Đệ Ngũ Khinh Vân còn đang kêu gào thì lập tức nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Bên cạnh, hai vị cao thủ thánh cấp của Đệ Ngũ gia tộc lộ vẻ mặt cứng ngắc,
xấu hổ và giận dữ, thậm chí còn có chút cuồng nộ, hung tợn, nhìn hắn.
Hai vị cao thủ thánh cấp sắp phát cuồng lên rồi.
Hai người bọn họ phụ trách hộ pháp. Đệ Ngũ Khinh Nhu đã dặn đi dặn lại. Hai người bọn họ cũng đáp ứng chắc như đinh đóng cột. Nào nghĩ tới thời
khắc cuối cùng, hai người không ngờ cũng bị thiên địa chi uy chấn nhiếp
tâm thần, bất tri bất giác nhìn về phía này.
Mà cũng đúng lúc đó, Đệ Ngũ Khinh Vân lại sống chết xông vào
Tiểu viện của Đệ Ngũ Khinh Nhu, bình thường cho dù mấy tháng liền cũng chưa
chắc đã có người tới. Đệ Ngũ Khinh Nhu từ trước tới nay cũng không thích bị người khác quấy rầy. Có thể nói là cực kỳ thanh tĩnh.
Lúc
này, vì để chắc chắn không bị quấy rầy, Đệ Ngũ Khinh Nhu còn đặc biệt
mời hai vị cao thủ thánh cấp cửu phẩm tới hộ pháp. Hơn nữa còn dặn đi
dặn lại, nhất định phải lưu ý động tĩnh ngoài cửa. Một khi có chuyện,
cho dù có phải giết người, cũng không thể để bất luận kẻ nào tiến vào
một bước.
Bất kể là từ điểm nào mà nói, đều không sơ hở chút nào.
Nhưng sự tình lại quỷ dị như thế.
Ở ngay tại thời điểm mà người ta nghĩ rằng không còn sơ hở, lại đột nhiên xuất hiện biến cố, hơn nữa còn thất bại trong gang tấc.
Thời khắc tối hậu, đại môn bị đạp tung.
Vào giờ khắc này, trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu thất vọng khó mà hình dung được.
Nhưng hắn dù sao cũng không phác tác cơn giận ra ngoài. Hắn mệt mỏi lắc đầu,
quay mặt đi, khoát tay, nhẹ giọng nói: "Lôi ra ngoài, chém."
Đệ Ngũ Khinh Vân kinh hãi."Ngươi ngươi... ngươi bán rẻ ta, vậy mà còn...."
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị hai vị cao thủ thánh cấp hung thần ác sát nhấc bổng lên, lôi ra bên ngoài.
Lúc này Đệ Ngũ Khinh Vân mới biết, Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề đùa giỡn,
không khỏi hoảng sợ giãy giụa: "Khinh Nhu Khinh Nhu. Ngươi ngươi...
ngươi không thể làm như vậy với ta, ngươi không thể."
Hắn vừa bị
lôi ra ngoài vừa kêu gào, cuối cùng tuyệt vọng hét lớn: "Ta là chấp sự
Gia Cát gia tộc, ngươi có quyền gì mà xử trí ta, ngươi có quyền gì?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cúi đầu, không lên tiếng, không lâu sau, bên ngoài truyền tới một tiếng hét thảm.
Hai vị cao thủ thánh cấp phi thân mà vào, đồng thời nghiêm trang đứng trước mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu: "Khinh Nhu... Chúng ta...." Trên mặt hai người
đều có vẻ hổ thẹn không thể che giấu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, thản nhiên nói: "Đây là thiên ý... không trách các ngươi."
Nếu như hắn trách cứ, trong lòng hai người còn dễ chịu hơn một chút. Nhưng
hắn lại không hề trách tội, khiến khuôn mặt hai vị thánh cấp lúc trắng
lúc đỏ, xấu hổ vô cùng.
"Là lỗi của ta." Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm
cười nói: "Ta vốn nên nghĩ tới. Hơn nữa ngoài cửa cũng nên lưu lại mấy
người gác. Nhưng ta thật không ngờ tới, dẫn tới một bước này...."
Sau đó hắn mệt mỏi phất phất tay: "Các ngươi lui ra đi. Ta bị phản phệ, cần phải nghỉ ngơi một chút."
Hai vị thánh cấp vẻ mặt phức tạp lui xuống.
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi đứng lên, thân hình thoáng lảo đảo một cái, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt hắn có chút uể oải, nhưng cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Vì sao? Ta vốn nên nghĩ tới canh giữ ngoài cửa,
nhưng vì sao ta lại không nghĩ tới? Cho dù là người bình thường, sinh cơ của bọn họ cũng có thể quấy nhiễu thiên cơ, nhưng chỉ cần đứng ở đầu
phố cũng không được sao? Vì sao ta lại không nghĩ tới?"
"Điều này thật sự không nên có mới đúng..."
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài.
Kỳ thật chuyện này cũng thật sự không thể tưởng tượng được. Muốn trách cứ
ai cũng không có lý do. Hai vị thánh cấp hộ pháp, lại ở một nơi hoang
vắng hẻo lánh như vậy, có thần niệm thánh cấp bao phủ, trong phạm vi
trăm trượng cũng chẳng ai vào được, làm sao còn cần canh cửa? Như vậy mà còn bị người ta quấy rầy nữa thì thật sự không còn gì để nói nữa rồi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu kỳ thật vẫn quên mất một điểm, đó chính là: Tại thời điểm Cửu Tâm Trắc Thiên, chỉ cần nhìn thấy loại tình huống này, bất kể kẻ
nào cũng đều bị hấp dẫn tâm thần.
Nhưng đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Khinh Nhu thi triển bí thuật Cửu Tâm Trắc Thiên, há có thể dự đoán được điều này?
"Chẳng lẽ đây mới thật là thiên ý? Thiên ý khiến ta không nhìn thấy tương lai
Đệ Ngũ gia tộc?" Đệ Ngũ Khinh Nhu thầm tự hỏi, hắn phất ống tay áo một
cái, cuốn bảy đồng tiền dưới đất vào trong tay.
Lập tức cất hai
bước đi vào trong phòng, tới trước chiếc bàn đá, lại đứng lại, thân hình thoáng lay động một chút, đưa tay lên trên chiếc bàn đá, rốt cuộc cũng
không nhịn được mà phách xuống một chưởng.
Bàn đá vỡ nát.
Cơn giận của Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc cũng được phát tiết.
"Ta vốn muốn mượn tay Sở Dương để diệt trừ hắn. Không nghĩ tới cuối cùng
vẫn là mình thua một tay. Lại là ta rơi xuống hạ phong rồi." Đệ Ngũ
Khinh Nhu lẩm bẩm tự giễu nói: "Sở diêm vương, ngươi để ta tính kế một
lần... cũng không được sao?"
Nghĩ tới mình cả đời dùng trí mưu an thiên hạ, bình sinh tính kế đều chưa từng bát lợi. Nhưng vậy mà cứ liên tục thua thiệt trên tay Sở Dương, không khỏi cực kỳ buồn bực...
Thở dài một tiếng, nói: "Thiên ý là như vậy....."
...
Sở Dương đi trên đường cái, chỉ thấy trên đường người qua người lại, hối hả, cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng bình thường rất ít thấy chỗ nào có tranh cãi, có thể thấy được trị an trong tòa thành này vô cùng tốt.
Tử Tà Tình che mặt, cũng không có mấy người dám tới quấy rầy nàng.
Ăn cơm xong, ba người liền đi dạo trên đường. Dạo bên đông, chơi bên tây, tiêu sái thích ý vô cùng.
"Ngươi nói xem, Đệ Ngũ Khinh Nhu có thể buồn bực hay kông?"
Sở Dương cười nói.
"Buồn bực là nhất định. Bất quá, khiến ta tò mò là ở chỗ, tiếp theo, hắn sẽ
ra chiêu gì." Tử Tà Tình mỉm cười: "Trí tuệ người này vô cùng tinh tế.
Thật sự khiến ta nhìn cũng phải nể, cũng có chút nôn nóng muốn nhìn thấy hai người các ngươi giao phong."
Sở Dương thở dài một tiếng,
nói: "Các ngươi chỉ xem náo nhiệt, nào biết trong lòng hai người chúng
ta cũng phải lăn qua lộn lại, chật vật hàng trăm ngàn lần mới có thể hóa giải chiêu thức của đối phương...."
Ba người bọn họ vừa di chuyển theo đám đông, vừa chậm rãi nói chuyện.
Cái đầu nhỏ nhắn của Sở Nhạc Nhi hết ngó bên phải lại ngóng bên trái, nhìn
không chớp mắt. Tuy nàng thông minh lanh lợi, nhưng dù sao tuổi vẫn còn
nhỏ, xem cái gì cũng cảm thấy thích thú, chỉ trong chốc lát, trong túi
áo đã căng đầy các loại đồ chơi, trong tay còn cầm một túi hạt trí tuệ
lớn, vừa đi vừa bóc vỏ ăn.
Nghe tiếng kêu răng rắc trong miệng, tiểu nha đầu mặt mày hớn hở, vui vẻ cực kỳ.
Phía trước có một đám người đang bu lại, thì ra là có người đang đoán chữ.
Một tấm biển bằng vải bố dựng đứng giữa đám đông.
"Nhất tự trắc cát hung, nhất tự khán thiên cơ, nhất tự vấn họa phúc, nhất tự định nhân duyên."
( Một chữ đoán cát hung, một chữ nhìn thiên cơ, một chữ hỏi phúc họa, một chữ định nhân duyên.)
Đây chính là hai mươi chữ trên biển hiệu.
Tử Tà Tình vừa nhìn thấy liền nói: "Đó có nghĩa là gì?"
Sở Dương nói: "Đó là ngươi viết một chữ, sau đó hắn có thể căn cứ vào chữ
này, phỏng đoán kiếp trước, kiếp này, nhân duyên phú quý, hung cát của
ngươi như thế nào, sinh tử ra sao."
Tử Tà Tình hừ lạnh một tiếng, nhìn cấm biển lớn, nói: "Khẩu khí thật lớn. Nếu viết một chữ mà để hắn
nhìn ra hết thì thật đúng là thủ đoạn thần tiên rồi. Ta đi xem sao."
Sở Dương giữ nàng lại: "Loại bịp bợm giang hồ này, đi xem làm gì."
Tử Tà Tình nói: "Ta viết chữ để hắn xem xem. Nhìn xem tiểu tử này có thực học thật sự hay không."
Sở Dương bất đắc dĩ, đành phải theo nàng đi tới. Ba người dễ dàng chen vào bên trong, Sở Dương đi phía trước, cứ thế phóng thích ra tu vi, một
đường 'công' vào.
Chỉ thấy bên trong có một khoảng đất trống, ở
giữa là một cái bàn, một chồng giấy trắng, một chiếc bút lông, một chiếc nghiên mực.
Một lão giả mặc quần áo bạc màu, ngồi an vị phía sau chiếc bàn, khuôn mặt gầy gò, sắc mặt an tường.
Ở trước mặt hắn, đang có một bạch y hán tử, vừa nhìn là biết người vùng khác, đang muốn đoán chữ.
Ở trước mặt hắn là một chữ 'Thiên', nước mực đầm đìa, rõ ràng vẫn còn chưa khô.
Xem ra bị bạch y hán tử này muốn đoán chữ 'Thiên' này rồi.
"Dùng Thiên để đoán mình, tiểu tử này khẩu khí cũng lớn nha." Tử Tà Tình hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, lão giả kia đưa tay cầm lấy chữ kia, giơ trên tay quan sát một
hồi, lại thoáng ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt bạch y hán tử, nói: "Vị
khách quan này, ngài muốn đoán chữ, chính là đoán tiền đồ. Bất quá ở chỗ này của ta, bình thường nhìn ra cái gì thì ta nói cái đó. Nếu như có
điều gì không dễ nghe, xin đừng trách tội."
Nghe vậy bạch y hán tử liền cười lớn, nói: "Ta làm sao lại trách ngươi? Bất quá chỉ là một trò vui thôi mà."
Mấy người bên cạnh hắn cùng cười lớn.
Lão giả kia thần sắc bất động, nói: "Chữ Thiên này, tôn giá viết rất có lực đạo, cũng rất có khí thế. Có thể thấy được tôn giá đã quen chỉ tay sai
khiến, hơn nữa còn rất tự phụ. Tính tình có chút bảo thủ cố chấp. Điểm
này cần chú ý."
Sắc mặt bạch y hán tử hơi đổi. Đối phương còn
chưa nói hết toàn bộ, nhưng cũng tương đương với ám chỉ hắn: cuồng vọng, kiêu ngạo, bảo thủ, cực kỳ tự phụ. Hơn nữa bình thường còn cao cao tại
thượng.
Cái này đến một điểm cũng không nói sai. Sắc mặt hắn lập tức trì hoãn hơn mấy phần, nói: "Xin lão trượng tiếp tục."
Lão giả kia cẩn thận nhìn chữ Thiên này, nói: "Chữ Thiên này, chính là
'Nhất Đại' tôn giá tự cho mình là rất lớn, nhưng trên đầu tôn giá thủy
chung vẫn có một người, chặn con đường của ngươi."
( chữ Thiên 天 tương đương với hai chữ Nhất 一 và chữ Đại 大 ghép lại)
"Chữ Thiên này đã là lớn nhất. Cho nên tôn giá cho dù có tâm cơ thủ đoạn,
nhưng cả đời này, cũng... chú định không thể vượt lên."
Lão giả
ngẩng đầu, nhìn bạch y hán tử, nặng nề nói: "Nếu có tâm, nhanh thì có
bảo vệ một đời bình an. Nên biết, nếu như vượt lên Thiên thì không còn
là Thiên nữa rồi."
Trên mặt bạch y hán tử đầm đìa mồ hôi.
Nói cảm tạ một tiếng, ném ra một khối tử tinh, mang theo đám thuộc há có
chút tức giận bất bình, bỏ đi một mạch không hề quay đầu lại.
Nhìn loại phản ứng này là biết, lão giả này nói đến một câu cũng không sai.
Lão giả kia ngẩng đầu lên, nhìn mọi người, nói: "Con ai muốn đoán chữ? Đoán một chữ, chỉ cần một khối tử tinh."
Mọi người dều lắc đầu.
Đoán một chữ đã đòi một khối tử tinh. Cũng chỉ có loại nhà giàu mới nổi như
bạch y hán tử kia mới làm chuyện như vậy. Nên biết, một khối tử tinh,
nếu đổi thành ngân lượng, cũng đủ để một người bình thường nuôi cả nhà
già trẻ giàu có vô lo cả đời, thậm chí còn có thể tích tụ chút di sản.
"Ta muốn." Tử Tà Tình tiến lên một bước, ngồi đối diện với lão giả.
Ánh mắt lão giả kia chợt lóe, nói: "Xin hỏi cô nương muốn đoán chữ gì?"
Tử Tà Tình cười lạnh một tiếng, nói: "Ta muốn đoán, chính là chữ này."
Nàng vừa nhấc bút, viết một chữ lớn như rồng bay phượng múa.