Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 41: Chương 41


Trần An cười đáp lễ, đồng thời xoay người nắm cổ tay Phú Mai, bẻ ngược ra phía sau: “Vậy sao? Ta lại bị Thổ Địa đuổi đi vì nhìn mặt ta nhiều quá cũng chán rồi đây.”Tiếng “răng rắc” vang lên, Phú Mai mặc kệ bàn tay bị bẻ, xoay cổ tay lật ngược lại, như thể hắn không biết đau là gì, dùng bàn tay vừa bị bẻ thụi vào mạn sườn Trần An, hắn thở dài: “Ôi, Trần An phải không nhỉ? Chúng ta vừa cáo biệt mà ngươi đã ba chân bốn cẳng bám đuôi ta làm gì? Hôm nay vừa phủi sạch quan hệ, đến tối lại âm thầm đi theo.

Nếu ta mà là nữ nhi, không bao giờ dám gả cho cái hạng người như ngươi.”“Không chịu gả thì ép gả.” Trần An cười sảng khoái, sườn bị thúc một cái khá đau, hắn cắn răng trả đũa, cả hai đánh hơn mười hiệp vẫn chưa có ai thật sự chiếm thế thượng phong, Trần An nói, “Ngươi mà là nữ nhi thì chỉ có đại ma đầu, quỷ vương có khẩu vị khác với người bình thường mới dám rước ngươi về.”Phú Mai cười “ha ha”: “Bằng hữu à, ngươi không trở lại với Trầm tiểu thư mà lại ở đây so đo với ta, ngươi không sợ chết à?”Trần An: “Chết nhiều lần rồi.”“Có cốt khí lắm bạn hiền.” Phú Mai chẳng biết đánh vào đâu mà mặt Trần An hệt như bị tiêu chảy, Phú Mai đắc ý nói, “Chết mấy lần rồi mà vẫn tứ chi phát triển, ngươi xứng đáng chết thêm lần nữa.

Đám danh môn chính phái chỉ chờ cho ngươi ló mặt ra là xâu xé như ruồi bu cứt, đúng là rặt một lũ không có tài đức gì.”“Ngươi và lũ ruồi đó chẳng phải là cùng một thuyền sao?” Trần An lần này trả được một chiêu, khiến Phú Mai lui một bước, hắn không để cho Phú Mai kịp điều tức đã vội lao tới, “Úp úp mở mở hỏi đường về đỉnh Phương Vân, có chó mới tin.”“Ơ?” Phú Mai kinh ngạc, “Ngươi chửi cô Trầm đấy à? Chà, đội mồ sống dậy một cái liền khác biệt ngay.”Xưa nay Trần An quen thói lừa bịp người khác, chẳng mấy khi gặp kẻ còn bại hoại hơn mình.

Hắn hiếm khi nghẹn họng, lát sau mới nói: “Ta chửi ta.

Có mắt mà như mù, nhìn lầm ngươi.

Ngươi vốn dĩ là đệ tử của Ngạn Tổ, không kế thừa chức vị sơn chủ mà lại đi lang thang làm bang chủ khốn nạn.

Lão có tức điên không?”Phú Mai không dám cười mạnh quá, sợ bị nội thương, chế nhạo hắn: “Đúng là có khí phách nam nhân.

Sư phụ ta đương nhiên thương đệ tử nhất, lão già ấy thích thong dong tự tại, nhìn thấy ta không tham gia chuyện sơn chủ gì đó, lão đâm ra mừng cũng nên.

Nhưng mà ta thắc mắc một điều, ngươi đội mồ về rồi sao vẫn không chừa được cái tật dựng đầu người chết dậy thế? Cái thói chó má gì vậy!”“Bớt nói bừa.” Trần An biết mình đã bị bại lộ, nên cũng chẳng thèm giả cười giả đò nữa, lạnh lùng nói, “Ngươi rắp tâm gì, đừng tưởng ta không biết.”Phú Mai khiêm tốn đáp: “Ngại quá, ta nào có tài đức gì.”“Đệ tử của ta không đến lượt ngươi thò móng vuốt vào.

Ký Thức Chú biến mất, nàng ta cũng không thể sống được.”“Vậy là ngươi không chịu giải?” Phú Mai ôn tồn nói, “Ôi, sống như một kẻ không có trí nhớ, đáng thương biết bao, ngươi tàn nhẫn lắm.


À, xưa nay ngươi vẫn như vậy, đến cả đệ tử của mình cũng chẳng phải ngoại lệ, ngươi thấy những gì nên làm đều tự ý làm.

Đấy gọi là chủ nghĩa tư bản, ta đâu thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Giới thiệu với ngươi, những nơi không có sự công bằng nghĩa hiệp, ở đó có bang Cù Lần chúng ta đến giải quyết.

Ai có một đồng góp một đồng, ai có mười đồng góp mười đồng, công đức vô lượng.

Chúng tôi luôn đồng hành cùng các vị.”Trần An: “...”Nói dài dòng sau đó vẫn phải chen một câu quảng bá giáo phái của mình.

Trần An biết “miệng chó khó mọc được ngà voi”, hắn cũng không ngờ những thứ mà hắn xưa nay dùng để lừa bịp thiên hạ đều có ở tên bang chủ bang gà rù này.“Ấy, người anh em, ngươi nhìn ta căm thù như vậy làm gì?” Phú Mai không để ý đến gương mặt Trần An đang sưng lên.Từ lần đầu tiên thấy Phú Mai bước vào quán Tửu Lạc, Trần An đã nhận ra kẻ này cố tình đến phá hoại.

Một trăm năm qua, Trần An đi đâu cũng cố tình để lộ một thân phận mới, chính là đệ tử của Ngạn Tổ.

Vị đệ tử rơi khác của lão Ngạn chính là Phú Mai, kẻ quanh năm thích lang bạt kỳ hồ, ăn cắp bí tịch, không tà không đạo mà Quảng Công từng nói mới chính là Phú Mai.

Thế là hai kẻ ra tung hoành ngang dọc khai cả họ lẫn tên của nhau, không hề phụ công Ngạn Tổ cứu giúp và dạy dỗ, hoàn toàn trở thành bại gia tử.Trầm Tử Thiêng từng thắc mắc không hiểu vì sao thoạt nhìn hai người này có gì đó tương đồng.

Thật ra đó chính là cái thói bịp bợm, tráo giả làm thật, thích ra vẻ đạo mạo như nhau.

Có thể nói hai kẻ đó mới chính là tri kỷ, ngàn năm hiếm gặp.Hai người ta một chiêu ngươi một chiêu, không ai nhường ai.


Trần An từng là một trong Tam Giác Đạo mà nay lại không phân cao thấp được với một bang chủ bang gà rù.

Thật ra âu cũng có cái lý của nó, Trần An thầm nghĩ, vật đổi sao dời, hắn hết thời rồi.Phú Mai cũng cực kỳ kinh ngạc khi gặp Trần An ở trong quán Tửu Lạc hôm nọ.

Trong trí nhớ của hắn, Trần An trước kia thích tự ngắm mình trong gương, giơ chân nhấc tay đều đạo mạo vô cùng.

Ấy vậy mà cái bộ dạng trong quán rượu hôm qua của hắn lại khiến Phú Mai tưởng hắn bị quỷ nhập.

Ăn mặc chẳng ra làm sao, thật uổng công cho Phú Mai từng ví von hắn giống hệt như con chim trĩ.

Nay nhìn thấy hắn, Phú Mai lại hình dung đến chim gõ kiến, gặp người là mổ.Hai người đang hăng say tỷ thí thì bỗng nhiên Trần An khựng lại, Phú Mai suýt nữa vỗ một chưởng vào mặt hắn.

Trần An cúi người, vừa hay tránh chiêu của Phú Mai, cũng tránh được một tiếng gió xé sượt qua đỉnh đầu.Cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau, Phú Mai bỗng nở nụ cười: “Lần này có khách tới rồi.”Trần An nhìn phía hướng gió mà hắn vừa tránh, ở dưới đất cắm một chiếc lông vũ.

Hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà.Phú Mai: “Có ám khí!”Tiếng xé gió lần nữa lao đến, mấy chục chiếc lông chim cứng ngắc từ trên mái nhà lao về phía hai người.

Phú Mai đẩy Trần An lên làm lá chắn.Trần An “chậc” một tiếng, hơi mất kiên nhẫn, chẳng giả mạo cà lơ phất phơ nữa.


Hắn tung chưởng, đánh bay hàng tá chiếc lông vũ lao đến.

Hắn và Phú Mai cùng tung người lên mái nhà.

Thì ra lúc này, xung quanh họ đã bị bao vây bởi một loại sinh vật kỳ dị.

Kéo đến đây cũng chừng hai chục con, tướng tá to lớn hơn cả nam tử trưởng thành được cơm no áo mặc đầy đủ.

Đám sinh vật này đầu chim, tay khỉ, đuôi thỏ, chân đà điểu.

Ánh mắt chúng đỏ ngầu như nhỏ máu, hung hãn cực kỳ.

Trần An thoáng kinh ngạc: “Si Vũ? Loài súc sinh này sao lại xuất hiện ở đây?”Phú Mai cũng được một phen bất ngờ, hắn quên luôn cả việc xòe quạt làm đỏm, nhíu mày nói: “Chẳng phải trước khi chết ngươi đã giải quyết triệt để bè lũ súc sinh này rồi mà? Hay là ngươi để sót?”Đúng như lời Phú Mai nói, đám Si Vũ này xuất hiện ở vùng núi phía Bắc, tính tình hung hãn, có sở thích bắt nữ nhân về làm vợ.

Ngày ấy Thanh Trúc bị đám quái này bao vây, Trần An có mối duyên với nàng, trong lúc phá phách thiên hạ, tỷ thí luận bàn Phú Mai lại được tái ngộ.

Tâm trạng cũng không tốt cho lắm, bèn dùng lũ súc sinh này để xả, châm một mồi lửa thiêu rụi cả hang ổ mấy trăm con.

Thế là lại vô tình kết mối duyên với Thanh Trúc lâu hơn, nàng mang ơn hắn lần nữa, thầm phát ra lời thệ nguyện “xả thân không từ”.Trần An vẫn không biết Si Vũ chui từ loài quái thai nào ra, tuy rằng sức chiến đấu bọn chúng có hạn, nhưng với tính cách bạo ngược của chúng, nếu số lượng đông đảo sẽ thật sự rất phiền phức.“Xem ra có kẻ bí mật nuôi dưỡng rồi.” Trần An nói, bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì đó, quay sang Phú Mai, “Ngươi có thông tin gì ở thôn Lang không?”“Thôn Lang có phải là nơi Quảng Đức Quảng Công tọa thủ?” Phú Mai lục lại trí nhớ, “Hai gã đó bị đồn rằng đã chết từ mấy tháng trước rồi.

Ta cũng đến đó điều tra, Thổ Địa nói hai lão hòa thượng này tu vi mất hết, chỉ là hai cái xác rỗng, tuy nhiên vẫn có thể giả như người sống, thậm chí còn đấu một mất một còn được với ta, nhưng bị quỷ Hấp Tinh ăn mòn tâm trí.

Hai lão ấy âm thầm bắt hết nữ nhân trong thôn, thậm chí nữ tu cũng không tha, mang chung vào núi bế quan.


Ở trong đó Thổ Địa cũng không vào được, hình như còn bị một loại cấm chế chặn lại.

Nhưng như vậy thì sao?”“Đám Si Vũ này bây giờ xuất thế tại giang hồ, vậy mà nữ nhân trong thôn không hề thiếu một người.

Không chừng là đã có phần “dự trù”, nay lại chặn chúng ta ở đây, ắt hẳn phải có liên quan đến hai lão hòa thượng đó.” Trần An cười khẩy, “Hôm trước hai lão đại tới, bây giờ mới thi nhau đuổi theo ta, chắc chắn có kẻ đứng sau cầm đầu.”Phú Mai chợt hiểu ra, định nói gì đó thì bị mấy chục chiếc lông vũ sắc ngọt lao tới, nhanh hơn cả mũi tên.

Bọn chúng chạy thành hình vòng tròn, đứng trên không trung, tốc độ rất nhanh.

Phú Mai bây giờ mới được tận mắt thấy đám quái thai này xuất chiến.“Bọn chúng không bắt vợ cũng có thể là “ăn chay” rồi?” Phú Mai bị mấy con lao tới một lúc, bàn tay chúng to lớn, đúng là tay của loài khỉ đột, hắn chỉ vừa lách người vừa kéo Trần An làm lá chắn, cảm thấy chuyện đánh nhau với đám súc sinh này rất mất thời gian.Trần An trong lúc bận tối mắt tối mũi với đám quái, vẫn có thể chừa một tay ra đập văng móng vuốt của Phú Mai, chửi ầm: “Ngươi cũng là khỉ hả, trốn cái gì...!Bọn chúng mà ăn chay, Trần An ta không lấy vợ!”Phú Mai cười ha ha: “Vậy chắc hẳn có kẻ đứng sau thật, ây dà, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi cứ thanh toán với nhau đi nhé! Không khéo là ngươi cũng được liệt kê vào danh sách “thanh tẩy” đấy, Trần An à, có lẽ ngươi chưa biết biến động gần đây trong các đám danh môn chính phái.”“Mau nói tiếng người!” Trần An quát, đám Si Vũ khỏe khoắn này thi nhau bấu vào y phục hắn, từ cổ chúng phóng ra những chiếc lông vũ sắc bén, Phú Mai ra tay, dùng phiến quạt phất mạnh một cái, một cơn lốc nhỏ hất văng chúng ngã từ trên xuống.

Thế nhưng bọn chúng như không biết mệt, vừa ngã xuống liền lập tức bật dậy, hệt như không biết đau.“Quái lạ, ta thấy bọn chúng hung hãn hơn so với trước đây nhiều.” Phú Mai nói, “Phía phái Ngô Kim, phái San Hô, phái Ngư Hề, phái Vị Thử, mấy sơn chủ ở đó đều mất tích, một thời gian sau vẫn trở về như thường, thế nhưng đám đệ tử đều nói rằng tính tình bọn họ đều đã thay đổi.”“Thay đổi thế nào?”“Quái gở hơn, hung bạo hơn, à về khía cạnh nào đó cũng có phần hơn nữa.” Phú Mai cười, liếc Trần An một cái, “Vị sơn chủ phái Ngô Kim là Chính Nghĩa, nghe đồn vì quá yêu thương nữ đệ tử của mình là Như Ngọc, nửa đêm gọi nàng tới hàn huyên.

Như Ngọc cũng thành thật nghe lời sư phụ, nào ngờ mới bước vào cửa chưa được một khắc đã kéo áo chạy ra, khóc hu hu.”Trần An cười khẩy: “Thì ra ngươi hứng thú với mấy chuyện dung tục này, nghe ngóng đến tận giường người ta luôn.”“Quá khen.” Phú Mai bỗng vỗ Trần An một chưởng, Trần An cúi mình gàn chân hắn, cả hai cùng trúng chiêu, lùi lại về sau mấy bước.

Đám Si Vũ lập tức bám theo dai như đỉa.

Hai kẻ này một là Thần, một là bang chủ công lực ngang bằng Thần gặp hoạn nạn không chịu giúp đỡ lẫn nhau còn đứng ở đây vờn nhau, chẳng khác lũ khỉ là bao.Phú Mai bỏ của chạy lấy người: “Thôi, oan oan tương báo, nếu mà có vị nào đó có mối thâm thù với ai thì ta nghĩ chính kẻ đó nên tự giải quyết thì hơn.

Trần công tử, cáo từ!”Sở dĩ Trần An không dám ra chiêu quá mạnh, bởi đây là khu dân ở.

Phú Mai chạy đi, hắn cũng trốn ở một bìa rừng, dụ dỗ bọn Si Vũ ấy đi theo rồi mới tiện bề diệt luôn cả đám..