Ngang Ngược Độc Chiếm

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện mấy ngày qua thực sự làm anh căng thẳng tột cùng.
Đêm đó, anh không ngủ được, định xuống dưới nhà uống ít cà phê thì bắt gặp Mật Nhi đang lúi húi dưới bếp. Con bé bình thường rất mê ngủ cơ mà, sao trễ thế này vẫn chưa đi ngủ nữa? Thảo nào mấy đêm nay anh đều nghe tiếng lạch cạch dưới bếp.
Thôi bỏ đi, anh không cần cà phê nữa. Giờ phải đối diện với Mật Nhi thì còn khó hơn là...
"Bố...".
Mật Nhi nghe thấy động tĩnh phía sau, quay lại thì thấy bố đang định đi lên lầu.
Bị bắt quả tang, Lãnh Đông cứng đờ như tượng đá. Anh xoay người, cố tỏ ra không có chuyện gì. Dẫu sao thì cứ mãi trốn tránh cũng không phải là cách, dù Huyền Thư có cho con bé căn phòng khuất nhất nhà, cho con bé ăn riêng khỏi gia đình, nhưng con bé vẫn ở trong cái nhà này.
"Con không ngủ được à?".
Mật Nhi sao có thể nói được cho anh? Cô sợ căn phòng đó. Căn phòng hẹp và ngột ngạt, khiến cho cô không sao ngủ được. Thậm chí căn phòng đó còn chẳng có quạt hay máy móc gì? Cô đâu muốn chết cứng trong căn phòng đó đâu.
Cô đoán, bố sắp xếp cho cô ở trong căn phòng đó, cũng là một cách để cảnh báo cô không được lại gần bố. Bố muốn cô ghét bố đúng không?
"Bố đã chịu nói chuyện với con rồi à?".
Lãnh Đông nhìn con bé, không tin được vào mắt mình. Con bé dám mặc đồ thế này đi lông nhông trong nhà sao?
Con bé mặc độc một cái áo thun ba lỗ rộng thùng thình dài đủ che qua nửa mông, để lộ đôi mông căng tròn đang chèn ép lớp ren mỏng kẹp chặt bên trong. Mồ hôi con bé thấm vào quần áo khiến chúng dán chặt vào người con bé, lộ ra những đường cong mơn mởn.
"Con bị làm sao thế hả? Lỡ có ai trông thấy thì làm sao?".
Lãnh Đông giận tới đỏ mặt tía tai. Nhà anh đâu phải ít người. Lão Phúc thì suốt ngày đi đi lại lại trong nhà. Còn cả một đội vệ sĩ thường trực ở trong nhà.
Con bé không để tâm đến lời anh nói, lấy cốc sữa nóng ở trên bàn vừa pha tiến lại phía anh.
"Bố, bố uống đi, cho dễ ngủ. Uống cà phê nhiều không tốt đâu!".
Anh thở dài. Sao con bé biết anh xuống tìm cà phê? Đôi lúc anh thật sự oán giận ông trời sao lại để cho cô hiểu anh như vậy?
Anh đón lấy ly sữa vẫn còn đang nóng hổi, ngồi xuống ghế sô-pha ngồi chậm chạp nhấm nháp. Không hiểu sao, anh dường như muốn níu kéo chút thời gian ít ỏi ở bên con bé.
Anh không thể phủ nhận, anh nhớ con bé biết chừng nào. Quả nhiên, Mật Nhi theo anh ra ngồi xuống.
"Con không pha thêm ly nữa sao?".
"Không đâu, con ổn mà...".
Lãnh Đông trộm nhìn con bé. Con bé gần như lọt thỏm trong chiếc áo rộng thùng thình. Sao gầy vậy? Chẳng nhẽ ăn uống không được tốt?
Bắp tay giờ cũng đã teo như que tăm rồi.
Mật Nhi bắt được ánh mắt sỗ sàng của bố trên người cô. Lãnh Đông nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Phải, Mật Nhi rất hiểu anh. Duy có chuyện này, con bé lại hiểu không tới.
Đột nhiên, con bé đứng dậy, đi tới trước mặt anh.
"Bố, bố đang thèm muốn con sao?".
Anh tí thì sặc sữa, vội đặt ly sữa xuống bàn, hỏi lại.
"Con bị điên à?".
Nhưng anh không cản được Mật Nhi bỗng dưng ngồi lên người anh. Nơi đó của anh cảm nhận được lớp thịt non mềm của Mật Nhi, phút chốc liền sưng cứng. Anh vốn chưa từng cưỡng lại được sức hấp dẫn từ trên người con bé.
Anh cố đẩy con bé ra.
"Mật Nhi, con xuống đi. Con điên rồi!".
Mật Nhi không điên. Nơi đó của anh đang sưng lên, giống như đang muốn xuyên thẳng qua lớp ren mỏng, đâm vào giữa hai chân cô.
Tay cô chống lên ghế, bắt đầu ma sát chỗ đó của hai người.
Lãnh Đông bị tình dục làm cho u u mê mê, không sao thoát ra được.
"Anh muốn em" - Mật Nhi khẳng định.
Cái hông dẻo dai của cô liên tục chuyển động không ngừng, khiến cho mắt Lãnh Đông mờ đục đi. Cả thế giới đều nhoà đi trước mắt anh. Chỉ còn hai gò ngực đang nặng trĩu của cô đang treo lủng lẳng.
Mật Nhi trước đó đều quan sát anh. Cô ngay lập tức, vén cái áo của mình lên, thả ra toàn bộ thân thể tuyệt mỹ của mình, cho anh nhìn ngắm.
Lãnh Đông không tự khống chế được chính mình. Hai tay đưa lên thô bạo xoa nắn cơ thể cô. Mồ hôi đổ ra trên trán anh. Người anh nóng rực như một ngọn lửa lớn.
Chỉ có Mật Nhi, chỉ có cô mới mang lại cho anh cảm giác này.
Mật Nhi hao lực dùng sức làm hài lòng anh. Phải mất một lúc lâu, anh mới rên lên hừ hừ, đạt lấy khoái cảm. Anh nắm lấy hông cô, đè chặt xuống.
Thứ gì đó nóng ẩm, thấm ướt nơi giao thoa của hai người. Cô hơi sợ hãi khép chặt đùi.
Lãnh Đông giống như vừa bị giật ngược về phía sau một nhát. Mắt anh mở to, bàng hoàng.
Trước đó là một người khác, mở mắt ra là một người khác. Anh hẩy người, hất cô một cái rất mạnh, ngã xuống sàn.
Xương cô muốn nát vụn. Cô còn chưa kịp kêu ca thì cằm cô đã bị siết chặt.
Đau quá!
Ngón tay cô yếu ớt bám vào cổ tay bố.
"Không được kể cho Huyền Thư nghe về chuyện này!" - Anh nóng nảy ra lệnh.
Tay anh giằng ra khỏi cằm cô, đau đớn.
Cô thống khổ nhìn theo bóng anh đi xa.
Ngay đến cả giờ phút này, anh vẫn nghĩ đến Huyền Thư sao? Bình tĩnh nào Mật Nhi, mày phải tin bố chứ? Mày phải tin bố chứ?
Lãnh Đông đóng cửa phòng lại. Bộ dạng thấp thỏm như một đứa ăn cướp. Anh nhìn vào đũng quần ướt sũng của mình, cảm thấy không có gì xấu hổ hơn được như thế.
Soi mình trước gương, anh vò đầu bứt tai một hồi. May mà đêm nay Huyền Thư ngủ say nên không hay biết gì...
Anh để con bé ngã sõng soài trên nền đất lạnh, không biết có làm sao không nữa.
Lãnh Đông chán nản nhìn mình, sao đến giờ vẫn còn lo cho con bé cơ chứ?
Lãnh Đông vặn nước lớn, để tiếng nước che đi tiếng trái tim đang đập như trống dồn của anh.
Đúng lúc này, có tiếng điện thoại gọi tới. Anh giật muốn bắn mình, khẽ hé đầu ra ngoài. Anh nhận ra đó là điện thoại của Huyền Thư. Anh không thể để Huyền Thư tỉnh giấc vào lúc này được.
Anh lén lút cuỗm lấy điện thoại của cô ta, rồi lại rúc vào phòng tắm.
Vương Thịnh? Vương Thịnh sao lại gọi vào lúc này? Sao lại gọi cho vợ anh?
Anh mở máy.
"Vương Thịnh, cậu muốn gì? Giờ này cậu còn gọi cho vợ tôi?".
Bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.
"Vợ cậu à? Sao lại là vợ cậu? Tôi định gọi cho cậu kia mà? Sao lại nhấn nhầm số nhỉ?".
Lãnh Đông muốn phát điên với hắn mất.
"Vậy cậu muốn nói gì với tôi? Vào giờ này?" - Anh gầm gừ như muốn hét qua điện thoại.
"Tôi..." - Vương Thịnh bên kia giống như không suy nghĩ thông được - "À mà sao lúc này cậu còn thức?".
Vương Thịnh đánh trống lảng, thế mà Lãnh Đông mắc bẫy, ấp úng không trả lời được.
"Tôi... Chẳng phải nhờ cậu gọi mà tôi tỉnh ngủ hay sao?".
Vương Thịnh nắm bắt tâm trạng này của anh rất nhanh.
"Này, không phải cậu thức đêm để rình mò con gái của cậu đấy chứ? Đừng có hòng qua mặt tôi, tôi là bạn thân của cậu đấy!" - Vương Thịnh bắt thóp anh.
"Không... Không phải... Nhưng đúng là tôi đã gặp con bé...".
Vương Thịnh vừa nghe được chuyện này đã liền cao giọng tố cáo anh.
"Cậu ngoại tình trong lúc vợ cậu đang ngủ à? Nên nhớ, Huyền Thư đang mang thai đứa con của anh đó. Cô ấy mà biết được, sốc rồi động thai thì sao? Mấy tháng đầu quan trọng lắm đấy! Cậu phải chăm sóc cô ấy tử tế vào!".
Lãnh Đông nghe cậu ta phán xét một hồi, mệt mỏi nói.
"Tôi biết rồi. Đó là con tôi mà. Hôm qua tôi đưa cô ấy đi khám, kết quả siêu âm toàn diện đều rất tốt... Mà sao cậu còn có vẻ quan tâm cô ấy hơn cả tôi vậy?".
Vương Thịnh lại lặng người đi.
Trong lúc cậu ta im lặng, anh đã kịp thay ra bộ đồ đang mặc rồi ngồi vào bồn tắm chất đầy nước ấm.
"Tôi không tin là cậu chỉ có gặp con gái cậu ở bên dưới thôi đâu. Chắc chắn là còn có gì đó xảy ra!" - Cậu ta chắc như đinh đóng cột.
"Đúng là chúng tôi có xảy ra chút chuyện... Nhưng không như cậu nghĩ đâu...".
Anh kể qua loa cho cậu ta. Dẫu sao thì lúc này, anh cần hơn ai hết một ai đó để tâm sự.
"Ngày cưới của tôi và Huyền Thư sắp đến gần rồi. Tôi thật sự lo lắng cho con bé. Con bé trông có vẻ tiều tuỵ và suy sụp lắm. Tôi đang không muốn suy nghĩ, con bé như vậy là vì tôi. Nhìn con bé rơm rớm nước mắt, trái tim tôi cũng muốn rớt lăn ra sàn..." - Anh buồn rầu thú nhận.
"Lãnh Đông, tôi khuyên cậu hôn nhân không đơn giản như cậu nghĩ đâu, đó là trách nhiệm cả đời đó. Cậu nghĩ cậu có thể ôm trái tim đầy hình ảnh của Mật Nhi và ngủ cùng với Huyền Thư đến cuối đời được sao? Lãnh Đông, tôi khuyên cậu, quay đầu là bờ đấy. Cậu làm thế chỉ thêm dằn vặt cho ba người thôi!" - Vương Thịnh khuyên anh.
Ngâm mình suy nghĩ, Lãnh Đông ra quyết định cuối cùng.
"Nếu hạnh phúc của ba người chúng tôi đổi được hạnh phúc của con tôi, tôi sẽ đổi!".