Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1050: Đáp thai hát thí khúc - Mùng chín tháng chạp. Đệ Ngũ Khinh Nhu?

Chương 291: Đáp thai hát thí khúc

Đêm khuya, trăng sáng lên cao.

Quanh tiểu viện Đệ Ngũ Khinh Nhu. Chí tòn thần niệm vờn quanh bao vây nghiêm mật.

“Đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?” Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng hỏi. ở trước mặt hắn. lão già kia gật gật đầu nói:“Đã ổn thỏa rồi”.

"Ừm. ngày mai chính là ngày bắt đầu Vạn Dược đại điển đại tái rồi”. Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh mắt có chút thâm thúy nói:“Các đại thế gia có phản ứng như thế nào?”.

Lão già kia khẽ cười một tiếng nói:“Trừ bỏ Gia Cát gia tộc và Trần gia. Lệ gia. thất gia tộc khác đều đang rục rịch, đối với tin tức này các Thánh tộc trưởng lão cùng cảm thấy phi thường hứng thú”.

“Vậy là tốt rồi”. Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng cười cười nói:“Trần gia cùng chưa chắc là không có húng thú mà là do tình thế bức bách nên bọn họ không thể không bỏ qua. Bời vì dưới tay Phong nguyệt bọn họ đã tổn thất khá nhiều nhân thủ”.

"Cho nên hiện tại bọn họ đã cảm giác được tổn thất không gượng dậy nổi”.

“Nhung một khi bạo loạn nổ ra thì Trần gia tự nhiên sẽ động thủ! Cho dù bọn họ thật sự không muốn động thù thì sẽ có người tới tìm bọn họ gây phiền toái”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng nỡ nụ cười nói.

"Mà tình thế của Lệ gia hiện tại đúng là bấp bênh, bọn họ cho dù không tham

gia thì người khác cùng sẽ không buòng tha cho bọn họ cho nên Lệ gia cùng

sẽ động thù”.

Lão già kia nói:“Vâng, hiện tại cục diện đã bố trí tốt rồi, có thể nói là đã chuẩn bị xong sân khấu, chi chờ có người lên đài mua hát thôi”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu ha ha cười nói:“Nói không tệ, mà trách nhiệm chủ yếu của ta cùng chi là xây dụng cái sân khấu này thòi. Sự tình sau này chúng ta không cần quản tới. Cứ lẳng lặng chờ đợi là được”.

"Chi cần sân khấu mà không hát hí khúc?” Lão già nọ ngẩn ra nhịn không được cau mày nhắc nhờ rồi nói:“Khinh Nhu. cái này sai lầm rồi; Tuy rẳng hiện tại mọi việc đã bố trí đâu đó nhưng sự tình chung quy vẫn cần một cái mồi lửa. cho dù có yếu thì cuối cùng cùng sẽ cháy lan ra cả đồng cỏ. Tuy nhiên lúc ban đầu cùng cần có lửa đến châm”.

“Lơi này không sai nhưng lửa này cùng không thể do chúng ta châm được. Nếu chúng ta đi châm thì trước tiên Đệ Ngũ gia tộc sẽ cháy sạch, sẽ tan xương nát thịt; Như vậy. ngay cả kế hoạch có thành công thì cùng không có chút tác dụng nào. chi tiện nghi cho người khác thôi”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu thần bí cười cười.

"Cái này thì ta không rõ ràng lắm. vậy ai sẽ thay thế chúng ta đi nhóm lửa?” Lão già nọ suy nghĩ hỏi.

"Nếu ta không tính lầm thì người kia hẳn là đã chuẩn bị tốt mồi lửa. Cái hắn cần hiện tại là chúng ta đã hoàn bàn dụng xong sân khấu thôi”.

Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh mắt chớp động nói:“Chĩ cần chúng ta đem tin sân khấu đã hoàn thành truyền ra thì chiến hỏa sẽ liên miên nổi ra. trong thời gian ngắn cửu đại gia tộc sẽ trở thành lợn nướng mà thôi”.

Lão già kia có chút mê man hoàn toan ko biết hắn nói gì

"Thúc tổ đại nhân, nếu ta không có nhớ lầm thì mười ngày tới là mùng chín tháng chạp, cùng chính là ngày dự tuyển Vạn Dược đại điển đại tái chấm dứt. đó chính là ngày sinh nhật đại ca ta?” Đệ Ngũ Khinh Nhu thần bí cười nói.

“Dạ. Thật khó cho ngươi còn nhớ rõ chuyện này”. Lão già nọ ha ha cười nói.

“Đại ca năm nay cùng đã sáu mươi rồi. còn chưa có một cái sinh nhật nào ra hồn... Ngũ Khinh Nhu than thở nói:“Lúc này còn có đệ đệ ta vì hắn mà hảo hảo chúc mùng một lần”.

Lão già càng thêm mờ mịt. Đang nói chính sự ngươi đột đột nhiên lại chuyển sang chuyện sinh nhật? Cái chuyển biến này cùng quá đột ngột đi?

Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tư nói:“Ngươi ngày mai đi truyền tin tức nói Đệ Ngũ gia tộc bao toàn bộ Thủy nguyệt lâu để tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi cho đại ca Đệ Ngũ Khinh Cuồng của ta!”.

"Cái gì?” Lão già sửng sốt.

Lão tử đã sống mấy ngàn tuổi rồi còn chưa được một lần sinh nhật long trọng như vậy. đại ca ngươi mới sáu mươi tuổi mà có thể tổ chức ‘Đại thọ’?

"Còn có nữa. lần này đại ca của ta tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi. Đệ Ngũ Khinh Nhu ta bao hết tất cả chi phí”. Đệ Ngũ Khinh Nhu tăng thêm khẩu khí nói:“Những  lời này nhất đinh phải thông báo rộng rãi ra ngoài rãi ra ngoài, phài thể hiện được tình cảm thâm hậu của huynh đệ chúng ta

“Ngươi bao hết à?” Lão già hoàng sợ:“Cái này cùng không phài là số lượng nhỏ đâu”

"Cái đó không sao”. Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói:“Hơn nữa. số tiền này là do gia tộc bỏ ra”

“Đương nhiên”. Đệ Ngũ Khinh Nhu không chút nào áy náy nói.

“A     Ta hoàn toàn hòn mê rồi    Rốt cuộc đã động thủ sao?” Lão già hoa

tay múa chân có chút vui sướng hôi lại.

"Bắt đầu từ ngày mai cho dọn dẹp đi”. Đệ Ngũ Khinh Nhu nói:“Đến lúc đó mời một gánh hát đến hát hí khúc giúp vui cho nên từ ngày mai bắt đầu phài dụng sân khấu rồi”.

"Lập sân khấu hát hí khúc? Long trọng như vậy sao?” Lão già hồ đồ nói.

“Đương nhiên rồi! Đại thọ sáu mươi tuổi mà!” Đệ Ngũ Khinh Nhu vung tay áo lên nói:“Việc này định như vậy bắt đầu phát ra tin tức và mời khách cùng bạn hữu. đến ngày đó tới Thủy nguyệt lâu xem chúng ta diễn”.

Thắy lão già vẫn lài nhài muốn hỏi hỏiĐệ Ngũ Khinh Nhu nhíu nhíu lòng mày rồi thờ dài một hơi nói:“Không cần hỏi nguyên nhân! Chi cần theo lời ta làm là tốt rồi!.

“Tốt”.

Lão già không hiểu ra sao đành phài đáp úng nói.

"Chớ quên chuyện tất cà đều là do ta bõ vốn ra. nhất định phài cực lực tuyên dương chuyện này!” Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn lo lắng dặn dò lại một câu nữa.

Tốt.

Lão giả đáp ứng rời đi.

 Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn theo bóng dáng hắn nhịn không được đau đầu nhíu mày thì thào giận dừ nói:“Thực là mệt mỏi”.

Ngày thứ hai, bắt đầu từ sáng sớm, bên trong Thiên Cơ thành bắt đầu loạn lên, tựa như là hỗn loạn vậy. Theo sắc trời sáng dần, vầng thái dương cùng lên cao, không khí dần dần trở nên nóng bức.

Sở Dương đã xong khoá thổ nạp và tham ngộ hàng ngày đứng lên. Hắn cùng không chuẩn bị gì mà chi lấy từ Cửu kiếp không gian ra một cái bọc nhỏ và chuẩn bị xuất môn.

Thanh âm Tử Tà Tình cách vách truyền đến:“Hôm nay ta không đi cùng ngươi được, hôm nay là ngày Nhạc Nhi thoát thai hoán cốt, là một ngày quan trọng nhất nên ta muốn ở lại đây hộ pháp cho nàng

“Tốt”.

Sở Dương đáp ứng một tiếng nói. Lúc này bên ngoài có người cao giọng gọi:“SỞ lão đệ, đã chuẩn bị tốt chưa?”.

Đúng là thanh âm Hàn Tiêu Nhiên.

“Tốt lắm, tốt lắm rồi”. Sở Dương vừa đáp ứng vừa bước nhanh ra ngoài mở cửa Lan hương viên thì nhìn thấy Hàn Tiêu Nhiên mặc bộ hắc bào sạch sẽ khoanh tay đúng bên ngoài nhìn hắn vuốt cẳm mỉm cười.

“Hôm nay là ngày đầu tiên của Vạn Dược đại điển. Chúng ta đi dự tuyển thôi”. Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười nói.

Sở Dương ha ha cười đồng ỷ.

"Lão đệ, dự tuyển cửa thứ nhất này chính là so với nhau về thiên tài địa bão thôi, không có gì xảo diệu cã! Ngươi nên chuẩn bị cho tốt?” Hàn Tiêu Nhiên nói:“Nếu lão đệ không nắm chắc thì ta đã mang đến một gốc Thiên niên Huyết chi, chắc là đủ dùng rồi”.

"Ta đã chuẩn bị tốt rồi”. Sò Dương mỉm cười nói:“Hơn nữa còn chuẩn bị cho huynh một phần nữa”.

"Chuẩn bị cho ta một phần?” Hàn Tiêu Nhiên kỳ quái mở to hai mắt nhìn.

“Ta có hai quả Chu quà. Trong đó một quả dùng để tham gia Vạn Dược đại điện. làm nước cờ đầu. Một quả khác thì cho huynh dùng. Chu quả này tuy không thể hoàn toàn trị tận gốc bệnh của ngươi nhung có thể giúp ngươi thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa cùng có thể chống đỡ lâu hơn một ít”. Sở Dương mỉm cười nói.

Hàn Tiêu Nhiên không cho là đúng lắc đầu nói:“Huynh đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi coi Vạn Dược đại điển quá đơn giản rồi, nơi này tụ tập ước chừng hàng vạn dược sư, hơn nữa nhũng người này nếu đã dám tham gia Vạn Dược đại điển thì sẽ không thiếu mặt hàng quý hiếm? Chi là một quà Chu quả mà muốn tiến vào Vạn Dược đại điển thì chi sợ là không có khả năng”.

"Chu quả bình thường tự nhiên là không có khà năng nhung nếu là Hắc huyết Chu quả  thi sao?” Sở Dương thần bí cười cười nói:“Chu quả này ta lấy được từ trong Hắc huyết tùng lâm ra”.

“Hắc     Hắc huyết Chu quả” Hàn Tiêu Nhiên nhất thời trợn mắt há hốc

mồm.

Thổ địa trong Hắc huyết tùng lâm so với bên ngoài thì cúng rắn gấp trăm lần nên nếu có linh dược sinh ra trong này thì giá trị tuyệt đối là gấp ngoại giới hàng trăm lần!

Mà Hắc huyết Chu quả càng thêm là độc nhất vô nhị! Là thiên tài địa bảo điển hình hơn nữa còn là loại cao nhất.

Chu quà bình thường thấp nhất cùng cần một trăm năm sinh trường mới có thể nở hoa, năm mươi năm mới thành thục. Tổng còng là một trăm năm mươi năm!

Tuy nhiên ở trong Hắc huyết tùng lâm thì không phải như thế. ở trong Hắc huyết tùng lâm Chu quả cần thêm thời gian gấp một trăm lần mới thành thục!

Nói cách khác, một vạn năm ngàn năm nhung Hắc huyết Chu quả ở trong hắc huyét tùng lâm một vạn năm ngàn năm, so với một vạn năm ngàn năm ở ngoại giới.Có thể so sánh sao? Đây quả thực là đem trời so với đất vậy.

“Ngươi lấy được Hắc huyết Chu quả à?” Hàn Tiêu Nhiên đột nhiên nhớ tới đường đi của Sở Dương thì thông minh ra nói:“Ngươi không theo thông đạo riêng của Tiêu gia mà đi qua Hắc huyết tùng lâm hà?”.

“Tiêu gia có thông đạo riêng à?” Sở Dương nhày dụng lên nói.

Hàn Tiêu Nhiên ngạc nhiên. Hai người hai mặt nhìn nhau rồi cười khổ không thôi.

“Ngươi, thật sự là to gan lớn mật. Lại dám xuyên  qua Hắc huyết tùng lâm

Hàn Tiêu Nhiên lắc đầu thở dài nói:“Nhưng lấy được Hắc huyết Chu quả vận khí thật sự là tốt đến khó tin.

“Ha ha”. Sở Dương cười cươi:“Hơn nữa không phãi Hắc huyết Chu quả bình thường mà là loại cao nhất, Linh lung băng tuyết Chu quả”

Hàn Tiêu Nhiên hai mắt máy động nói:“Linh lung băng tuyết Chu quả?”

Sở Dương cười hắc hắc, từ trong bao quần áo lấy ra một cái tử tinh hạp (hộp màu tím) rồi ném đi nói:“Hàn lão ca, đây chính là thứ mất một vạn năm ngàn năm mới thành thục kia đó, mau ăn đi”.

Hàn Tiêu Nhiên cuống quít tiếp lấy hết hồn nói:“Đây chính là thiên tài địa bảo một vạn năm ngàn năm mới thành thục, ngươi cứ như vậy lấy ra ư?”, đúng là lòng đau như cắt vậy.

Sở Dương chẳng hề để ỷ nói:“Cái này có cái gì chứ? Ta đã cho ngươi rồi thì nó là của ngươi. Cho dù có hỏng mất thì cùng là vật của ngươi hỏng ta vì sao phải tiếc?”

Hàn Tiêu Nhiên khóe miệng run rẩy vài cái, có chút căm giận nhưng lại không có biện pháp nói lại.

Chu quả này đúng là do Sở Dương hái từ cây Hắc huyêt chu quả thu được từ Hắc huyết tùng lâm kia, cây này có tổng cộng ba mươi sáu quả, nay chỉ lấy ra có 2 quả có gì mà đau đớn chứ?

Lúc hăn lấy được Hắc huyết chu quả thì vẫn còn xanh nhưng sau khi tiến vào cửu kiếp không gian thì kiếm linh liền trong thời gian ngắn lợi dụng đặc tính của cửu kiếp không gian mà thúc dục nên thành thục rồi.

Hàn Tiêu Nhiên có chút đau lòng nói:“Chi là ửng tuyển vào Vạn Dược đại điển mà huynh đệ ngươi lấy ra nghịch thiên bảo vật như vậy, cái này quá là xa xi rồi. quá lãng phí....”

Chương 292: Mùng chín tháng chạp. Đệ Ngũ Khinh Nhu?

Sở Dương có chút không biết nói gì.

Ta vừa nói đến Chu quả thì ngươi nói Chu quả không ổn, sợ khó vào được bán kết nhưng ta vừa nói đến hắc huyết Chu quả thì ngươi lại luyến tiếc....

Thực sự chưa thấy người nào như vậy.

Hàn Tiêu Nhiên cười cười nói: “Tiểu huynh đệ chớ có chê cười ta. Lão ca ca ta cả cuộc đời chấp pháp thiên hạ đều thiết diện vô tư, chưa từng ăn hối lộ của bất luận kẻ nào, nay nhìn thấy thứ thiên tài địa bảo này thật sự là hiếm có. Vừa thấy nó thuộc về huynh đệ mình thì lại tiếc nuối, ha ha a.....”.

Hàn Tiêu Nhiên có chút tự giễu nói xong, Sở Dương cũng có chút kính trọng.

Hàn Tiêu Nhiên hoặc là thiếu chút kiến thức hoặc còn có chút tâm tính thần giữ của nhưng không thể không làm cho trong lòng người ta có chút kính ý.

Cũng chỉ có chấp pháp giả chân chính như Hàn Tiêu Nhiên mới đủ tư cách làm chấp pháp giả! Đáng tiếc là người như vậy thật sự quá ít.

Nghĩ đến vết thương của Hàn Tiêu Nhiên, Sở Dương liền cảm thấy trong lòng nặng trịch. Chính hắn rõ ràng có thể trị được nhưng trước mắt Hàn Tiêu Nhiên thân là chấp pháp giả nên bản thân không thể bại lộ thân phận được.

Nếu không, lấy tính cách chí công vô tư của Hàn Tiêu Nhiên đến lúc đó sẽ đứng ở bên nào.... Cái này đúng là dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được.

Nếu trước đó dùng Cửu trọng đan chữa khỏi thương thế cho hắn, ngay sau đó lại bị hắn cái quân pháp bất vị thân....

Cái này thực sự có chút....rối rắm.

Nếu đối với người khác mà nói, loại chuyện nhận ưu đãi trước rồi không trả lại cho ân nhân tuyệt đối là hạng người vong ân phụ nghĩa, nhưng đối với Hàn Tiêu Nhiên mà nói thì lại tuyệt đối không thích hợp!

Bởi vì hắn thực sự là loại người này, loại người quân pháp bất vị thân. Tuyệt đối là làm được!

Cho nên hiện tại tâm tình Sở Dương rối rắm vạn phần.

Hàn Tiêu Nhiên ôm Tử tinh hạp trong lúc nhất thời có chút kích động, có chút lén lút nhìn chung quanh rồi mới mở ra xem.

“Bình sinh đây là lần đầu tiên ta kích động và có một loại cảm giác như ăn trộm như vậy” Hàn Tiêu Nhiên nói.

Sở Dương không biết nên khóc hay cười.

Trong Tử tinh hạp, Hắc huyết Chu quả đang lẳng lặng nằm đó, lớp vỏ trong suốt tựa như có mây mù lượn lờ xung quanh, bên trong lại có quang hoa màu đen chớp động tựa như là ánh sao lấp loé trong trời đêm, đồng thời lại mang theo tinh quang mơ hồ tựa như là có sinh mệnh đang ở dưới lớp vỏ chậm rãi lưu động.

Một làn hương thơm tỏa ngát khiến cho người ngửi thấy cảm giác tinh thần chấn động, tựa như nguyên khí trong cơ thể cũng vận hành với tốc độ nhanh hơn.

“Thật sự là thứ tốt” Hàn Tiêu Nhiên có chút say mê hít một ngụm hương khí, ánh mắt có chút phức tạp nói: “Tiểu huynh đệ, thứ tốt như vậy nếu đưa cho một cao thủ thánh cấp cửu phẩm đỉnh phong ăn vào ước chùng là có thể khiến hắn tấn chức Chí tôn, còn cho ta ăn thì lại chỉ có thể để cho ta kéo dài chút hơi tàn thêm vài năm, chẳng phải lãng phí quá sao?”.

Sở Dương cười cười nói: “Hàn lão ca sao lại nói lời này chứ. Ðã thế còn làm kiêu”.

Hàn Tiêu Nhiên cười to nói: “Tốt! Ta đây liền ăn”.

Sở Dương gật đầu cười nói: “Thế gian này có nhiều thứ tốt đẹp đều bị người ta thu thập lấy, nhưng lại tiếc nuối đến chết không dám dùng, không dám ăn, như vậy chẳng phải là lãng phí hay sao?”.

Hắn cười nói: “Ăn vào bụng người một nhà mới là không lãng phí. Thứ này ngay cả người khác ăn vào có thể băng linh hãm thiên, thoát phá hư không thì có quan hệ gì tới ta chứ? Hàn lão ca mau ăn đi, dược hiệu của thứ này mất đi rất nhanh, ngay cả tử tinh hạp cũng không ngăn được sự xói mòn dược lực. Ăn sớm một khắc thì công dụng lớn hơn một phần”.

Hàn Tiêu Nhiên liên tục gật đầu không hề do dự nữa khẽ cắn phá lớp vỏ Chu quả ra rồi nhẹ nhàng hít một cái đã cảm thấy có một cỗ chất lỏng ôn nhuyễn thuần hậu chui vào cổ họng.

Trong phút chốc ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông cả người tựa như toàn bộ được thư giãn, ngay cả lông tóc lông mi cũng thoải mái vô cùng.

Lập tức một cỗ nhiệt lực hôi hổi mang theo cảm giác làm cho người ta uất thiếp đi từ đan điền dâng lên một đường vù vù lao lên ót.

Cuối cùng, một cỗ dược lực kỳ lạ khi đến chỗ vết thương của Hàn Tiêu Nhiên trên đầu thì đem toàn bộ miệng vết thương bị bao vây kín, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Khi dược lực bao vây miệng vết thương, Hàn Tiêu Nhiên không còn cảm thấy dấu hiệu của độc thương nữa. Tuy biết rõ là còn tồn tại nhưng lúc vận công thì không dò xét được. Cả người cực kỳ thoải mái.

“Thuốc này tựa như đối với vết thương của ta rất có công hiệu, dược lực chưa hết mà tự động tìm tới chỗ thương, đem miệng vết thương bao lấy”.

Hàn Tiêu Nhiên cảm nhận một chút rồi thỏa mãn híp mắt lại nói: “Đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên lão ca ca cảm giác thoải mái như vậy”.

Sở Dương ấm áp nở nụ cười nói: “Như vậy là tốt rồi”.

Hàn Tiêu Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn thật dài một tiếng nói: “Tiểu huynh đệ.....” rồi lắc đầu thổn thức một chút mà không nói nữa.

Tuy nhiên Sở Dương lại có thể cảm giác được giờ khắc này trong lòng Hàn Tiêu Nhiên rất kích động.

“Ði thôi” Hàn Tiêu Nhiên ấm áp nhìn hắn nói: “Chúng ta nên sớm đi đi, đông nam chúng ta lần này đây muốn nhờ tiểu huynh đệ mà được hãnh diện......”.

Sở Dương ha ha cười nói: “Sao lại vậy chứ, vài lần trước thứ hạng của đông nam cũng không được tốt?”.

“Nghe nói là từ vạn năm đến nay, đông nam dược sư còn chưa có một người nào có thể tiến vào trận chung kết” Hàn Tiêu Nhiên lắc đầu cười khổ nói.

“Thảm như vậy sao!” Sở Dương ngạc nhiên.

“Thật là thảm” Hàn Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý.

“Như vậy lần này đây sẽ tuyệt không thảm nữa” Sở Dương mỉm cười nói.

Hàn Tiêu Nhiên cười ha ha nói: “Ðương nhiên rồi, đông nam chúng ta lần này có tiểu huynh đệ!”.

“Hàn lão ca, việc của Thạch gia thế nào rồi?” Sở Dương vừa đi vừa hỏi.

“Việc này nói ra thì dài lắm, ta vẫn giấu giếm chưa nói với ai. Về sau chúng ta chậm rãi chải vuốt vậy, tóm lại là cực kỳ phức tạp” Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói.

Sở Dương liền không hề hỏi nữa.

Trên đường đi chỉ thấy trước mặt người càng ngày càng nhiều, các dược sư của các gia tộc đều chen chúc nhau như thủy triều từ bốn phương tám hướng kéo về. Từ các ngã tư đường dũng mãnh tiến ra nhập vào đường chính như một dòng nước lũ.

“Nhiều dược sư như vậy ư, từ nơi nào đến vậy!” Sở Dương có chút kinh ngạc hỏi: “Mấy ngày nay cũng không ra phố sao đột nhiên lại tiến ra nhiều như vậy?”.

“Cái này còn do đây chỉ là địa phưong nhỏ, còn điạ phương khác so với nơi này thì còn nhiều hơn gấp bội” Hàn Tiêu Nhiên nhìn quen rồi nên không chút ngạc nhiên nói: “Cửu trọng thiên nhiều người như vậy nên có nhiều dược sư như vậy cũng chẳng có gì lạ”.

Sở Dương tắc lưỡi. Một đám dược sư chỉnh tề đi về phía trước, nhân số tuy nhiều nhưng hầu như không có mấy ai nói chuyện với nhau. Ngẫu nhiên cũng chỉ có vài người quen biết nhau nói chuyện vài câu, còn đâu đều im lặng không nói gì.

Lưng mang theo linh dược nhưng cho dù là người thân cận nhất cũng không biết là người bên cạnh mình mang tới Vạn Dược Đại Điển loại thuốc gì.

“Người cả đời này đều muốn đứng ở đỉnh phong ngắm phong cảnh. Dù là dược sư cũng tốt, võ giả cũng thế, hay là là bần dân, thương nhân, đều muốn đứng ở đỉnh cao tại giai tầng của mình!”.

Hàn Tiêu Nhiên bùi ngùi nói: “Cho nên, Vạn Dược Đại Điển chính là cơ hội cho các dược sư. Cả đời, đây là cơ hội lớn nhất!”.

Sở Dương gật gật đầu.

Hàn Tiêu Nhiên vừa cất bước vừa nói: “Trong hai tháng này số dược sư lục tục tiến vào Thiên Cơ thành có đến một vạn ba ngàn người đã vô thanh vô tức mà chết, linh dược mang theo cũng không cánh mà bay”.

Hắn thâm ý nhìn nhìn Sở Dương thở dài nói.

“Một vạn ba ngàn người đã chết...” Sở Dương có chút không biết nói gì.

“Thiên Cơ thành phồn hoa náo nhiệt nhưng trong đó ẩn tàng không biết bao nhiêu tội ác!” Hàn Tiêu Nhiên có chút giận dữ nặng nề nói.

“Nhưng việc này điều tra không tìm được chứng cứ, tra cũng không thể tra” Sở Dương nhíu mày nói: “Lão ca cần gì phải lo lắng thế?”.

Tiêu Nhiên nói: “Có dấu vết”.

“Số dược sư trong đó tự giết lẫn nhau cũng là số ít”.

“Trong khoảng thời gian này ta quan sát Cửu đại gia tộc. Hầu như bọn họ mỗi một ngày đều có động tác, nhất là Lan gia, hành động hầu như đã không cần che giấu nữa” Hàn Tiêu Nhiên nghiến răng nói: “Cửu đại gia tộc từ vạn cổ truyền lại, nay lại có thể làm ra chuyện này chẳng phải là làm cho người ta thất vọng và đau khổ tới cực điểm sao!”.

“Lan gia...” Sở Dương hoạt kê nói.

Đột nhiên hắn lại nhớ tới trong Cửu kiếp không gian có khá nhiều linh dược cướp được từ Lan gia, trong lúc nhất thời lại có chút chột dạ...

Thì ra Lan gia ngày đó tổn thất nhiều linh dược như vậy nên mấy ngày nay tiến hành giết người cướp của để bù lại...

Thật sự là nhân tài.

Ngay lúc này phía trước đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống vang trời. Hai người đều ngẩn ra rồi bước nhanh đến.

Chỉ thấy phía trước có mấy người mặc đồ trắng đang chặn đường đi, trong tay cầm kèn và loa đồng ra sức thổi vang. Thanh âm vang tận mây xanh.

Cùng lúc đó, trong thành Thiên Cơ từ các phương hướng đều vang lên tiếng chiêng trống vang trời.

Cạch cạch cạch... “Các vị, chúng ta là Đệ Ngũ thế gia, có một đại sự muốn tuyên bố!”.

Cạch cạch cạch...“ Các vị tạm xin dừng bước, chúng ta là Ðệ Ngũ gia tộc có đại hỷ muốn tuyên bố!”.

Cạch cạch cạch...

Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói: “Ðệ Ngũ gia tộc này muốn làm cái gì vậy?”.

Sở Dưong nghe được hai chữ Đệ Ngũ thì trong lòng liền mẫn cảm nói: “Dù làm cái gì, chúng ta cứ lưu lại nghe một chút cũng không sao”.

Lúc này rốt cuộc tiếng chiêng trống đã dừng lại nhưng lỗ tai mọi người vẫn lùng bùng từng đợt.

“Các vị, mùng chín tháng chạp này chính là ngày sinh nhật của đại gia Đệ Ngũ Khinh Cuồng của gia tộc chúng ta! Là đại thọ sáu mươi, khắp chốn mừng vui! Để ăn mừng, Đệ Ngũ gia tộc chúng ta, Đệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân bỏ vốn ra chúc thọ đại ca, bao hết Thủy nguyệt lâu, khuynh tình nhất túy! Đến lúc đó, dù là ai, chỉ cần đi vào Thủy nguyệt lâu đều có rượu uống!”.

Cạch cạch cạch...

“Ở Thủy nguyệt lâu, Ðệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân cũng lập lên một cái sân khấu kịch, mùng chín tháng chạp sẽ xướng tuồng chúc mừng đại thọ sáu mươi tuổi! Đại thọ sáu mươi, lục lục đại thuận! Mùng chín tháng chạp, lập đài hát hí khúc!”.

Tiếng chiêng trống lại vang lên một hồi, mấy người này lại hô lên mấy lần rồi mới tránh đường để cho mọi người thông hành.

“Chỉ là một cái sinh nhật sáu mươi tuổi mà Đệ Ngũ gia tộc này lại làm long trọng như thế, thật là chưa thấy bao giờ!” Hàn Tiêu Nhiên khinh bỉ nói: “Ở trong các võ giả Cửu trọng thiện, sáu mươi tuổi nhiều nhất cũng chỉ được coi như trẻ bi bô tập nói học bước mà thôi, thế mà lại dám tổ chức lớn như vậy? Lúc này mà chết thì cũng coi như chết non! Đệ Ngũ gia tộc cư nhiên làm long trọng như thế, đại thọ sáu mươi nếu làm như vậy thì nếu là đại thọ sáu ngàn tuổi chẳng phải là mời tất cả hạ tam thiên đến chúc mừng hay sao? Quả thực là hào phóng quá”.

“Đệ Ngũ Khinh Nhu này cũng là kẻ nhà giàu mới nổi, tranh thủ cơ hội vỗ mông đại ca mình nhưng lại có thể làm tận lực như thế... Xem ra huynh đệ này cũng không nhất định là hòa thuận” Hàn Tiêu Nhiên phân tích nói.

Đứng một bên, Sở Dương cũng chấn động, trong mắt thần quang chớp động.

Mùng chín tháng chạp? Ðệ Ngũ Khinh Nhu?

Chương 293: Đại Mạc Lạp Khai

Đối với lời của Hàn Tiêu Nhiên thì Sở Dương đương nhiên là hoàn toàn không đồng ý.

Đại thọ sáu mươi làm như vậy tuyệt đối là chuyện bé xé ra to, điểm này tuyệt đối đúng như vậy nhưng trong đó có Đệ Ngũ Khinh Nhu chủ sự nên chuyện này tuyệt đối không phải bình thường.

Về phần theo Hàn Tiêu Nhiên thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đi vuốt mông ngựa, cái này cũng là một cách suy nghĩ...

Sở Dương không đồng ý.

Hàn Tiêu Nhiên chưa nghe nói qua về Đệ Ngũ Khinh Nhu hoặc là không biết nên mới nói như vậy, cái đó có thể hiểu được nhưng nếu Sở Dương thực sự cũng nghĩ như vậy thì đúng là não hỏng rồi.

Nếu Hàn Tiêu Nhiên biết được chỗ lợi hại của Ðệ Ngũ Khinh Nhu thì chỉ sợ có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.

Có một loại người dù hắn võ công cao thấp ra sao nhưng ở bất luận địa phương nào đều có thể lăn lộn được. Dù thiên địa ra sao nhưng mặc hắn rong ruổi.

Ðệ Ngũ Khinh Nhu không thể nghi ngờ chính là người như thế. Người giống như Ðệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối sẽ không đi vỗ mông ngựa như vậy, thậm chí cho dù là người khác vỗ mông hắn thì hắn cũng không thích.

Sở Dương cũng là người như thế, cho nên Ðệ Ngũ Khinh Nhu hiểu rõ Sở Dương giống như Sở Dương hiểu rõ Đệ Ngũ Khinh Nhu vậy.

Một khi đã như vậy thì đây là có ý gì?

Nghe người Ðệ Ngũ gia tộc đi trên đường cái vẫn la hét ầm ĩ, Sở Dương cau chặt mày trong lòng chậm rãi suy nghĩ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng lẽ đang truyền lại cho ta một tin tức? Nhưng truyền là tin tức gì?

Mùng chín tháng chạp, đại thọ sáu mươi tuổi. Ðệ Ngũ Khinh Cuồng, Đệ Ngũ Khinh Nhu. Lập đài hát hí khúc...... Ðệ Ngũ Khinh Nhu bỏ vốn hoàn toàn?

Sở Dương tự hỏi, trước tiên đưa ra giả thiết thứ nhất: Giả thiết đúng như mình đoán phía trước thì đám người Dạ gia chính là do Ðệ Ngũ Khinh Nhu xúi giục, đến cả Thánh tộc trưởng lão...

Trước tiên cần khẳng định chuyện này đã.

Như vậy chỉ cần Đệ Ngũ Khinh Nhu biết được mình ở đây thì hắn tất nhiên sẽ vô cùng chú ý đến mình.

Cho nên khi muốn biết thời gian cần hành động, Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ thông qua nhiều con đường khác nhau để biêt.

Một khi đã như vậy, hắn có thể đoán được ra được chính mình đang làm cái gì, cho nên Ðệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp, trợ giúp, thậm chí là còn muốn hắn sớm định ra kế hoạch trụ cột.

Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu biết hoặc là do người khác làm không được nhưng Sở Dương ta nhất định là sẽ làm được cho nên mới có một màn hôm nay.

Một màn này chính là muốn nói cho ta biết: Ta đã quy hoạch tốt lắm rồi, chỉ chờ ngươi đến hát hí khúc thôi.

Mùng chín tháng chạp, hẳn là trước ngày này mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến châm lửa mà thôi. Mà Ðệ Ngũ Khinh Nhu đã xây dựng sân khấu rồi, ngày nào đó Đệ Ngũ gia tộc bọn họ sẽ mời gánh hát đến hát hí khúc. Nói cách khác là hắn chỉ đứng nhìn mà thôi, nhìn mình hát hí khúc.

Ðại thọ sáu mươi, phía sau cũng không hẳn là cái “Lục Lục Đại thuận” kia, đây tuy là một câu hay nhưng ở trong tình huống này lại có vẻ không được tôn kính.

Như vậy là trong đó tất nhiên có hàm nghĩa khác mà phía trước lại có một cái mùng chín tháng chạp... Cái này có hàm nghĩa là: Trong Cửu đại gia tộc trước mắt đã có sáu gia tộc xác định bước vào vũng lốc xoáy này!

Chỉ cần chính mình điểm hoà thì sẽ khiến cho lục đại gia tộc đánh nhau. Ánh mắt Sở Dưong lóe lên và bước chân nhanh hơn.

Một khi đã như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi muốn xem biểu diễn, ta đây sẽ diễn cho ngươi một hồi, cho ngươi xem ca ca ngươi lợi hại thế nào!

Chớ có cho là Ðệ Ngũ Khinh Nhu ngươi bày mưu nghĩ kế thì rất ngưu...

Nhớ tới bao dược trong Cửu kiếp không gian nọ, nghĩ đến Lan gia hiện tại môi lần thúc giục mình có loại con mắt mòn mỏi mà Sở Dương nhịn không được khóe miệng nhếch lên. Hỗn loạn... Cũng tốt.

“Đệ Ngũ gia tộc này hẳn là gia tộc phụ thuộc Gia Cát gia tộc...” Hàn Tiêu Nhiên không hiểu nên nói thêm một câu.

Sở Dương nhẹ nhàng đáp lời.

“Làm ra chuyện bậc này khiến cho Gia Cát gia tộc rất mất mặt” Hàn Tiêu Nhiên hôm nay tâm tình không tệ, cười nói: “Đệ Ngũ Khinh Nhu này lại có thể làm ra chuyên bậc này, nếu ta là Gia Cát Sơn Vân sẽ đập cho hắn một cái... Quả thực nhà giàu mới nổi tới cực điểm”.

Sở Dương cười khổ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu sở đĩ dám làm như thế chính là đang truyền cho mình một tin tức: Ta đang ở trong Gia Cát gia tộc có quyền cao chức trọng! Rất có địa vị!

Bằng không, lấy tính cách ổn trọng của Ðệ Ngũ Khinh Nhu sao lại dám liều lĩnh như vậy. Từ đây xem ra, dám đánh Đệ Ngũ Khinh Nhu... thì Gia Cát Sơn Vân là vị tất có gan.

Vừa nói giỡn hai người vừa theo đám người đi tới một nơi. Đó là một cái quảng trường thật lớn, rộng ước chừng mấy ngàn trượng, rộng lớn đến cực điểm. Ðối diện quảng trường là một toà nhà cao tầng có treo một tấm biển lớn, phía trên có bốn chữ to, dưới ánh mặt trời lấp lóe kim quang: Vạn dược thịnh điển!

Sở Dương hít một hơi khí lạnh. Nơi này chính mình khi ở tam thiên đã tới, khi đó, nơi này còn là một ngọn núi! Bên cạnh, còn có một cái hồ.

Nhưng hôm nay lại không thấy sơn thủy đâu, tất ca đã biến thành một mảng hư không!

“Vạn Dược Đại Điển chính là như vậy” Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: “Mấy vị Chí tôn hợp lưc lại đem toàn bộ thủy chuyển đi, đem sơn san thành bình địa, chỉ trong nháy mắt mà thôi.”.

“Lợi hại thật!” Sở Dương táp lưỡi nói.

“Cái này không tính cái gì” Hàn Tiêu Nhiên nói: “Năm đó một trận chiến giữa Pháp Tôn đại nhân và Vũ Tuyệt Thành là cải thiên hoán nhật. Vũ Tuyệt Thành đứng giữa không trung tùy tay túm lấy một tòa đại sơn giơ lên không trung. Hai người mỗi người một tòa đại sơn đối kháng với nhau!”.

“Thật vậy sao!” Sở Dương trợn mắt há hốc miệng hỏi.

Một tay nắm lên một ngọn núi đánh nhau?

Cái này... Cái này rất bưu hãn?

“Vũ Tuyệt Thành là ai vậy?” Sở Dương nghe thấy tên này thì không khỏi tò mò hỏi.

Hàn Tiêu Nhiên ho khan hai tiếng, mặt lộ ra một tia mất tự nhiên nói: “Là một vị tiền bối cao thủ... Ngươi về sau sẽ biết”.

Sở Dương a một tiếng thì chợt nghe tiếng của Hàn Tiêu Nhiên truyền âm đến: “Vũ Tuyệt Thành chính là truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn...”.

Sở Dương trong lòng chấn động nhưng mặt thì bất động thanh sắc. Hắn biết cái tên cùng thân phận này tựa như có chút kiêng kị?

Sở Dương đánh giá kiến trúc trước mặt nói: “Phòng ốc nơi này rất khác lạ”.

“Phòng ốc này đều chuẩn bị cho các dược sư đó” Hàn Tiêu Nhiên lộ ra một bộ dáng có chút coi thường nói.

“Cái phòng này chính là do Dạ đế đại đem một ngọn núi từ bên ngoài lột đi lớp vỏ, chọn lựa lấy mấy khối đá lớn nhất rắn chắc nhất đem về, sau đó dùng chính tảng đá đó moi ra một khoảng không gian làm thang lầu, cho nên toàn bộ phòng ốc này... đúng là một tảng đá hoàn chính!”.

Sở Dương liên thanh ho khan.

Ra vẻ ca ca ta hiện tại ngay cả một tảng đá như vậy còn chưa nâng lên nổi... Vị Dạ đế này lại có thể đem một ngọn núi...lột vỏ, sau đó...chọn lựa mấy khối đá lớn và rắn chắc nhất...khiêng trở về?

“Từ ngoài thành khiêng trở về?” Sở Dương trừng mắt hỏi.

“Ðúng vậy, mà từ ngoài thành khiêng bay trở về” Hàn Tiêu Nhiên e sợ đả kích hắn chưa đủ nặng nên còn thêm một câu.

“Khiêng bay trở về?” Sở Dương vẻ mặt đen xì.

“Ngươi ngu ngốc, khiêng tảng đá lớn như vậy nếu không bay thì đi về thế nào được?” Hàn Tiêu Nhiên đương nhiên nói.

“Ngạch khụ khụ... Thì ra là bị bắt buộc phải như vậy... Như vậy là bất đắc dĩ hả?” Sở Dương nhấc tay đầu hàng.

“Đúng rồi, làm người đều bị bức mà ra vậy!” Hàn Tiêu Nhiên có một loại bộ dáng ra vẻ bùi ngùi nói: “Ngươi có thể có được hôm nay, chăng phải cũng là bị bức bách đó sao...”.

“Hàn lão ca... Ta biết ngài hôm nay cao hứng nhưng mà...thực không thích hợp ra vẻ như thế” Sở Dương thật sự nhắc nhở nói.

Hàn Tiêu Nhiên cười ha ha.

Mang theo Sở Dương đi vào, tổng chấp pháp đông nam rất có mặt mũi. Sớm đã có ngoại môn đệ tử của Gia Cát gia tộc phụ trách đi lại đưa Hàn Tiêu Nhiên đi vào, sau đó liền cáo từ rời đi.

Sở Dương thế mới biết. Phu trách bên trong Vạn Dược Đại Điển đều là người của Dược cốc. Tuy Gia Cát gia tộc là chủ trì nhưng người của Gia Cát gia tộc lại chỉ có thể phụ trách phía bên ngoài.

Trước mặt có sắp xếp hơn mười cái bàn, phía sau mỗi một cái bàn đều có hai cái bạch y nhân ngồi, phía sau đó lại là một cái thông đạo thông vào một gian phòng.

Mấy chục người này dáng vẻ đều giống nhau. Mặt quả thực so với Hàn Tiêu Nhiên còn muốn thiết diện vô tư hơn.

Nhìn thấy đông nam tổng chấp pháp tiến vào, đến trước một cái bàn, người nọ lại có thể đầu không ngẩng mắt không nhìn hỏi: “Người tới là người nào?”.

“Ðông nam chấp pháp giả Hàn Tiêu Nhiên dẫn theo đông nam chấp pháp giả dược sư đến tham gia Vạn Dược Đại Điển” Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười nói.

“Ồ, Hàn tổng chấp pháp ư, ngài lui ra phía sau, còn cho các dược sư lại đây báo danh đi” Người nọ thản nhiên nói.

Sở Dương thật sự là phục.

Đều nói dược cốc nhân rất lớn lối, Sở Dương vẫn không rõ cái ‘Rất lớn' này là gì nhưng hiện tại rốt cuộc đã biết.

Rất cứng đầu!

Quả thực là rất ngưu!

Đối mặt với đông nam tổng chấp pháp mà lại có thể nói một câu: Ngài lui ra! Choáng

Sở Dương đi lên trước.

“Họ tên?” Người nọ thuận miệng hỏi.

“Sở Dương” Sở Dương trả lời.

“Giới tính?” Người kia hỏi nói.

Sở Dương ngây người, giới tính? Ta đứng ngay trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi còn cho ta là nữ sao?

Giờ phút này, hắn nghe bàn bên cạnh cũng có câu hỏi như vậy truyền đến:

“Họ tên?”.

“Giới tính?”.

...

SỞ Dương vừa quay đầu lại thì thấy một đám dược sư thần sắc kỳ quái, trong đó còn có người không tự chủ được nhìn xuống đũng quần hắn một cái, tựa hồ sau khi nghe được những lời này thì đột nhiên hoài nghi với chính mình, muốn nhìn để xác nhận lại một chút...

“Khụ khụ, nam” Sở Dương xác nhận nói, nói xong liền sờ sờ mũi. Thật ra hắn cũng muốn sờ đũng quần xác nhận lại một chút nhưng chung quy vẫn biết xấu hổ.

“Khụ khụ nam?” Người nọ nhướng mày quát lớn nói: “Hỏi giới tính của ngươi, nam là nam, nữ là nữ! Cái gì tên là khụ khụ nam?”.

Sở Dương nhất thời tức giận nhưng Hàn Tiêu Nhiên vội vàng nháy mắt.

“Nam!” Sở Dương nén giận nói.

“Ừm, bao nhiêu tuổi”.

“Mười chín”.

“Mang dược gì đến? Lấy ra cho ta xem xem” Người nọ nhướng mắt trong lòng có chút khinh thị nói: “Dược sư mười chín tuổi thì có thể có được cái gì chứ? Có thể có dược cái gì tốt?

Xem ra cũng là đến cho đủ số mà thôi.

“Đây” Sở Dương lấy ra một cái tử tinh hạp đưa qua.

“Ðây là cái gì? Sao không nói?!” Người nọ trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, sau đó mới cầm lấy cái hòm hắn vừa mở ra đột nhiên cả người sững ra, mặt mũi ửng đỏ, tiếp theo lại trắng bệch thất thanh kinh hô một tiếng: “Ta! Ta nhìn thấy cái gì đây!”.

Đám dược sư bên canh vội quay đầu nhìn sang.

Nguời này vẫn trợn trừng hai mắt nhìn vào, dùng một loại thanh âm rên rỉ nói: “Hắc huyết Chu quả! Cực phẩm! Ôi trời ạ...”.

Người này lúc trước kiêu căng, giờ phút này lại đột nhiên chuyển thành như vậy, cả kinh chợt suýt nữa thì phát điên...

...