Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 25

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Người phụ nữ kia còn đang ngủ say, không có giật mình. Động tác Lăng Tử Hàn rất nhẹ, chậm rãi đi tới bên người phụ nữ đó, nhẹ nhàng lắc lắc vai.

Người phụ nữ đó giật mình, vì bị mù nên chỉ hơi hơi ngẩng lên, tưởng là tên trông coi mình, xem thử gã muốn nói gì.

Lăng Tử Hàn tiến đến bên tai của bà, nói mấy câu thật rõ ràng.

Người phụ nữ đó lập tức kích động đến run cả người, một lát mới nghẹn ngào nói: “Cám ơn, cám ơn.”

Lăng Tử Hàn thoải mái vỗ vỗ vai bà, lập tức đỡ bà đứng dậy, sau đó dùng chăn bọc bà lại, cõng lên lưng, thong thả mở cửa chính, bước ra ngoài.

Thạch Lỗi dự đoán thời gian hoạt động của Lăng Tử Hàn, kết quả chưa đến 10′ cửa đã mở ra, trên lưng Lăng Tử Hàn là một người phụ nữ. Thạch Lỗi bước ra từ chỗ ẩn thân từ nãy đến nay, nhỏ giọng hỏi: “Cứu được người chưa?”

“Ừ!” Lăng Tử Hàn khóa cửa lại, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Thạch Lỗi đi bên cạnh cậu, có chút hiếu kỳ nhìn người trên lưng Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn chạy ào trong màn mưa, bước chân rất mau lẹ hướng tới chỗ đậu xe.

Tất cả đều thuận lợi, Lăng Tử Hàn đặt người phụ nữ trên lưng ngồi vào ghế sau trên xe, bỏ tấm chăn ướt đẫm qua một bên, sau đó ngồi vào ghế lái. Thạch Lỗi cũng mở cửa xe nhảy vào.

Lăng Tử Hàn nhấn ga, xe liền nổ rồi phóng đi.

Dọc theo đường đi, ba người không ai nói câu gì, trong xe rất an tĩnh.

Người phụ nữ đó mặc bộ áo ngủ kiểu cũ, thân thể lại yếu, lạnh đến run người. Lăng Tử Hàn không nói gì cả, liền mở máy sưởi. Thạch Lỗi nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy kỳ thực Lăng Tử Hàn cũng không phải dạng người lạnh lùng vô tình như mọi người hay nói.

Khi xe bọn họ chạy đến sườn núi nơi nhà trọ Lăng Tử Hàn đang ở thì sắc trời đã tảng sáng rồi. Mưa cũng nhỏ hạt dần, tiếng mưa rơi tí tách còn kèm theo tiếng chim hót ríu rít, khiến người khác cảm thấy thoải mái vô cùng.

Khi vừa đến cửa nhà trọ thì Thạch Lỗi giật mình nhìn thấy Vệ Thiên Vũ đã cầm sẵn một chiếc chăn bông lớn đứng sẵn ở cửa chờ. Anh mặc một bộ đồ thường màu trắng, nhìn qua vô cùng tuấn dật tiêu sái, nụ cười trên mặt dưới ánh bình minh càng thêm ấm áp rung động lòng người. Nhìn Vệ Thiên Vũ như vậy, trái tim Thạch Lỗi bỗng nhiên đập mạnh, anh ấy thực sự là giống y như Lạc Mẫn hồi lúc trước.

Lăng Tử Hàn đưa xe chạy đến trước bậc thang dẫn lên nhà trọ mới dừng lại, Vệ Thiên Vũ mở cửa xe sau, dùng chăn bông bao lấy người phụ nữ đó, nhẹ nhàng bế bà ra khỏi xe.

Người phụ nữ đó cũng cảm nhận được người bế mình hiện giờ không phải người cứu mình hồi nãy, có chút bất an, hơi hơi tránh người ra.

Vệ Thiên Vũ ôn hòa cười nói: “Đại tỷ, không phải sợ, con trai cô đang ở trong phòng, tôi đưa cô lên gặp em ấy.”

Cả người bà liền chấn động, lập tức gật đầu không ngừng.

Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn, lập tức mỉm cười nhìn về phía Thạch Lỗi: “Tiểu Lỗi, mệt lắm rồi phải không? Nhanh lên phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

Thạch Lỗi dọc theo đường đi toàn bộ tinh thần đều đề cao cảnh giác, không cảm thấy gì cả, hiện tại trầm tĩnh lại, bỗng nhiên phát hiện cảm giác mệt mỏi như bài sơn đảo hải đè ép chính mình, toàn thân thư giãn không còn có tinh thần, vì vậy mệt mỏi cười cười, nhẹ giọng: “Musa ca, em không sao.”

“Sao lại không sao chứ? Em nhìn em đi, mệt đến nỗi mắt còn mở không nỗi kìa, nghe lời, vào trong ngủ.” Vệ Thiên Vũ có chút yêu thương mà cười nói, sau đó ôm người phụ nữ kia vào trong nhà trọ.

Lăng Tử Hàn bình tĩnh dựa vào ghế xe, nói với Thạch Lỗi: “Toàn bộ nhà trọ chúng tôi bao hết rồi, anh cứ tùy tiện tìm phòng nào ngủ cũng được cả.”

“Ừ, được.” Thạch Lỗi quay đầu nhìn Lăng Tử Hàn.

Người thanh niên trẻ tuổi này vừa rồi mới trải qua một trận ác chiến trong rừng rậm, sau đó lại bôn ba đường dài, trong cơn mưa xối xả phải leo tường vào cửa sổ, giết người, cứu người, lúc này toàn thân ẩm ướt, nhưng ngồi ở đó cũng chỉ yên tĩnh như nước, thần tình bình thản như trước, không có chút nào ủ rũ, càng không chút biến động tâm tình, tựa như chưa từng trải qua việc gì, chỉ mới ra ngoài lái xe hóng mát một xíu, hiện tại về, đơn giản thế mà thôi.

Thạch Lỗi thở dài, trong mắt lần thứ hai xẹt qua một tia mê man, lập tức cười nói: “Cám ơn!” Sau đó liền xuống xe.

Lăng Tử Hàn nhìn qua mặt kính thủy tinh dính đầy nước mưa, nhìn bóng lưng Thạch Lỗi biến mất trong nhà trọ, lúc này mới nghiền ngẫm gõ tay lái, sau đó nhìn mặt đồng hồ đeo tay.

Vệ Thiên Vũ bế bà lên lầu, nhanh chóng tới phòng sát vách phòng của Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm, đặt bà xuống giường, ôn hòa mà nói: “Đại tỷ, con cô đang ngủ, cô chờ một chút, tôi đi gọi em ấy.”

“Đừng!” Người phụ nữ lập tức vươn tay về phía anh, ngăn lại. “Để nó ngủ đi, chờ nó dậy rồi qua đây gặp cũng được.”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười cầm tay bà, thoải mái nói: “Được, được, tôi không gọi nữa, vậy cô cũng ngủ chút đi. Nếu đã tới đây rồi thì không cần lo lắng nữa, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Thân thể của bà suy yếu, trên đường về đây toàn là xóc nảy, tâm tình lại kích động, lúc này cũng mệt rất nhiều, liền theo lời xuống giường.

Khi sắc trời bừng sáng thì Tiểu Cẩm cùng Tiểu Ngọc bị tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức. Hai người nhìn nhau, rồi ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, cảm thấy có chút mù mờ.

Vệ Thiên Vũ ở ngoài cửa kêu lên: “Tiểu Cẩm, tỉnh rồi thì ra đây nhé.”

Tiểu Cẩm lập tức nói: “Dạ, em sẽ ra liền.”

Hai cậu nhảy xuống giường, nhanh chóng rửa mặt, mở cửa ra ngoài.

Vệ Thiên Vũ mỉm cười kéo tay Tiểu Cẩm cùng Tiểu Ngọc, đưa bọn họ vào căn phòng sát vách.

“Nào, Tiểu Cẩm, nhìn thử coi là ai?” Thanh âm của anh có chút vui vẻ cùng khoái trá, đầy sức cuốn hút.

Tiểu Cẩm cũng cười, theo anh vào phòng.

Người phụ nữ trên giường đã nghe được thanh âm của bọn họ, bỗng nhiên mở to mắt ra, nhìn khắp nơi, trên mặt đầy sự vội vã.

Tiểu Cẩm vừa nhìn thấy người trên giường, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Vệ Thiên Vũ buông tay cậu ra, thoải mái vỗ vỗ vai cậu.

Nắng sớm ban mai, Tiểu Cẩm vốn là một thiếu niên phiêu lượng rực rỡ lóa mắt bỗng nhiên biến thành một đứa trẻ nhỏ bình thường. Mắt cậu đầy lệ, kích động đến run cả người, nào là dè chừng và sợ hãi, phục tùng … tất cả đều biến mất. Cậu nhanh chóng chạy tới bên giường, tha thiết ôm chặt bà, lớn tiếng kêu lên: “Mẹ …!”

Tiểu Ngọc nhìn hai người mẹ con đang ôm nhau khóc kia, nước mắt cũng từ ánh mắt mỹ lệ kia rớt xuống.

HẾT CHAP 25

Mục lục