Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 10

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Sáng sớm, Lạc Mẫn tỉnh dậy. Hắn tắm rửa sạch sẽ, liền vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.

Sau đó, Chu Tự rời giường, tắm rửa, rồi mặc bộ hưu nhàn trang màu xám bạc hàng hiệu, từ từ mở cửa phòng Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn đã tỉnh, nhưng vẫn đang nhắm mắt lại dưỡng thần.

Chu Tự cúi người tỉ mỉ đánh giá cậu, sau đó đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt cậu.

Lăng Tử Hàn hơi hơi khẽ động, mở mắt, nét mặt trong lúc nhất thời vô cùng mờ mịt.

Chu Tự liền nở nụ cười kinh tâm động phách, nhìn hài tử nằm trên giường ôn nhu cười nói: “Tôi đánh thức cậu sao?”

Lăng Tử Hàn dường như dần dần thấy rõ được mặt y, nhất thời mở to hai mắt nhìn, không hề hé răng.

Chu Tự thường thấy được sự khinh hãi của đối phương đối với mình, cho nên không để tâm gì nhiều, thế nhưng biểu tình của Lăng Tử Hàn lại tỏa ra nét đơn thuần, luôn tảng mác nét mơ hồ, không biểu lộ bất kì tâm ý hay khát cầu nào, khiến cho y cảm thấy rất thoải mái, liền lấy tay lướt nhẹ qua môi cậu, cười nói: “Thế nào? Anh họ cậu chưa bao giờ nhắc đến tôi sao?”

Lăng Tử Hàn lắc đầu, khóe môi có một tia ngại ngùng.

Chu Tự hài lòng cười, đưa tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày thanh tú, có chút hài hước nói: “Tiểu quỷ, có bạn gái chưa?”

Lăng Tử Hàn có chút xấu hổ, một lát sau mới lắc đầu.

Chu Tự thấy vậy càng muốn trêu cậu: “Vậy còn bạn trai?”

Khuôn mặt tái nhợt của Lăng Tử Hàn ẩn lên một tầng đỏ, mi mắt hạ xuống, lần thứ hai lắc đầu, rất nhẹ.

Chu Tự mỉm cười nhìn cậu, bỗng nhiên cúi người hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa nhẹ giọng nói: “Vậy tôi sẽ chỉ cho cậu.”

Lăng Tử Hàn do bị thương mất máu quá nhiều, thân thể vẫn rất lạnh, lúc này đôi môi bỗng dưng được bao trùm bởi một đôi môi ấm áp của nam nhân, dường như là rất khiếp sợ, cả người đều đông cứng lại.

Chu Tự có chút nháo loạn mà hàn trụ đôi môi mỏng của thiếu niên yếu đuối đó, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi, rồi dùng răng cắn nhẹ, sau đó mới buông cậu ra.

Lăng Tử Hàn có chút kinh sợ mà nhìn y, rồi bỗng dưng ho nhẹ.

Chu Tự nhìn đôi mắt đen óng của cậu, không khỏi nở nụ cười: “Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu?”

Lăng Tử Hàn vừa ho vừa nhẹ giọng hỏi: “Anh họ của tôi đâu?”

Chu Tự nhìn biểu hiện của cậu như đang tìm người lớn giúp cậu không bị ăn hiếp nữa, càng thêm buồn cười: “Hắn đang ở nhà bếp, muốn tôi gọi hắn giúp cậu không?”

Lăng Tử Hàn rốt cục cũng ngừng ho, nhưng cũng chỉ cắn môi nhìn y, không hề hé răng.

Nhìn thấy sự sợ hãi của cậu, thái độ của Chu Tự cũng dần trở nên nhu hòa, dường như rất sợ làm sợ cậu: “Rốt cục cậu trưởng thành chưa vậy?” Y cười hỏi. “Đừng dụ dỗ tôi phạm tội!”

Lăng Tử Hàn cúi đầu, dường như không biết phải làm gì mới tốt.

Nhìn biểu dáng không biết làm sao của cậu, Chu Tự dĩ nhiên không đành lòng làm khó cậu nữa, vì vậy đứng dậy nói: “Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, một lát ăn sáng.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, nhìn y đóng cửa phòng đi ra ngoài, từ từ nhắm hai mắt lại. Nhìn qua, hô hấp của cậu vẫn có chút gấp gáp, dường như vẫn còn bị dọa bởi nụ hôn hồi nãy.

Đương nhiên, những biểu hiện từ nãy đến giờ của cậu cũng chỉ là đóng kịch, đáp lại sự dò xét của y. Trong lòng cậu hiện giờ, xuất hiện điểm nghi ngờ.

Bữa sáng của cậu do chính Lạc Mẫn bưng đến, một chén cháo yến mạch cùng ly sữa. Cậu cố gắng tự mình đi rửa mặt, sau đó bưng chén cháo, ngồi dựa vào giường, chậm rãi múc từng muỗng ăn.

Chu Tự cầm một ly sữa bò, đứng ở cửa nhìn, trên mặt vẫn giữ nét cười, dường như nghĩ rằng cậu rất thú vị.

Lạc Mẫn lúc này mới nhớ tới, nhanh chóng giới thiệu bọn họ: “Tự ca, đây là em họ của em Khúc Ngạn. A ngạn, y là Lão Đại của anh, Tự ca, lần này là nhờ anh ấy giúp đỡ, mới có thể nhanh chóng cứu chữa cho em, lấy lại mạng sống cho em, mau cảm tạ Tự ca.”

Lăng Tử Hàn liếc mắt nhìn Chu Tự một cái, miễn cưỡng cười cười, cúi đầu mà nói: “Cảm tạ Tự ca.”

Chu Tự rất có phong độ đại ca: “Không cần cảm tạ, cậu là em trai A Mẫn, cũng chính là em trai của tôi.”

Lạc Mẫn chờ cậu ăn cháo xong, dọn dẹp chén muỗng, lúc này mới hỏi: “Lần này sao em lại bị như vậy? Gặp chuyện ở đâu? Tại sao lại trúng đạn? Là ai làm?”

Lăng Tử Hàn như hái tử làm sai điều gì đó đang nghe trách phạt, cúi đầu lúng túng nói: “Em định đến Nam Cảng chơi trước, sau đó mới đi tìm anh. Em nghĩ em đã trưởng thành, cũng không phải đứa nhỏ, không nên chạy bám theo anh. Còn chuyện đó … là do tài xế taxi nói với em là, Trường Sơn phong cảnh rất đẹp, em muốn đi đến đó, kết quả … em bị lạc đường. Sau đó, bỗng dưng có rất nhiều người cầm súng chạy vào, còn có rất nhiều cảnh sát chạy đuổi theo bọn họ, đạn bay súng nổ khắp nơi, rồi em bị bắn trúng. Em … lúc đó rất sợ, chỉ biết là phải nhanh chóng rời khỏi đó càng nhanh càng tốt, cứ như vậy chạy đến đường cái, sau đó … gặp một chiếc xe, tiện đường đưa em đi … đến cái trấn nhỏ.. rồi đưa em xuống … Em nhờ người ta xế đó, giúp em liên lạc với anh.”

Lạc Mẫn nghe xong, thở dài: “Em đó a, thật là còn nhỏ không hiểu chuyện, thiếu chút nữa là mạng của em đi rồi, lần sau phải chú ý cẩn thận, đi ra ngoài, an toàn là quan trọng nhất.”

Lăng Tử Hàn vẫn cúi đầu, lát sau lại gật đầu nhẹ: “Vâng, em đã biết.”

Chu Tự nhịn không được cười ra tiếng: “Được rồi, A Mẫn, cậu đừng có ra vẻ giáo dục học sinh như vậy, em họ của của cậu không ngờ lại dễ thương như thế, rất nghe lời.”

Lạc Mẫn cũng cười: “Đúng vậy, Tự ca, em họ của em rất ngoan, cha em luôn lấy cậu ấy ra so sánh với em, nói em phản nghịch, không ra thể thống gì.”

Chu Tự nhìn người thiếu niên ngồi an tĩnh đằng kia, cười nói: “Được rồi, cho em họ cậu nghỉ ngơi cái đã, chúng ta đi.”

“Ân.” Lạc Mẫn đứng dậy, ôn hòa nói: “A Ngạn, thương thế của em vẫn chưa lành hẳn, cần nghỉ ngơi nhiều. Đồ ăn anh làm để sẵn trong tủ lạnh, anh đã lập trình tự sẵn rồi, em nếu đói thì lấy ra ăn. Còn nữa, trong thư phòng của anh có máy vi tính, nếu thích, có thể lên mạng chơi, bất quá không được ngồi lâu, hiểu không?”

“Dạ biết.” Lăng Tử Hàn vội vã quy củ đáp ứng, nhưng vẫn cúi đầu, dường như không dám ngẩng đầu nhìn Chu Tự.

Chu Tự cân nhắc nhìn khuôn mặt gầy của cậu, nhớ lại nụ hôn hồi nãy, cùng với biểu hiện kinh hoảng ngây ngô, không khỏi nhẹ nhàng cười. Nụ cười trấm thấp vang vọng trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh, như một âm thanh mê hoặc người.

Lạc Mẫn đi tới trước mặt y, nghe tiếng cười, trong lòng rung động, bỗng nhiên nghiêng người, mạnh mẽ hôn lên môi y.

Chu Tự cũng không khách khí, đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn, kéo sát vào người, hạ thân vô cùng ám muội mà cọ sát vào đối phương.

Lạc Mẫn bất ngờ không phòng bị, không khỏi cất tiếng rên rỉ, ngay lập tức nhận thức đang ở đâu, nhất thời mặt đỏ bừng, nỗ lực tránh khỏi cái ôm của y, quay đầu lại nhìn.

Lăng Tử Hàn nghiêng đầu qua một bên, giả bộ như không hề thấy cái gì.

Lạc Mẫn tự nhiên cũng không muốn giải thích, liền dùng lực kéo Chu Tự đang cười vui vẻ rời khỏi phòng.

Đợi hai người đi khỏi, cửa chính đóng lại, Lăng Tử Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống nhắm hai mắt lại.

Nhìn qua cậu như đang ngủ, kỳ thực đang suy tư, phán đoán âm thầm trong đầu.

Hiện tại xem ra, chỉ sợ Lạc Mẫn đã động chân tình, đây chính là điểu tối kỵ đối với thành viên trong tổ chức. Tuy rằng hắn chỉ là nhân viên bên ngoài tiếp ứng hành động, cũng không biết nhiều nội tình bên trong tổ chức, thế nhưng vẫn là một mối nguy hiểm.

Lăng Tử Hàn trước khi xuất ngoại đã điều tra kĩ càng tư liệu các băng nhóm xã hội đen tại B quốc, tư liệu của Chu Tự cậu cũng nắm tương đối rõ ràng, có người nói rằng y từ lúc xuất hiện đã nổi danh bởi khuôn mặt xinh đẹp cùng thủ đoạn tàn nhẫn, nhanh chóng được boss của Nhật Nguyệt Hội Lý Nguyên ưa thích, lên chức cực nhanh. Y 18 tuổi đã bắt đầu giương nanh, đến nay cũng đã 11 năm, đã trở thành người cầm quyền, không chỉ tại B quốc mà còn trong khu vực Đông Nam Á cũng vô cùng nổi tiếng.

Có người nói y tình nhân vô số, nhưng chưa bao giờ thấy động qua chân tình. Hiện tại xem ra, chỉ sợ là y cũng đang dần lâm vào lưới tình. Có điều, tại sao y lại muốn tới chọc ghẹo cậu? Lần này cậu đổi dung mạo cực kỳ phổ thông, đối với người khác cũng xem là thanh tú đi, nhưng nếu so với Chu Tự cùng Lạc Mẫn, tất nhiên là không bằng, nói thẳng ra là nửa điểm mê hoặc cũng không có, vậy tại sao y lại làm thế?

Cậu vẫn nằm yên một chỗ, tuy rằng ý nghĩa trong đầu biến chuyển thật nhanh, bao nghi vấn xuất hiện, thế nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn là duy trì hô hấp đều đều, dường như là đang ngủ say, thế nhưng hiện tại cảm giác của cậu lại rất nhạy cảm, tùy lúc vẫn tra xét tình hình động tĩnh xung quanh.

Cậu có tính kiên trì nhẫn nại cao gấp mấy lần so với người bình thường, để ám sát, thậm chí cho dù phải nằm sấp người giả chết trong điều kiện ác liệt như thế nào trong mấy ngày liền cũng không có gì là không thể, lúc này muốn giả bộ ngủ mấy tiếng đồng hồ, thật sự là dễ như trở bàn tay. Đến khi tủ lạnh vang lên tín hiệu rã đông, thức ăn đã được đun nóng, nhắc cậu đến giờ ăn trưa, cậu mới chậm rãi mở mắt, như trong động mới bị động giật mình tỉnh giấc.

Cậu chậm rãi mà từ từ đứng dậy, khoác áo ngủ vào người, đi vào phòng khách, mở cánh cửa đun nóng thức ăn của tủ lạnh, lấy ra chén cháo gan heo mà Lạc Mẫn làm sẵn cho cậu, ngồi lên sofa vừa xem tivi vừa uống.

Cuộc tuyển cử thị trưởng Khê La cùng Nam Cảng, Nhân Dân Đảng lấy được phần đông số phiếu, thừa thắng xông lên, tại hội nghị quốc dân nhờ vào số phiếu mang tính áp đảo mà bác bỏ “Đề án” của Đảng Tự Do. Gần đây có một đề án đưa ra khiến cho mọi người một phen náo nhiệt, đó là việc Mỹ muốn mướn toàn bộ khu cảng của Nam Cảng làm căn cứ hải quân với giá 200 triệu đô / năm, tổng thống B quốc vốn dĩ là người của Đảng Tự Do đã đồng ý, giờ hướng hội nghị quốc dân trình bày đề án hoạt động. Nhưng cựu hội trưởng Nhật Nguyệt Hội, giờ là chủ tịch quốc hội của hội nghị quốc dân Lý Nguyên nhiều lần đứng lên phản đối, cường liệt mạnh mẽ chống đối loại hành vi “Bán nước”, không chấp nhận việc đề án được thông qua.

Lăng Tử Hàn xem kênh tin tức B quốc, dường như sự kiện này đang rất náo nhiệt, còn có rất nhiều người giơ băng-rôn biểu tình, kiên quyết phản đối việc hạm đội Mỹ bỏ neo tại đây.

Lăng Tử Hàn dường như đối với sự việc này không có hứng thú, uống xong chén cháo, liền tắt đi TV, vào thư phòng.

Cậu mở máy vi tính, lên mạng lướt một vòng, sau đó vào một trang web đánh bạc, bắt đầu kiểm tra tư liệu toàn diện của các các quốc gia trên thế giới, thêm vào đó là thua lỗ lời lãi của các công ty đánh bạc Âu Châu cùng Á Châu, đều là những con số trên hàng triệu, đầy màn hình. Cậu cẩn thận mà nghiên cứu, cho dù có người đang theo dõi cậu, cũng chỉ có thể cho rằng cậu là dân cờ bạc, rất khó tại những con số này mà phát hiện được điều gì. Đây là một loại mật mã truyền thông tin mật vô cùng xuất sắc cùng an toàn tuyệt đối, vô luận là máy tính dạng nào cũng rất khó phá giải được, bởi vì 99% những con số này cũng chỉ là sự lời lỗ của các công ty đưa ra, không có chút kẽ hở nào.

Hệ thống tiểu tổ của bọn họ là một hệ thống độc lập, thân phận thực sự của cậu chỉ có hai người thượng cấp, chủ nhiệm bộ tình báo đặc biệt Lữ Hâm cùng Bộ Quốc An Lăng Nghị, cùng với 7 người chiến hữu liệp thủ trong tiểu tổ ra, không ai biết thân phận thực sự của cậu. Lúc này đây, mật mã mật trên sòng bạc online do Lữ Hâm phát ra, không ngừng gọi tên cậu, muốn xác nhận tình trạng hiện nay của cậu.

Nghiên cứu tư liệu hơn hai giờ trên game online, nhìn một chút qua sự bình luận của các chuyện gia, cậu liền đặt cược, đồng thời cũng đem tin tức truyền ra ngoài. Cậu tổng cộng đặt 15 trận, không có bất kì một sự giống nhau nào, ví dụ như Arsenal của Anh quốc, Dallas của Mỹ, PSV Eindhoven của Hà Lan, Barcelona của Tây Ban Nha, Palermo của Italia, Zenit Saint Petersburg của nước Nga (1), mỗi trận số tiền đặt cũng không giống nhau, từ 500 dolla Mỹ đến 1000 dolla Mỹ. Trên game online, cậu dùng nick của một người đã có hai năm kinh nghiệm đánh bạc, hoàn toàn giả thành một tay nghiện thực sự.

Sau khi đặc cược, xác nhận xong, cậu liền thoát ra, bắt đầu chơi trò ma thú.

Qua hết buổi trưa, cậu giống như một đứa trẻ đang chìm vào trong thế giới game online, kéo gậy đi khắp nơi đánh quái thú, chơi đến quên hết mọi thứ, ngay cả tín hiệu của tủ lạnh lần thứ hai nhắc nhở giờ ăn cậu cũng không để ý.

HẾT CHAP 10

Mục lục

(1) Toàn bộ đều là tên của câu lạc bộ bóng đá nổi tiếng của các nước.