Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 10: C10 Chương 10

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Thành Ung Tuyết, nằm ở biên giới Tây Châu, dãy núi cao, một nơi lạnh lẽo.

Quanh năm ở đây có tuyết, quanh năm không có mùa xuân.

Một bóng dáng bốn, năm tuổi đang đứng dưới tán cây thông phủ đầy tuyết. Hài tử đang giơ một thanh kiếm dài hơn thân mình vung nó thật mạnh. Mỗi lần vung kiếm, là một đường kiếm sắc bén, lớp tuyết dày trước mặt đã bị sức mạnh của kiếm chém thành ngàn đường lộ ra mặt đất vững chắc.

Cơ thể nhân tộc, chính là yếu đuối mỏng manh, chỉ khi mở âm dương nhị khiếu, cơ thể mới có thể đạt đến đỉnh cao mà mở Thần Khiếu khi đó mới chính thức bước lên con đường tu đạo.

Hàng ngàn hàng vạn người phàm, sống một cuộc sống bình thường, người có khả năng tu đạo không nhiều hơn vạn người.

Và có người, sinh ra đã định sẵn sẽ ở vị trí đứng đầu.

Một năng lượng từ thanh kiếm chém ra, hài tử buông thanh kiếm xuống, hơi thở thở ra liền biến thành khói trắng, khuôn mặt hắn vô cùng nhỏ nhắn, trên má hài tử vẫn còn chút thịt phình phình lên, ngũ quan tuy còn non nớt nhưng đôi mắt phượng đã hình thành rồi.

Thành Ung Tuyết nổi tiếng với kiếm pháp, người đời thường nói, kiếm tu thiên hạ đều sinh ra ở Ung Tuyết. Nhưng những người ở thành Ung Tuyết mới biết, nơi này cô đơn và lạnh lẽo không có gì ngoài kiếm pháp cả, cái gì cũng không có.

Ngươi chỉ có thể gắt gao nắm lấy thanh kiếm duy nhất mà ngươi sở hữu - Tạ Đạo Thừa đã nói vậy.

Tạ Tuyết Thần bốn tuổi cũng đủ thông tuệ, hắn trời sinh có thập khiếu, mọi thứ chỉ dạy một lần đều có thể học được, thậm chí không có thầy dậy cũng hiểu, chỉ duy kiếm pháp, phụ thân nói chỉ có bản thân mới lĩnh ngộ được, lập nên tâm.

Cho nên tất cả kiếm tu, đều từ ngày này qua ngày khác vung kiếm cho đến khi tự hiểu ra đạo tâm, kiếm tâm của chính mình. Đạo tâm, là căn cơ của tu luyện, là mục đích của tu luyện. Kiếm tâm là sự lĩnh hội đối với kiếm. Có người kiếm pháp như nước, tưởng chừng nhẹ nhàng như sóng gợn gió, có người kiếm pháp như cầu vồng, nhanh như chớp giận dữ như sấm.

Tạ Tuyết Thần, kiếm đạo của ngươi là gì?

Mỗi ngày vung kiếm một vạn lần, hài tử đứng trong tuyết suy nghĩ về vấn đề này.

Nhìn những ngọn núi rộng lớn tuyết phủ, bầu trời rộng mênh mông, hài tử bốn tuổi tự suy ngẫm về nhưng câu hỏi khó của thế gian.

"Meo...." xa xa có một con mèo thấp thấp kêu một tiếng làm cắt đứt suy nghĩ của hài tử.

Mắt phượng chớp chớp, nhìn về phía con mèo kêu meo meo.

Trên cành cây cao cao, có một thân ảnh trắng như tuyết đang di chuyển, lại phát ra tiếng kêu thấp thấp "Meo meo..."

"Tuyết Miêu?" Tạ Tuyết Thần bước chậm về phía cái cây, hắn tò mò ngẩng mặt lên nhìn con mèo nhỏ trên ngọn cây.

Tuyết Miêu là yêu thú đặc trưng ở thành Ung Tuyết, chúng có bộ lông dài và bồng bềnh, sống ở những nơi băng tuyết tràn ngập, che giấu bản thân trong những nơi băng tuyết bao phủ. Con Tuyết Miêu này thoạt nhìn vẫn còn nhỏ tuổi, một đôi mắt màu xanh lam rụt rè nhìn xuống, duỗi duỗi móng vuốt xong lại rụt trở về.

Tạ Tuyết Thần phát hiện, có một lớp tuyết dày mềm mại bên dưới gốc cây nhưng lại bị kiếm của hắn chém tan hết, chỉ còn lộ ra mặt đất dày và cứng, ngoài ra còn có vết kiếm sâu và nông chém vào. Tuyết Miêu hẳn là nghịch ngợm nhảy lên trên cây ngủ một giấc dậy thấy cây vừa lớn vừa cao, bên dưới lại không có tuyết nên nó không dám nhảy xuống, sợ ngã bị thương.

Tạ Tuyết Thần do dự một lát, buông kiếm xuống, mũi chân dịch chuyển, vận công bay lên gần cành cây mà Tuyết Miêu đang đứng.

Tuyết ở trên cây rung chuyển một chút rồi rơi xuống phát ra tiếng xào xạc.

Tuyết Miêu liền sợ hãi, bốn ngón chân bám chặt vào cành cây, nó nghe thấy tiếng gào to phát ra từ miệng Tạ Tuyết Thần.

"Meo meo, meo meo!"

"Ta đến để ôm ngươi xuống." Tạ Tuyết Thần giọng nhẹ nhàng nói.

Đại khái là mặt hài tử này thập phần mềm mại, nụ cười hiền lành trong đôi mắt phượng trong veo, đôi bàn tay trắng trẻo mập mạp giơ về phía mèo con, không hề có chút sắc bén như vung kiếm lúc nãy. Mèo con do dự một lúc, bước xuống một cành cây, hướng về phía bàn tay rồi nhảy xuống.

Tạ Tuyết Thần ôm Tuyết Miêu trong lòng, ngay lập tức nhảy từ trên cành cây xuống.

Hắn nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của Tuyết Miêu, mèo con ngẩng đầu lên nhìn, nghiêng đầu nhìn hắn, kêu meo meo meo meo meo vài tiếng, nó lè lưỡi nhỏ ra li3m li3m đầu ngón tay hắn.

Tạ Tuyết Thần không hỏi bật cười, mắt phượng đen trắng sáng lấp lánh, hắn nhéo ít thịt màu hồng ở bàn chân Tuyết Miêu, giọng nói non nớt hỏi: "Ngươi là Tuyết Miêu, ta là Tuyết Thần, chúng ta có phải rất có duyên không?"


Như để đáp lại lời của hắn, mèo con kêu một tiếng.

"Nhà của ngươi ở gần đây sao?"

Tạ Tuyết Thần vừa hỏi xong, Tuyết Miêu liền nhảy khỏi bàn tay hắn xuống mặt đất, đi về phía trước vài bước, lại quay đầu lại nhìn hắn phảng phất như đang đợi hắn đi theo.

Tạ Tuyết Thần lập tức hiểu ý của Tuyết Miêu, liền đi theo.

Một mèo một người chạy nhanh lên núi, chẳng bao lâu đã tới trước cửa một hang động.

Tuyết Miêu chui vào trong chiếc hang hẹp đó, Tạ Tuyết Thần không vào được, chỉ có thể đứng bên ngoài đợi. Một lúc sau, bóng dáng của của mèo tuyết đi ra, mèo con ngậm một con cá bạc trong miệng, đặt ở trước mặt Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần ngạc nhiên, hỏi: "Tặng cho ta sao?"

"Meo meo..."

Vạn vật có linh, huống chi yêu thú.

Tạ Tuyết Thần vui sướng và cẩn thận cất con cá bạc đi. Cá bạc không phải vật còn sống, nhưng lại tràn đầy linh khí, lính khí là kết quả của hóa thành của bản thể. Thứ này cực kỳ trân quý, không dễ gì có được, là đồ ăn yêu thích của Tuyết Miêu.

Tuyết Miêu còn nhỏ tuổi, nên nó chỉ có thể bày tỏ lòng biết ơn theo cách đơn giản mộc mạc như này. Hãy đưa cho bằng hữu bảo bối mà mình quý giá nhất!

Tạ Tuyết Thần nghĩ thầm, hắn lớn như này lần đầu tiên được nhận lễ vật.

Mặc dù phụ thân đưa cho hắn phổ kiếm và kiếm, nhưng đối với con cá bạc này ý nghĩa lại không giống nhau, đây là tâm ý mà bằng hữu đưa cho!

Tạ Tuyết Thần chơi với Tuyết Miêu một lúc, thấy trời sắp tối, nghĩ tới thanh kiếm vẫn còn để ở Tuyết Nhai liền vội vàng chạy về.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
2. Sắc Dịch Huân Tâm
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
=====================================

Một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới gốc cây, cầm thanh kiếm dài do Tạ Tuyết Thần để lại. Tạ Tuyết Thần bước chân chậm lại, đi về phía nam nhân kia nói: "Phụ thân."

Tạ Đạo Thừa nghiêng đầu nhìn đứa con trai mình coi trọng.

Tạ Đạo Thừa, Tông chủ của thành Ung Tuyết, tư chất của hắn bình thường, hai năm tuổi mới bước vào Pháp Tướng chi cảnh, còn Tạ Tuyết Thần, là đứa con mà thê tử hắn sinh sau khi hắn trở thành Pháp Tướng tôn giả.

Cả đời ông có hơn chục đứa con, nhưng trong mắt ông chỉ có một cái, trời sinh thập khiếu, hiếm có thế gian, đứa nhỏ này sinh ra đã bất phàm, là niềm hy vọng của thành Ung Tuyết, cũng là kiếm đạo cắt ngang đêm dài của khởi minh tinh.

Nhưng bây giờ, hắn thế nhưng đem kiếm của mình ném ở chỗ này! Kiếm, chính là sinh mệnh của kiếm tu!

Tạ Đạo Thừa kìm nén cơn tức giận, lạnh lùng hỏi: "Con đã đi đâu?"

Tạ Tuyết Thần không có nói dối, dù có nói thật thì vẫn sẽ bị phụ thân phạt.

"Con... con đã cứu một con Tuyết Miêu, nó liền tặng con một con cá bạc." hắn cẩn thận lấy con cá bạc từ trong lồ ng ngực ra, giữ nó trong lòng bàn tay.

"Cứu Tuyết Miêu, tại sao con lại đi theo nó rời khỏi Tuyết Nhai?" Tạ Đạo Thừa hỏi.

Tạ Tuyết Thần không biết trả lời như nào, chỉ là thời khắc đôi mắt màu xanh lam đó nhìn hắn, hắn liền không nhịn được mà đi theo.

Tạ Đạo Thừa thấy Tạ Tuyết Thần không trả lời, cũng không hỏi nữa bởi vì trong lòng ông đã có đáp án.

Ông quay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Kiếm tu, bất cứ lúc nào, đều không thể ném kiếm của mình xuống!"

Tạ Tuyết Thần không bị phụ thân phạt, thật bất ngờ, nhưng hắn không nghĩ nhiều chỉ nhẹ nhàng thở phào.


Ngày thứ hai, cùng thời gian đó, hắn lại đi đến nơi này, bắt đầu ngày ngày luyện kiếm.

Tuyết Miêu lại đến, cái đuôi to của nó vẫy vẫy, nhìn Tạ Tuyết Thần kêu meo meo.

"Miêu miêu, ta đang luyện kiếm, luyện xong ta sẽ chơi với ngươi." Tạ Tuyết Thần nói.

Mèo con rất thông minh, nó nghe hiểu tiếng người, ngoan ngoãn ngồi xổm sang một bên nhìn Tạ Tuyết Thần luyện kiếm. Trời lại rơi tuyết rồi, nó vui vẻ nhảy tới nhảy lui giữa những bông tuyết bay trong không trung.

Tạ Tuyết Thần phát hiện, Tuyết Miêu di chuyển nhanh như chớp, nó còn phần giống với kiếm ý của thanh kiếm. Hắn bất giác bắt chước động tác của Tuyết Miêu mà vung kiếm, sát khí trong kiếm khí có thêm vài phần linh động.

"Một vạn kiếm!"

Tạ Tuyết Thần thở phào nhẹ nhõm, đã hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay, hắn vui vẻ chạy tới phía Tạ Tuyết Miêu.

"Miêu miêu, ta cảm thấy kiếm khí giống như biến đổi rất nhiều..." Hắn như đối với một vị bằng hữu mà bày tỏ hết suy nghĩ của mình cho Tuyết Miêu.

Chóp tai Tuyết Miêu cử động, giống như nó đang lắng nghe.

Tạ Tuyết Thần thầm nghĩ, chính mình có thể cùng Tuyết Miêu trở thành bằng hữu, nhưng ngày hôm sau nữa lại không thấy nó đến nữa, hắn có chút mất mát, thậm chí chạy đến hang động nhỏ gọi Tuyết Miêu, nhưng không được hồi đáp, không biết mèo con đã đi đâu rồi.

Cho đến một tháng sau, hắn đến Tuyết Nhai luyện kiếm như thường lệ, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hắn bị một con Tuyết Miêu trưởng thành tấn công.

Con Tuyết Miêu trưởng thành này tấn công dữ dội, tai trái nó bị thiếu mất một góc, sự căm ghét mạnh mẽ hiện lên trong mắt nó, Tạ Tuyết Thần chật vật chống lại đòn tấn công vô hồn của Tuyết Miêu. Tuyết Miêu không ngờ một hài tử bốn tuổi lại có kiếm pháp như vậy, không hỏi ngạc nhiên, nó tự nhả yêu đan ra liền ngọc nát đá tan mà liều mạng, tự bạo yêu đan tấn công Tạ Tuyết Thần.

Nhưng lúc này, một thanh kiếm cực kỳ bá đạo bay ngang trời phá vỡ yêu đan, Tuyết Miêu bị thương nặng.

Tuyết Miêu nôn một ngụm máu, ôm hận trừng mắt nhìn đối phương, mất đi yêu đan e là sẽ khó sống sót, nó run rẩy ngã xuống vũng máu.

Tạ Đạo Thừa thậm chí không thèm nhìn Tuyết Miêu, ông chỉ xác nhận thấy Tạ Tuyết Thần bị thương ngoài da thôi, mới khẽ gật đầu nói: "Kiếm pháp của con có tiến bộ rồi, kiếm ý linh động."

Nhưng đây không phải điều Tạ Tuyết Thần quan tâm, hắn nhìn Tuyết Miêu đang thở hổn hển, hoảng sợ một lúc, dùng giọng nói non nớt hỏi: "Phụ thân...tại sao nó muốn giết con?"

Tạ Đạo Thừa nói: "Ừm, đại khái là ta đã giết con của nó."

Đồng tử Tạ Tuyết Thần co lại, trái tim chợt co thắt lại run giọng nói: "miêu miêu..."

"Bất quá con mèo mẹ chạy quá nhanh, chỉ bị thương một góc tai. Nó biết không thể đánh lại ta, liền chạy đến đây tìm con trả thù." Tạ Đạo Thừa hời hợt ngữ khí nói.

Đột nhiên, Tạ Tuyết Thần phát hiện ra điều bất thường.

Đáy mắt đứa trẻ đỏ hoe, kìm nén những giọt nước mắt trong mắt.

"Vì...vì sao?"

Sắc mặt Tạ Đạo Thừa trở nên lạnh lùng, giọng trầm thấp nói: "Ngươi đây là biểu tình cái gì?"

Tạ Tuyết Thần ngạc nhiên, giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống khuôn mặt, phụ thân uy áp làm hắn run rẩy, nhưng hắn kìm nén nỗi sợ quỳ gối xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Tạ Đạo Thừa: "Phụ thân, tuy Tuyết Miêu là yêu thú, nhưng không hại người, người...người tại sao lại giết nó?"

Đó là bằng hữu mà hắn mới quen mà, phụ thân biết rõ điều đó.

Không... bởi vì chính người đã biết....

Tạ Tuyết Thần cảm thấy hô hấp khó khăn, dường như trái tim bị ai đó bóp chặt.

"Tuyết Thần, lời ta nói chẳng lẽ con đã quên rồi sao?" Tạ Đạo Thừa lạnh nhạt nói, "Người tu đạo, không có tình, phải hết mình vì đạo."


"Không, con không hiểu..." Nước mắt làm ướt lông mi dài và đậm, mơ hồ nói: "Mẫu thân nói, người tu đạo, nên lấy muôn dân làm ý niệm, cứu giúp đời là trách nhiệm của chính mình, tại sao không thể có tình?"

Tạ Đạo Thừa phảng phất nhớ tới, đứa nhỏ này mới bốn tuổi, nó cho dù thông minh đến đâu, chung quy vẫn chưa trải qua những nguy hiểm và khó khăn trên đời.

"Cứu thế cứu nhân, lấy thương sinh làm niệm, đây là đạo tâm của ngươi sao?" Tạ Đạo Thừa bất giác thở dài một tiếng, "Nếu là như vậy, con càng nên đoạn tuyệt tình ái, nếu có lòng yêu thích thì làm sao có thể lấy tình thương to lớn đó để bao dung cho tất cả chúng sinh? Nếu như có một ngày, con phải đối mặt với sự lựa chọn, một bên là người con yêu thương, còn một bên là chúng sinh thiên hạ. Con có thể từ bỏ người mình yêu để cứu thiên hạ không?"

Trên khuôn mặt non nớt của Tạ Tuyết Thần hiện lên sự bối rối, hắn vẫn không hiểu.

" Tại sao...chỉ có thể chọn một?"

Tạ Đạo Thừa ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt hắn, nghiêm túc nói: "Tuyết Thần, con sinh ra đã bất phàm, sau cùng sẽ đứng trên đỉnh nhân giới, thậm chí là cả đỉnh của tam giới. Đến một ngày nào đó, vận mệnh thiên hạ chúng sinh phục thuộc vào suy nghĩ của con, tình yêu sẽ trở thành điểm yếu của con, nó sẽ khiến cả thiên hạ gặp nguy hiểm. Con phải ghi nhớ bài học ngày hôm nay, hãy nhớ lời phụ thân nói."

Tạ Tuyết Thần gật đầu hiểu ý, lâu sau hỏi: "Nếu như, con chỉ là một người bình thường?"

Bởi vì bất phàm, cho nên không nên có tình.

Nếu là người bình thường, là có thể có tình sao?

Tạ Đạo Thừa không ngờ hắn lại nói điều này, đôi mắt hắn biến thành hàn băng.

"Vậy ngươi đáng chết."

Tạ Tuyết Thần bốn tuổi đã học từ phụ thân cái lĩnh hội thế nào là vô tình.

Ông có tám người con, cũng chỉ là một đứa trẻ. Nếu hắn không phải Tạ Tuyết Thần, vậy hắn chẳng là gì cả.

Tạ Tuyết Thần lập đạo tâm, thương sinh ý niệm.

Cho nên kiếm tâm của hắn, đi thẳng về phía trước, quên đi sinh tử.

Hắn không thiên vị bất cứ ai kể cả bản thân.

Dục Ma xoa cằm không suy nghĩ lẩm bẩm nói: "Thật kì lạ, Tạ Tuyết Thần ở trong nhà giam tham dục, tại sao lại không giống với người khác?"

Mộ Huyền Linh nhìn đứa trẻ trong nền tuyết, chậm rãi nói: "Bởi vì hắn sớm đã vô tham vô dục."

Một người thậm chí không muốn mạng của mình, còn gì để tham lam nữa?

Kiếm đạo, hắn đã đạt đến đỉnh cao, danh lợi hắn coi như mây bay, tình yêu.....

Khi hắn bốn tuổi, liền đã bị bóp ch ết trên nền tuyết trắng kia.

"Vô tham vô dục?" Dục Ma sửng sốt một lúc, cảm thấy không có khả năng, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rồi.

Nhà giam tham dục có thể khai quật những thứ h@m muốn mạnh mẽ nhất trong lòng còn người, ở trong nhà tù tham lam, mọi h@m muốn đều có thể được thỏa mãn làm người ta trầm mê trong đó, tự nguyện trở thành tù nhân. Nếu không có lòng tham, thì nhà tù cũng không còn nữa, người đó liền có thể tùy ý đi ra.

Dục Ma không có diệu kế, liền cùng Mộ Huyền Linh bàn bạc cách đối phó với Tạ Tuyết Thần. Đột nhiên cảm thấy cơ thể đau nhức, dây leo màu tím bò lên chân lúc nào không hay, đem hắn gắt gao trói buộc, lúc này đột nhiên hiện nguyên hình.

Dục Ma nhận ra đây là thẩm phán yêu đằng của Mộ Huyền Linh, tức khắc mặt trở nên trắng bệch.

Mộ Huyền Linh là Thánh Nữ Ma tộc, chưởng sự hình phạt Ma giới. Cho nên những ma tộc vi phạm luật lệ Ma tộc đều bị yêu đằng treo cổ, hóa thành Ma Đan, dâng cho Ma giới quý tộc dùng. Ma tộc tu luyện ma pháp, chính là thập bổ đại toàn, có thể hấp thụ nó luyện hóa ma khí. Cũng có thể trực tiếp hút ma khí từ trên mặt những ma quỷ khác, việc đó thậm chí còn dễ dàng và thuận tiện hơn. Đó là lý do bọn ma quỷ đều sợ Mộ Huyền Linh, cũng chính là có quá nhiều ma quỷ chết dưới thẩm phán yêu đằng. Pháp khí này do Đại Tế Tư luyện chế ra, chuyên trừng trị ma tộc, ngoài Ma Tôn ra thì không ai có thể thoát khỏi nó cả.

Nhưng đây vốn là địa bàn của Dục Ma, hắn vốn có có hội phòng bị, làm Mộ Huyền Linh không có cơ hội ra tay.

"Thánh Nữ, ngươi làm gì vậy!" Dục Ma sợ hãi hỏi.

"Cho nên nói ma tộc là bọn không có đầu óc." Mộ Huyền Linh mỉm cười nói, "Quá rõ ràng còn gì, còn cần phải hỏi sao?"

"Ngươi muốn giết ta?" Mộ Huyền Linh kinh hãi lắc đầu, "Chúng ta chỉ diễn một vở kịch cho Tạ Tuyết Thần xem thôi, không cần phải giết ta. Hơn nữa, nếu ngươi giết ta, bản thể của ta liền cảm nhận được mà đến đây."

"Có liên quan sao." Mộ Huyền Linh siết chặt dây yêu đằng, Dục Ma kêu thảm thiết, ma khí trên người tỏa ra. "Dù sao, bản thể của ngươi cũng không phải do ta giết mà là Tạ Tuyết Thần giết."

Dục Ma đột nhiên nhận ra, chính mình bị lừa! Mộ Huyền Linh cùng hắn nói chuyện lâu như vậy, chính là để hắn buông lỏng phòng bị!

"Quả nhiên ngươi đã phản bội Ma tộc! Những lời ngươi vừa nói đều là gạt ta!"

Cơ thể Dục Ma không ngừng nhỏ lại, chẳng mấy chốc liền biến thành một viên đan đen.

Đan dược bay vào trong tay Mộ Huyền Linh, ảo ảnh lập tức bị phá vỡ.


Thật ngu ngốc, không lừa ngươi thì lừa ai.

Mộ Huyền Linh bĩu môi.

Căn phòng trở lại như cũ, dường như không có gì thay đổi, ngay cả những ngọn nến cũng không thiếu một phân.

Tạ Tuyết Thần đứng một bên lặng lẽ nhìn, nhìn viên Ma Đan bay vào tay Mộ Huyền Linh.

"Người vừa ra tay là Dục Ma trong Tam ma thần." Tạ Tuyết Thần khẳng định nói.

Như thể hắn đang có một giấc mộng hồi tưởng lại, chết lặng mà trải qua tất cả, như một người ngoài cuộc. Đúng là như vậy, hắn đã được thân phận của người đến kia.

Trong Vạn Tiên Trận, ta cùng Dục Ma đối mặt, tên này quá yếu liền bị ta một kiếm đánh làm trọng thương. Nhưng với Chiến Ma, hắn có thể đỡ được mấy kiếm của ta.

"Dục Ma bị thương không hề nhẹ, hiện đang bế quan, này chỉ là ảo ảnh của hắn, nhưng nó cũng có một phần ba sức mạnh của hắn. Nhưng hiện tại nó bị ta gi ết chết, bản thể càng bị thương nặng hơn. Dục Ma có thể cảm nhận được ảo ảnh bị chết nhưng lại không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì." Cho nên nàng không sợ những lời vừa nãy bị Ma tộc nghe được.

Mộ Huyền Linh vừa nói vừa vươn tay, đưa Ma Đan ra trước mặt Tạ Tuyết Thần, "Đây là Ma Đan mà Dục Ma hóa thành."

Tạ Tuyết Thần nhìn Mộ Huyền Linh, môi động nhẹ dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Dùng Ma Đan, hẳn là sẽ giảm bớt sự đau đớn của cô do ma khí dật tán".

Mộ Huyền Linh chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Huynh không tức giận sao?"

Tạ Tuyết Thần không biết mình có nên tức giận hay không, ma quỷ ăn thịt người, trong mắt con người đây là một hành động tàn ác và xấu xa. Nhưng nếu không ăn thịt, nàng chỉ có thể chịu đựng nỗi đau do ma khí tỏa ra suốt quãng đời còn lại.

Tạ Tuyết Thần không trả lời, Mộ Huyền Linh cũng không ép hỏi, nàng đem viên Ma Đan bỏ vào trong túi gấm, cười nói: "Ta không ăn cái này, vừa hôi vừa tanh."

"Dục Ma vừa chết, Ma tộc liền biết hành tung của chúng ta, chúng ta không thể ở đâu lâu được, lại phải cả đêm đi đường."

Mộ Huyền Linh kéo tay áo Tạ Tuyết Thần, mở cửa sổ, hai người trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, cưới ngựa rời đi trong đêm.

Mộ Huyền Linh và Tạ Tuyết Thần cùng nhau cưỡi một con ngựa, nàng ngồi trong vòng tay của Tạ Tuyết Thần, đội mũ áo choàng lên đầu che lại sắc mặt tới nhợt.

"Ta nghĩ đến một phương pháp, có thể nhanh chóng quay về thành Ung Tuyết." Tạ Tuyết Thần đột nhiên nói.

"Phương pháp gì, ta thông minh như vậy mà lại không nghĩ đến?" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm một câu.

Tạ Tuyết Thần thường bị lời nói của cố cắt ngang nên không nói tiếp nữa, một lúc lâu sau mới nói: "Uẩn Tú sơn trang, có truyền tống trận."

Mộ Huyền Linh bỗng nhớ đến khuôn mặt tuấn tú, nho nhã của người kia, còn hắn dùng quạt giấy che nắng cho nàng.

Đúng rồi, Nam Tư Nguyệt là người giỏi bày trận nhất thiên hạ. Trận pháp chia thành thủ, vây, công, kỳ bốn loại, truyền tống trận thuộc loại kỳ trận. Nghe nói bởi vì Nam Tư Nguyệt không thể tu luyện, để tự bảo vệ mình cùng thủ vệ trong sơn trang nghiên cứu ra rất nhiều trận pháp, thậm chí còn có trận pháp chữa thương, trận pháp luyện khí, trận pháp truyền âm,...

Tuy nhiên truyền tống trận rất tốn linh lực, nếu không phải tình huống đặc biệt không dễ để mở ra.

Với thân phận của Tạ Tuyết Thần, có lẽ Nam Tư Nguyệt sẽ không từ chối.

Mộ Huyền Linh nghĩ đến nụ cười dịu dàng của vị công tử kia, lại cảm thấy bất cứ ai thỉnh cầu hắn, hắn đều sẽ không cự tuyệt, chỉ là rất ít người dám làm điều đó thôi.

Ngựa phi nước đại, gió thổi phảng phất qua khuôn mặt, Tạ Tuyết Thần thấy Mộ Huyền Linh trầm mặc hồi lâu còn cho rằng cô ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy nàng mở miệng nói: "Tạ Tuyết Thần, huynh thích mèo sao?"

Tạ Tuyết Thần nhất thời hiểu ra, nàng cũng ở nhà giam tham dục thấy mình trải qua mọi chuyện.

Hắn cũng không cảm thấy khó chịu hay xấu hổ, giống như chính mình hồi tưởng lại tâm tình cũng không có chút dao động nào.

Tạ Tuyết Thần cảm thấy mình không còn thích mèo nữa.

Chỉ là ai đó nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "meo...."

Cổ họng Tạ Tuyết Thần nghẹn lại, bất giác nắm chặt lấy dây cương.

Hắn dường như nghe thấy tiếng tuyết rơi từ trên cành cây xuống, nhẹ nhàng lướt qua trái tim.

Chỉ nghe thấy một âm thanh yếu ớt phát ra ống tay áo Mộ Huyền Linh.

"Ta không thích mèo." chuột đánh hơi A Bảo rầu rĩ không vui mà nói.

Tạ Tuyết Thần: "...."

Mộ Huyền Linh: Ai quản ngươi a!