Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 32: Chuyện làm mai!

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Tiểu hồ ly đành phải lăn lộn ra vài động tĩnh, chốc lát thì đi quét rác, chốc lát thì lau cái bàn, trong lúc quét rác, cố tình cầm theo cái chổi lắc qua lắc lại trước mặt Thần ca nhi, chờ tới lúc Thần ca nhi muốn tránh sang chỗ khác, tiểu hồ ly thấy thế, lại lấy đôi mắt khó chịu nhìn y.

Thần ca nhi làm như không thấy.

Hai thiếu niên liền giằng co như vậy, đều muốn đối phương đầu hàng trước, tiểu hồ ly quét rác, lau cái bàn xong, lại đi đổ nước rửa chân, hắn đem chậu nước để xuống vang lên một tiếng bang, ngày thường Thần ca nhi đã sớm quở trách hắn, hôm nay coi như không nghe thấy, hắn rửa chân xong, đáy lòng càng thêm buồn bực.

Thở phì phì bò lên giường, chỉ cảm thấy từ sau khi chính mình trở nên lớn hơn, địa vị ở nhà càng ngày càng thấp, chỉ tính việc ngủ, từ sau khi hắn lớn lên, Thần ca nhi liền không cho mình ngủ cùng y trên một cái giường, muốn nằm cùng nhau còn phải biến thành bộ dáng hài tử! Rõ ràng đều là hắn! Bất quá hắn chỉ lớn lên chút! Như thế nào lại không thể ngủ cùng nhau?


Tiểu hồ ly cố ý không biến thành tiểu hài tử, tư thế ngủ thập phần bá đạo, tuy rằng sớm lên giường, hắn đương nhiên ngủ không được, thường lấy đôi mắt ngắm Thần ca nhi một cái, thấy y đọc sách mà đem mình hoàn toàn vứt sau đầu, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu không thôi, hắn đều hoài nghi chính mình có phải nhiễm bệnh hay không.

Sắc trời càng ngày càng tối, hắn lại nằm một lát, thấy Thần ca nhi vẫn không lên giường, dưới sự tức giận tiểu hồ ly lại biến nhỏ, tính tới việc dù sao mình cũng là một tiểu hán tử, không cùng y một tiểu ca nhi so đo!

Hắn vừa biến nhỏ, ở trên giường lăn một cái, cố ý đem tóc làm cho lộn xộn rối tung, Thần ca nhi thích sạch sẽ, vừa nhìn thấy trên người hắn rối loạn ô uế, chắc chắn không nhịn được phải nói hai câu.

Ai ngờ Thần ca nhi căn bản không có nhìn đến hắn.


Tiểu hồ ly muốn làm một con hồ ly có tôn nghiêm, cố ý làm biểu tình thật xấu, một bộ dáng ta đang rất tức giận, ngươi mau tới dỗ dành ta, đợi trong chốc lát vẫn thấy y không có phản ứng, nhịn không được xuống giường ôm eo Thần ca nhi, ngưỡng đầu nhỏ, gọi "Ca.".

Thần ca nhi lúc này mới xoay đầu, nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Ta không phải ca ngươi, gọi ca cái gì."

Tiểu hồ ly dùng đôi mắt to đen nhánh nhìn hắn, rầu rĩ nói một câu, "Ngực đau."

Thần ca nhi ngẩn người, liên tục truy vấn: "Nơi nào đau? Sao lại thế này? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"

Đáy mắt y hiện rõ quan tâm, làm đáy lòng tiểu hồ ly rốt cuộc không còn buồn như vậy, hắn lại ôm eo Thần ca nhi cọ cọ, rầu rĩ nói: "Khi ngươi không nói lời nào mới đau, hiện tại không có việc gì."

Thần ca nhi vừa buồn cười vừa tức giận, thấy thần sắc hắn nghiêm túc, nhịn không được lấy tay chọc chọc cái trán hắn, buồn cười không chịu được, "Ngươi có tâm* sao? Còn đau ngực, nếu có thật cũng sẽ không luôn sinh khí với ta như vậy."


*Có 2 nghĩa: 1 là trái tim, 2 là lương tâm.

Tiểu hồ ly ôm y không thèm hé răng, Thần ca nhi lại chọc cái trán hắn một chút, hắn mới bắt lấy tay y, thấp giọng nói: "Ngủ."

Thần ca nhi lên giường lại nhịn không được nói với hắn hai câu, "Để ngươi luyện chữ là vì tốt cho ngươi, đừng để đến lúc thành người lớn, vẫn viết chữ như lăng quăng thế kia, chẳng lẽ ngươi muốn ẩn thân suốt đời"

Mấy năm nay Thần ca nhi rất ít khi nằm mơ, thấy tiểu gia hỏa dần dần lớn lên, thân thể luôn luôn rắn chắc, lo lắng ở đáy lòng liền dần dần tiêu tán.

Tiểu hồ ly bắt lấy tay y, rầu rĩ nói: "Luyện không tốt."

Hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất, chẳng sợ Thần ca nhi muốn đầu hổ, hắn cũng có thể cầm về cho y, lại cố tình sợ luyện chữ, luôn cảm thấy ngòi bút mềm mụp kia thực khó khống chế, mỗi lần luyện chữ hắn đều không nhịn được đem lông trên đầu bút nhổ sạch!
Thần ca nhi trừng mắt liếc hắn một cái, không nhịn được tiếp tục quở trách, "Ngươi chỉ luyện ba chữ, mấy chữ khác viết được tốt mới là lạ, mỗi chữ ta dạy ngươi phải luyện tập thật tốt mới đúng." Thấy hắn ỉu xìu, chính mình lại mềm lòng trước, không nhịn được phải dỗ dành, "Như vậy đi, ngày mai ta dậy sớm đem chữ đã dạy cho ngươi viết ra, ngươi cứ theo đó vẽ lại, được không?"

Tiểu hồ ly gật gật đầu, cò kè mặc cả, "Ngươi không cho ta gọi Thần ca nhi, cũng không được để ai kêu." Nói rõ hắn vẫn còn ghim chuyện này.

Cái này dĩ nhiên Thần ca nhi không đáp ứng, xoa xoa cái đầu hắn, "Mau ngủ đi."

Tiểu hồ ly cũng nghe lời thuận theo, nằm trong lòng ngực y nhắm mắt lại ngủ.

Có hắn làm bạn, Thần ca nhi đi vào giấc ngủ vô cùng nhanh, tắt đèn không bao lâu liền ngủ rồi.
Chờ Thần ca nhi ngủ tiểu hồ ly lại lặng lẽ biến trở về bộ dáng thiếu niên.

Ngũ quan hắn hoàn toàn nẩy nở, cặp chân mày anh khí mười phần, đi xuống là đôi mắt đen nhánh, ngũ quan hòa hợp đặt cạnh nhau, thật sự là tuấn mỹ không thôi, tuy rằng thân thể trưởng thành, tính tình lại y như lúc trước, rất thích giận dỗi.

Hắn duỗi tay đem gối nằm của Thần ca nhi để qua một bên, vươn cánh tay qua để Thần ca nhi gối lên cánh tay chính mình, mỗi lần nhìn thấy y đè nặng cánh tay của mình ngủ, đáy lòng tiểu hồ ly sẽ dâng lên một cổ cảm giác thỏa mãn.

Trước kia là y chiếu cố hắn, hiện tại đổi ngược lại để hắn chăm sóc y, đáng tiếc hết thảy chỉ có thể làm lén lút, cứ như thế nhìn dung nhan Thần ca nhi an tĩnh ngủ, đáy lòng hắn vẫn mạc danh cao hứng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thần ca nhi lại phát hiện gối nằm của y dịch qua một bên, tiểu hồ ly đang nằm dài trong lòng ngực y ngủ say, y nhìn cái gối có chút phát ngốc, mới đặt cái gối về chỗ cũ, chỉ cảm thấy tư thế ngủ của mình càng ngày càng không tốt.
*

Ở thư viện mấy năm, học vấn của Thần ca nhi tự nhiên tiến rất xa, không chỉ có bọn Vương Kim An tự than thở không bằng, liền Liêu phu tử cũng đối y khen không dứt miệng.

Thần ca nhi lại trước sau một bộ dáng không cao ngạo không nóng nảy.

Y cũng không cảm thấy chính mình quá thông minh, nói bất quá là trời cao thưởng cho y một cái trí nhớ tốt thôi, cái gì phu tử dạy, chỉ cần nghe qua một lần cơ bản là y có thể nhớ rõ, những thứ y hiểu biết căn bản đều xuất phát từ sách vở cùng phu tử dạy dỗ.

Cũng do phần tâm thái này, làm y ở trong vô số học sinh trổ hết tài năng, không ít thư sinh*(người có học) có chút thành tích liền tự cho là rất thanh cao, cùng y như hai mặt đối lập.

Liêu phu tử thậm chí còn cho y cùng lứa học sinh của Lưu Trường Khanh cùng nhau tham gia khảo thí.
Mới sáng sớm y liền dậy, cũng không vì sự tồn tại của tiểu hồ ly mà có một chút chậm trễ nào, bởi vì chịu ảnh hưởng của y, Vương Kim An cũng làm theo mà trở nên khắc khổ rất nhiều, dùng lời nói của hắn chính là không muốn bị kém hơn một tiểu thiếu niên.

*

Học viện tuyển sinh cách ba năm một lần, năm nay lại đến thời điểm tuyển sinh, hai ngày gần đây phu tử ở học viện phá lệ bận rộn, thấy thế, An Tử Hi nói với Thần ca nhi: "Chờ học sinh mới đến, phòng của ngươi phỏng chừng sẽ phải chia đôi, ngươi rốt cuộc cũng phải có bạn cùng phòng."

Vương Kim An hướng y làm mặt quỷ, "Nhưng có người mới rồi, liệu có quên người xưa."

Nghĩ đến tiểu hồ ly ở cùng với y, thêm một người khẳng định không thuận tiện, Thần ca nhi mày hơi hơi nhăn lại, "Trong học viện không có phòng đơn sao?"
"Bên chỗ ở của hán tử có một cái, vốn là hai người cùng nhau ở, Cố Tịch đi rồi, bạn cùng phòng của hắn liền ở một mình."

Thần ca nhi có chút ấn tượng, "Cố Tịch? Cái người vóc dáng rất cao kia?"

"Đúng vậy, chính là hắn, hắn hôm trước mới rời học viện, ngươi cũng biết người làm nông trong nhà có hài tử đi học có bao nhiêu không dễ dàng, cơ hồ đều là dùng toàn bộ nguồn lực trong nhà, cố tình đại ca hắn lại xảy ra chuyện, hiện tại ăn uống, sinh hoạt tất cả đều ở trên giường ......"

An Tử Hi thở dài một tiếng không nói thêm nữa, chung quy là có chút tiếc nuối, học vấn của Cố Tịch luôn luôn không tồi, nếu có thể kiên trì tiếp, dù thi không đậu tiến sĩ, một cử nhân vẫn là có khả năng.

Thấy đề tài có chút trầm trọng. Vương Kim An cố ý điều tiết bầu không khí một chút, hắn hướng Thần ca nhi chớp mắt cười xấu xa, "Ở chung với một người cũng tốt, một mình ngươi khó tránh khỏi cô tịch, nhiều người nếu có ngày nào đó không ngủ được còn có thể trò chuyện cùng nhau."
Tiểu hồ ly vừa mới ra, liền nghe được tin tức không tốt, sắc mặt không khỏi trầm trầm, hắn nhìn Thần ca nhi một cái lại ngại có người ngoài ở đây, cũng không phù hợp nói nhiều, chỉ phải đem một bụng khó chịu nghẹn lại.

Tiết đầu tiên là khóa học của Liêu phu tử, khi Thần ca nhi vào nghe giảng bài, tiểu hồ ly cũng đi theo vào, mấy năm nay đều là như thế này, hắn không chỉ có thể ẩn thân, còn biến thành hình dáng hồ ly, khi Thần ca nhi ở một bên nghe giảng bài, trí nhớ của hắn cũng vô cùng tốt, chính là không có kiên nhẫn, cứ việc như thế, mưa dầm thấm đất cũng học được không ít tri thức.

Bất quá so với những kiến thức kinh sử này, hắn càng thích sách đề cập đến binh pháp mưu lược ở Tàng Thư Các, trong xương cốt của hắn giống như có một cổ ước muốn xao động, trời sinh không thích hợp loại cuộc sống ngày qua ngày an an phận phận này.
Tiểu hồ ly nghẹn một ngày, buổi tối trở về phòng, hắn mới kiếm cớ gây chuyện, "Chẳng lẽ ngươi thật muốn cho người khác ở cùng phòng chúng ta sao?"

Thần ca nhi gật gật đầu, nhẹ giọng giải thích nói: "Hẳn sẽ có một người được phân lại đây. Còn có hai ba ngày nữa, đến lúc đó thì tính, nói không chừng học sinh mới năm nay đều là hán tử, nếu không có tiểu ca nhi thì sẽ không có ai lại đây."

Tiểu hồ ly hiểu rõ ràng tiểu ca nhi cùng hán tử khác nhau, "Cho dù có tiểu ca nhi, cũng không nhất định một hai phải ở nơi này, cách vách không phải là còn phòng trống sao? Giả sử vừa lúc tới hai người, bọn họ có thể ở cùng một phòng."

"Có phòng trống, còn an bài cụ thể như thế nào phải phụ thuộc vào học viện."

Tiểu hồ ly nhìn chằm chằm cái giường khác, lộ ra biểu tình như đang suy tư gì đó.
*

Rất nhanh, học sinh năm nay đã tuyển xong, tổng cộng mười tám hán tử, hai tiểu ca nhi, khi Vương phu tử đưa hai tiểu ca nhi lại đây, vừa lúc nhìn thấy Thần ca nhi, "Vốn định phân một người ở phòng ngươi, không nghĩ tới năm nay vừa lúc tới hai người, để cho bọn họ ở cùng một phòng đi."

Thần ca nhi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ đến còn có một tiểu ca nhi cũng muốn tới báo danh, lại bị tiểu hồ ly giả quỷ dọa sinh bệnh, hắn đối với học viện Lộc Sơn cũng có tâm bài xích, dứt khoát đi học viện khác.

Thần ca nhi trở lại phòng ở, đem tin tức tốt này nói cho tiểu hồ ly, mới phát hiện tiểu gia hỏa hoàn toàn không cảm thấy kinh hỉ, Thần ca nhi luôn rất nhạy bén, nghĩ đến hai ngày nayy hắn căn bản không đi nghe giảng bài, sắc mặt tức khắc có chút không tốt, "Ngươi có phải phá rối từ bên trong hay không?"
Đáy lòng tiểu hồ ly lộp bộp một chút, biết sớm sẽ bị thẩm vấn, cũng may hắn sớm có chuẩn bị, "Ta đi Tàng Thư Các đọc sách."

"Nói thật."

Tiểu hồ ly tức giận, "Ta chỉ giấu vài tấm ván gỗ, chẳng lẽ còn có thể quyết định để mấy người đó đi hay ở lại?"

Thần ca nhi không thể tưởng tượng được hắn sẽ giả quỷ, nhíu mi nhìn hắn một lúc lâu, "Ngươi giấu tấm ván gỗ làm gì?"

Tiểu hồ ly mặt không đổi sắc nói: "Nhìn thấy giường hư, bọn họ tự nhiên sẽ không ở lại chỗ này."

Thần ca nhi đi qua nhìn, quả nhiên phát hiện cái giường còn lại trong phòng, thiếu một tấm ván gỗ ở bên trên, "Ngươi giấu chỗ nào vậy?"

"Để ở trên nóc nhà."

Hắn nói đúng lý hợp tình, Thần ca nhi hơi có chút bất đắc dĩ, muốn nói hắn vài câu, lại hiểu rõ ràng hành động đó của hắn đến cùng là không muốn cho người khác phát hiện sự tồn tại của mình, trong phòng nếu thật có thêm một người, tiểu hồ ly sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
Thần ca nhi thở dài, "Lần sau mặc kệ có chuyện gì, đều nhớ rõ cùng ta thương lượng một chút được không?"

Tiểu hồ ly bị y nhìn chằm chằm có chút chột dạ, duỗi tay ôm eo, đem gương mặt chôn ở cổ y, "Đã biết."

Thần ca nhi có chút chống đỡ không được, "Không được làm nũng."

*

Mấy ngày kế tiếp, thời tiết càng ngày càng nóng, lúc trước hai người bọn họ cùng đắp một cái chăn mỏng là vừa đủ, hiện tại cái gì cũng không đắp cũng cảm thấy nóng.

Buổi tối Thần ca nhi bị nóng tỉnh, bên người tựa như dựa gần cái lò lửa lớn, khi mắt mở to, mới phát hiện toàn bộ thân thể thiếu niên bên người đều dựa gần y. Tư thế tiểu hồ ly ngủ trông rất can đảm, một cánh tay gối dưới đầu Thần ca nhi, một cái khác ôm eo y chặt chẽ, cơ hồ đem y vây ở trong lòng ngực, một chân trong đó còn đè ở trên người y.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Thần ca nhi đầu có chút treo máy, sau khi phản ứng lại, y hung hăng vỗ đầu tiểu hồ ly một cái.

Giấc ngủ của tiểu hồ ly vốn không sâu, đã sớm tỉnh khi y có động tĩnh, khi bị Thần ca nhi đánh, mới chậm rãi mở mắt ra, bắt được tay y, "Làm sao vậy?"

Bởi vì mang theo buồn ngủ, thanh âm vốn trầm thấp lại mang theo cổ lực lượng mê hoặc nhân tâm, Thần ca nhi chỉ cảm thấy lỗ tai có chút tê dại, nhịn không được lại đánh hắn một cái, trong nháy mắt thân thể hắn cũng hướng lại y, hai người biến thành mặt đối mặt.

"Ngươi nói làm sao vậy? Ai cho ngươi nửa đêm biến lớn?"

Trên mặt Thần ca nhi một mảnh nóng bỏng, vừa thẹn vừa giận.

Y có thể tiếp thu ngủ chung với một tiểu hài tử, đã là một phen đấu tranh, hiện tại tiểu hồ ly đã trưởng thành, hai người lại nằm cùng giường thì giống cái gì? Việc như vậy rõ ràng đã nói với hắn, vẫn như cũ thấy hắn không để bụng, Thần ca nhi nhấp môi dưới, biểu tình có chút lãnh đạm.
Thấy y bước chân trần xuống giường, tiểu hồ ly ngẩn người, lúc này mới vội vàng biến thành bộ dáng hài đồng, nôn nóng giải thích nói: "Ta có chút nóng, không phải cố ý biến lớn."

Nghĩ đến khi tỉnh lại, gối lên cánh tay hắn, gối đầu lại bị ném ở một bên, Thần ca nhi hiển nhiên không tin, gia hỏa này rõ ràng cố ý. Không chỉ tự tiện biến lớn, còn nói dối!

Đáy lòng Thần ca nhi hốt hoảng, chỉ cảm thấy một cái hài tử ngoan, bị dưỡng hỏng rồi, nói dối gạt người còn tỏ ra đương nhiên như vậy! Ai dạy hắn!

Môi mỏng hơi nhấp, lạnh mặt không nói lời nào, đáy mắt giống như kết một tầng băng, làm cho khuôn mặt lãnh đạm trước kia càng thêm lạnh như băng sương.

Đáy lòng tiểu hồ ly không hiểu sao có chút bồn chồn, miễn cưỡng nhận sai.

Thần ca nhi nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy ngày thường quá chiều hắn. Trừ cái này ra đáy lòng y càng nghĩ lại chính mình, tiểu hồ ly không hiểu lẽ đời, y không thể lại hồ đồ, chẳng sợ hắn chỉ là hồ ly, cũng đã trưởng thành, đã không phải tiểu hồ ly chỉ biết nằm dài ở trong lòng ngực y muốn đồ ăn kia.
Thần ca nhi thở ra một ngụm khí, nhàn nhạt nói: "Đem cái giường còn lại dọn dẹp sạch, về sau hai ta tách ra ngủ."

Tiểu hồ ly có chút không muốn, thấy thần sắc y có chút khó coi, lại sợ chính mình kiên trì chỉ chọc y sinh khí, liền đem cái giường khác dọn dẹp tốt. Đi lên nằm.

Thấy hắn rất không cao hứng, Thần ca nhi không thèm để ý đến hắn.

Mãi cho đến ngày hôm sau tiểu hồ ly vẫn còn tức giận, Thần ca nhi không muốn cam chịu tính tình của hắn, đơn giản làm bộ không thấy được. Tiểu hồ ly nhấp môi dưới, biến thành tiểu oa nhi ba tuổi, ôm lấy chân Thần ca nhi, hướng y vươn tay.

Biết hắn là muốn được ôm một cái, tâm Thần ca nhi mềm nhũn, không nhịn được vẫn là ôm hắn lên, "Về sau đều phải tự mình ngủ, không được lại làm nũng."

Tiểu hồ ly ôm cổ y không hé răng, sau một lúc lâu, mới rầu rĩ nói: "Chính mình ngủ thì chính mình ngủ."
Biểu tình Thần ca nhi lúc này mới mềm hoá một ít, "Đúng rồi, lúc trước không phải nói sẽ đặt cái tên cho ngươi sao? Ngươi có thích cái nào không? Nếu có thì nói với ta."

Tiểu hồ ly lắc đầu, "Muốn ngươi đặt."

Thấy khuôn mặt nhỏ của hắn như cũ lành lạnh, nhịn không được nhéo một cái, "Xuống dưới đi, người lớn như vậy, còn bắt ta ôm, có xấu hổ không?"

Tiểu hồ ly đương nhiên không cảm thấy xấu hổ, hài tử biết khóc có thịt ăn*, đạo lý này hắn hiểu rất triệt để.

*Tương tự với "có làm thì mới có ăn".

Buổi tối hắn đã sớm biến thành bộ dáng tiểu hồ ly, đáng thương hề hề mà nằm dài ở dưới giường Thần ca nhi, nói rõ không muốn rời đi. Thần ca nhi đối với hành vi chơi xấu của hắn thật sự không nói được. Xách cái cổ đầy lông của hắn lên ném trên cái giường khác.
Tiểu hồ ly oán hận cào giường.

Hắn động tĩnh có chút lớn, Vương Kim An từ cách vách hô giọng nói, "Thần ca nhi, bên ngoài cửa sổ của ngươi không phải có mèo hoang đi? Ta nghe được thanh âm cào cửa sổ."

"Ngươi cẩn thận một chút, lớn lên tuấn tú như vậy, đừng để bị mèo hoang động dục theo dõi."

Thần ca nhi: "......"

An Tử Hi đồng dạng có chút cạn lời, xách gối lên ném về phía cậu, "Mau câm miệng đi, ngươi chỗ nào tới mà nhiều chuyện như vậy?"

Vương Kim An cười né tránh.

Đáy mắt tiểu hồ ly mang theo một tia nghi hoặc, không biết rõ mèo hoang động dục là dạng gì. Mặc kệ nghe không hiểu, hắn sẽ ghi nhớ chuyện này của Vương Kim An, ngày hôm sau Vương Kim An phát hiện đôi giày cậu thích nhất có ba cái lỗ to, có chút dấu vết giống bị lửa đốt qua.

Sáng sớm cậu đã gào lên, "Nơi này của chúng ta có chuột đúng không?"
"Con chuột nào lớn như vậy có thể đem giày cắn ra cái lỗ lớn thế? Ngươi trước hết nghĩ xem có đắc tội người nào không?"

"Ta sao có thể đắc tội với ai! Chẳng lẽ là con mèo hoang bị trêu ghẹo hôm qua?"

Thần ca nhi nhìn thoáng qua tiểu hồ ly, đáy mắt có chút bất đắc dĩ, tính toán lần sau khi lên phố sẽ mua một đôi giày mới đền cho cậu.

*

Rất nhanh đã đến ngày về nhà.

Lần này là Nhϊếp Chi Hằng tới đón Thần ca nhi, Nhϊếp Chi Hằng chờ Lý Uyển không ít năm, Thần ca nhi sớm xem hắn như người thân, mặc dù như thế, thấy hắn luôn tới đón mình, vẫn là có chút ngượng ngùng.

"Nhϊếp thúc thúc, ta đã trưởng thành, lần sau ta tự mình ngồi xe trở về là được. Các ngươi không cần lại đến đón ta, xa như vậy còn phải cố ý đi một chuyến."

"Ngươi đi một mình trên đường không an toàn, đón ngươi cũng không chậm trễ mất bao nhiêu thời gian. Đi thôi, Vân Các lại ra mấy món mới, giữa trưa chúng ta vừa lúc có thể nhấm nháp một chút."
Khi tuổi trẻ hắn là mỹ nam tử có tiếng ở kinh thành, mấy năm nay, trên người càng có thêm cổ khí chất nam nhân thành thục, giơ tay nhấc chân toàn mang theo một cổ mị lực nói không nên lời. Học sinh của học viện gặp qua hắn không ít lần, có hai người còn cố ý vô tình hướng Thần ca nhi hỏi qua hắn có thành thân hay chưa.

Thấy lại có học sinh hướng hắn nhìn qua, Thần ca nhi rất là bất đắc dĩ.

Nhϊếp Chi Hằng lại hoàn toàn không biết sự tồn tại của chính mình có bao nhiêu dẫn nhân chú mục*, hắn liếc mắt nhìn khắp nơi, hỏi: "Tiểu hồ ly đâu?"

*Làm nhiều người chú ý.

"Vừa rồi còn đứng ngốc ở chỗ này."

Thần ca nhi nhìn trái phải mới phát hiện tiểu hồ ly đang ngồi xổm trước mặt một tiểu thương cách đó không xa, phía trước bày hai cái lồng sắt với một cái giỏ tre.
Thần ca nhi đi qua nhìn, mới phát hiện trong rổ là tượng được nặn bằng đất, một đám tượng đất nhỏ được làm ra sinh động như thật, rất là đáng yêu, nhìn kỹ, trừ bỏ con người, bên trong thế nhưng còn có động vật nhỏ.

Thần ca nhi theo tầm mắt tiểu hồ ly nhìn qua, mới phát hiện hắn nhìn chằm chằm chính là một con hồ ly màu bạch ngân* đang bị nhốt trong lồng sắt, Thần ca nhi đi qua, đem tiểu hồ ly ôm vào rồi trong lòng ngực, "Sao lại chạy tới nơi này?"

*Trắng ánh bạc.

Tiểu hồ ly "A" một tiếng, chỉ chỉ rổ, biểu tình kia phảng phất như đang nói, ta nhìn thấy nó liền tới đây.

Tiểu thương nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly, thấy thế cười cười, "Ta còn thắc mắc vật nhỏ này như thế nào không sợ người, còn nhìn chằm chằm vào đồ vật của ta, nguyên lai là một con hồ ly nuôi trong nhà, khó trách lá gan lớn như vậy." Nói xong, còn không quên giới thiệu đồ vật của hắn, "Tiểu công tử có thể nhìn xem có thích không, đều là nhà ta làm, chỉ tính thêm tiền công, giá cả rất hợp lý."
Nhϊếp Chi Hằng cũng theo lại đây, "Mấy cái tượng đất động vật nhỏ này đều rất đáng yêu. Bao nhiêu tiền một cái?

Hắn khí độ bất phàm, người mặc một thân cẩm y màu xanh đen, vải dệt thủ công thượng thừa, bên hông còn treo một khối ngọc thạch tốt nhất, vừa thấy liền không giống hàng rẻ tiền, tiểu thương thành khẩn nói: "Công tử nếu thích, đều đem hết đi, cho ta mấy văn tiền, đúng giá là được."

Thấy tiểu hồ ly cứ nhìn chằm chằm vào tiểu ngân hồ kia, Nhϊếp Chi Hằng nói: "Ngươi nói chuyện rất có ý tứ, hồ ly này bao nhiêu tiền? Nếu giá cả vừa phải chúng ta muốn mua."

"Này là hồ ly bạc chủng loại hiếm thấy, là đại nhi tử nhà ta từ trong núi sâu vất vả bắt được, công tử nếu thật lòng muốn, ta liền cho các ngươi giá cả tiện nghi chút."

Kỳ thật là hắn nghe nói, trong học viện Lộc Sơn có không ít con cháu đại quan quý nhân, mới cố ý đem hồ ly đến nơi này bán.
Thấy hắn muốn bỏ tiền mua, Thần ca nhi có chút nóng nảy, "Nhϊếp thúc thúc, ta chính mình trả tiền là được, như thế nào có thể dùng tiền của ngươi?"

"Tiểu hồ ly khó có được thích cái gì, ta mua cho nó thì có làm sao? Ngươi lại khách khí như vậy, ta sẽ rất tức giận."

Thần ca nhi luôn luôn nói không lại hắn, thấy hắn kiên trì, đành phải đem tiền cất lại.

Tiểu hồ ly lúc này mới lấy lại tinh thần, nó* lôi kéo ống tay áo Thần ca nhi, không muốn Nhϊếp Chi Hằng bỏ tiền mua.

*Vẫn giữ xưng hô 'nó' khi tiểu hồ ly ở hình dạng hồ ly trước mặt người ngoài. 'Hắn' sẽ để khi tiểu hồ ly ở cùng Thần ca nhi và (sau này) ở hình dạng người trước mặt người ngoài.

Nhϊếp Chi Hằng cũng nhìn thấy biểu tình của nó, "Tiểu ngân hồ rất đáng yêu, nó không muốn, hài tử khác cũng khẳng định thích."
Tiểu hồ ly cũng không phải thật thích tiểu ngân hồ, sở dĩ nó chạy tới, là bởi vì trong đầu nó đột nhiên dần hiện ra một ít hình ảnh, giống như thời điểm khi mình sinh ra ẩn ẩn nhìn thấy qua một con ngân hồ.

Trong đầu nó lần đầu tiên dần hiện ra vật cùng loại trong ký ức, nhiều ít có chút để ý, trên đường về nhà cũng có chút thất thần.

Nhϊếp Chi Hằng đánh xe rất nhanh, giữa trưa đã đến Vân Các gọi món ăn mới, xong rồi liền chở Thần ca nhi trở về thôn Trúc Khê.

Xe ngựa tới cửa thôn, Thần ca nhi thấy được Vương Thụy.

Vương Thụy đã thành bộ dáng người trưởng thành, ngũ quan hắn đoan chính, vóc dáng cũng càng ngày càng cao, ẩn ẩn theo kịp Nhϊếp Chi Hằng, nhìn thấy Thần ca nhi, Vương Thụy cười cười, "Biết ngươi rất nhanh sẽ về nhà, ta trước tiên ra đây đợi, không nghĩ tới, mới ra đến lại gặp được ngươi."
Vương Thụy sau khi trúng tú tài, không có tiếp tục đọc sách, mà là ở trên trấn Túc Nguyên mở cái quán nhỏ, chuyên môn bán một ít tranh chữ, đại khái chính là từ trong tay người đọc sách mua với giá thấp, và bán lại với giá cao, kiếm tiền từ sự chênh lệch giá, sinh ý rất không tồi.

Khoảng thời gian trước sinh ý rất nhiều, vẫn luôn không trở về thôn Trúc Khê, cẩn thận tính, cơ hồ đã khoảng nửa năm hắn chưa được gặp Thần ca nhi, hắn nhịn không được sờ soạng đầu Thần ca nhi một chút, cười cười.

"Dì Uyển nói ngươi đã cao lên, ta còn không quá tin, quả nhiên cao thêm không ít."

Thần ca nhi có chút buồn cười, "Nếu ta vẫn luôn không cao thì mới kỳ lạ đi?"

Vương Thụy cong cong môi, "Đi thôi, nương ta làm không ít món ngon, hôm nay đều ở nhà ta ăn, dì Uyển cùng Cẩn thúc thúc đã qua, mọi người chỉ chờ ngươi trở lại."
"Thịnh Thịnh bọn họ cũng qua rồi sao?"

"Phải, đang ở trong viện chơi, còn tưởng ngươi chút nữa mới đến, tính toán trong chốc lát sẽ ra đón ngươi, nếu biết ngươi đã trở lại, bọn họ nhất định hối hận không ra cùng ta."

Trong nhà hài tử đều thích Thần ca nhi nhất, không được đón y đầu tiên chắc chắn hối hận chết.

Thấy hắn lại sờ sờ đầu Thần ca nhi, tiểu hồ ly rất khó chịu, vẫn luôn lấy cặp mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn Vương Thụy.

Vương Thụy bị nó nhìn chằm chằm không hiểu sao có chút không được tự nhiên, "Lâu như vậy không thấy, như thế nào nó còn một bộ dáng mang thù? Ta chẳng lẽ lại đắc tội nó?"

Thần ca nhi vỗ đầu tiểu hồ ly một cái, cười nói với Vương Thụy, "Tính tình của nó vẫn luôn xấu như vậy, không chỉ đối với ngươi, ở nhà đối Thịnh Thịnh bọn họ cũng là cái dạng này."
"Đi thôi, Nhϊếp thúc thúc, phỏng chừng rất nhanh đến lúc ăn cơm."

"Các ngươi đi trước. Để ta đem xe ngựa trở về đã."

Cách đó không xa chính là chỗ ở của Vương Thụy, hắn vốn là người thôn Vương gia, sau khi không còn phụ thân, vẫn luôn bị bà nội áp bức, mới đi theo nương tới thôn Trúc Khê. Hiện tại trong tay có bạc, càng không muốn trở về, hắn dứt khoát ở thôn Trúc Khê mua khối đất, ở đầu đông thôn lại lần nữa sửa lại cái sân, tính toán ở chỗ này cưới vợ.

Rất xa đã nghe thấy mùi hương đồ ăn.

Mấy đứa nhỏ xem xét chắc ca ca sắp về rồi, cũng từ trong viện chạy ra, tính toán ra cửa thôn đón người. Thịnh Thịnh trong tay còn cầm một con cá nhỏ mới chiên xong, ăn đến rất ngon miệng, nhìn thấy Thần ca nhi cũng bất chấp ăn, nhanh chân chạy tới.

Lúc này Lý Uyển cùng Mai Chi đang ở nhà bếp nấu cơm, hai người đang nói một chuyện lớn.
hết chương 32.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói: 

Che mặt, tui đã nhanh mệt chết, nhưng vẫn không viết đủ một vạn (10000) chữ, không biết ai lại quy định nhập thành 3 chương nữa, hu hu hu, tạm thời cứ như vậy trước nha, tui phải ngủ một chút đây, giữa trưa ngày mai 12 giờ gia sẽ lặn mất một chương, yêu mọi người moah moah.

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Hơn 5000 từ ;; ;; muốn xỉu ngang huhu. Btw, cảm ơn 2000 lượt đọc của cả nhà ạ.

Phần tác giả nói là lúc tác giả viết truyện nên thời gian gì đấy không liên quan đến hiện tại đâu nha mọi người, vốn Lâu định để nguyên gốc lời tác giả mà hoi dịch ra luôn cho đáng iu.