Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 18

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc Chu Tự tỉnh lại, thì đã gần trưa. Nằm bên cạnh y, Lạc Mẫn ngủ rất say, trên môi vẫn còn giữ nụ cười. Chu Tự nhìn hắn chăm chú, trong mắt biểu hiện vô cùng phức tạp.

Một lúc lâu, y mới nhẹ nhàng rời giường, vào phòng tắm rửa mặt, rồi mặc quần áo im lặng rời cửa.

Lăng Tử Hàn cũng là đến tận sau nửa đêm mới ngủ, vừa chợp mắt, chuông cửa liền vang lên. Cậu đi đến mở cửa, thấy Chu Tự cười hì hì tựa ở cạnh cửa. Cậu theo thói quen mà nhìn chung quanh, rồi đưa ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Chu Tự.

Chu Tự cười nói: “A Mẫn còn đang ngủ. Chiều nay hắn cũng có việc cần phải làm, tôi đưa cậu đi ra ngoài chịu không?”

Lăng Tử Hàn liền gật đầu.

Chu Tự đầu tiên là dẫn cậu đến quán hải sản Thiên Hải Các nổi tiếng nhất Khê La, nghiên cứu thực đơn gần nửa ngày, sau đó chân thành mà hỏi ý kiến Lăng Tử Hàn, gọi bào ngư Bắc Cực xiên que, tôm hùm Châu Thanh lăn bột, đuôi tôm Bạch Chước Cơ, thịt cua trứng cá muối, canh tổ yến Thái Cực, vi cá Thiên Hải loại nhất, rồi thêm một chai vang đỏ. Bữa ăn này tính sơ qua, cũng phải hơn 10.000.

Lăng Tử Hàn nghe y gọi món, có chút lo lắng: “Cái này … Tự ca, không cần nhiều như vậy đâu. Rất mắc tiền.”

Chu Tự thương tiếc mà hướng cậu cười nói: “Không có việc gì, một bữa cơm cũng đâu khiến tôi nghèo, phải không? Chỉ là chút lòng thành thôi.”

Lăng Tử Hàn lúng túng nói: “Chúng ta… sợ ăn không hết … lãng phí …”

Chu Tự cười, đưa tay, cưng chiều mà xoa đầu cậu, ôn nhu nói: “Không có việc gì, cậu có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, nhiều đây không coi là nhiều đâu. Bất quá, cậu quá gầy, phải tẩm bổ nhiều nhiều mới được.”

Lăng Tử Hàn có chút xấu hổ mà nở nụ cười: “Em cũng không tính là gầy, vậy là vừa rồi.”

Tuy rằng giá cả rất mắc, nhưng khung cảnh nơi đây, rượu và thức ăn cùng cung cách phục vụ quả thật là hạng nhất. Lăng Tử Hàn ăn rất nhiều, có vẻ rất hài lòng.

Chu Tự ăn không nhiều, chỉ là không ngừng uống rượu, sau đó lại thúc giục Lăng Tử Hàn: “Ăn nhiều một chút.”

Trong lòng Lăng Tử Hàn đã hiểu rõ, tuy vậy trên mặt cậu vẫn là nụ cười ôn thuần, nghe theo lời ăn không ít, sau đó hiện vẻ mặt đau khổ nói: “Tự ca, em thật sự là ăn không vô nữa rồi. Nhưng sao anh lại không ăn?”

Chu Tự cười cười, liền lấy một con tôm, chậm rãi lột vỏ, chấm gia vị rồi ăn, sau đó cầm lấy khăn tay thơm ngát mà lau tay, lúc này mới ôn hòa hỏi cậu: “No rồi phải không?”

Lăng Tử Hàn liên tục gật đầu.

Chu Tự ngoắc tay kêu phục vụ đến, đưa ra một thẻ vàng, trên hóa đơn ký một chữ, rồi lại mang Lăng Tử Hàn đi.

Lăng Tử Hàn vẻ mặt đầy nghi vấn, bất quá cái gì cũng không hỏi. Chu Tự tất nhiên nhìn ra, vừa mở cửa cho cậu vừa nói: “Nhà hàng này cũng là sản nghiệp của chúng ta, nên có quyền ký tên.”

Lăng Tử Hàn lúc này mới hiểu ra.

Chu Tự thấy cậu không thích nói, thế nhưng nhìn vẻ mặt dường như cái gì cũng hiện ra hết, liền cảm thấy thiếu niên này vô cùng dễ thương. Ngồi vào trong xe, y nhìn đồng hồ trên xe, liền nổ máy, ôn hòa mà nói: “Tôi đem cậu đến chỗ này chơi.”

Cách nơi này không xa, trong tầng ngầm tầng một của một trung tâm mua sắm, là khu vui chơi giải trí điện tử, vừa vào liền nghe thấy những tiếng thét chói tai của thiếu niên, thiếu nữ. Lăng Tử Hàn vừa thấy liền vui mừng, lập tức chạy đi đến một hành lang mà nhìn xuống khu trò chơi phía dưới, tìm trò chơi chiến đấu mà cậu thích nhất.

Chu Tự đi đến quầy hàng, mua loại thẻ IC tổng hợp cho tất cả các trò, sau đó mới cười mỉm đi tìm Lăng Tử Hàn.

Lúc này, thân ảnh tinh tế cao gầy kia đang đứng ngay trước một máy chơi game mới tinh đời mới, vẻ mặt hướng về màn hình siêu lớn. Bên trong có nhiều người đàn ông cao to vạn vỡ đang hỗn chiến: “Hey heya ” tiếng kêu vang lên nhiều lần.

Chu Tự đi tới phía sau cậu, đưa tay khoát lên vai cậu, thân thiết hỏi: “Muốn chơi trò này sao?”

Lăng Tử Hàn không hé răng, nhưng nhịn không được gật đầu.

Chu Tự đưa ra thẻ IC cắm vào lỗ phía dưới, nhìn cậu cười nói: “Vậy chơi đi. Ở đây thu phí thấp nhất là 5 đồng tiền một giờ, nếu như muốn tăng thêm trang bị cùng vũ khí, thì giá tiền sẽ tăng thêm, còn muốn nói máy thi đấu cũng phải thanh toán tiền, dù sao tôi cũng không rành mấy thứ này lắm … Trong thẻ có 1000 đồng, cậu muốn chơi thế nào cũng được.”

Lăng Tử Hàn rất có lễ phép mà nói: “Cảm ơn Tự ca.” Lúc này mới đi đến máy khởi động.

Chu Tự lấy ra một điếu thuốc, xoay đầu nhìn tình hình chung quanh một chút.

Nơi này phải ít nhất 5000 m2, ở đây đầy đủ các loại trò chơi, ở giữa còn có một máy PK, ở phía trên là loại màn hình siêu lớn, người chơi lên đài đối chiến, mọi người ở bên ngoài cũng có thể nhìn vào mà đặt cược. Bất quá, ở chỗ vui chơi này đều là mấy thằng nhóc choai choai, ngay cả sinh viên cũng rất ít, phần lớn là học sinh trung học, cũng có học sinh tiểu học. Xung quanh đều là âm thanh nháo loạn của bọn nhóc, tiếng cười, tiếng la hét vang khắp nơi, hơn nữa âm thanh truyền ra từ các máy chơi game cũng hòa vào, nếu như lúc này có ai hướng y mà bắn súng, sợ rằng y không thể nghe được.

Lúc trước, y chưa từng đi đến những nơi này bao giờ. Nhưng hôm nay không giống như mọi ngày. Tối hôm qua có nói, cho đến khi nào chuyện hôm nay giải quyết rõ ràng, Ngũ Mai Bang khẳng định sẽ không động tới y. Suy nghĩ như vậy, y đưa ánh mắt nhìn về phía thiếu niên đang đứng trước máy chơi game điên cuồng nhấn nút, trong mắt xuất hiện một tia thương tiếc.

Tuy rằng Lạc Mẫn đã từng nói qua cậu đã 22 tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cậu còn nhỏ, vóc dáng này nhìn qua chưa đến 20 tuổi, biểu hiện lại ngây thơ như vậy. Cậu tuy rằng rất ít nói chuyện, luôn thể hiện ra mình là người lớn, nhưng bất cứ người từng trải nào nhìn qua, cậu cũng chỉ là một thiếu niên trong sáng như tờ giấy trắng.

Trong quá trình trưởng thành của Chu Tự, cũng đã từng khai sai tuổi tác, lý lịch tóm tắt, cho nên, đối với việc của người khác, y cũng chỉ nghe cho có, về phần thật hay giả, y căn bản là không để trong lòng.

Trong lòng y tâm loạn như ma, cứ ngẩng người, vừa nghĩ đến người thiếu niên đang đứng trước mình, vừa nghĩ đến Lạc Mẫn đang ngủ say trong khách sạn, bất tri bất giác đã được hai tiếng.

Bỗng nhiên, có người ở cách đó không xa la toáng lên: “Con mẹ nó, đứa nào là Thiết Kim Cương? Bước ra đây cho tao coi.”

Chu Tự nhìn qua, đó là thằng nhóc choai choai, khoẻ mạnh kháu khỉnh, dáng vẻ lưu manh, mũ lưỡi trai đội ngược trên đầu, khuôn mặt đen đang bừng bừng đỏ.

Lăng Tử Hàn nhìn y một chút, quay đầu lại nhìn Chu Tự.

Chu Tự lập tức hiểu được, tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Thanh âm Lăng Tử Hàn càng thêm thấp: “Em giết chết y đến mấy lần.”

Chu Tự nở nụ cười, vỗ vỗ vai cậu: “Cũng là trò chơi thôi, đừng để ý.”

Đứa nhóc kia tỏ ra bộ dáng giống bá vương trong trường học, thấy không ai chịu đứng ra thừa nhận, liền chỉ huy mấy đứa khác trong nhóm tản ra xung quanh tìm kiếm. Có một thằng nhóc nhìn vào màn hình chơi game của Lăng Tử Hàn, liền kêu to lên: “Đại ca, chính là nó.”

Lăng Tử Hàn nhìn thằng nhóc đó một cái, có chút do dự đứng lên.

Nghe được tiếng kêu, mấy đứa khác liền ngay lập tức hướng về phía đó chạy lại.

Đứa nhóc lưng hùm vai gấu đó tuy rằng so với Lăng Tử Hàn thấp hơn một cái đầu, khí thế lại tỏa ra ngang ngược hơn. Y nhìn thoáng qua màn hình trên máy, đưa tay lên hung hăng đẩy vai cậu một cái, mắng: “Mày, con mẹ nó, chuyên môn tìm tao mà giết, là có ý gì?”

Lăng Tử Hàn bị y đẩy mạnh liền lùi về phía sau vài bước, trong miệng thì thào nói: “Là do cậu tới tìm tôi trước.”

Chu Tự không lại để giúp cậu, trái lại còn giả bộ như đang nghe điện thoại, bình tĩnh mà đứng ra một bên.

Đứa nhóc kia thể hiện tính trẻ con háo thắng, chỉ thẳng vào cậu mắng: “Cây trúc khô khốn nạn, đến đây cũng không chịu hỏi thăm, xem đây là địa bàn của ai, muốn chết à? Con mẹ nó, tao thách mày cũng chưa chắc mày dám chống tao, nói đi, là ai kêu mày tới đây? Sao Bắc Đẩu hay là Tây Môn Đao?”

Lăng Tử Hàn nghe không hiểu: “Không có … không ai kêu tôi đến đây hết … Tôi chính là … chính mình đến … chơi …”

Lời này vừa nói ra, đám nhóc xung quanh liền ầm ỹ: “Đại ca, nó là đứa ngoại lai thế mà cư nhiên lại dám đánh anh, vậy nghĩa là không cho anh mặt mũi, đánh nó.”

Đứa nhóc kia cũng mang khí thế của đại ca, nghe vậy, liền lập tức đưa tay lên: “Được, con mẹ nó, hôm nay tao muốn đem cây trúc khô này chẻ thành hai mảnh.”

Lập tức, 20 đứa nhóc nhanh chóng ào lên, đánh đập tới tấp.

Lăng Tử Hàn không cách nào đánh trả, chỉ cau mày chạy đi, không lâu sau liền bị bọn nhỏ đuổi theo, vây quanh lại ra sức đánh.

Chu Tự ở một bên một hồi, thấy cậu tuy rằng đang miễn cưỡng ngăn cản, nhưng thật sự là không được ích gì, nhìn ra chỉ là một thư sinh yếu đuối, đánh không được cái nào, vì vậy huýt sáo một hơi dài.

Chung quanh lập tức xuất hiện mấy người, vừa nhìn ánh mắt Chu Tự, liền lập tức đi đến, lần lượt quăng từng đưa ném ra chỗ khác, đem Lăng Tử Hàn trên mặt đất đứng lên.

Chu Tự nhanh chóng đi đến, thân thiết mà hỏi thăm: “Thế nào? Có bị thương không? Tôi chỉ mới đi tiếp điện thoại một chút, thế nào lại thành ra việc thế này thế?”

Thái dương Lăng Tử Hàn đen lại một khối, trên quần áo nhăn nhún lại đầy bụi cùng dấu giầy, hiển nhiên bị đá đánh không ít. Cậu dường như cố nén cơn đau, nỗ lực mỉm cười một chút, nói rằng: “Em không sao.”

Chu Tự liền kéo cậu đi ra ngoài: “Quên đi, chúng ta về khách sạn thôi.”

Lăng Tử Hàn dọc theo đường đi không hề nói gì, cúi đầu gảy gảy ngón tay của mình.

Chu Tự cũng không nói gì thêm, biểu tình trên mặt vẫn giữ nét ôn hòa.

Vừa đi vào sảnh lớn, liền có một nữ nhân viên phục vụ rất xinh đẹp của khách sạn đến gần, khách khí mà hướng Lăng Tử Hàn cười nói: “Xin hỏi ngài là khách của phòng 1827?”

Lăng Tử Hàn gật đầu.

Cô gái ấy nói: “À, là như thế này, hôm nay chúng tôi có sắp xếp một hội nghị, cho nên thay đổi phòng ngài một chút. Ngài có thể đến phòng ở tầng 20 được chứ?”

Lăng Tử Hàn lập tức nói: “Có thể, không thành vấn đề.”

Cô gái ấy lập tức khom người về phía cậu: “Thật sự cám ơn, vậy phiền ngài theo tôi đi đổi thẻ phòng!”

Lăng Tử Hàn liền trong túi lấy ra thẻ khóa phòng, cùng này đi đến quầy tiếp tân đổi thẻ.

Chu Tự tại cửa thang máy chờ cậu. Lăng Tử Hàn không đợi y hỏi, liền nói: “Thay đến phòng 2039.”

Chu Tự gật đầu, liền cùng cậu vào thang máy.

Hai người yên lặng mà ra thang máy, tìm được phòng mới, Chu Tự không vào cửa, chỉ là ôn hòa nói: “Cậu tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi cùng A Mẫn tới tìm cậu rồi đi ăn.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, liền đóng cửa lại.

Chu Tự đứng ngoài cửa phòng một hồi, lúc này mới nhanh chóng đi theo lối nhỏ bên phía kia, nhấn chuông phòng.

Cửa vừa mở ra, bên trong liền truyền đến tiếng nói, y không chút do dự đi vào. Cạnh cửa trái phải hai bên là 4 tên cao to, trong đó một người hướng y vươn tay ra, lễ phép mà cười nói: “Tự ca, súng của anh.”

Chu Tự biết đây là người của Ngũ Mai Bang cùng Nhật Nguyệt Hội phái ra, phụ trách bảo quản vũ khí trên người mỗi người, bảo đảm cho sự an toàn của hai bên. Y từ bên hông rút ra một khẩu “Desert Eagle” màu bạc, đưa cho huynh đệ Nhật Nguyệt Hội, lập tức giơ lên hai tay. Hai người Ngũ Mai Bang tiến lại, từ trên xuống dưới mà lục soát, lập tức khách khí mà hướng y khom người: “Tự ca, mời vào.”

Mặt Chu Tự vẫn bình tĩnh, bước vào.

Đây là một phòng đôi vô cùng lớn, ngoại trừ đại sảnh, bên trong còn có phòng ngủ hai người. Sảnh lớn được trải thảm dày, có hai ghế sofa, chỗ tường bày mấy chiếc ghế nhẹ có chút mất trật tự, trên tường chính là màn hình loại lớn, trong đó chính là toàn cảnh căn phòng mà Lăng Tử Hàn hiện tại đang ở.

Cậu đang tắm trong phòng tắm, trong phòng tắm rộng lớn khí nóng dày đặc lượn lờ, khiến cho người xem nhìn không rõ lắm, thỉnh thoảng loáng thoáng có thể thấy được thân thể xích lõa của cậu. Cậu có chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, thắt lưng nhỏ gầy cùng hai chân thẳng tắp, dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng tắm khiến cho cậu mang vẻ vô cùng ôn nhuận, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Cậu không dùng bồn tắm, mà đứng dưới vòi sen, không ngừng chuyển động, cơ bản hình như đang tẩy sạch cả người cùng gội đầu, sau đó liền dùng một chiếc khăn tắm lớn quấn quanh người, khóa nước đi ra, mở TV. Từ đầu tới cuối, mấy người ngồi ở sofa cũng không thể nhìn rõ ràng được bộ vị phía dưới của cậu.

Thấy biểu hiện của những người trong sảnh, trong lòng Chu Tự có chút khó chịu, liền không nói gì, chỉ ngồi xuống ở một bên sofa còn trống, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.

Mấy người bọn họ nghe được tiếng bật lửa “Đinh” một tiếng, tất cả liền quay đầu lại nhìn y.

Ngoại trừ Trịnh Tây Đồng cùng trợ thủ của y, còn lại là ba vị lão đại của Ngũ Mai Bang. Người cao to chính là Trương Nam Việt, người nhỏ gầy là Trịnh Thất Long cùng Khang Minh – tướng mạo anh tuấn là ba người từ nhỏ lớn lên trong một trấn nhỏ ở đông nam, khi còn ở trong khu chợ đã gọi nhau là Ngũ Mai. Bởi vậy, khi bọn họ sáng lập bang hội, liền lấy danh xưng Ngũ Mai, để nhớ lại tình bạn hồi lúc xưa. Trong Ngũ Mai Bang, bọn họ sắp xếp thứ bậc lớn nhỏ theo tuổi tác, quyền lực không phân biệt ai cao ai thấp, cũng không chia đảng phái, cho nên chưa từng xảy ra nội loạn.

Thấy Chu Tự, Trương Nam Việt híp mắt lại, buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt, thờ ơ nói: “Ra là Tự ca tới. Tối hôm qua tôi còn cùng A Long, A Minh nói chuyện, lâu rồi không gặp anh, Tự ca càng ngày càng xinh đẹp, không hổ là hoa khôi trong giới xã hội đen chúng ta.”

Trịnh Thất Long âm âm mà cười cười: “Đúng vậy, chúng ta là phải dùng thực lực mới có được thiên hạ, người ta chỉ cần dùng mặt thôi.”

Khang Minh hừ một tiếng, quay tay xoay người mà nói: “Nhờ bò lên giường lão đại mà lập nghiệp, chúng ta quả thật không có bản lĩnh đó, thật sự là bái phục.”

Trịnh Tây Đồng mỉm cười mà ngồi một bên nghe, thỉnh thoảng uống một ngụm trà.

Chu Tự miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, trên tay tiêu sái mà đưa điếu thuốc lên, đưa vào miệng hút một hơi thật sâu, lúc này mới tự tiếu phi tiếu mà nói: “Việt ca, Long ca, Minh ca, tất cả mọi người cùng là người trong giới cả, ai chẳng biết rõ nhau? Lúc mà các anh mới lập nghiệp, Minh ca chẳng phải cũng lên giường của không ít người sao? Tôi nhớ kỹ lúc đó vì giành lấy công trình kho Sơn Thủy ở Tiêu Nam, Minh ca chẳng phải vội vàng bò lên giường cùng cục trưởng công trình sao. Cái tên lão nhân đó, tôi nhìn còn thấy tởm, vậy mà Minh ca phải ở trước mặt ổng mà cởi quần, mệt thật mà, khiến cho Chu Tự tôi không phục không được.”

Lời vừa nói ra, ba vị lão đại Ngũ Mai Bang lập tức giận tím mặt, hoắc mắt đứng dậy. Khang Minh liền bước một bước ào tới, đánh ra một quyền ngay mặt y.

Chu Tự nhấc chân đá ra.

Lúc này, chỉ nghe ở cửa một tiếng hét lớn: “Được rồi, tất cả dừng tay cho tôi.”

HẾT CHAP 18

Mục lục