Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 44: Một đường phong ba

“Đan Thành Thục Quốc, chúng ta đi tới đó làm gì?” Tuyết Cầu lần đầu ngồi xe ngựa cổ đại, dĩ nhiên là hưng phấn mãi, cứ nhấp nhổm ngồi tỏng xe, rồi lại kéo cửa sổ ra ngắm cảnh, cuối cùng, lại hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Tới sẽ biết” Huyền Mặc tựa vào vách xe ngựa, hai mắt khép hờ, có chút ỉu xìu phờ phạc. Lại thấy bé cưng một bên, chỉ lo lắng ghé mắt vào cửa sổ, nước miếng cứ chảy ròng ròng thưởng thức cảnh sắc kỳ dị bên đường mà bé chưa thấy bao giờ.

Tuyết Cầu nghiêng đầu nhìn gò má Huyền Mặc trở nên tái nhợt, di chuyển nhẹ nhàng tới bên hắn, huých nhẹ vào tay hắn hỏi khẽ, “Yêu nghiệt, ngươi chắc không phải say xe đó chứ?”

“Lắm lời, ta hỏi qua người khác rồi, từ đây tới Đan Thành ít nhất cũng mất mấy ngày, ngươi có sức quan tâm tới ta choáng váng say xe, chẳng bằng giữ sức nghỉ ngơi đi thì tốt đơn” Trên mặt Huyền Mặc đỏ ửng khả nghi, thừa dịp Tuyết Cầu cười to thì giơ tay kéo nàng lại bên mình, ôm chặt lấy Tuyết Cầu đang tràn đầy tinh lực chợp mắt cùng hắn tý.

“Ta chỉ không ngờ, yêu nghiệt cũng bị say xe, ha ha Tuyết CẦu bị Huyền mặc ôm chặt vào lòng, không tránh được, chỉ đánh khoái trá mở miệng cười to. Còn bé cưng Kim Tinh thì vẫn ghé sát cửa sổ, lập tức gọi bé lại, “Quá Nhi, đường còn dài, tới nương nào”

Bé cưng Kim Tinh thấy Tuyết Cầu gọi bé lại thì lập tức đập đập cánh tay nhỏ mập, cười khanh khách chui vào giữa hai người, đôi mắt tím chớp chớp nghẹo trái nghẹo phải nhìn, cái miệng nhỏ cong lên phun đấy nước bọt kêu lên khoan khoái, “Phụ thân! Nương nương!”

Bị bé cưng Kim Tinh dày vò một trận như thế, sắc mặt Huyền Mặc lại thêm tái thêm, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, khóe miệng vẫn cố cong lên mỉm cười.

Tuyết CẦu thấy thấy lập tức hôn khẽ lên miệng nhỏ của nó, nói khẽ, “Quá Nhi, yêu nghiệt thúc … của con…. Phụ thên yêu nghiệt của con sức khỏe không được ổn, chúng ta nên ngoan ngoãn, đừng làm ầm ĩ đến người” Tuyết CẦu một câu “thúc thúc” chưa nói hết, thì thấy sắc mặt Huyền Mặc đã khó coi hơn, vội vàng sửa lại.

Bé cưng Kim Tinh ngoan ngoãn gật đầu, lập tức không nói nữa, hai tay mềm yếu cầm vạt áo Huyền mặc, tay khác kéo tay Tuyết Cầu, chớp chớp mắt, chẳng mấy chốc thì bé đã nhanh chóng ngủ say.

Tuyết CẦu thấy Huyền Mặc không lên tiếng, cũng yên lòng, giúp bé cưng Kim Tinh lau nước miếng chảy trong lúc ngủ mơ, rồi bản thân cũng chìm vào mộng đẹp.

Giữa tiếng xóc nảy của xe ngựa, đảo mắt đã chạng vạng tối. Huyền mặc sau khi nghỉ một buổi chiều cơn hoa mắt chóng mặt cũng giảm xuống, thấy một lớn một nhỏ ngủ say sưa trong lòng. Đêm không tiện chạy, Huyền Mặc định lay Tuyết Cầu và bé cưng tỉnh lại, rồi định tìm một trấn nhỏ nghỉ qua đêm. Bỗng khẽ cười, theo lệ thường lấy ra kính hộ thể nàng giống tối qua, bản thân lắc mình đứng dậy xốc mành ngựa lên, dựa vào trên cỗ xe ngựa ngồi.

Huyền Mặc vỗ nhè nhẹ lên Linh Ngữ, ý bảo hắn dừng lại. Linh Ngữ hí lên một tiếng, đầu ngựa ngẩng cao, trong ánh chiều hoàng hôn hiền hòa, càng khiến cho hắn như được tăng thêm một quầng vàng xinh đẹp, nhìn khí thế bức người như vậy, tư thế tao nhã.

“Bọn chuột nhắt các ngươi thật buồn cười, đã bị ta phát hiện mà vẫn muốn tiếp tục làm kẻ trộm trốn ở đó hả” Huyền Mặc lười nhác mở miệng, giọng nói xen lẫn khàn khàn. Cặp mắt hoa đào xinh đẹp giờ phút này đang liếc về một chỗ khác, trong mắt lóe lên ánh sáng khiếp người.

Huyền Mặc vừa dứt lời, từ tầm mắt hắn nhìn quả nhiên có bốn năm người vạm vỡ đi ra, người nào người nấy cầm trong tay đại đao sáng chói. Một trong kẻ đó như như cầm đầu tiến lên một bước, cất giọng vang dội kêu lên, “Tục ngữ có nói, cỏ này là ta tài, hoa này ta mở, chỉ một câu, cướp đoạt!”

Tên to con vừa nói xong, lập tức bên cạnh còn có một giọng nhỏ cãi lại, “Đại ca, sai rồi, hẳn nên nói là cây này ta trồng, đường này ta mở. Hơn nữa ăn cướp là hia từ, không phải một từ”

Gã to con thẹn quá hóa giận, bất giác lại cất giọng hùng hổ đáp, “Lão tử ăn cướp,. bất chấp nó đúng hay sai!”

Huyền Mặc chau màu, giọng nói người này vang như vậy, sợ là làm ầm ĩ tới Tiểu Cầu Nhi và Quá Nhi của hắn, trên mặt lại càng tươi cười hài hòa, “Ăn cướp, cướp gì?”

Gã to con thấy Huyền Mặc hỏi tới điểm quan trọng, lập tức đắc ý hả hê chống nạnh hét lớn, “Cướp sắc, lão tử chẳng lạ gì; giựt tiền, thấy ngươi ngoài quần áo trên người đáng giá ra chẳng có gì. Hãy để con ngựa này của ngươi lại, lão tử để cho ngươi toàn thây”

“Toàn thây sao? Cũng được, bản công tử cũng không muốn nhìn thấy máu thịt ghê tởm văng tung tóe khắp nơi” Huyền mặc khẽ cười quỷ dị, giữa lúc những đại hán kia đang ngơ ngác, tay phải lặng lẽ vung pháp quyết ra. Ai nấy còn chưa phục hồi tinh thần, thì đã tắt thở ngã xuống, chỉ còn sót lại tên thủ lĩnh to con vẫn còn sống. Hắn khó hiểu tại sao trong chớp mắt tất cả mọi người đã bị giết hết vậy.

Huyền Mặc ngồi trên xe ngựa ngạo nghễ nhìn kẻ to con hấp hối trên mặt đất kia, cười lạnh nói, “Giữ lại mạng nhỏ của ngươi, về nói cho ông chủ trạm dịch kia biết, nếu còn dám có ý đồ với bản công tử, cả đời này sợ rằng ông ta có muốn bán ngựa cũng không xong đâu” Nói xong, Huyền Mặc vỗ nhẹ nhẹ lên Linh Ngữ, ý bảo nó chạy tiếp, lúc này mới chui vào trong xe ngựa.

Bên trong xe, Tuyết Cầu đã tỉnh, vẫn ôm bé cưng Kim Tinh ngáy khò khò tỏng lòng, thấy Huyền Mặc tiến vào, thì ngước mắt nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu ngó ra cửa sổ ngắm phong cảnh.

“Ngươi đã thấy hết rồi?” Huyền Mặc cười cợt nhả ngồi xuống cạnh tuyết Cầu, ôm chặt lấy eo nàng, tựa đầu lên vai nàng hỏi khẽ.

“Ừ” Tuyết Cầu đáp nhẹ một câu, cũng không nhìn Huyền Mặc, chỉ là cứ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt.

“Tiểu Cầu Nhi đồng tình với họ sao/” Huyền Mặc nhìn thấy tâm tư Tuyết Cầu, liền khẽ cười, hỏi thêm môt câu nữa.

“Ta không biết họ, vì sao lại đồng tình chứ”

“Nếu thế, có chuyện gì không vui vậy/”

“Sau này nếu ngươi muốn giết người, nên cách xa Quá Nhi và ta một chút, ta không muốn để cho Quá Nhi có ấn tượng xấu gì” Tuyết Cầu không kiên nhẫn đẩy Huyền Mặc ra, trong mắt giận tái đi.

Huyền Mặc nở nụ cười, quả thật ý Tuyết Cầu trong hắn là nếu nàng đáp mình đồng tình với người kahcsm biết đâu hắn sẽ mất hứng với nàng. Thiên hạ như thế, thật sự rất hợp khẩu vị với hắn mà. Phát huy giống sức mạnh Tiểu Cường, có da mặt dày, Huyền Mặc lại áp sát Tuyết CẦu, cất giọng mềm nhẹ nói, “Chỉ lần này thôi, không có lần hai. Tiểu Cầu Nhi, Huyền Mặc thật sự càng ngày càng thích ngươi, ha ha”

“Ngươi tại sao lại biết bọn cướp này có liên quan với ông chủ trạm dịch chứ?” Tuyết CẦu cũng không muốn thảo luận sâu thêm với Huyền Mặc về vấn đề này nữa, nên nói lảng sang chuyện khác, khéo léo lái đi.

Huyền Mặc hơi bất mãn liếc nhìn Tuyết Cầu đầy ai oán, thấy nàng vẫn bình tĩnh, thì khôi phục lại đứng đắn, môi mỏng hé mở, “Chẳng dám giấu ngươi, Truy Phong đúng là Huyền Mặc hướng tộc Lộc Thục mượn dùng chút, nhất định phải là con ngựa bình thường, kẻ thô kệch này sao có thể nhận ra Truy Phong không phải là vật thường chứ? Nhưng chúng vừa tới thì đã chỉ thẳng tên muốn cướp nó. Chúng ta tuy mới hạ phàm có hai ngày, sao họ lại để mắt tới chúng ta được, ngoại trừ ông chủ trạm dịch, Huyền mặc thật không nghĩ ra kẻ nào thèm rỏ dãi với Truy Phong nữa”

Tuyết Cầu gật gật đầu rất bội phục Huyền Mặc, nhưng không nghĩ Huyền Mặc lại thừa dịp Tuyết CẦu sơ sẩy bắt đầu động tay chân ăn đậu hũ của nàng.

Tuyết Cầu không kìm lòng được run lẩy bẩy, ác độc đẩy mạnh Huyền Mặc cách xa mình ra, “Đi đi đi, sang bên kia, đừng trách ta chưa nhắc nhở nhở ngươi, đến lúc ngươi say xe lại ói ra không liên quan tới ta đâu”

Thừa dịp Tuyết Cầu nói, lúc xe ngựa tới thôn kế tiếp thì tìm khách sạn trọ, cả khuôn mặt Huyền mặc đã tái nhợt như tờ giấy, chẳng buồn hừ một câu nào về phòng ngủ trước.

Ba ngày sau, lúc họ một hàng ba người đi một mạch tới Đan Thành, Huyền Mặc đã sớm mềm nhũn vô lực. Say xe nhiều ngày khiến cho hắn đường được là tộc trưởng tộc giao long phải chịu nhiều khổ sở suốt dọc đường đi, trong mắt Tuyết Cầu, cuối cùng vẫn chưa từng cất lời chế nhạo hắn mà còn cố gắng chăm sóc cho Huyền mặc hết lòng, cũng để hắn mềm như bún dựa hết lên người nàng.

Xe ngựa đi vào thành, với vóc dáng và thân thể khỏe mạnh vằn vện của Linh Ngữ cũng khiến cho mọi người đều quay đầu nhìn. Đan thành ở Thục quốc cũng gần như đô thành Đại Thành vậy, trong thành thương nhân rất nhiều, cửa hàng đông, tiếng rao hàng tấp nập, cũng phồn vinh phú quý hơn hẳn mấy trấn nhỏ trước đó. Vì thế nhiều người biết nhìn ngựa, thấy Linh Ngữ thì ồn ào tán thưởng một trận, lại thấy con ngựa này không cần người điều khiển mà vẫn biết đường thì lại càng hâm mộ vô cùng.

Tuyết Càu vừa dặn Linh Ngữ dẫn họ tới thẳng khách sạn, Huyền Mặc tựa đầu trên vai nàng mặt trắng bệch, khoát tay với nàng bảo, “Không tới khách sạn, ngươi hỏi đường xem tìm hiệu cầm đồ tên Thanh ở Đan Thành, chúng ta tới đó”

Tuyết Cầu tuy biết rõ vì sao Huyền Mặc tới hiệu cầm đồ trước, nhưng cũng biết rõ hắn chắc chắn chẳng có sức đâu mà đáp lại nàng nên ngoan ngoãn gật đầu, chui ra khỏi xe nói với Linh Ngữ dừng xe, hỏi người đi đường xem hiệu cầm đồ ở đâu, rồi còn cùng Linh Ngữ cho xe ngựa chạy thẳng tới hiệu cầm đồ.

Xe ngựa chạy thẳng tới hiệu cầm đồ tên Thanh còn chưa kịp dừng hẳn đã thấy một đôi vợ chồng già đứng ở trước cửa hiệu cầm đồ, lão già tiên phong đạo cốt, người vợ cũng có phong cách vậy. Cả hai thấy Tuyết CẦu đỡ Huyền Mặc xuống xe thì cung kính đón chào, tiếp nhận Huyền Mặc được Tuyết Cầu đỡ xuống.

Tuyết Cầu rảnh tay, lại xoay người vào xe ngựa, ồn ào một lúc mới đánh thức bé cưng Kim Tinh tỉnh ngủ ôm xuống. Đợi xuống xe thì thấy khiến Tuyết CẦu bất giác sững sờ, nếu nàng nhớ không nhầm, Huyền Mặc không phải bị say xe mới toàn thân mềm nhũn được nàng chăm sóc hay sao? Sao chỉ trong nháy mắt mà đã khôi phục lại trạng thái bình thường, vui vẻ rồi.

Huyền Mặc mỉm cười đỡ đôi vợ chồng già đang hành đại lễ đứng dậy, định nói chuyện, thấy Tuyết CẦu xuống xe ngựa vẻ mặt phẫn nộ nhìn mình, lập tức bỏ quên ngay đôi vợ chồng già, xoay người ôm lấy Tuyết CẦu, uốn ba tấc lưỡi cố giải thích nát miệng, “Tiểu Cầu Nhi, nhắc tới cũng kỳ, chân Huyền Mặc vừa chạm đất thì tật xấu say xe tự dưng lại khỏi, ha ha”

Tuyết Cầu liếc nhìn Huyền Mặc, buồn bực q        uát vài tai hắn, “Yêu nghiệt, ngươi lừa ta! Bản lãnh Ngươi giả vờ bất tỉnh trên xe cũng không nhỏ ha”

Huyền Mặc vô tội chớp chớp mắt hoa đào vàng, khóe miệng cong lên tà mị, ghé sát tai Tuyết CẦu lầm bầm, “Nếu không thế, sao Huyền Mặc được hưởng thụ vô cớ chuyện Tiểu Cầu Nhi chăm sóc chớ. Hơn nữa, Huyền Mặc say xe là thật, tuy nhiên ngày thứ hai đã quen. Vì thế chỉ có thể nói biết mà không nói, chứ không được bảo Huyền Mặc đây đang lừa ngươi nha”

“Yêu nghiệt, ngươi!” Tuyết CẦu nghe Huyền Mặc vô lại giải thích, càng giận dễ sợ, giơ chân đá mạnh lên đùi Huyền Mặc.

Huyền Mặc bị đau, nhưng cũng không buông Tuyết Cầu ra, lại càng an ủi hơn, “Không sao, Huyền mặc đang định giới thiệu bọn họ cho ngươi biết đây. Đây là vợ chồng lão thật ra cũng là cha mẹ của Minh Nguyệt, đã nhiều năm trước ta sai họ hạ phàm, mở một cửa hiệu cầm đồ bình thường tại đây, hiện giờ đúng lúc cần dùng rồi”

Lão già kia cung kính cúi chào nói, “Đại nhân, ở đây không tiện nói chuyện, xin mời đi vào rồi bàn luận thêm”

Huyền Mặc gật đầu, đi theo vợ chồng lão già cũng chính là cha mẹ Minh Nguyệt vào hiệu cầm đồ.

Đợi vào trong phòng sau khi Huyền Mặc ngồi, hai vợ chồng già cũng quỳ xuống hành đại lễ, “Minh Liễu và Minh Châu bái kiến đại nhân Huyền Mặc”

“Hai vị là trưởng bối của Huyền Mặc, làm lễ lớn thế, khách sáo rồi, xin mời đứng lên cho” Huyền mặc hất nhẹ tay, trong mắt cũng chẳng có vẻ khiêm tốn của vãn bối tý nào.

Lão già đứng dậy vẫn cung kính cúi đầu như cũ nói, “Tiểu Nhi thông qua Bách HuyeenxThuyr Kính và Minh Liễu đã nói rõ chuyện hạ phàm cho đại nhân rồi, Minh Liễu tính toán chắc chắn đại nhân hạ phàm sẽ tới tìm chúng tôi, nên trong mấy ngày nay đều an tĩnh đợ, hôm nay thấy linh khí đột nhiên hiển linh ngoài thành, trong lòng cũng biết đại nhân cuối cùng cũng tới, lúc này mới ra ngoài cửa đợi đón”

“Minh Liễu có lòng rồi” Huyền Mặc mỉm cười xoa cằm, đang định nói chuyện, bé cưng Kim Tinh vốn đang ngú say trong lòng Tuyết CẦu chợt tỉnh, chớp chớp đôi mắt mơ hồ, ngẩng đầu nhìn Tuyết Cầu, rồi lại cười khanh khách đưa hai tay vê phía Huyền Mặc, “Phụ thân bế, phụ thân bế”

Huyền Mặc mỉm cười, nhận lấy bé cưng Kim Tinh đang cười ngây ngô chỗ Tuyết Cầu, véo nhẹ khuôn mặt bụ bẫm của bé, đùa một lát rồi nói “Quá Nhi ngoan, phụ thân đang bận, cứ để mẹ con bế con một lát, lát nữa đổi lại cho phụ thân được không?”

Bé cưng Kim Tinh chớp chớp đôi mắt to cười, vung tay trắng mập về phía Tuyết Cầu, cất giọng non nớt nói, “Quá Nhi ngoan, nương nương bế”

Cứ thế chẳng cần Huyền mặc giới thiệu thì Minh Liễu và Minh Châu cũng lập tức hiểu ra quan hệ ba người là gì. Bất giác cả hai cùng cảm thán, không ngờ họ ở lại thế gian có vài năm, tộc trưởng của họ không những cưới vợ mà còn có con nữa rồi.

Huyền Mặc mỉm cười, trong mắt lóe lên giảo hoạt, tiện cười cười, trầm giọng hỏi Minh Liễu, “Đã điều tra ra tung tích Vô Nhan chưa?”

“Minh Liễu không phụ lòng đại nhân chỉ bảo”

“Tốt lắm, mấy ngày ba người chúng ta sẽ ở tạm nơi này, ngươi thay chúng ta chuẩn bị chút ngân lượng, tý nữa đi ra thì phát”