Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi

Chương 4: Trở về Tiêu gia

Editor: Thủy Tiên.

------------------------

Bất quá để cho người vui mừng là của những thứ tổng hợp giá trị kia của cô đều ở tại tăng lên, xem ra mấy ngày nay cùng những người chung quanh đó làm quan hệ tốt đã chính là tăng lên giá trị mị lực của mình nha.

Đường Tịch đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn lấy bờ hồ có chút xa, lông mày nhíu chặt lại.

Ngay tại thời điểm cô đang ngẩn người, cánh cửa phòng bệnh của nàng cô bỗng nhiên bị đẩy ra, Lâm Như đi tới, trầm giọng nói, "Thủ tục xuất viện của mày đã làm xong rồi, cùng tao trở về." Thấy trên người Đường Tịch mặc quần áo, bà ta sầm mặt lại, "Mày là cố ý! Mày rõ ràng có quần áo, lại cứ càng muốn cùng tao đối nghịch phải không!"

Đường Tịch liếc nhìn một cái quần áo trên người mình, nhún vai đi ra ngoài, "Mới vừa quên mất dưới cái gối còn có một bộ quần áo."

"Tiêu Nhu, tao cho mày biết, mày sau khi trở về tốt nhất là an phận một chút cho tao, nếu như mày dám ở ngươi trước mặt ông nói bậy bạ gì, tao sẽ không niệm tình nghĩa mẹ con với mày đâu đấy!" Lâm Như thấy Đường Tịch một điểm cũng không có coi chính mình ra gì, vừa tức vừa hận.

"Ồ." Đường Tịch không thèm để ý đáp ứng một tiếng, nói tiếp, "Tôi muốn đi nói lời từ biệt với các bệnh nhân chung phòng bệnh, các người ở cửa bệnh viện chờ tôi đi."

"Tiêu Nhu, mày có biết tao hơn một ngày bận rộn không!" Lâm Như nghe thấy Đường Tịch nói còn muốn đi cho những bệnh nhân khác nói lời từ biệt, cố nén nổi giận nói, "Cũng bởi vì chuyện này của mày tao đã đẩy hội nghị đầu tư điện ảnh vào buổi sáng nay, bây giờ mày còn có thời gian đi cùng những bệnh nhân kia nói lời từ biệt? Còn nữa mày có biết một cái thông báo của Cấm Ninh một cái hợp đồng là bao nhiêu tiền không, nó là đẩy xuống hợp đồng cùng tao cùng đi đón mày, mày có phải hay không cố ý muốn hành hạ chúng ta?"

Đường Tịch bước chân dừng lại, cô quay đầu thật sâu mà nhìn lấy Lâm Như, từng chữ từng câu nói, "Hoặc là các ngươi trước tiên có thể đi."

"Tiêu Nhu!"

Đường Tịch căn bản không đem tiếng rống giận của bà ta đặt ở trong tai, bước nhanh đi xuống lầu, sau đó dọc theo đường đi cùng đi ngang qua bác sĩ y tá còn có bệnh nhân chào hỏi, mãi đến đến bờ hồ bệnh viện, cô thả chậm cước bộ của mình, nhìn lấy hai mẹ con đang ở ven hồ hóng gió, trong lòng cô bỗng thay đổi, có chút khẩn trương.

Đường Tịch cô, sống hai đời, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương như vậy.

Lúc cô chết bởi vì quá đột nhiên, cơ hội xuât hiện sự khẩn trương trên mặt cũng không có, bây giờ lại biết đến cái cảm giác khẩn trương này.

Kiều Lương nhìn thấy cô gái đối diện đi tới, nhớ tới là bắt đầu là cùng với mẹ anh ở chung với nhau đứng ở bên trên sân cỏ, anh cúi đầu nhìn mẹ mình một cái, ôn nhu nói, "Hai người trò chuyện đi, con đi qua bên kia gọi điện thoại."

Đường Tịch thấy Kiều Lương xoay người rời đi, bàn tay nắm chặt hơi hơi lỏng ra, cô hướng ánh nhìn của mình về phía dì Kiều cười một tiếng, sau đó đi tới, ở trước mặt dì Kiều ngồi xuống, "Dì, con tới à để nói từ biệt với dì, người nhà con tới đón con xuất viện."

Kiều Vũ Tân ánh mắt lóe lên một tia không thôi, gật đầu nói, "Xuất viện được, về sau không việc gì bận thì ra tới cùng dì tán gẫu một chút các loại."

Đường Tịch gật đầu, " Ừ, dì Kiều về sau chúng ta có cơ hội gặp lại sau." Nói xong đứng lên xoay người rời đi.

Lúc này Kiều Lương một mực đang gọi điện thoại mới đi tới, nhìn bóng lưng của Đường Tịch, lông mày của anh nhíu chặt, "Tìm mẹ có chuyện gì?"

Kiều Vũ Tân còn đang nhìn bóng lưng của Đường Tịch, nghe Kiều Lương hỏi như vậy, cười nói, "Ngươi nói Tiểu Nhu a, con bé đến nói với mẹ lời từ biệt, người nhà của con bé đến đón nó xuất viện."

Kiều Lương nghe gật đầu, đẩy Kiều Vũ Tân đi trở về, "Gió lớn rồi, trở về đi thôi."

Đường Tịch nguyên vốn cho là sau khi mình đi cùng dì Kiều nói lời từ biệt trở lại Lâm Như cùng Tiêu Cấm Ninh khẳng định đã đi rồi, không nghĩ tới ở cửa bệnh viện lại thấy hai người còn ở nơi đó chờ, cô cười đi qua trực tiếp kéo ra cánh cửa chỗ ngồi phía sau ngồi lên " "Đa tạ người bận rộn như hai vị đã chờ tôi a, đi thôi."

Tiêu Cấm Ninh thấy Đường Tịch một bộ thể hiện bộ dáng ta đây là Đại tiểu thư hai tay nắm thật chặt, Tiêu Nhu này không phải là bởi vì một tháng trong bệnh viện, liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác đi!

Lâm Như sậm mặt lại chỗ ngồi xe, Tiêu Cấm Ninh sau khi nhìn chỗ ngồi đã bị hai người ngồi, chỉ có thể ngồi ở chỗ ngồi kế bên tài xế, tài xế lái xe, Tiêu Cấm Ninh bỗng nhiên xoay người lại nói với Đường Tịch, "Nhu Nhu, một hồi trở về cùng ông nội lúc nói chuyện ngàn vạn lần chớ tự do phóng khoáng, ông nội lão nhân gia ông ta lớn tuổi,

Không chịu nổi kích thích, nên vì lão nhân gia thân thể khỏe mạnh mà suy nghĩ."

Đường Tịch nhắm mắt dưỡng thần, làm bộ không nghe được cô ta đang nói gì.

Lâm Như nhìn cô một bộ lạnh nhạt, vừa giận hỏa hoành sinh, "Mày đây là thái độ gì! Cấm Ninh nói với mày, mày không nghe được sao?"

Đường Tịch lười biếng mở mắt, dùng ngón út khấu trừ trừ lỗ tai, tự tiếu phi tiếu nói, "Nếu như thanh âm của cô ta mà to giống như bà vậy, tôi khẳng định nghe được rồi."

"Tiêu Nhu, mày có phải hay không cố ý cùng tao đối nghịch?"

"Có lỗi với.., tôi chỉ là trả lời vấn đề của bà mà thôi." Đường Tịch liếc nhìn Lâm Như một cái, "Nếu như tôi không trả lời vấn đề của bà bà đại khái lại nói tôi không thèm nhìn bà đi."

Cô là Đường Tịch, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng phải xem qua sắc mặt của bất luận kẻ nào để sống, luôn luôn đều là người khác xem sắc mặt của của cô để sinh hoạt, huống chi, Lâm Như mặc dù là mẹ ruột Tiêu Nhu, nhưng cũng là kẻ cầm đầu hại chết cô ấy, cô phải giúp Tiêu Nhu tìm về thân tình, nhưng là cũng sẽ không giống như Tiêu Nhu vứt bỏ tự ái dính trên người bọn họ đi!

Cô muốn để cho chính bọn họ tìm đến trên người cô, chủ động đối tốt cô.

Đối với cô, nếu đã là người đối cử tốt, cô nguyện ý tiếp tục trở lại, nhưng đã là người đối với cô không tốt, cô vẫn như thường muốn tiếp tục trở lại. (Ed: Cười)

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, Nhu Nhu không hiểu chuyện, mẹ cũng đừng so đo với em ấy được không?" Tiêu Cấm Ninh thấy Đường Tịch đem Lâm Như chọc đến bệnh tim đều muốn phát tác, hưng phấn trong lòng không dứt, trên mặt vẫn như cũ rất nhu hòa ở giữa làm người hòa giải.

Lâm Như trừng mắt nhìn Đường Tịch vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần một cái, lạnh lùng nói, "Nếu như nó lại được một nửa hiểu chuyện như Ninh Ninh con, mẹ liền không đến nổi tức giận như vậy!"

Đường Tịch tạm thời coi như chính mình không có nghe được, dọc theo đường đi hai mẹ con Tiêu Cấm Ninh đều là bàn luận về phim mới cùng các hợp đồng người đại diện kế tiếp của Tiêu Cấm Ninh, cũng hoàn toàn coi Đường Tịch là thành không khí, Đường Tịch cũng rơi vào thanh tịnh.

Đến Tiêu gia đại trạch Đường Tịch hơi nhíu mày, lái xe trực tiếp xuống xe mở cửa, liền lúc này một ông già ở chúng tinh phủng nguyệt * đang lúc hướng về phía cô bên này đi nhanh tới, kích động nhìn cô nói, "Cái này sẽ là cháu gái ruột của ta sao?"

(*) Sao vây quanh trăng

Hai anh em Tiêu Hoằng Nghị cùng Tiêu Hoằng Lịch đỡ Tiêu lão thái gia, Tiêu Hoằng Nghị lúc nhìn đến Tiêu Nhu giữa chân mày thoáng qua vẻ kinh ngạc, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, gật đầu nói, "Đúng vậy đi, con bé chính là Tiêu Nhu.”

Tiêu lão thái gia cười gật đầu, đối với Tiêu Nhu đưa tay, run run nói, "Tiểu Nhu, nhanh đi tới để cho ông nội nhìn một chút."

Đường Tịch thấy bộ dạng của Tiêu lão thái gia, trong lòng khóc lóc thảm thiết, gia gia của cô có phải hay không cũng đang chờ cô trở về? Nghĩ đến gia gia của mình Đường Tịch hốc mắt một chút liền đỏ, cô từng bước từng bước hướng Tiêu lão thái gia đi tới, từng chút một ôm lấy Tiêu lão thái gia, khóc thành tiếng, "Ông nội, con rất nhớ người."

Không biết người bây giờ trải qua có được hay không, có phải hay không đã nghe được tin Tịch Tịch qua đời?

Mọi người thấy cái phản ứng này của Đường Tịch, đều kinh nghi há miệng, lần đầu tiên gặp mặt, liền rất nhớ người? Rốt cuộc là ai dạy cô?

"Được được được, ông nội cũng nhớ cháu gái ruột của ta a." Tiêu lão thái gia vỗ lưng Tiêu Nhu, buông cô ra, nhìn thấy dáng vẻ gầy yếu của cô, không nhịn được thương tiếc, "Con ở bên ngoài là chịu khổ bao nhiêu? Lại gầy thành như vậy!"