trừ ma vệ đạo đều lần lượt rời đi.
Bình Sa Lĩnh, khôi phục an tĩnh và bình yên khi xưa.
Tựa hồ chưa từng phát sinh chuyện gì.
Chỉ có thể lực Sở gia là không ngừng khếch trương, tràn ra bên ngoài. Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện
Sở gia tới nơi nào, tất cả mọi người đều nói: Sở gia tới đó? Ngươi còn không chạy? Nói cho ngươi biết, lúc trước mấy chục vạn người giang hồ tới bao vây tiễu trừ Sở gia đó, nhưng kết quả thì thế nào? Còn sống trở về không tới mấy ngàn… lão tử chính là một người may mắn trong số đó… Trận chiến đó thật sự kinh thiên động địa…
Tiêu gia thì sao? Chấp pháp giả thì thế nào? Bị Sở gia diệt sạch rồi… Bằng vào ngươi? Còn muốn đấu với Sở gia? Vực ngoại thiên ma? Cho dù là vực ngoại thiên ma thì liên quan chim gì tới ngươi?
Ăn thịt người? Hắn ăn ngươi à? Ngươi đúng là đồ ngu ngốc! Thu hồi cái thứ tinh thần trọng nghĩa đại hiệp của ngươi lại đi… lão tử năm đó so với ngươi còn nhiệt huyết hơn nhiều. Hiện giờ thì sao nào? Nhìn ta này, huynh đệ, người, sống sót vẫn tốt hơn.
Trừ Tiêu gia đang tính kế phản kích, những người khác đại đa số đều hờ hững.
Con người chính là như vậy. Khi một việc đột nhiên phát sinh, tất cả mọi người sẽ tức giận, đều phản kháng, đều nói muốn liều mạng, nhưng khi phát hiện phản kháng vô dụng, đại đa số mọi người đều sẽ trầm mặc chấp nhận thuận theo. Đại đa số con người từ phẫn nộ, tới ngớ ngẩn, tới thích ứng, tới trầm mặc, tới phụ họa, sau đó lại là ủng hộ.
Chỉ có một số ít là tiếp tục phản kháng, nhưng đợi đến khi tất cả mọi người đã quen rồi, những người này lại biến thành phản nghịch, thành tội phạm…
Bao nhiêu năm qua đi, hết thảy oán hận ban đầu sẽ biến thành đương nhiên.
Tỷ như thống trị, tỷ như mất nước, tỷ như… ức hiếp.
Tóm lai… Đông Nam trước mắt, Sở gia quật khởi đã là thế không thể đỡ! Bao nhiêu hiệp sĩ trừ ma vệ đạo, la hết muốn chiến đấu vì thiên hạ sinh linh, ra vẻ đạo mạo chính nghĩa, đều bị sự thần bí và cường đại của Sở gia mạnh mẽ cưỡng gian hết rồi!
Trong khi Đông Nam đang ầm ĩ, Sở Dương lại lẻ loi một mình tiến về Tây Bắc, gặp được một người, đối với vận mệnh hắn kiếp trước kiếp này mà nói, là trọng yếu nhất.