Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 47

Lời nói của thiếu niên giống như đánh một đòn cảnh cáo, Sầm Căng sững sờ tại chỗ, trong đâu ùng ục như nước sôi, đến nỗi cả mặt đều nóng bừng.

Cô á khẩu không nói nên lời, hai tay đặt trên chăn, vẫn không nhúc nhích, khó có thể tiêu hóa được cú sốc mạnh mà những lời nói của Lý Vụ mang đến cho mình.

Phía đối diện cũng lặng yên không một tiếng động, như thể đang kiên nhẫn chờ đợi cơn mưa rền gió dữ của cô.

Một lúc sau, Sầm Căng mới lấy lại tinh thần, cô dốc hết sức để làm cho mình nghe có vẻ bình tĩnh: “Không cần để trang trải chi tiêu sao, tôi không cần cậu trả tiền sớm như vậy.”

Lý Vụ nói: “Hợp đồng đã được ký vào chiều hôm qua, giáo viên của phòng tuyển sinh còn dẫn tôi đến đại học F để xem một vòng.”

Ngực Sầm Căng nghẹn lại: “Cậu đã hỏi tôi chưa?”

Lý Vụ nói: “Chị không trở lại, tôi còn tưởng rằng chị không muốn biết.”

Hai mắt của Sầm Căng trợn to, không thể tin được: “Ý cậu là sao, bây giờ cậu đang muốn chống đối với tôi phải không? Tôi bảo cậu đi phía đông thì cậu nhất định phải đi phía tây? Cậu có biết bản thân mình đang làm cái gì không, dùng tiền đồ tương lai của cậu để bắt cóc, để trả thù tôi? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với cậu sao? Hay là bị cậu tác động? Rõ ràng cậu có thể đến trường đại học tốt hơn, vì cái gì một hai phải ở lại nơi này?”

Lý Vụ giống như đoán được phản ứng của cô, giọng nói không hề dao động: “Là lựa chọn của chính tôi, không liên quan gì đến chị.”

Sầm Căng chống tay lên đầu, nghiêng mắt nhìn về phía rèm cửa sổ kín mít, cảm thấy mình cũng giống như cửa sổ này, bị chặn lại chặt chẽ, hoàn toàn mất đi năng lực phản bác.

Cuối cùng, cô chỉ có thể buông những lời cay nghiệt: “Được, bây giờ tôi nói rõ cho cậu biết, cho dù cậu ở đâu, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa.” 

Lý Vụ nói: “Chị yên tâm, tôi sẽ đi ngay, về sau chị đừng hành hạ bản thân ngủ bên ngoài nữa.” 

Sầm Căng sửng sốt: “Cậu muốn đi đâu?”

Lý Vụ không trả lời, chỉ nói rõ ràng rành mạch: “Sau khi đến Nghi Trung, tôi có ghi lại tất cả các chi phí ăn, mặc, nhà ở, đi lại vào quyển sổ đặt trên bàn học trong phòng sách, lúc nào về chị có thể xem qua. Kể cả những thứ chị mua cho tôi, biết giá cả tôi đều tính vào. Còn có ba vạn chị đưa cho cô tôi nữa, cộng lại tôi cũng không biết mười vạn có đủ hay không. Nếu không đủ thì chị nói cho tôi xem còn thiếu bao nhiêu, nghỉ hè này tôi sẽ nghĩ cách trả hết.” 

Từng câu từng chữ rõ ràng của cậu như một nhát dao đâm vào tim Sầm Căng. Người phụ nữ bất giác đỏ bừng vành mắt, tức giận cười ngược lại: “Được, tôi hiểu rồi.”

Sầm Căng không rõ mình đã mất bao nhiêu sức lực, mới có thể khiến cho sáu chữ này nghe có vẻ không chút trọng lượng.

Thiếu niên trầm mặc một lát, bỗng nhiên trịnh trọng, tựa như đang nói lời tạm biệt cuối cùng: “Chị, cảm ơn chị đã quan tâm trong suốt một năm qua.”

Cũng chính tiếng “chị” này đã khiến Sầm Căng bất ngờ bật khóc.

Cô cầm điện thoại di động, không nói một lời, vẫn ngồi ở tư thế ban đầu, mặc cho nước mắt không tự chủ được mà lăn dài trên mặt.

Một giọt nước rơi xuống tấm chăn trắng tinh, để lại những vệt nước nhỏ sẫm màu.

Sầm Căng như vừa tỉnh dậy, dùng ngón tay lau đi dòng nước dưới cằm, sau đó cúp máy.

Sầm Căng đã lâu không có cảm giác này, khủng khiếp, hỗn loạn, bất lực, giống như bị nhốt trong một căn phòng bừa bộn. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ ở giữa, nhìn xung quanh, nhìn những đồ vật nằm lộn xộn ở đó, hoàn toàn không biết phải xuống tay như thế nào. May mà Lý Vụ đã giúp cô dọn dẹp xong hết thảy, cậu kiểm tra và cất giữ mọi thứ vô cùng gọn gàng, trả lại vị trí ban đầu, sạch sẽ, rõ ràng.

Không cần phải quan tâm nữa.

Thật tốt.

Lẽ ra phải cảm thấy may mắn và thoải mái, nhưng Sầm Căng lại cảm thấy trong lòng như có một khe hở nhỏ, gió lạnh thổi vào, rất khó có thể hàn gắn.

Sầm Căng nổi da gà toàn thân, trả phòng rồi bước ra khỏi khách sạn.

Hôm nay nghỉ phép, lo Lý Vụ còn đang thu dọn đồ đạc, hai người sẽ đụng phải nhau, nên Sầm Căng  cũng không về nhà mình, mà đến chỗ ba mẹ một chuyến.

Vừa vào cửa đã thấy mẹ đang ngồi cạnh hòn non bộ trong sân cho cá ăn, sau khi nhìn thấy con gái cũng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nở nụ cười: “Sao con lại về rồi?”

Sầm Căng cất dù che, khuôn mặt nhỏ nhắn trở lại với ánh nắng mặt trời, đôi mắt nhất thời trở nên nhợt nhạt, cô cũng cười: “Hôm nay được nghỉ, chỉ muốn về thăm mẹ.”

“Mẹ thấy con chỉ muốn về thăm ba con thì có.” Mẹ Sầm rắc thức ăn cho cá trong tay lên, đàn cá koi đỏ vàng lập tức tập trung lại để cướp. Mẹ Sầm thu hồi tầm mắt, lại đánh giá Sầm Căng: “Làm sao, tâm trạng không tốt?” 

Sầm Căng tâm phục khẩu phục: “Mẹ, sao mẹ lại giống rađa cảm xúc vậy.”

Mẹ Sầm mắng cô: “Con cười buồn bã ỉu xìu như vậy, cứ như thể chúng ta bắt con về không bằng ấy.” 

Sầm Căng vòng tay ôm lấy cánh tay bà, khẽ nũng nịu: “Nào có, là do công việc bận rộn, nghỉ ngơi không đủ thôi mà.”

Nói xong cô lại ngả đầu vào vai mẹ, mẹ Sầm giơ một ngón tay lên, ra vẻ ghét bỏ ấn vào trán cô hai cái, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được, đành dứt khoát mặc kệ cô, ý cười càng sâu hơn. 

Hai mẹ con cùng bước vào cánh cửa chạm khắc.

Nhà của Sầm Căng là một tòa nhà duy nhất, với phong cách Trung Quốc thuần túy. Một chiếc thang gỗ xoay tròn được nối giữa trên và dưới. Bức tranh sơn thủy vân động khổng lồ treo trên bức tường cao. Đồ nội thất đều bằng gỗ lim, đồ dùng óng ánh rõ ràng có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, giống như chỗ ở của quan gia thời kỳ Dân Quốc.

Vào nhà, hơi lạnh đập thẳng vào mặt, Sầm Căng lập tức gạt mẹ sang một bên, ngả người ngã xuống ghế sô pha, thở phào nhẹ nhõm như thế cuối cùng cũng được giải tỏa. 

Mẹ Sầm kêu dì giúp việc rót cho cô ly nước trái cây, nhưng Sầm Căng chỉ nói một câu không cần, hỏi có đá không.

Dì hiểu ý, đi tới tủ lạnh lấy một hộp kem đưa cho Sầm Căng.

Mẹ Sầm lấy chiếc kính viễn thị từ hộp kính bằng chỉ vàng trên bàn trà ra đeo lên, xâu kim, tiếp tục sự nghiệp thêu chữ thập vĩ đại của mình.

Bà bình tĩnh thêu thùa, Sầm Căng múc từng thìa một, tất cả đều bình yên.

Hộp kem đã tới đáy, Sầm Căng liếc mẹ một cái: “Bố con đâu?”

“Đến công ty.”

Sầm Căng hỏi: “Dạo này bận lắm sao?” 

Mẹ Sầm nói: “Ngày nào mà không bận?”

Sầm Căng lại hỏi: “Giữa trưa có về ăn cơm không ạ?”

Mẹ Sầm nói: “Cuối cùng vẫn là vấn đề này, để tí nữa mẹ gọi điện cho ông ấy, nói rằng con đã trở về, cho dù người có ở nước ngoài cũng phải bay về nhà ngay lập tức.”

Nói đến đây, mẹ Sầm đỡ khung thêu xuống, thắc mắc: “Mà tại sao chỉ có một mình con về, Tiểu Vụ đâu?”

Bà lại nhớ tới gì đó, trừng mắt hỏi: “Không phải thông báo điểm thi đại học rồi sao? Thằng bé thi thế nào?”

Cái hay không nói, lại đi nói cái dở. Sầm Căng dừng tay, khóe môi rũ xuống, lại vội vàng nhếch lên: “Tốt lắm.”

“Thi tốt như vậy thì phải chọn một trường đại học thật xứng đáng vào.”

Sầm Căng im lặng, cô thật sự không biết cụ thể thế nào, chỉ có thể quanh co lòng vòng: “Đã ký vào đại học F rồi.”

“Hả? Nhanh như vậy sao?” Mẹ Sầm kinh ngạc: “Chắc điểm cao lắm đúng không, vừa mới có điểm hôm qua mà đã bị F giật mất rồi.”

Sầm Căng hừ lạnh: “Ai biết được cậu ta.”

Mẹ Sầm nhìn cô: “Sao mẹ thấy con chẳng vui mừng cho người ta chút nào vậy?” 

Sầm Căng trả lời: “Con biết vui kiểu gì đây, vốn có thể tới Thanh Bắc học, vậy mà cứ nhất định phải ở lại đây ăn vạ.”

Mẹ Sầm khó hiểu: “Không phải F cũng rất tốt sao? Con cũng tốt nghiệp từ đó, sao bây giờ còn khinh thường?”

“Mẹ biết gì chứ.”

Mẹ Sầm cười: “Mẹ không biết? Trước đây con nói muốn đi học tân truyền, ba con nghĩ đến việc sợ con đi xa rồi ít khi trở về nhà, mà con cũng không muốn đi Bắc Kinh, vì không nỡ rời xa nhà. Thế mà giờ người ta cũng không muốn đi thì con lại không cho?”

Sầm Căng mất hai giây không nói nên lời: “Cậu ta đâu có giống con?”

“Có khác gì đâu.” Mẹ Sầm nói: “Con quản người ta chọn thế nào làm gì, thằng bé cũng có chính kiến riêng của mình chứ. Mà con cũng chẳng phải mẹ ruột của nó, con còn muốn nuôi dưỡng nó cả đời sao?”

Sầm Căng không thể phản bác.

Mẹ Sầm trừng to mắt, hiểu ra nguyên nhân đằng sau đó: “À, có phải vì chuyện điền nguyện vọng mà con cãi nhau với đứa trẻ kia không?”

Sầm Căng thở dài: “Quên đi.”

“Không có mệnh làm mẹ còn mắc phải bệnh làm mẹ.” Mẹ Sầm lắc đầu, tiếp tục chọc kim, tiếc nuối: “Thảo nào Tiểu Vụ không về với con. Mẹ mới chỉ trông thấy thằng bé một lần hôm Tết, mẹ vẫn nhớ nó, ngoan ngoãn hơn con rất nhiều.”

Sầm Căng giận sôi máu, tất cả đều rối rắm vào câu nói trước đó của bà: “Mẹ đừng có cay nghiệt như vậy nữa được không, làm sao mẹ biết vấn đề là tại con?

“Rốt cuộc có phải hay không cũng phải để người khác thử mới biết được.” Mẹ Sầm nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó lại ngẩng mặt lên: “Con ly hôn lâu như vậy rồi, đứa nhỏ kia cũng sắp ra ngoài đi học, không định bước vào mối quan hệ khác hay sao? Dì với ba con có nói với mẹ mấy lần rồi, với điều kiện này của con, chỉ cần nói muốn kết hôn là sẽ liên tục có người đến cửa hỏi thăm.” 

“Dừng lại.” Sầm Căng cảnh cáo.

“Hiện tại công ty cũng không có ai nhìn vừa mắt?”

Đầu Sầm Căng như muốn nứt ra, lấy tay bịt tai: “Con thất vọng hoàn toàn về đàn ông rồi, cũng hết hi vọng rồi, chỉ muốn sống một mình đến hết đời thôi.”

Mẹ Sầm nhìn cô từ phía sau tròng kính, không biết nghĩ gì, không khỏi cười gượng hai tiếng. 

Đến trưa, ba Sầm trở về nhà, vừa nhìn thấy con gái liền vui mừng khôn xiết, hỏi han ân cần. 

Trên bàn ăn không thể tránh khỏi việc hỏi thăm tình hình thi đại học của Lý Vụ, Sầm Căng chỉ có thể dựa vào thông tin nhận được qua điện thoại lúc sáng để xử lý sự việc.

Không biết vì sao, ba mẹ đều rất vui mừng, nhưng chỉ tiếc là Lý Vụ không có ở đó.

Ba cô còn khui một chai sâm panh theo nghi thức, cũng không quan tâm đến việc buổi chiều còn phải lái xe đi làm. 

Sầm Căng phải có lệ mà cụng ly với ba hết lần này đến lần khác, mừng cho một người không có mặt, hơn nữa cơ bản đã bước ra khỏi cuộc sống của cô.

Cô không khỏi sinh ra cảm giác nghi ngờ bản thân, bất kể nhìn thế nào, cả thế giới hình như chỉ có một mình cô buồn bực không vui, lòng mang oán hận.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì cô cũng đã đường chia đôi ngả với tên sói mắt trắng này rồi.

Thế nên, cứ chúc cậu tương lai sáng lạn đi. 

Sầm Căng im lặng ngồi ngẩn người, tự mình uống một ly.



Đêm hôm đó, Sầm Căng trở về chỗ ở của mình. Cô lười đi dò xét kiểm tra xem trong nhà còn sót lại hơi thở của Lý Vụ hay không, sau đó lại phán đoán xem cậu dọn dẹp có đủ sạch sẽ hay không.

Sau khi tắm xong, Sầm Căng đi vào phòng sách một chuyến, lật xem quyển sổ thiếu niên để lại. Mới lật được vài trang, cô bỗng nhiên bị một loại khổ sở dày đặc quấn lấy, như thể đã trở về cái kén nhộng màu xám kia. Loại cảm xúc này có vài phần tương tự với lúc chứng kiến thỏa thuận ly hôn của Ngô Phục, không phải chỉ vì chấp nhận việc một người thân quen đã hoàn toàn rút khỏi cuộc đời mình, mà còn vì mọi mối quan hệ cô từng thật lòng trả giá trải qua, cuối cùng đều sẽ trở thành con số 0 không còn độ ấm, không có ngoại lệ.

Cô không hiểu tại sao lại như vậy. 

Chỉ vì cô không đủ dịu dàng? Không tỏ ra yếu đuối? Nên không còn hợp tâm ý của bọn họ nữa?

Thật buồn cười.

Sầm Căng thở dài một hơi, lôi thùng rác từ dưới gầm bàn ra, mở nắp, loạt xoạt bỏ hết sổ sách vào, lại đóng lại, đá trở về, nhắm mắt làm ngơ.

Đêm nay, Sầm Căng lại mất ngủ.

Cô mở điện thoại di động lên, tìm được phiếu điểm thi đại học mới nhất do tài khoản chính thức của Wechat Nghi Trung công bố. Ở bên trong, rốt cục cô cũng biết được điểm số cụ thể của Lý Vụ, còn có thứ hạng của cậu.

Cô bật đèn bàn, xuống giường dưới ánh sáng lờ mờ, lấy cuốn sổ tay ở ngăn kéo tầng hai ra.

Cuốn sổ này được cô đặc biệt dùng để ghi lại mọi kết quả kiểm tra sau khi Lý Vụ chuyển đến Nghi Trung.

Cô chuẩn bị đem nó đặt trong món quà tốt nghiệp rồi tặng cho cậu, coi như huy hiệu cuộc sống của cậu ở giai đoạn này, hy vọng cậu có thể thích.

Đây là một bậc thang được thiết lập dành riêng cho cậu, cô ở phía dưới nhìn cậu cẩn thận, toàn tâm toàn ý leo lên từng bậc thang, cho đến khi leo lên đỉnh.

Thật đáng tiếc khi chủ nhân của bậc thang đã đưa ra lựa chọn nhàm chán nhất.

Sầm Căng thở dài ngồi xuống cuối giường, vén trang giấy lên, nhìn lại từng thành tích sau khi Lý Vụ chuyển tới Nghi Trung, mỗi một khoảnh khắc vui mừng mà cậu với cô cùng chia sẻ.

Bất đắc dĩ nhất chính là, trang cần được ghi lại nhất vẫn còn trống rỗng.

Sầm Căng đứng dậy, lấy một cây bút dạ màu đen từ trong hộp bút ra, sao chép tổng điểm thi đại học của cậu lên, vẽ dấu chấm hết cho tất cả. 



Ngày 26 tháng 6, Lý Vụ trở lại trường học để lấy tài liệu, sau khi chia tay Thành Duệ ở hành lang, cậu đi đến lớp 12 ban (1).

Lớp học đã có không ít người đến, bạn học vừa thấy cậu đến, tranh nhau chạy tới chúc mừng.

Lý Vụ mím môi cười, ứng phó không chút dao động trong mắt.

Sau khi nhận tài liệu từ trong tay thầy Tề phía sau bục giảng, Lý Vụ liền cảm ơn.

Tề Tư Hiền tiếc nuối nhìn cậu: “Nghe nói em muốn đi đại học F?”

Lý Vụ gật đầu.

Tề Tư Hiền chậc chậc một cái, ý tứ sâu xa, nhưng không bình luận gì, chỉ nói: “Trước khi đi đến văn phòng của thầy một chuyến, có đồ của em gửi ở chỗ thầy, để thầy đưa cho em, thầy cũng chưa mở ra đâu.”  

Lý Vụ sửng sốt, không hỏi là cái gì, chỉ gật đầu.

Lý Vụ đi tới văn phòng lầu hai, người đầu tiên gặp được chính là cô Trương.

Thiếu niên lộ ra nụ cười chân thành đầu tiên trong mấy ngày nay, chia sẻ với cô điểm số của mình trong mọi môn học, đặc biệt là vật lý.

Cô Trương đắc ý cười đến không khép miệng lại được. Nghe đến lựa chọn cuối cùng của cậu, cô Trương cũng không hề tỏ ra tiếc nuối, vẫn tươi cười động viên như năm ngoái: “Nhóc con, cứ mạnh dạn lên, chỉ cần không từ bỏ niềm tin, không bỏ dở việc học là được.” 

Trò chuyện xong, Lý Vụ đến bàn làm việc của thầy Tề, nhìn thấy hộp chuyển phát nhanh trên bàn của thầy.

Nhìn lướt qua địa chỉ, ánh mắt thiếu niên dừng một chút, sau đó trực tiếp rút con dao rọc giấy từ ngăn đựng bút bên cạnh, luống cuống tay chân mở ra.

Bỏ qua tầng tầng những lớp giấy xốp, bên trong là một cuốn sổ tay có kết cấu, được bọc trong một chiếc bìa da màu nâu.

Cụp mắt mở trang đầu tiên ra, cả người Lý Vụ liền ngây ngẩn tại chỗ.

Đập vào mắt, là bảng điểm thi hàng tháng đầu tiên của cậu sau khi tới Nghi Trung, được dán ngang cẩn thận ngay ngắn ở giữa trang giấy.

Phía trên ghi lại thời gian, phía dưới viết một số phân tích và khuyến khích cho mỗi môn học, ngắn gọn nhưng chính xác.

Cậu nhận ra nét chữ của ai.

Thiếu niên tiếp tục lật về phía sau, hơi thở trở nên sâu dần mà gấp gáp.

Càng về sau, bình luận càng ngày càng ít, biến thành vui tươi, không thể tin được, dấu chấm than khó nén được hưng phấn, dấu chấm hỏi, “Bravo!!”

Cho đến trang cuối cùng:

Ba con số đen dày, điểm thi đại học của cậu, được viết rõ ràng ở mặt sau của tờ giấy.

718.

Lý Vụ nhìn chằm chằm ba con số này hồi lâu, hồi lâu… Ánh mắt chuyển dời, khi chạm vào góc dưới bên phải của tờ giấy, cả người cậu cứng đờ, lòng đau như muốn nứt ra. 

Đó là hai dòng chữ nhỏ:

“Nỗ lực của cậu

Tôi sẽ trả lại cho cậu!”