Sau khi uống trà sữa xong, Yến Bắc Thần lái xe đưa cô giúp việc về nhà nhanh như chớp.
Ăn cơm tối xong rồi lại uống trà sữa, lúc này cũng đã hơn bảy giờ tối. Sau khi về nhà, Yến Bắc Thần gọi một cú điện thoại cho Lý Trạch. Gọi điện thoại xong, anh đi đến thư phòng trên tầng hai.
Đến thư phòng, Yến Bắc Thần mở email mà Lý Trạch gửi cho mình. Đang đọc email thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Yến Bắc Thần nói một tiếng “Vào đi”, nói xong cửa thư phòng được mở ra, cô bé giúp việc bưng một cốc nước đi vào phòng.
An Hạ mang nước tới cho Yến Bắc Thần. Sau khi vào phòng, nhìn thấy anh đang bận bịu ở sau chiếc bàn làm việc. Cô không nán lại quá lâu, đặt cốc nước xuống rồi rời đi ngay. Trước khi ra khỏi phòng, Yến Bắc Thần đã gọi cô lại.
“Cô bé giúp việc.”
An Hạ dừng bước, ngoảnh lại nhìn anh.
“Buổi tối không có gì làm, em dọn dẹp xong rồi đi ngủ là được.” Yến Bắc Thần dặn dò cô bé giúp việc.
Công việc của An Hạ còn phải xem nhu cầu của Yến Bắc Thần, anh cần cái gì sẽ nói với cô, nếu không cần cũng sẽ nói với cô. Nghe anh nói như vậy, An Hạ gật đầu ra hiệu mình đã biết.
Sau khi được Yến Bắc Thần dặn dò, An Hạ xoay người đi về phía cửa phòng. Yến Bắc Thần nhìn bóng lưng của cô, lại gọi cô một tiếng.
“Cô bé giúp việc.”
An Hạ dừng lại, quay lại một lần nữa.
Sau khi cô bé giúp việc ngoảnh lại thì nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, Yến Bắc Thần nhìn thẳng vào đôi mắt nghi hoặc của cô, nói: “Sáng mai không cần gọi tôi, để tôi tự dậy.”
Nghe thấy lời của Yến Bắc Thần, vẻ nghi hoặc trong đôi mắt của cô bé giúp việc tan biến, cô nở nụ cười bình thản với anh, sau đó cô gật đầu rồi rời khỏi thư phòng.
-
Sau khi ra khỏi thư phòng của Yến Bắc Thần, An Hạ quay về phòng mình.
Bây giờ mới hơn bảy giờ tối, dù cậu chủ đã nói tối nay không còn việc gì nữa, cho cô đi ngủ trước, nhưng cô vẫn ở trong phòng đợi đến chín giờ.
Hơn chín giờ, An Hạ rời khỏi phòng, nhìn lên tầng hai. Cửa thư phòng trên tầng hai vẫn đóng chặt, có vẻ từ khi đi vào đó cậu chủ chưa từng ra ngoài, chắc hẳn anh vẫn đang bận.
Sau khi nhìn qua thư phòng, An Hạ rời mắt đi, cầm đồ dùng tắm giặt của mình đến phòng tắm dưới tầng một để tắm. Tắm xong, An Hạ thay quần áo xong xuôi rồi quay về phòng mình.
Lúc cô tắm, đồng hồ đã đến mười giờ từ khi nào. Mà thư phòng trên tầng hai vẫn không có dấu hiệu mở của. Dường như cậu chủ không có ý sai sử cô, mà mười giờ cũng là lúc cô đi ngủ. An Hạ nằm lên trên giường, nhắm mắt lại, không biết đã ngủ thiếp đi từ khi nào.
Tuy ngủ ở một nơi xa lạ, nhưng An Hạ vẫn ngủ rất ngon. Sau một đêm ngủ ngon, sáu giờ sáng, An Hạ đã dậy đúng giờ.
Tuy đi xa với cậu chủ, nhưng An Hạ vẫn giữ giờ giấc trong nhà chính. Sau khi thức dậy vào lúc sáu giờ, An Hạ đến phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, sau đó cô đến nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hải Thành nằm gần phía nam hơn Nam Thành, thời gian mặt trời mọc cũng sớm hơn Nam Thành. Đợi đến khi An Hạ làm bữa sáng xong, vầng thái dương đã mọc được hơn nửa ở phía chân trời tờ mờ sáng.
Mặt trời mới mọc chậm chạp ló rạng khỏi mặt biển phẳng lặng, ánh nắng ban mai mờ nhạt đổ bóng trên mặt biển, hiện lên ánh sáng mỏng manh. Sau khi An Hạ chuẩn bị tất cả đồ ăn sáng xong xuôi, cô nhấc tay xem qua đồng hồ, đã đến tám giờ sáng. Trong căn biệt thự vẫn rất yên tĩnh, hướng phòng ngủ của cậu chủ trên tầng hai vẫn chưa có động tĩnh đã thức dậy. Vào lúc cô định rời khỏi phòng bếp, chần chừ không biết có nên đánh thức cậu chủ hay không, cánh cửa phòng ngủ trên tầng hai được mở ra, Yến Bắc Thần đi ra ngoài.
Yến Bắc Thần ngủ không ngon lắm.
Lúc này có thể cảm nhận được cảm giác không mấy thân thiện khác với mọi khi tỏa ra từ trên người anh.
Anh mặc bộ đồ ở nhà màu nhạt, dáng cao chân dài đứng trước cầu thang tầng hai. Sau một đêm nghỉ ngơi, người bình thường đều có vẻ khí huyết sung mãn, tinh thần no đủ. Còn Yến Bắc Thần giống như đã trải qua một trận quyết chiến ác liệt, hàng lông mày thanh tú của anh hơi nhíu lại, hàng mi cong vút cụp xuống, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa nét âm trầm u ám, ngoài ra, ngay cả khí sắc cũng kém hôm qua rất nhiều.
Nước da của Yến Bắc Thần nghiêng về màu trắng, anh không phải kiểu trắng nõn như sữa bò giống An Hạ, mà thuộc kiểu trắng tái yếu ớt như tờ giấy trắng toát mỏng manh. So với nước da, những sắc thái khác trên người anh cũng rất nhạt, mái tóc và con ngươi đều là màu nâu vàng nhàn nhạt, đôi môi cũng chỉ có chút sắc hồng nhạt, hơi mím lại thôi là sẽ có vẻ sắc bén bạc tình.
Anh đứng ở đó, giống như một bức tượng trong buổi triển lãm nghệ thuật, lặng im như không có chút tức giận nào. Sau khi đứng một lúc, anh mới giống như có lại linh hồn, đôi mắt màu sợi đay dưới hàng mi đen như cánh quạ chuyển động, hơi nheo mắt lại nhìn An Hạ.
Sau khi được báo rằng bữa sáng đã được làm xong, Yến Bắc Thần đi từ tầng hai xuống dưới. Anh đi vào phòng ăn, trên bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng của anh.
Hai cái sandwich và một cốc nước cam mới ép.
Nắng mai xuyên qua ô cửa sổ bằng kính hắt lên bàn ăn, khiến bóng của miếng sandwich và cốc nước cam đổ dài ra mặt bàn. Yến Bắc Thần trầm mặc đi tới, ngồi vào trước bàn ăn.
Sau khi Yến Bắc Thần ngồi vào bàn, An Hạ cũng đứng bên cạnh anh, phòng hờ anh cần gì đó.
Nhưng Yến Bắc Thần không cần gì cả, có điều lúc ngồi xuống, anh đã nhìn qua bữa sáng của anh. Sau đó, anh lấy một miếng sandwich trong đó ra, để miếng còn lại ở bên trong. Trước khi ăn bánh, anh nói một câu.
“Không ăn hết, miếng này cho em.”
Nói xong, Yến Bắc Thần cầm miếng sandwich ăn trong yên lặng.
Sau khi cậu chủ ngồi vào bàn ăn, anh đã che khuất tia nắng chiếu trên bàn ăn. Ánh nắng ấm áp hắt lên người anh, nhưng không hề cho anh bao nhiêu độ ấm. Anh im lặng ăn sáng, yên lặng nhai nuốt. Cậu chủ có vẻ ngoài nổi bật, ngay cả lúc ăn cũng có một cảm giác cao quý tao nhã.
Trong bầu không khi trầm lắng, bữa sáng chẳng mấy chốc đã ăn xong. Yến Bắc Thần cầm khăn ăn lau khóe miệng, liếc An Hạ ở bên cạnh một cái.
“Tôi về phòng thay quần áo.”
Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Cậu chủ đến nhanh mà đi cũng nhanh, đợi đến khi An Hạ phản ứng lại, cậu chủ đã khuất dạng ở cửa phòng ăn. An Hạ đứng trong phòng ăn, nhìn miếng sandwich còn lại trên đĩa, đang nhìn thì bên ngoài vang lên tiếng bấm chuông.
An Hạ rời khỏi phòng ăn, chạy ra ngoài mở cửa.
Người bấm chuông cửa là Dương Chiêu, hôm qua Yến Bắc Thần không về công ty cùng anh ta, mà dặn anh ta hôm nay qua đây đón anh. Vì thế mới sáng sớm, Dương Chiêu đã vội vàng tới biệt thự.
Dương Chiêu bấm chuông chưa được bao lâu đã có người ra mở cửa. Người mở cửa là cô bé giúp việc bị câm hôm qua. Sau khi nhìn thấy anh ta, cô bé giúp việc nghiêng người nhường đường, ra hiệu cho anh ta đi vào.
Được cô bé giúp việc ra hiệu, Dương Thiệu gật đầu rồi đi vào.
Biệt thự vẫn mang dáng vẻ giống như lúc anh ta rời đi vào tối qua, gian phòng khách rộng rãi sạch sẽ gọn gàng, không có hơi người từng sống ở đây. Sau khi vào nhà, Dương Chiêu không thấy Yến Bắc Thần, anh ta quay đầu nhìn về phía cô bé giúp việc, hỏi: “Sếp Yến đâu?”
Anh ta hỏi xong, cô bé giúp việc rút điện thoại từ trong túi áo, gõ mấy chữ đưa cho anh ta xem.
An Hạ: Cậu chủ về phòng thay đồ rồi.
Dù bị câm không thể nói được nhưng cô vẫn có thể trao đổi thông tin với người khác. Dương Chiêu nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại của cô bé giúp việc, rồi ngước mắt nhìn cô một cái. Khi anh ta nhìn cô, An Hạ nhấc tay làm tư thế “mời”, ra hiệu cho anh ta ngồi đây đợi một lát.
Được cô bé giúp việc ra hiệu, Dương Chiêu “à” lên một tiếng, sau đó ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Thấy anh ta ngồi xuống, cô bé giúp việc rời khỏi phòng khách, chẳng bao lâu sau cô bưng một cốc nước quay lại rồi đưa cho anh ta.
Cô bé giúp việc đi qua đi lại không có tiếng động, đợi đến khi anh ta phản ứng lại, cốc nước đã lặng lẽ được đưa tới trước mặt anh ta. Dương Chiêu ngay tức khắc không ngồi yên được nữa, vội vàng giơ tay nhận cốc nước, luôn miệng nói một câu: “Cảm ơn”.
Sau đó, cô bé giúp việc nở nụ cười lặng lẽ với anh ta.
Cô bé giúp việc không nói được, khi cười lên cũng yên lặng. Nhan sắc của cô không được tính là rạng rỡ xinh đẹp, nhưng lại có khí chất điềm tĩnh. Lúc cười lên đôi mắt hơi cong cong, giống như một đầm nước sâu hút, trong trẻo phẳng lặng. Dường như chỉ cần nhìn nụ cười của cô, người ta cũng có thể trở nên yên tĩnh giống như cô.
Nhìn qua có vẻ tuổi cô không lớn, cũng tầm mười tám mười chín. Mà người bình thường, mười tám mười chín hoặc là đang đi học, hoặc là lớn lên trong sự bảo bọc của gia đình, còn cô thì đã ra ngoài đi làm rồi.
Con người luôn có sự đồng cảm bẩm sinh với những người yếu thế. Nhìn nụ cười của cô giúp việc, Dương Chiêu cũng nảy sinh ham muốn được trò chuyện thêm với cô. Anh ta cười đáp lại cô, hỏi: “Cô tên là gì thế?”
Hôm qua cô giúp việc chỉ nói cô ấy là giúp việc của Yến Bắc Thần chứ không nói rõ tên họ của cô cho anh ta. Sau khi hỏi tên cô, Dương Chiêu cũng nói tên của mình.
“Tôi là Dương Chiêu. Dương trong cây dương, Chiêu trong sáng sủa.”
Sau khi Dương Chiêu cho cô biết tên của anh ta, cô bé giúp việc lại lấy điện thoại ra. Cô gõ tên của mình ra rồi hướng màn hình điện thoại về phía anh ta.
Dương Chiêu chào xong, ánh mắt của Yến Bắc Thần nhìn vào hai người bọn họ, đi xuống dưới nhà.
Vào buổi sáng cậu chủ hay có tật cáu kỉnh khi ngủ dậy, dường như đến bây giờ vẫn không đỡ hơn là bao. Chắc hẳn anh vừa tắm xong, trên người vẫn thoang thoảng hơi nước mát lạnh, thậm chí lúc đi đến gần cô, nhiệt độ xung quanh người cô cũng sụt giảm phần nào.
Sau khi Yến Bắc Thần đi xuống, anh đứng bên cạnh An Hạ. Khi anh đứng lại, cô bé giúp việc ngước mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt của cô sáng mà trong trẻo, cứ thế ngước lên nhìn anh. Yến Bắc Thần nhìn lại cô, hỏi: “Em đưa chiếc sandwich tôi cho em cho anh ta rồi à?”
Yến Bắc Thần vừa lên tiếng, Dương Chiêu còn đang cầm chiếc sandwich trong tay đã giật bắn một cái rõ ràng. Vẻ mặt của anh ta tức khắc đanh lại. Sau khi Yến Bắc Thần hỏi xong, anh ta nhìn về phía Yến Bắc Thần, nhưng Yến Bắc Thần không nhìn anh ta. Anh cụp mi, nhìn cô giúp việc trước mặt mình, nói:
“Thế thì về sau em còn muốn xin cái gì của tôi, cũng không được rồi.”