Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1181: Ngươi tin không?

Trong nội tâm Sở Dương vừa động, hắn nhớ tới thân phận của Vũ Tuyệt Thành, hắn là một trong Cửu Kiếp năm xưa.

Cửu Kiếp và Cửu Kiếm Kiếm Chủ vẫn thủy chung là một cây gai trong lòng Sở Dương!

Cũng là vĩnh hằng mê!

Pháp Tôn, tự xưng mình là một trong Cửu Kiếp, Sở Dương tin lời hắn nói từ đầu. Nhưng càng về sau, theo những chuyện âm hiểm độc ác Pháp tôn làm. Sở Dương dần dần hoài nghi, mãi đến cuối cùng cũng phải tin tưởng chứ không có lựa chọn khác.

Vũ Tuyệt Thành trước mắt lại là một đối tượng tốt nhất!

Những lời hắn nói ra, tất nhiên có thể tin tưởng hơn Pháp tôn.

Sở Dương nương theo cảm giác say sưa, nói: "Huynh đệ Khiêu Vũ tiền bối năm đó, chắc hẳn đều là anh hùng hào kiệt phong vân một cõi."

Vũ Tuyệt Thành nhàn nhạt cười, nói: "Huynh đệ của ta, không nhất định là hào kiệt phong vân một cõi, nhưng tình cảm giữa chúng ta, không gì có thể ngăn được!" Text được lấy tại http://Trà Truyện

Sở Dương nói: "A? Khiêu Vũ tiền bối có thể kể lại chuyện xưa của các tiền bối, để chúng ta mở mang tầm mắt không?"

Vũ Tuyệt Thành cười hắc hắc, bưng một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói: "Các huynh đệ của ta! Ha ha... là huynh đệ của ta! Huynh đệ của ta anh phong hiệp khí, ngông nghênh nghiêm nghị, đỉnh thiên lập địa, thiết huyết vô song! Mỗi người, đều là tốt nhất!"

"Tốt như thế nào?" Đổng Vô Thương hỏi một câu.

Phong Vũ Nhu như có điều suy nghĩ, nói: "Khiêu Vũ huynh có thể kể chuyện năm đó một chút..."

"Năm đó, ha ha a, năm đó..." Vũ Tuyệt Thành mấp máy miệng, trong mắt xuất hiện một tia sương mù, hắn uống ba chén rượu lớn liên tục rồi nói: "Nói thì được, thứ nhất là kể cho chư vị, thứ hai là tiểu đồ đệ của ta cũng cần phải biết sư phụ của nàng là người như thế nào! Đang có nhiều người như vậy, cũng coi như là những người chứng kiến choVũ Tuyệt Thành ta!"

Tất cả mọi người ngừng đũa, ngưng thần nghe hắn kể chuyện.

Vũ Tuyệt Thành cười nhạt nói: "Vừa ăn vừa nói chuyện đi, chuyện xưa của ta, cũng không êm tai, mọi người nghe qua coi như xong." Nói xong nâng chén lên mời.

Nhưng mọi người nào có hứng thú ăn uống gì? Chuyện xưa Cửu Kiếp!

Bí mật lớn nhất của Cửu Trọng Thiên!

"Tính tình của ta trước kia không phải như vậy." Thanh âm nhàn nhàn của Vũ Tuyệt Thành vang lên: " Vũ Tuyệt Thành ta, xuất thân thế gia. Năm đó, gia tộc của ta cũng là một gia tộc trong Cửu Đại Gia Tộc, đến thời đại của ta, quần hùng, thiên tài vô số!"

"Ta chỉ là một cậu ấm." Vũ Tuyệt Thành tự giễu cười cười: "Không dối gạt chư vị, chư vị cũng có thể nhìn ra, cho tới bây giờ, đã mấy ngàn năm đi qua, trên người của ta vẫn còn mang theo chút tính tình của một cậu ấm."

"Ta chỉ muốn tiêu dao khoái hoạt, cũng không muốn tham dự tranh đấu quyền lực gia tộc. Vì vậy khi các ca ca đệ đệ đều vì vị trí gia chủ mà đấu đá lẫn nhau, ta lặng lẽ chạy ra ngoài, bước chân vào giang hồ."

"Vài năm qua đi, trừ một năm về thăm nhà, thăm cha mẹ một chút, cơ bản đều lịch lãm ở bên ngoài.

Nhưng đám ca ca đệ đệ của ta cũng không bỏ qua ta, mời vô số sát thủ ám sát... ta cứ chiến đấu như vậy, tới một ta chiến một. Dù biết rõ bọn họ là do ai phái tới, nhưng ta... lại chưa hề tìm bất cứ người nào tính sổ."

"Lúc đó, ta gặp sư phụ của ta." Vũ Tuyệt Thành cười nhạt nói: "Học một thân Độc công."

"Về sau ta xuống Tam Thiên du lịch, gặp được một thư sinh. khi đó ta đã là thánh cấp. Người nọ chỉ có tu vi Vũ tông, nhưng chẳng biết tại sao ta với hắn lại rất hợp duyên. Cùng nhau kết bạn bước chân vào giang hồ... Ta một mực biểu hiện ra tu vi yếu hơn hắn, hắn cũng một mực chiếu cố ta, mấy lần sinh tử, đều là hắn dùng tánh mạng yểm hộ ta... Ta rất cảm động, cùng hắn kết nghĩa kim lan, ta nhỏ hơn hắn một tuổi nên gọi hắn là đại ca."

"Thực lực của đại ca tăng lên rất nhanh, hơn nữa, trên người của hắn có linh đan diệu dược dùng không cạn. Các huynh đệ càng ngày càng nhiều, mỗi một người đều rất tốt! Mãi khi huynh đệ chúng ta có đến mười người."

Vũ Tuyệt Thành nói đến đây, Đổng Vô Thương và Nhuế Bất Thông đều khẽ giật mình, nhìn thoáng qua nhau.

"Khi đó các huynh đệ đã nghĩ, sao không thống nhất Tam Thiên? Thành lập công lao sự nghiệp? Đúng lúc đó, địa vị đại ca vững chắc, chỉ còn lại một mình ta là uy hiếp, hắn phái vô số cao thủ đến giết ta."

"Các huynh đệ vì ta, hôm nay thương một cái, ngày mai thương một cái. Liên tục mấy tháng, mỗi một ngày đều có ít nhất một người bị thương vì ta!"

Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành lộ ra sự phẫn nộ: "Mãi đến khi Tam đệ vì ta chặn một kiếm. Một kiếm kia, đâm xuyên qua ngực của hắn, máu của hắn nhỏ vào trong miệng ta... Ngày hôm sau, đại ca ta kết bái, vì yểm hộ ta, bị người đâm rách đan điền, cũng bị người treo lên, dùng lửa đốt cháy bừng bừng... Ta không thể nhịn được nữa, thề đem đại ca ta bầm thây vạn đoạn!"

"Vì vậy ta cùng với các huynh đệ vọt lên Tam Thiên. Sau khi lưu lạc, kết thù bốn phía. Cuối cùng tất cả mọi người đều đạt tới Thánh Cấp cửu phẩm, lão đại mới nói thật ra hắn chính là Cửu Kiếp Kiếm Chủ, nhất thống Tam Thiên chính là sứ mạng của hắn."

"Chúng ta vì mục tiêu chung này mà cố gắng. Trước tiên ta dẹp yên thế lực phản đối trong gia tộc, dùng nội tình của gia tộc nam chinh bắc chiến!"

"Đến khi chúng ta đều đạt tới Chí Tôn, lúc ta là Chí Tôn Ngũ phẩm, Cửu Trọng Thiên đã bị chúng ta thống nhất, Cửu Đại Gia Tộc mới cũng được thành lập. Khiêu Vũ gia tộc tự nhiên lại kéo dài một vạn năm huy hoàng."

"Nhưng ngay lúc kia, lão đại lại phản bội chúng ta, nhẫn tâm hạ độc thủ với chúng ta! Dùng sinh hồn chúng ta đi bổ thiên!"

Vũ Tuyệt Thành cười thảm một tiếng: "Lúc ấy ta chỉ cảm thấy tất cả tình cảm của ta đều bị phản bội! Tất cả chúng ta đều bị lừa gạt!"

"Chúng ta cùng một chỗ, trả giá cho nhau quá nhiều, mỗi người, đều thật tâm chân ý. Nhưng đại ca kết bái của ta, lại để cho cõi lòng chúng ta tan nát."

"Các huynh đệ cho đến chết, vẫn không thể tin được!"

"Ta may mắn trốn thoát, dùng thời gian rất lâu rất lâu mới ngưng kết thân thể, đi tìm lão đại báo thù, nhưng lại không tìm thấy hắn."

"Sau đó ta tìm hiểu nhiều mặt mới biết được, lịch đại Cửu Kiếp đều bị bổ thiên."

Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Cho nên bắt đầu từ khi đó, ta liền muốn đối nghịch cùng Cửu Kiếp Kiếm Chủ. Vì huynh đệ của ta báo thù! Người tốt ta cũng giết, người xấu ta cũng giết. Chỉ vì bọn hắn trợ giúp Cửu Kiếp Kiếm Chủ! Vì thế, ta không tiếc giết lầm người tốt!"

Vũ Tuyệt Thành cười cười: "Đối với Cửu Kiếp Kiếm Chủ, Cửu Kiếp, các ngươi không cần phải ôm cái tưởng tượng thần kỳ gì, đều là người thường không hơn không kém."

Nguyệt Linh Tuyết trầm ngâm, nói: "Vị lão đại kia của ngươi, không biết có nỗi khổ tâm gì không?"

Vũ Tuyệt Thành giật mình, nói: "Hắn không có nói. Nhưng nếu hắn thật sự có nỗi khổ tâm, các huynh đệ còn cần hắn tự mình ra tay sao? Tự mình cắt cổ, cũng không phải không thể. Các huynh đệ đều vì huynh đệ mình vào sinh ra tử ngàn vạn lần, nếu là thật sự có nỗi khổ... Chúng ta tiếc gì một cái mạng?"

Phong Vũ Nhu và Nguyệt Linh Tuyết đều lặng yên không nói.

Sở Dương rốt cục khẳng định một chút.

Mỗi một vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ, ừm, hoặc không hoàn toàn, nhưng tuyệt đại bộ phận Cửu Kiếp Kiếm Chủ trước khi thống nhất Tam Thiên đều là người trọng tình trọng nghĩa.

Nhưng sau khi thống nhất, lại lập tức trở nên độc ác vô tình. Lập tức trở nên âm hiểm độc ác?

Lập tức tàn sát huynh đệ?

Hơn nữa, mỗi một vị Cửu Kiếp Kiếm Chủ, sau khi thống nhất Cửu Trọng Thiên đều mất tích thần bí.

Điểm này, Pháp tôn và Vũ Tuyệt Thành đều giống nhau.

Nhưng cuối cùng là tại sao?

Vô luận như thế nào, Sở Dương cũng không thể giải thích vì sao một người trọng tình trọng nghĩa, lại biến đổi thành nhanh như vậy?

Hắn có thể vì huynh đệ của hắn ngăn cản đao kiếm vô số lần, vào sinh ra tử vô số lần… Những thứ đó tuyệt đối không thể nào là giả! Nhưng tại sao lại phản bội ở thời khắc cuối cùng?

Mang cuộc đời của mình, hoàn toàn đảo lộn trong một cái nháy mắt?

Nếu nói trong đó không có nguyên nhân, đánh chết Sở Dương hắn cũng không tin.

Hắn hỏi Kiếm Linh ở trong Cửu Kiếp Không Gian, Kiếm Linh suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Tin tức về chuyện này trong trí nhớ của ta hoàn toàn không có."

Sở Dương trầm tư, nói ra: "Quả nhiên là mê cục khó hiểu."

Hắn quay đầu, hỏi: "Vô Thương, Bất Thôn nếu có một ngày, ta có nỗi khổ tâm, cần hy sinh tánh mạng của các ngươi để cứu ta, các ngươi có cứu hay không?"

Đổng Vô Thương nhàn nhạt cười rộ lên, nói: "Lão đại, vấn đề này đối với huynh đệ chúng ta cũng không cần hỏi."

Nhuế Bất Thông cười ha ha nói: "Ta cũng vậy."

Sở Dương nhíu mày, nói: "Quả nhiên là mê cục khó hiểu!"

Những lời này, hắn nói hai lần.

Vũ Tuyệt Thành nghe được lấy làm lạ, hỏi: "Vì sao lại là mê cục khó giải?"

Sở Dương chưa kịp nói chuyện, Nguyệt Linh Tuyết đã cười rộ lên, nói: "Một người cả đời trọng tình trọng nghĩa, lại thay đổi hoàn toàn trong nháy mắt, trên thế giới, nào có chuyện như vậy? Nếu có, nhất định có nguyên nhân! Chỉ có điều, cái nguyên nhân này chúng ta không biết mà thôi."

Nguyệt Linh Tuyết cũng là một hán tử thẳng tính, đối với vấn đề người khác đều xem như không thấy, gọn gàng dứt khoát đưa ra hoài nghi!

Nguyệt Linh Tuyết tự tin, nếu là mình, tuyệt sẽ không thay đổi!

Vũ Tuyệt Thành nhíu mày, âm trầm nói: "Ý ngươi là ta đang nói dối?"

Nguyệt Linh Tuyết cười lạnh: "Ta cũng không có nói như vậy, nhưng, chuyện này, ngươi oán giận vài ngàn năm, ngươi có từng nghĩ tới một việc khác? Có thể là ngươi phản bội huynh đệ của ngươi không?"

Vũ Tuyệt Thành giận tím mặt nói: "Đây là lời nói vô liêm sỉ! Vũ Tuyệt Thành ta, há có thể bán đứng huynh đệ, phản bội huynh đệ?"

Nguyệt Linh Tuyết nói: "Như vậy, mấy huynh đệ chết cùng ngươi có thể đã phản bội hay không?"

Vũ Tuyệt Thành càng thêm tức giận: "Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Huynh đệ chúng ta tình nghĩa như nhật nguyệt! Vào sinh ra tử, lên núi đao, xuống biển lửa vô số lần! Bọn họ, bất luận như thế nào cũng sẽ không bán đứng huynh đệ!"

Nguyệt Linh Tuyết cười lạnh: "Chẳng lẽ lão đại các ngươi, không cùng các ngươi vào sinh ra tử, lên núi đao xuống biển lửa? Trước khi lão đại ngươi phản bội, ngươi dám hoài nghi hắn không? Ngươi có hoài nghi không? Ngươi không phải tin tưởng hắn giống như tin tưởng các huynh đệ khác sao? Nếu trước đó, có người nói cho ngươi biết lão đại ngươi sẽ giết ngươi, ngươi tin không?"

Vũ Tuyệt Thành ngơ ngẩn!

Kế tiếp, chén rượu trong tay hắn đột nhiên đùng một tiếng rơi trên mặt đất, nát bấy.