Chương 52: Hồi Ức
Sau đại chiến vô số việc phải giải quyết, nhưng Tiểu Phàm không có tâm trạng, nên giao hết cho các trưởng lão cùng chấp sự. Cũng không ai phàn nàn điều gì vì họ hiểu sự đau thương của chàng lúc này. Tiểu phàm phong ấn thi thể Bích Dao trong Hàn Động dưới lòng Quỷ Vương Tông rồi ngày ngày đến tâm sự cùng nàng, thời gian còn lại chàng nghiên cứu thiên thư nhị quyển cùng các loại bí tịch cổ nhằm cứu sống nàng.
Đêm lạnh, không có một vì sao nào chỉ là một màu đen miên man bao la bát ngát. Phía xa xa loe lóe vài ánh đèn bập bùng trong đêm.
Trương tiểu phàm ngồi dưới mái đình giữa hồ nhìn ra, tay cầm một vò rượu vừa uống vừa cười nhưng nước mắt lại rơi.
– ÀO ào, đùng rầm rầm.
Một cơn mưa to trút xuống, giông chớp ầm ầm. Những tia sét to khủng khiếp đánh xuống sáng chói như muốn xé toạc màn đêm làm hai.
– Ngày hôm nay có mưa, mưa rơi trong lòng anh, Tiểu Phàm lại uống thêm một ngụm rượu. Hơi rượu nồng nặc cơn say miên mang làm tâm trí chàng bấn loạn. Tiểu Phàm ngước mắt nhìn lên bực họa của Bích Dao trên tường mà lòng xót xa vô cùng, lặng im chàng đứng nhìn đứng nhìn cứ ngỡ như nàng vẫn nơi đây. Tiểu Phàm tựa lưng vào ghế rồi vô tình thiếp đi lúc nào không hay biết…
Trương Tiểu Phàm nhìn thấy một khung cảnh quen thuộc cho hắn một cảm giác khó tả ngước đầu lên, nhìn thấy đại sư huynh. Tống Đại Nhân trên mặt đầy vẻ bất nhẫn:
– Tiểu sư đệ, sư phụ nói đệ quỳ ở chỗ này làm cho người phiền lòng, bảo đệ muốn quỳ thì quỳ ở chỗ xa một chút.”
Trương Tiểu Phàm chùng lòng xuống, song trên mặt lại chợt cảm thấy lạnh lẽo rét buốt. Mưa bắt đầu rơi trong đêm tối đen kịt này.
Chàng không đáp lấy một câu, cứ lặng yên mà từ từ đứng dậy, đi về phía xa xa, ở nơi bìa rừng rậm, quỳ xuống bên dưới rặng cổ thụ.
– Oành đùng. Một âm thanh lớn vang dội, từ góc trời truyền lại tiếng sấm ầm ĩ, lằn chớp trắng ngoằn ngoèo lóe qua trên không, bầu trời đêm như thể bị xé ra làm vô số mảnh nhỏ. Trong giây lát sau, những hạt mưa lớn như những viên đá nhỏ đồng loạt rơi xuống, đập lên trên nham thạch, tạo nên tiếng bồm bộp. Một chút sau, mưa lớn như trút nước, giàn giụa đổ xuống.
Trời đất trong một cái chớp mắt, bao phủ trong màn mưa mờ mịt.
Trương Tiểu Phàm toàn thân ướt sủng chỉ trong một khắc rét buốt không thể tả. Hắn ngước đầu nhìn về phía trước, vốn trong đêm tối đen tuyền, lại thêm mưa lớn, ở trong trời đất, dường như chỉ có mỗi một người, ở nơi ấy, chịu khổ.
Hắn cúi đầu xuống, cả chút cử động cũng không.
Cơn mưa lớn đó, lại tựa như là trời cao cũng trừng phạt mình hắn, cứ trút mãi không ngừng, thế mưa không một chút bớt đi, sét chớp sấm động, ở trên đầu hắn rầm rú điên cuồng!
Nước mưa theo mái tóc ướt nhẹp của hắn chảy xuống, thuận theo mặt hắn trôi xuống, Trương Tiểu Phàm hầu như đã mở mắt không lên rồi, chỉ là sau lúc ấy, ở trong thời khắc mưa gió không người ấy, hắn lại chợt nhìn thấy, ở trước mặt hắn, xuất hiện một bóng người, một đôi chân, đã bước tới đứng trước mặt hắn.
Hắn cố sức ngước đầu lên, một lằn sét xẹt qua trời, tiếng sấm lớn rầm rĩ, nhờ chút ánh sáng đó, hắn nhìn rõ một người con gái đẹp lạnh lùng, đứng ở trước thân mình hắn.
Trương Tiểu Phàm hoàn toàn ngây dại hẳn ra.
Lục Tuyết Kỳ toàn thân trên dưới đẫm nước, ánh chớp loé lên rồi tắt, thân hình nàng cũng biến thành một cái bóng lờ mờ trong bóng tối. Chỉ là Trương Tiểu Phàm lại cảm nhận rất rõ ràng, bản thân nàng đang ở phía trước. Bộ quần áo trắng như tuyết bó sát người, bị nước mưa làm cho nó càng bó sát người hơn, lúc này lộ ra thân thể tuyệt mỹ mê mẫn lòng người như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng manh kia.
Ở trong đêm mưa gió bão bùng, thân hình ôn nhu ấy, ở trước mặt hắn nhẹ nhàng ngồi xuống. Ngồi gân như vậy làm cho chàng như thấy rõ bộ ngực sữa phập phồng lên xuống theo nhịp.
Mưa càng tuôn gấp, gió thêm lồng lộng!
Sâu thẳm nơi rừng cây, tưởng như có yêu ma gào thét, rền rĩ vang vọng.
Một bàn tay mát lạnh, run rẩy nhè nhẹ, vuốt qua mái tóc của Trương Tiểu Phàm, một âm thanh dường như mộng mị, ở trong đêm mưa gió này, thỏ thẻ rằng: “Đừng sợ, sẽ qua nhanh thôi!”
“Ầm ì” Tiếng sấm hình như chấn vỡ cả trời đêm, chấn nát cả tâm phách. Sét chớp dữ dội, trong mưa gió gầm rú, trong lúc những giọt nước mưa lạnh buốt hệt như yêu ma nhảy múa cuồng loạn, gương mặt rất mực ôn nhu đó, một đôi mắt ấm dịu ấy, thân hình tuyệt đẹp như trong giấc mộng mờ, bồi ở cạnh bên mình.
Nàng dầm mình trong mưa gió, nhỏ giọng tự nói, đối cùng Trương Tiểu Phàm, lại tưởng như là đối với lòng mình, nhỏ nhẹ, thì thầm.
– “Ngươi cứu ta che chở ta, không tiếc đến tính mạng mình, ta cũng đối với ngươi y hệt vậy.
– Khổ sở trong lòng ngươi, trời biết ta biết, ta không thể nào chia sẽ cùng ngươi, thế thì chịu khổ cùng ngươi vậy. Tổng hy vọng có một ngày, ngươi có thể cùng người yêu trong lòng, vui vui vẻ vẻ cùng nhau… ” Sau đó thân ảnh yêu mị kia biến mất trong hư vô.
Mưa gió hoành hành đã lâu, mới vừa dịu lại, Trương Tiểu Phàm toàn thân lạnh lẽo, hàn khí xâm nhập nội thể, chân cẳng đã sớm tê cóng, tình cảnh này chỉ có một câu:
Tê Da dái, tái da cu để miêu tả nỗi thống khổ này.
Đêm lạnh quá lạnh chàng như mất cảm giác, toàn thân vô lực, bông một hơi ấm từ sau lưng truyền đến lan hết khắp cở thể. Cảm nhận kĩ hơn có hai vật gì đó to to mềm mại đang nhẹ nhàng ấn vào lưngtrương Tiểu Phàm làm chàng như lâng lâng. Bỗng Trương Tiểu Phầm giật mình, liền quay đầu lại một người con gái đang ôm chặt hắn từ phía sau, nhẹ nhàng cười nhìn chàng.
Ở trong màn đêm lúc ấy, mưa so với lúc nãy đã bớt đi một chút, thế nhưng vẫn còn khá lớn, ở xa một chút không nhìn rõ ràng. Trương Tiểu Phàm lại tưởng mình hoa mắt, không ngờ khi định thần nhìn lại, quả thật là Bích Dao, đang cười tươi tắn bước lại, Tiểu Phàm trên mặt cũng mang theo một nụ cười.
Bích Dao hơi run, ở trước mặt hắn ngồi xuống, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, cười nhẹ một tiếng, nói:
– Chàng thật là ngốc tại sao phải làm khổ chính mình như vậy, ta xin lỗi. Nước mắt của Bích Dao lăn dài trên Mi.
“Ầm đùng” Tiếng sấm rầm rầm, từ mây đen nơi góc trời truyền lại. Gần như trước đấy một khắc, một lằn sét cực lớn xẹt ngang như rạch bầu trời đêm làm hai mảnh, chớp lên một cái, vừa mới biến mất. Theo sau sấm sét là mưa rưa đầy trời, xem chừng lại lớn trở lại.
Ahh. Bích dao giật mình chui vào trong lòng Tiểu Phàm.
– Nữ ma đầu ma giáo mà lại sợ sấm chớp sao. Tiểu Phàm ánh mắt đầy giảo hoạt nhìn.
– Kệ ta, ai mà không có cái phải sợ. Nói xong nàng chu miệng nũng nịu trong ngực Tiểu Phàm.
– Sao nàng lại đến đây. Trương Tiểu Phàm liền vội qua đầu nhìn Bích Dao, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Bích Dao ngược lại không lấy làm lạ trước phản ứng của hắn, chỉ nhẹ nhàng cười, âm thanh xa xôi, ở trong tiếng mưa gió đầy khắp đất trời. – Ta đến đây là để gặp chàng đó! ” Bích Dao dịu dàng nói.