Ô Thiến Thiến cực kỳ chấn động, nàng thật sự không thể tưởng được rằng một vị quan thanh chánh liêm minh tốt là thế, vậy mà Sở Dương chẳng qua chỉ nhìn nhìn tư liệu mà đã có thể tìm ra nhiều điểm đáng ngờ rõ ràng tới vậy rồi!
Mặc dù trong đó cũng có một vài phỏng đoán ít nhiều có vẻ cưỡng từ đoạt lý, nhưng nhiều điểm đáng ngờ tập hợp lại cùng một chỗ như vậy thì quả thật quá không bình thường rồi! Nếu nói là tất cả những cái này đều chỉ là trùng hợp… hừm… giờ ngay cả Ô Thiến Thiến cũng chẳng thể tin thế giới còn có cái loại trùng hợp này rồi.
"Nếu quả người này chính là gian tế, như vậy rất có khả năng đây chính là con cá lớn nhất mà Bổ Thiên Các ta tóm được từ trước tới nay rồi!" Sở Dương âm trầm nói.
Ô Thiến Thiến rùng mình mãnh liệt một cái, nàng cực kỳ rõ ràng ý nghĩa của từ "cá lớn" mà Sở Dương nói này… Nếu đúng thật như hắn suy đoán thì đám người dính vào vụ này từ trên xuống dưới chỉ sợ ít nhất cũng phải hơn mấy trăm người đấy!
Lại sẽ là một cảnh máu chảy thành sông nữa!
"Sở Dương, cho dù hắn có là gian tế đi nữa, nhưng… nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện giết a..." Ô Thiến Thiến nói: "Người này vốn có danh tiếng quá tốt, trong dân gian của Thiết Vân uy vọng cực cao, nếu cứ tùy tiện bắt giết thì chỉ sợ sẽ khiến cả nước rung chuyển mất."
Trong khoảng thời gian Ô Thiến Thiến đi theo Sở Dương, mỗi ngày đều tham gia phân tích quân chính dân sinh của cả Thiết Vân Quốc nên kinh nghiệm xử lý sự việc của nàng so với khi còn ở Thiên Ngoại Lâu đã vững vàng sâu sắc hơn nhiều.
"Vậy sao? Vậy theo ý kiến của ngươi thì phải làm sao đây?" Sở Dương mỉm cười hỏi vặn lại. Năng lực học tập của Ô Thiến Thiến là cực tốt, trải qua thời gian này thì nàng cũng càng ngày càng trở nên giỏi giang hơn. Chỉ sợ không cần một thời gian quá dài nữa thì thiếu nữ vốn sẵn thông minh này sẽ có thể chân chính trở thành trợ thủ đắc lực của mình rồi.
Sở Dương không biết Thiết Bổ Thiên đưa Ô Thiến Thiến tới đây là có ý gì, nhưng một trong những nguyên nhân mà hắn không cự tuyệt chính là: Ô Thiến Thiến là người của Thiên Ngoại Lâu. Nếu có một ngày mình không còn ở đây nữa thì khi đó hắn cũng mong Ô Thiến Thiến có thể thay thế chưởng quản Bổ Thiên Các.
Đây cũng là lễ vật lớn nhất mà Sở Dương chuẩn bị cho sư môn của mình. Bởi vì nói cho cùng thì mục tiêu của hắn cũng không ở Hạ Tam Thiên này a.
Cho nên ngay từ đầu hắn vẫn tựa như vô tình mà hữu ý dẫn dắt tư tưởng của Ô Thiến Thiến hướng tới mục tiêu trở thành một người lãnh đạo đúng cách.
"Giả như hắn thật sự là gian tế đi… nhưng những năm gần đây rõ ràng hắn cũng đã tận chức tận trách, đây là việc rõ như ban ngày rồi… hơn nữa, những sự tình hắn làm trước nay đều có lợi cho Thiết Vân. Vậy nên nếu giết hắn mà danh bất chính, ngôn bất thuận thì sẽ khiến dân chúng chỉ trích, lòng người rung động đấy." Ô Thiến Thiến trầm ngâm nói: "Kể cả là chúng ta tìm được chứng cớ xác thực về việc hắn là nội gian thì dân chúng có tin hay không vẫn còn chưa nói trước được a."
"Ta cảm thấy chuyện này có lẽ nên thương lượng cùng Thái tử điện hạ trước đã." Ô Thiến Thiến nói: "Phải nghĩ biện pháp giải quyết ổn thỏa, hơn nữa sau khi giải quyết xong thì bước tiếp theo cũng phải tính toán cho kỹ. Cần xem xem phải làm thế nào để xử lý hết thảy những sự tình có thể sẽ phát sinh sau chuyện này nữa."
"Đúng vậy, quả thật chuyện này chúng ta không thể vung tay làm mà không kiêng nể gì cả. Thiết Bổ Thiên nhất định phải cùng tham gia xử lý mới được!" Sở Dương khen ngợi nói. Khen xong, hắn thoáng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Việc báo chuyện này cho Thiết Bổ Thiên biết sẽ do ngươi xử lý đi nhé! Xem xem ý của hắn định xử lý chuyện này ra sao rồi ngươi cứ dựa vào đó mà vạch ra một phương án hành động thật ổn thỏa cho ta đi. Hiện ta muốn đi ra ngoài một chút đã."
Nói xong, Sở Dương đem áo choàng màu đen trên người cởi ra, ngay cả mặt nạ trên mặt cũng lấy xuống để lên bàn.
"Ngươi lại đi ra ngoài nữa sao?" Ô Thiến Thiến có chút không biết nói gì mới tốt nữa.
Mấy hôm nay, Sở Dương mỗi một ngày chỉ tới đây làm việc một lúc rồi sau đó liền bỏ đi mất vô tung vô ảnh, ngay cả nàng cũng không rõ hắn tới nơi nào nữa.
Quả thật hành tung Sở Dương gần đây đã đạt đến độ bí hiểm nhất định rồi. Ô Thiến Thiến hầu như không thể tưởng tượng nổi cả một khối lượng công việc lớn như vậy của Bổ Thiên Các mà hắn hoàn thành kiểu gì nữa? Nhìn vào lượng việc thì đúng ra hắn phải bù đầu nhức óc chứ nhỉ?
Vậy mà Sở Dương lại tựa hồ như chỉ cưỡi ngựa xem hoa, hời hợt đem toàn bộ công việc rồi xử lý trôi chảy.
"À, ở chỗ này quá nhàm chán rồi… Ta ra ngoài dạo chơi thôi." Sở Dương tùy ý nói, đồng thời thò tay nhấn một cái lên vách tường sau lưng hắn, nơi đó bỗng mở ra một khung cửa bí mật, thân hình hắn lóe lên rồi biến mất trong đó.
Khung cửa chậm rãi khép lại không chút dấu vết. Nếu như người ngoài nhìn vào thì sẽ trăm phần trăm cho rằng đây chỉ là một khoảng tường bình thường mà thôi.
Ô Thiến Thiến hết cách thở dài một tiếng, mặc áo khoác của Sở Dương vào, đeo mặt nạ lên rồi ngồi xuống vị trí của hắn. Những ngày này khi Sở Dương không có ở đây thì Ô Thiến Thiến đều trở thành một kẻ thay thế như vậy đấy.
Mà cũng có khi, Sở Dương ra vẻ thần bí như vậy căn bản chỉ là do lười biếng thôi đi sao? Ô Thiến Thiến nghĩ đến đây thì cười khổ mà lắc đầu. Sau đó nàng vẫn nhanh chóng lấy ra một tờ giấy viết xuống, rồi lại bắt chước thanh âm của Sở Dương nhàn nhạt quát: "Người đâu! Lập tức đem cái này đưa cho Thái tử, ta có chuyện quan trọng cần thương nghị với Thái tử điện hạ…"
…
Sở Dương ra vẻ thần bí như vậy tất nhiên không phải là vì lười biếng rồi.
Tất nhiên, nói hắn lười biếng trên phương diện Bổ Thiên Các thì cũng đúng một phần. Mà lý do khác thì lại đơn thuần là để bảo trì sự bí ẩn rồi sau đó bí mật phát triển Thiên Binh Các. Nơi này vốn đang khua chiêng gõ trống kiến thiết xây dựng, không thể sơ ý rồi...
Đương nhiên, quan trọng nhất là Sở Dương còn muốn tăng thực lực của mình lên nữa! Từ sau khi lĩnh ngộ Thủy nhu chi lực xong thì Sở Dương đã cảm giác được công phu của mình đang từ từ thay đổi về mặt chất lượng. Rất nhiều rất nhiều lĩnh vực lúc trước hắn không hề nghĩ tới, cũng hoàn toàn không tưởng tượng nổi thì nay lại tựa hồ đang dần dần mở ra trước mắt.
Cái cảm giác bước chân vào một khung trời võ học mới mẻ này mới chính là động lực lớn nhất để Sở Dương chuyên tâm tu luyện!
Những ngày này, nơi Thiết Vân thành cũng không chỉ có xuất hiện một "Sở Diêm Vương" nức tiếng gần xa mà còn xuất hiện một vị "Ám Dạ khiêu chiến giả" cũng nổi danh không kém. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Gần đây thì tất cả các cao thủ thành danh trong Thiết Vân thành hầu như đều bị một thằng điên liên tục quấy rối. Vốn số lượng các võ quán, tiêu cục trong Thiết Vân thành hoàn toàn không ít, nguyên ở phương bắc do hoàn cảnh khá khắc nghiệt nên dân phong bưu hãn, cao thủ võ đạo tự nhiên là khá đông đảo. Mặc dù số người đạt tới đỉnh cao cũng không nhiều nhưng nếu chỉ thuần túy nói về số lượng thì ở Thiết Vân Quốc tỉ lệ võ giả cũng hẳn là đứng đầu Hạ Tam Thiên rồi.
Mà tên "Ám Dạ khiêu chiến giả" này cũng cực kỳ quái dị, tựa hồ mỗi một ngày đều đổi một bộ dạng mới. Mà cải trang giả dạng cũng loạn cào cào cả lên, hôm nay hai mươi tuổi, ngày mai lại chừng ba mươi, bữa trước còn mang vẻ công tử bột mặt búng ra sữa thì bữa tới đã lại vác cái mặt đỏ gay lông ngực lởm chởm rồi, có khi cách vài ngày thì trên mặt lại còn nở lên một quả nốt ruồi to đậm như cục phân chuột nữa. Nói tóm lại là mỗi ngày một vẻ, chả ngày nào giống hôm nào cả.
Nhưng cũng tựa hồ là chỉ đang tập tọe học dịch dung vậy, cái tên "Ám Dạ khiêu chiến giả" này dù cố gắng để khiến mọi người không biết mình là ai nhưng lại cực kỳ không thành công rồi…
Cái này ngược lại quả đúng như lời đồn, Sở Dương đích thật cũng muốn mỗi ngày đều đổi một bộ dáng khác nhau, nhưng một lần thì còn chăm chút tỉ mỉ, tới lần thứ hai thì đã hơi không chăm chú, rồi những lần tiếp theo thì càng lúc càng qua loa, kiểu như chỉ sợ không thể phóng đi đánh nhau ngay lập tức vậy… Dù sao cũng không ai nhận ra hắn nổi. Càng về sau hắn cũng càng sơ ý, thậm chí hôm nay khiêu chiến xong thì tới mai đã quên béng bộ dáng mà mình vừa dùng hôm trước rồi…
Vậy nên cho dù Sở Dương có trưng ra bộ dạng gì đi nữa thì mọi người cũng đều có thể chỉ vào mũi hắn mà gào lên rằng: "Á à, chính là thằng này, nó chính là "Ám Dạ khiêu chiến giả", có hóa thành tro ta cũng nhận ra được!"
Tên Ám Dạ khiêu chiến giả này công lực cũng không cao mấy, cấp bậc tựa hồ chỉ là Vũ sĩ mà thôi… nhưng ăn nhau ở chỗ tựa hồ qua mỗi một ngày hắn đều có tiến bộ. Hơn nữa, thằng này làm việc cũng rất có quy tắc của hắn đấy nhé.
Trong thời gian gần hai mươi ngày vừa rồi thì tên này đã khiêu chiến hơn ba mươi vị cao thủ võ học. Nếu có thể có một người để tâm thoáng thống kê một chút hành trình khiêu chiến của hắn thì sẽ thấy rằng hắn cũng không hề khiêu chiến lung tung.
Người bị hắn khiêu chiến đầu tiên là một vị tuyệt đối là yếu nhất trong các võ giả thành danh trong Thiết Vân thành. Sau đó theo thời gian mà dần sang tới những võ giả mạnh hơn, lần lượt hết sức có thứ tự khiêu chiến… Đâu vào đấy, không loạn chút nào, lần sau mạnh hơn lần trước…
Nếu dựa theo trình tự khiêu chiến của tên này mà xếp hạng cho đám võ giả trong Thiết Vân thành thì tuyệt đối là một chút cũng không sai nổi.
Mà tên này cùng lắm cũng chỉ đả thương người, hơn nữa thương thế nhất định sẽ không nghiêm trọng, lại càng chưa bao giờ giết người… Nhưng khổ cái ngươi không cùng hắn đánh cũng không được, hắn không mắng chửi người, cũng sẽ không làm mấy cái trò khiêu khích thô tục gì cả mà chỉ chơi độc một một trò xỏ lá mà thôi. Nhưng cái thủ đoạn vô lại này cũng đã đủ để cho bất luận kẻ nào đều chịu không được.
Nếu là ngươi cự tuyệt, được rồi... Thằng này liền đặt mông ngồi ở trước cửa chính nhà ngươi, không cho bất kỳ ai đi ra ngoài hết. Đi ra ngoài mua thức ăn? Không được! Đi ra ngoài thăm bạn bè? Không được! Đi ra ngoài dạo chơi? Càng không được rồi.
Bất kể là ai, hết thảy đều cấm ra ngoài!
Ngươi muốn ra đuổi hắn đi sao? Vậy tốt, đánh một trận rồi nói.
Nếu để người khác ra đuổi thì thằng này lại cóc quan tâm, kệ xác ngươi mắng chửi nguyền rủa thế nào cũng mặc… mà chỉ một lát sau thì bà con cô bác đầu đường cuối phố cũng đã bu lại chỉ trỏ tựa như họp chợ hết sức náo nhiệt… Ờ, cửa chính nhà ngươi bị mấy trăm người xúm lại chỉ trỏ ồn ào… Sống nổi không đây?
Cho nên ngoại trừ mười ngày đầu còn chưa biết cái trò này thì về sau cứ hễ khi cái tên "Ám Dạ khiêu chiến giả" này đi đến nhà ai thì người đó liền dứt dứt khoát khoát nhảy ra chơi một hồi với hắn cho xong.
Dù sao mình không đánh cũng cóc sống yên nổi, hơn nữa ngược lại thằng này vốn ra tay rất có chừng mực. Nếu không phải là đối thủ của ngươi thì đánh một hồi là đã bỏ chạy, còn nếu ngươi không phải là đối thủ của hắn thì lần sau hắn sẽ không đến nữa.
Càng về sau, giữa các võ giả trong Thiết Vân thành lại còn công khai cạnh tranh nhau xem ai có thể được cái tên "Ám Dạ khiêu chiến giả" này chăm sóc thời gian dài hơn nữa. Nếu có một ngày "Ám Dạ khiêu chiến giả" đang quấn lấy ngươi lại đột nhiên đùng đùng vác kiếm tới gõ cửa nhà kẻ khác… Vậy xong, ngươi rớt hạng… Cái này chứng minh ngươi không còn thuộc hàng ngũ cao thủ nữa rồi…