Song phương giao chiến ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi. Kẻ nào cũng mặt mày dữ tợn, hò giết đánh nhau kịch liệt, người chết ta sống.
Trận chiến này, song phương đều không muốn đêm dài lắm mộng, cho nên ngay từ ban đầu đã đánh nhau tới kịch liệt.
Trong phút chốc, bên này Bình Thúy hồ đã thiên dao địa động.
Kình khí mãnh liệt nổ ầm ầm, không ngừng va chạm, kích khởi lên ba động, tràn ra tứ phía.
Mặt nước Bình Thúy hồ bị hất tung lên, vọt lên trời cao mấy trăm trượng, sau đó lại bị mạnh mẽ áp xuống, hung hăng rớt xuống phía dưới, cuộn trào ra bốn phía bờ hồ. Bên trên mặt đất thì rung lên bần bật, toàn bộ căn biệt viện đều nhảy lên giống như động đất, sau đó lại ầm ầm rơi xuống. Phòng ốc chắc chắn như thế mà cứ nghiên phải ngã trái, nhảy nhót không ngừng giống như nhảy disco, sức sống mười phần.
Chỉ trong chốc lát va chạm, song phương không ngờ đã có người bị thương.
Tất cả mọi người ngay từ đầu đã đỏ lừ mắt lên rồi.
Người của Lan gia vốn muốn sớm cứu Ô Thiến Thiến ra, sau đó tiện tay đổ bô cứt lên đầu người Dạ gia, để Phong Nguyệt tôn giả đi tìm bọn hắn "nói chuyện". Sau đó, Lan gia lại thuận lợi làm chuyện của mình. Thế là phát tài thôi.
Không thể phủ nhận, cho dù Dạ Đế ở nơi này, đối diện với Phong Nguyệt tôn giả cuồng nộ, cũng chỉ có nước nhượng bộ lui binh, bỏ trốn mất dạng. Chỉ cần Dạ gia - gia tộc có sức mạnh cạnh tranh lớn nhất - bỏ đi, chuyện của Lan gia chẳng khác nào đã thành trên tám phần rồi.
Mà chuyện này, không biết lão tổ tông có thể giữ chân Phong Nguyệt tôn giả bao lâu. Một khi Phong Nguyệt đột nhiên tới sớm, vừa vặn bắt gặp, người của Dạ gia có cơ hội giải thích, vậy chẳng phải hỏng ăn hết sao.
Cho nên mọi người vừa lao lên liền liều mạng.
Về phần Dạ gia bên này, vừa cảm thấy oan khuất vừa cảm thấy buồn bực, lại bị đối phương liều mạng tấn công, không thể không liều mạng ngăn cản. Vô luận thế nào, cũng phải chống đỡ đến khi lão tổ tông trở về, bằng không cái bô cứt này nhất định Dạ gia phải hứng hết rồi.
Lửa giận của Phong Nguyệt tôn giả, chi bằng vào những người của Dạ gia ở nơi này, cănbản là chịu không nổi. Trong lúc nhất thời, người của Dạ gia ai nấy đều liều mạng.
Một khi bị vu oan thành công, nhất định sẽ bị Phong Nguyệt tôn giả giết chết, việc này tuyệt đối không cần nghi ngờ.
So với bị Phong Nguyệt giết, còn không bằng đồng vu quy tận với lũ khốn kiếp đê tiện này.
Nghĩ tới đây, ai nấy lại càng thêm liều mạng. Người người cao giọng hò giết, kinh thiên động địa, mắt đỏ lừ lên, diện mạo dữ tợn.
Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng kình khí va chạm, tiếng binh khí giao kích, tiếng mắng chửi, tiếng rống giận...
Hỗn loạn thành một đống. Thanh thế bậc này, khiến cho tất cả mọi người trong Thiên Cơ thành đều bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả đám sợ run.
Toàn bộ Thiên Cơ thành đều rung bần bật, nhất thời chẳng khác nào giờ phút tận thế đã tới..
...
Dạ Thí Phong chờ trong đại sảnh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Lão tổ tông ở nơi nào? Lão tổ tông ở nơi nào?"
Lan gia lần này tới đây rõ ràng đã có chuẩn bị, còn Dạ gia lại là lâm thời ứng chiến, cao thấp không cần phải nghĩ. Giờ phút này, duy nhất có thể ngăn cơn sóng dữ, chính là Dạ Đế đột nhiên xuất hiện mới có thể. Người khác, tựa hồ không có thực lực như vậy.
"Lão tổ tông tới chỗ Pháp Tôn bàn chuyện rồi." Phía sau Dạ Thí Phong, Dạ Thí Vũ lặng lẽ xuất hiện, khẽ trả lời một câu,
"Cái này... phải làm sao bây giờ? Lão tổ tông không ở đây, chúng ta không ngăn được đối phương." Dạ Thí Phong lo lắng nói: "Vạn nhất người bị cướp đi, Dạ gia chúng ta xong thật rồi. Với tính cách của Phong Nguyệt tôn giả, làm sao lại ngậm bồ hòn làm ngọt được? Dạ gia chúng ta để bùn rơi vào quần, không phải cứt thì cũng là phân."
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Dạ Thí Vũ nhíu mày hỏi.
Vào giờ khắc này, Dạ Thí Vũ chẳng những không còn tư thái nhân yêu bình thường nữa, không ngờ còn biểu hiện ra một loại đại khí trầm ổn mà Dạ Thí Phong tuyệt đối không có.
Thấy biến không sợ hãi.
Nhưng Dạ Thí Phong hiện giờ đang tâm hoảng ý loạn, nào còn chú ý tới được chuyện này? Lòng nóng như lửa đốt, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích một lượt cho Dạ Thí Vũ.
"Cái gì?" Dạ Thí Vũ kinh ngạc nhìn ca ca mình: "Tin tức này là Sở Dương bán cho ngươi?" Sắc mặt hắn lộ ra vẻ không tin tưởng nổi. T.r.u.y.ệTrà Truyện
"Cái này có gì không đúng sao?" Dạ Thí Phong nôn nóng nói: "Ta dùng chân kim bạc trắng mà mua đó."
"Ngươi là heo à." Dạ Thí Vũ rốt cuộc cũng nổi giận: "Cho dù ngươi có tin tưởng một con heo, cũng không được tin tưởng Sở Dương... Ngươi nghĩ cái gì vậy? Không ngờ cho rằng người ta dễ bắt nạt, đi mê hoặc, mua chuộc? Ngươi... ngươi điên rồi? Cho dù ngươi trực tiếp đi gặp Lan Xướng Ca, so với đi tìm Sở Dương còn thông minh hơn."
"Làm sao vậy? Ngươi biết chuyện gì?" Dạ Thí Phong ngẩn ra, đột nhiên cả giận nói: "Ngươi biết mà lại không nói với ta? Cứ như vậy trơ mắt nhìn ta bước vào bẫy rập?"
Bên ngoài tiếng nổ ầm ầm vang lên, cũng không biết là hai thanh binh khí gì va vào nhau, trong nháy mắt này không ngờ bộc phát ra bạch quang mãnh liệt, chiếu sáng khắp thiên địa giống như giữa ban ngày vậy.
Trong bạch quang chiếu rọi, Dạ Thí Vũ rõ ràng nhìn thấy, khuôn mặt Dạ Thí Phong, bên dưới bạch quang chiếu rọi, chẳng khác nào một con quái thú muốn ăn thịt người, dữ tợn nguy hiểm cực điểm, khóe mắt thậm chí còn có tơ máu, chỉ hung hăng nhìn mình.
Dạ Thí Vũ trong lòng chợt lạnh, đột nhiên dâng lên một dự cảm không hay.
"Ta nói cho ngươi biết? Ngươi đang làm cái gì, có nói cho ta biết không? Ta làm sao biết ngươi muốn làm chuyện gì? Ta nói cho ngươi biết thế nào?" Dạ Thí Vũ cả giận nói.
"Vậy bây giờ ngươi nói đi, ta tìm Sở Dương rốt cuộc có vấn đề gì?" Dạ Thí Phong có chút chột dạ.
"Làm sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngày hôm đó rời khỏi Thủy Nguyệt lâu, ngươi phái Dạ Không cùng Dạ Vân đi giết Sở Dương? Chẳng lẽ ngươi quên rồi? Dạ Không cùng Dạ Vân đã chết, Sở Dương còn sống?"
"Dạ Không và Dạ Vân đã bị người ta bức cung xong mới chết." Dạ Thí Vũ gần như rống lên, nói: "Nói cách khác, kẻ chủ mưu đứng sau màn và mục đích của bọn họ, người nọ đã biết toàn bộ rồi. Sau đó hắn mới giết bọn họ, ngươi biết không?"
Dạ Thí Phong rốt cuộc cũng đại kinh thất sắc: "Ngươi nói, kẻ giết chết Dạ Không và Dạ Vân chính là Sở Dương?" Lập tức lại lắc đầu quầy quậy: "Điều đó không có khả năng. Tu vi của Sở Dương, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra. Rõ ràng là quân cấp nhất phẩm. Tuy có thể tính là thiên tài, nhưng làm sao có năng lực giết chết thánh cấp bát phẩm?"
"Sở Dương không thể, chẳng lẽ người khác không thể? Trợ thủ của Sở Dương cũng không thể? Ngươi đã từng nhìn thấy trợ thủ của Sở Dương sao? Chưa từng thấy hả? Ta cũng từng thấy qua. Nếu Sở Dương một thân một mình thì hắn tuyệt đối sẽ không dám tới Thiên Cơ thành. Mà dọc đường tới đây, hắn đã giết vô số tên hoàn khố, quân cấp nhất phẩm có làm được không? Không có cao thủ đi theo? Có thể? Ngươi có thể dùng cái đầu của ngươi để nghĩ không?"
Dạ Thí Vũ gần như nổi điên, không kiêng kỵ gì nữa: "Còn nữa ngày đó ở Thủy Nguyệt lâu, Sở Dương nói tới chuyện Ô tiên tử bị thương. Lúc ấy ngươi cũng ở đó phải không? Vì sao ngươi nhượng bộ? Còn không phải bị Sở Dương nắm được nhược điển? Hắn có thể biết hai người kia là người của Dạ gia, chẳng lẽ hắn lại không biết là ngươi phái đi? Làm sao ngươi lại ngu như vậy?"
Dạ Thí Phong ngây ra như phỗng, trong nhất thời chán nản gần như muốn treo cổ tự sát: "Đúng vậy, đúng vậy, ta nên sớm nghĩ tới..."
"Còn nữa, Ô tiên tử đêm hôm đó cũng bị thương, hơn nữa còn là Dạ Không và Dạ Vân đánh, không phải sao? Nàng căn bản chính là bạn đường của Sở Dương. Nói cách khác, phía sau lưng Sở Dương chính là Phong Nguyệt tôn giả. Chuyện ngày đó căn bản chính là một cái bẫy. Không phải sao?"
"Ngươi cùng Sở Dương có sinh tử đại thù như vậy, vậy mà ngươi còn đi mua tin tức của hắn... Ta thật sự không biết nên nói ngươi thế nào nữa... Hắn không gài ngươi thì hắn còn gài ai?"
Dạ Thí Vũ hung hăng dậm chân, thờ dài một hơi.
"Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy..." Dạ Thí Phong thì thào nói,đột nhiên ánh mắt trở nên dữ tợn, túm lấy cổ áo Dạ Thí Vũ, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi đã sớm biết rồi. Nhưng ngươi lại không nói... Ngươi... Ngươi cố ý muốn đạp ta xuống, có phải không? Có phải thế không?"
Dạ Thí Vũ mặc hắn túm lấy cổ áo mình, nhưng không hề tức giận, không hề giãy giụa, chỉ dùng một ánh mắt bi ai nhìn Dạ Thí Phong, tràn đầy vẻ nản lòng thoái chí. Tuy rằng biết rõ không làm nên chuyện gì nhưng vẫn giải thích: "Việc này, ta cũng chỉ hoài nghi. Ta không dám nói. Chỉ sợ ngươi lại đi tìm Sở Dương kia kiếm chuyện... Ngươi có phát hiện hay không, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn trốn tránh hắn? Chẳng lẽ ta lại nói với ngươi, chớ quá thân cận với Sở Dương?"
"Về phần mấy điểm cuối cùng, sau khi ta biết được những chuyện ngươi làm, mới vừa vặn kết hợp với chuyện lúc trước mà nghĩ ra."
Dạ Thí Vũ bi ai, nản lòng thoái chí nói.
"Hắc hắc hắc... Hay cho một Dạ tam công tử. Thật là nhân tài." Dạ Thí Phong ngửa mặt lên trời cười lớn. Trên khuôn mặt chỉ còn một vẻ phẫn nộ, dữ tợn: "Ngươi giả trang thành nhân yêu, giả trang bao nhiêu năm như vậy thì cũng thôi. Nhưng thật không ngờ tới, Dạ tam công tử ngươi hại thân ca ca của mình, không ngờ cũng dễ dàng như vậy, kế hoạch giống như xe nhẹ đường quen. Ngươi chờ đợi rất lâu rồi phải không? Ha ha ha...."
Vẻ bi ai trong mắt Dạ Thí Vũ càng ngày càng đậm, nhưng hắn chỉ cắn môi, không nói thêm lời nào.
Hắn biết, với trạng thái tinh thần hiện tại của Dạ Thí Phong, nói gì cũng vô dụng.
Thậm chí, những lời giải thích vừa rồi, cũng đều không cần...
Dạ Thí Phong đã gần như điên cuồng.
Bên ngoài, ánh đao kiếm khí không ngừng chớp động. Tiếng kêu la thảm thiết, tiếng chiến đấu không ngừng vang lên. Nhưng hai huynh đệ trong đại sảnh lại chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt chỉ còn lại một vẻ cuồng nộ.
Chẳng qua, Dạ Thí Phong chính là cuồng nộ tuyệt vọng, còn mang theo một tia hận ý thâm trầm đối với Dạ Thí Vũ.
Còn Dạ Thí Vũ, tuy cũng lộ vẻ cuồng nộ, nhưng lại mang theo một loại bi ai tâm tàn. Đó là triệt để tuyệt vọng đối với thân tình.
Thân tình, chung quy không thể hấp dẫn bằng quyền thế.
Đây chính là nhị ca ruột thịt của mình.
Cùng một mẹ...
Hiện giờ không ngờ cũng đối xử với mình như vậy.
Hai người nhìn nhau như hai con gà chọi.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn giống sụp trời lở đất, một thanh âm hùng tráng quát: "Xông vào đoạt người ra cho ta. Người này, chúng ta muốn."
Song phương đang mải mê chém giết đều chấn động.
Người tới không ngờ là người của Tiêu gia. Hơn nữa liếc mắt một cái nhìn qua, rõ ràng đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, hơn một trăm người hùng hổ lao tới, nhanh như thiểm điện, Đám người của Lan gia và Dạ gia đứng mũi chịu sao lập tức bị đánh cho thất điên bát đảo.
Người của Tiêu gia vẫn chú ý tới Lan gia. Lan gia xuât động, bọn họ đương nhiên cũng lặng lẽ xuất động. Sau đó chợt nghe thấy một câu: "Mau đem người giao ra cho ta."
Sau đó lại nghe: "Các ngươi có giao người hay không? Giao hay không giao? Chúng ta xông vào đoạt người ra." Vừa nghe thấy như vậy, làm sao còn kiềm chế được nữa?