Giờ phút này, ở trong một căn phòng trang nhã, u tĩnh giữa tửu quán, Phong Vũ Nhu cùng Nguyệt Linh Tuyết đang ngồi ở chủ vị.
Ngồi đối diện, chính là Lan gia nhị tổ, Lan Mộ Tuyết
Hôm nay đột nhiên được Lan Mộ Tuyết mời ăn cơm, Phong Nguyệt hai người cũng không thể chối từ, chỉ có thể nể mặt đối phương. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
Trong cửu đại gia tộc, cũng chỉ có một mình Lan Mộ Tuyết là có phần mặt mũi này thôi. Những người khác đúng là mời không nổi hai người Phong Nguyệt.
Cũng không phải là do vị "Vạn lý huyền băng thương khung hàn, thiên sơn mộ tuyết nhất biện lan" này lợi hại cỡ nào, ngay cả Phong Nguyệt cũng không thể không cho hắn mặt mũi, mà là Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu thiếu Lan gia một đại nhân tình: Ô Thiến Thiến - nữ đệ tử thể chất yêu nghiệt mà hai người đều cực kỳ hài lòng, chính là người của Lan gia đề cử cho bọn hắn.
Đối với hai người mà nói, đây là một món nhân tình không thể nói là không nặng.
Cho nên, lần này Lan Mộ Tuyết mời, Phong Nguyệt tuy không tình nguyện, nhưng vẫn tới đây.
"Nguyệt tiền bối, mời cạn chén này, vãn bối có mấy lời tâm huyết, muốn nói với tiền bối." Lan Mộ Tuyết cung kính giơ chén lên.
"Ồ?" Nguyệt Linh Tuyết chẳng nói đúng sai, chỉ nhìn hắn, nói: "Có lời gì, còn phải uống rượu mới nói?"
Lan Mộ Tuyết xấu hổ thầm nghĩ, nói uống cạn chén này bất quá chỉ là một loại lễ nghi trên bàn rượu mà thôi. Người ta thường nói, rượu vào tai nóng dễ nói chuyện, vị Nguyệt chí tôn này thế nào lại tích cực như vậy.
Không biết làm sao, đành phải nói: "Nếu đã như thế, vãn bối xin cạn trước, mượn rượu thêm can đảm, nói mấy lời tâm huyết với tiền bối."
Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Nói thì cứ nói đi, còn cần dùng rượu để lấy can đảm nữa?"
Lan Mộ Tuyết đã nhấc chén rượu lên tới nửa chừng, vừa nghe thấy Nguyệt Linh Tuyết nói như vậy liền sửng sốt. Trong lúc nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.
"Có chuyện nói thẳng, không cần diễn mấy trò hại não đó đâu." Phong Vũ Nhu nhíu đôi mi thanh tú, nói: "Mộ Tuyết cũng biết giao tình giữa Lan gia các ngươi và chúng ta. Không cần làm những điều này."
Lan Mộ Tuyết gượng cười một tiếng, rốt cuộc vẫn một hơi cạn sạch, nói: "Vậy vãn bối xin cả gan nói thẳng."
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Vãn bối nghĩ rằng, hai vị tiền bối thoát ly chấp pháp giả như thế, thật sự là không khôn ngoan."
"Không khôn ngoan?" Nguyệt Linh Tuyết nhướng mày.
"Đúng." Lan Mộ Tuyết cũng ngẩng đầu lên, nói: "Có lẽ thay đổi vận mệnh Cửu Trọng Thiên chín vạn năm chính là một nhiệm vụ mà ông trời giao cho Cửu Kiếp kiếm chủ...."
"Nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ dù sao cũng là một thứ hư vô." Lan Mộ Tuyết trầm ngâm, cuối cùng phản bác.
"Hư vô?" Nguyệt Linh Tuyết cười hắc hắc.
"Hơn nữa, Cửu Kiếp kiếm chủ từ trước tới nay, nghe nói... nhân phẩm đều thập phần tồi tệ." Lan Mộ Tuyết nói: "Tiền bối xuất lực vì một người như vậy, không khỏi quá... bất công rồi."
"Vậy thì sao?" Nguyệt Linh Tuyết vẫn không hề động đậy, sắc mặt lạnh lùng nói: "Lúc trước Nguyệt mỗ gia nhập chấp pháp giả, ngày đầu tiên đã đứng dưới tấm bia chấp pháp, đã dùng Thất Tâm huyết thề độc, rằng cả đời này phải chấp pháp Cửu Trọng Thiên, công bằng, thiết diện vô tư, cam đoan Cửu Trọng Thiên an bình, ở thời khắc nhất định, cũng phải hiệp trợ Cửu Kiếp kiếm chủ thống nhất Cửu Trọng Thiên."
"Lời thề trước chấp pháp bia, Nguyệt mỗ vẫn còn ghi nhớ."
"Cho dù nhân phẩm Cửu Kiếp kiếm chủ không ra gì, nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ lại chưa từng làm hại thế gian, mà lại dùng lực lượng bản thân thống nhất Cửu Trọng Thiên, đem tính mạng của mình và chín vị huynh đệ hóa thành lực lượng củng cố Cửu Trọng Thiên. Các ngươi dựa vào cái gì nói nhân phẩm bọn họ không ra gì?"
"Sáng lập Cửu Trọng Thiên, chính là dựa trên một biển máu. Cho nên, phải có cửu kiếp hợp nhất, thập tâm tề tụ, huyết khí tề tụ, mới có thể hóa giải nguy cơ Cửu Trọng Thiên. Mà cửu kiếp hợp nhất, chính đại kiếp nạn của cửu đại gia tộc các ngươi. Mỗi một kiếp huynh đệ của Cửu Kiếp kiếm chủ, đều ứng với một nhà trong cửu đại gia tộc các ngươi."
"Mỗi một huynh đệ kiếm chủ xuất hiện, chính là dấu hiệu một nhà trong cửu đại thế gia thế hệ trước diệt vong, hóa thành cửu kiếp chi huyết, bổ thiên. Mà các ngươi còn có gì oán hận? Nên biết, chính lão tổ tông các ngươi, cũng đoạt lấy kiếp số của người khác, đem mấy vạn người của gia tộc người ta hóa thành bổ thiên chi huyết. Vì vậy mới có vạn năm vinh hoa của gia tộc các ngươi. Bây giờ các ngươi lại bị một kiếp khác tiêu diệt, hóa thành lực lượng bổ thiên, chẳng phải là một vòng luân hồi sao?"
"Nên biết, nếu như Cửu Kiếp kiếm chủ chết, toàn bộ đại lục này sẽ sụp đổ, tái diễn thảm kịch mười vạn năm trước. Đến lúc đó, cửu gia các ngươi, cũng sẽ không tồn tại nữa đâu."
Nguyệt Linh Tuyết một hơi nói xong, lại nhìn thẳng Lan Mộ Tuyết, nói: "Bản thân ta muốn khuyên ngươi một câu. Mộ Tuyết, nể mặt hậu bối Mai Tiên của các ngươi tiến cử cho ta một đệ tử hài lòng. Ta khuyên ngươi, tốt nhất là không nên tham dự vào cuộc chinh chiến nhằm vào Cửu Kiếp kiếm chủ này. Ngươi lui một bước, tuy gia tộc ngươi sẽ tử thương quá nửa, nhưng sẽ không bị diệt toàn gia. chỉ cần huyết mạch còn tồn tại, Lan gia các ngươi vẫn có cơ hội đông sơn tái khởi."
Ánh mắt hắn sáng quắc: " Pháp tôn muốn tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ, đó căn bản là nghịch thiên mà đi. cho dù hắn thật sự thành công, Cửu Kiếp kiếm chủ chết rồi, không còn lực lượng của cửu kiếp, không có huyết khí của vạn ức vong hồn, Cửu Trọng Thiên này cũng không còn tồn tại được bao lâu nữa đâu."
Lan Mộ Tuyết thở dài, nói: "Tiền bối, vãn bối đã... đâm lao đành phải theo lao."
Nguyệt Linh Tuyết sắc bén nói: "Có gì mà đâm lao phải theo lao? Bất quá chỉ là không nỡ ném vinh hoa phú quý trong tay đi mà thôi. Chẳng lẽ các ngươi không biết, điển tịch mười vạn năm trước, Lan gia các ngươi chắc cũng bảo tồn mấy quyền. Trong đó, câu nói mà điển tịch nói tới nhiều nhất, chắc các ngươi cũng biết?"
"Câu gì?" Lan Mộ Tuyết nghi ngờ hỏi.
"Cổ kim một giấc chiêm bao, Thiên Kiêu bất quá chỉ sáu ngàn năm." Nguyệt Linh Tuyết thản nhiên nói: "Mười vạn năm trước, thế gia cường đại nhất Cửu Trọng Thiên, tồn tại trong thời gian lâu dài nhất, chính là Thiên Kiêu thế gia. Nhưng bọn họ bất quá cũng chỉ tồn tại sáu ngàn năm mà thôi. Trừ bọn họ, không một gia tộc nào có thể kéo dài thời gian hưng thịnh lâu hơn. Nhưng đến khi cửu kiếp thế gia xuất hiện, mỗi một gia tộc đều trường tồn vạn năm. Ngươi có từng nghĩ đây là vì cái gì?"
"Có gia tộc nào có thể hưng thịnh vạn năm? Chẳng lẽ các ngươi tài giỏi như vậy? Một vạn năm vẫn không lụi bại? Nên biết, nghèo không quá năm kiếp, giàu không tới ba đời. Một vạn năm... Vì cái gì?"
"Không phải là vì đem người ta hóa thành lực lượng bổ thiên, cho nên mới có thể tăng thiên đạo vận khí cho cửu đại gia tộc? Bằng không, các ngươi đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử rồi. Làm sao còn có thể phồn thịnh cả vạn năm?"
"Hiện giờ không ngờ còn chưa biết dừng?" Nguyệt Linh Tuyết lạnh lùng hỏi: "Không ngờ còn muốn phản kháng thiên ý. Ngươi cũng biết ngươi càng phản kháng, Lan gia các ngươi chết càng triệt để? Đến cuối cùng, chỉ sợ thật sự là chó gà không tha, huyết mạch tuyệt diệt."
Lan Mộ Tuyết khẽ thở dài, cúi đầu, thần tình chán nản, nói: "Tiền bối nói những điều này, vãn bối làm sao không hiểu. Bất quá, chín vạn năm, cửu đại gia tộc, ai mà không biết những điều này.... Nhưng... có ai lại không ôm ý niệm cầu may? Nếu như có thể tiếp tục sống sót, bảo trì vinh quang hiện tại, ai lại nguyện ý đi ngược lại thiên ý?"
"Mỗi một gia tộc chúng ta cũng phải trải qua vạn năm cố gắng, mới có thể phát triển tới cục diện hiện tại. Tâm huyết vạn năm ngưng tụ, trí tuệ đời đời hun đúc, làm sao cam tâm bị hủy hoại trong chốc lát?"
Nguyệt Linh Tuyết thở dài một tiếng: "Một khi đã vậy thì không còn gì để nói nữa. Một khi Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, chúng ta cùng Lan gia các ngươi chỉ sợ sẽ phải đứng ở hai trận tuyến đối lập. Đến lúc đó... Đành phải xin lỗi rồi."
Lan Mộ Tuyết cũng thở dài một tiếng.
Nói đến mức này rồi, Nguyệt Linh Tuyết luôn luôn mặt lạnh ít lời cũng ngoại lệ nói nhiều như vậy rồi, từng câu từng chữ đều là chân thành khuyên bảo, Lan Mộ Tuyết làm sao không biết?
Nhưng Lan Mộ Tuyết tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Trong lòng Lan Mộ Tuyết có chút hổ thẹn. Tuy tương lai Nguyệt Linh Tuyết nhất định sẽ đứng ở trận tuyến đối lập, nhưng hiện tại nói chuyện với mình, lại là khuyên bảo chân tâm thật ý. Vậy mà... Mình lại hẹn bọn họ tới đây, tính kế đồ nhi mà bọn họ sủng ái nhất.
Trong lòng không khỏi cảm thấy phi thường khó chịu.
Ba người im lặng một hồi, Lan Mộ Tuyết rốt cuộc thử thăm dò nói: "Không biết đồ nhi Ô tiên tử của Nguyệt tôn giả... hiện tại đã có ý trung nhân chưa?"
Phong Vũ Nhu ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn, hừ nhạt một tiếng: "Lan Mộ Tuyết, ngươi muốn làm mai?"
Lan Mộ Tuyết cười ha hả, nói: "Không sai, vãn bối có một hậu bối, bất kể là nhân phẩm võ tông tu vi hay là tâm kế tính tình, đều là..."
"Không cần nói nữa." Nguyệt Linh Tuyết không đợi hắn nói xong đã vung tay cắt ngang, nói: "Đám người của Lan gia các ngươi, làm sao có thể xứng với đồ nhi chúng ta."
Trong mắt Lan Mộ Tuyết chợt ẩn ước lóe lên một tia giận dữ.
Ngươi cho rằng đồ đệ ngươi là thứ gì? Lan gia chúng ta không ngờ không xứng...?
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, nói: "Thật sự là thoải mái nhỉ. Phong Nguyệt tôn giả quả nhiên không hổ là Phong Nguyệt tôn giả. Đồ đệ của mình bị người ta bắt đi rồi, hai phu thê vẫn còn ở nơi này ăn chơi đàng điếm."
Ba người cùng biến sắc.
"Ta về xem." Nguyệt Linh Tuyết quyết định thật nhanh, vụt đứng dậy, xuyên qua cửa sổ mà lao đi. Chỉ lóe lên một cái đã không thấy đâu nữa, chỉ để lại một mình Phong Vũ Nhu ở nơi này.
Bởi vì hai phu thê bọn họ đều nhận ra người vừa lên tiếng là ai. Có lẽ trên đời này, bất luận kẻ nào cũng có thể lừa bọn họ, nhưng người này tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa gạt hai phu thê mình.
Bởi vì nàng căn bản không cần xuất toàn lực, cũng có thể dễ dàng đánh chết hai phu thê mình. Đối diện với loại chênh lệch thực lực quá lớn này, nàng còn lừa gạt hai người mình làm gì?
Lan Mộ Tuyết trầm giọng quát: "Ai? Đi ra cho lão phu."
Trong lòng hắn đã cảm thấy lo lắng.
Người này vừa lên tiếng, Nguyệt Linh Tuyết đã lập tức bỏ đi. Là tín nhiệm người này, hay là quá mức quan tâm tới đồ nhi?
Nguyệt Linh Tuyết trở về sớm như vậy, không biết kế hoạch của gia tộc có thành công hay không?...
Hắn thử dùng thần niệm tìm người báo tin, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, thần niệm của mình lại giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn biến mất.
"Ta là ai, ngươi không cần biết." Thanh âm người nọ lạnh lùng, tựa hồ như vang lên ngay bên tai: "Phong Vũ Nhu, ngươi cũng thực là giỏi nhẫn nhịn. Con cháu lão già trước mặt ngươi đã gây tai họa cho đồ đệ ngươi, cái gì mà thuốc mê, tất cả thủ đoạn đê tiện đều dùng hết rồi. Giờ phút này đồ đệ ngươi đã trúng chiêu, không ngờ ngươi vẫn còn hứng trí ngồi uống rượu với hắn."
Phong Vũ Nhu lập tức biến sắc, quay đầu lại, đôi mắt tú lệ lập tức biến thành như hai thanh lợi kiếm, nhìn Lan Mộ Tuyết: "Lan gia các ngươi thật biết làm chuyện tốt đó."