Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 2

Edit: Hà Thu

Hai bên là núi non trải dài, tay Sầm Căng cầm vô lăng, trong lòng vô thức có chút hối hận. Cô xuất phát quá hấp tấp, lẻ loi một mình, chưa kịp chuẩn bị cái gì, cũng không có bất kỳ kế hoạch chi tiết nào.

Nhưng xe đã đi đến đường cao tốc, cũng không dễ dàng trở về nữa, nên cô chỉ có thể cắn răng kiên trì tiếp tục đi về phía trước.

Khi bảng chỉ đường báo ra hai chữ Thắng Châu, sự lo lắng của Sầm Căng đã bị khung cảnh bên ngoài cửa sổ làm tan biến. Cô nhìn thấy cảnh tượng đã lâu không gặp, núi non xanh tốt tràn vào trong mắt, còn bầu trời màu xanh tươi mát tựa biển cả, giống như đang lạc vào giữa bức tranh sơn dầu.

Cô muốn đi đến một nơi gọi là thôn Vân Phong ở Thắng Châu, lần trước tới đã là hơn một năm trước, lại còn do Ngô Phục lái xe nên Sầm Căng không có ấn tượng gì nhiều, cũng may mà có bảng chỉ dẫn đường đi, nên quãng đường cô đi cũng coi như khá thuận lợi. 

Ra khỏi đường cao tốc, băng qua thị trấn, sau đó cẩn thận rẽ qua một vài con đường núi hẹp để đến đích.

Một chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên dừng lại ở trước cửa thôn, giống như một con thiên nga cao quý đang mượn đất nghỉ ngơi, khiến những người dân làng đi ngang qua đều phải ngoái nhìn.

Một cậu bé gầy khô đen nhẻm chạy tới trước xe, kiễng chân thò đầu qua cửa sổ phía trước nhìn vào, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người trong xe đã bị bố mẹ hùng hùng hổ hổ xách vạt áo kéo đi.

Sầm Căng cười nhạt, mở cửa đi xuống, chặn một ông lão đang xách thùng lại: “Chú ơi, ủy ban thôn chú ở đâu?”

Cô hoàn toàn không nhớ rõ vị trí nhà của thiếu niên, chỉ có thể nhờ chủ nhiệm năm đó giúp đỡ trước.

Ông lão dừng bước, ánh mắt bị khuôn mặt mộc mạc của cô làm rung động, run rẩy giơ tay chỉ về một chỗ.

Sầm Căng cười cảm ơn rồi lại lên xe.

Chỉ trong chốc lát, trước xe lại tụ tập một đám trẻ con đang xem náo nhiệt, giống như bầy chim sẻ xám ríu rít. Sầm Căng mở cửa sổ bảo bọn chúng tránh đường, nhưng bọn trẻ không nhúc nhích, cứ đứng thành hàng ở trước xe rồi nhìn cô cười ngây ngô, giống như đang nhìn sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống. Sầm Căng không còn cách nào khác, đành phải bấm còi, một âm thanh kéo dài đầy khí thế vang lên, rốt cục thì đám chim sẻ nhỏ cũng chịu tản đi.

Trên đường đến ủy ban thôn, Sầm Căng lái xe cực kỳ chậm, thứ nhất là do ở đây vừa mới mưa, đường đi vô cùng lầy lội, gập ghềnh. Thứ hai là những đứa trẻ trong thôn này rất to gan, không hề sợ hãi đối với xe cộ, thỉnh thoảng còn chạy tới giữa đường, dọa ma là chuyện thường ngày, nên chỉ cần hơi phân tâm một chút là có thể dẫn đến phiền phức ngay.

Sầm Căng đã gần hai ngày không ngủ, tất cả đều dựa vào ly cà phê trước khi đi nâng cao tinh thần, nên không dám bất cẩn chút nào.

May mắn thay, khi gần đến trụ sở ủy ban thôn, mặt đường đã rộng rãi hơn chút, còn được trải bê tông bằng phẳng nên cuối cùng cô cũng có thể thở phào một hơi.

Trụ sở ủy ban thôn là nơi cô vẫn nhớ, trông nó vẫn giống trước kia, một gian nhà gỗ được quét vôi trắng, trong sân treo cao cờ tổ quốc, đang tung bay phấp phới trong gió. Đương nhiên nơi này không thể so sánh với những biệt thự cao tầng trong thành phố, nhưng nhìn toàn bộ những ngôi nhà trên núi, thì nơi đây có thể nói là một tòa nhà rất khang trang rồi.

Sầm Căng vừa xuống xe, liền nhìn thấy một nữ sinh đeo kính đứng ở cửa, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt còn có chút trẻ con, đang bối rối nhìn cô.

Sầm Căng đi về phía cô gái.

Cô gái hỏi: “Chị tìm ai?” Vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa.

Sầm Căng trực tiếp nói ra ý đồ của mình: “Chủ nhiệm Nghiêm Xương Thịnh có ở đây không?”

Nữ sinh sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra: “Chị đang nói đến Nghiêm trưởng thôn?”

Sầm Căng chớp chớp mắt: “Ông ấy lên làm trưởng thôn rồi à… ừm, tôi đến tìm ông ấy.”

Nữ sinh lắc đầu: “Lãnh đạo đều tới huyện họp rồi, trưa ngày mai mới về.”

Nữ sinh dẫn cô đi vào văn phòng: “Chị tìm ông ấy có việc gì, em là cán bộ dự bị trong thôn, em có thể giúp chị đăng ký trước.”

Sau khi đi qua ngưỡng cửa, Sầm Căng nói: “Có việc gấp lắm, tôi đã lái xe hơn bốn tiếng mới tới được đây, lát nữa còn phải quay về.”

“À.” Nữ sinh kinh ngạc: “Chị từ đâu đến đây vậy?”

“Thành phố Nghi.”

Cô gái đột ngột quay đầu lại, trong lời nói không giấu được vẻ kích động: “Thành phố Nghi sao? Em cũng học đại học ở đó.”

Sầm Căng hơi nhướng mày: “Đại học F?”

Cô gái hơi đỏ mặt: “Làm sao em thi đậu được, em học ở Hồ Đại.”

Sầm Căng vừa nhìn đã hiểu: “Cũng không tệ, học xong rồi đến đây làm cán bộ cho thôn?”

Cô gái mỉm cười: “Cứ xem là vậy đi. Quê của em ở đây, tốt nghiệp xong mới quay về.” Cơ duyên ở chung cùng một thành phố trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cô buông lỏng cảnh giác với người phụ nữ đột nhiên đến thăm này, bưng ghế dựa lên tiếp đón: “Chị ngồi xuống trước đi, em giúp chị gọi điện hỏi thử.” 

Sầm Căng ngồi xuống, lấy tấm ảnh cũ trong điện thoại di động ra, muốn trực tiếp hỏi cô gái xem hiện tại Lý Vụ đang ở đâu, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, cô gái đã dùng điện thoại cố định quay số. 

Hai người các cô nhìn nhau mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Cô gái vẫn đang nhìn chăm chú vào cô, người phụ nữ trước mặt có dáng vẻ mà cô muốn trở thành nhất. Cô ấy mặc quần áo đơn giản, giống như áo sơ mi trắng và quần jean của chính cô, nhưng trông cô ấy hoàn toàn khác biệt. Cả người mảnh khảnh, giản dị, thuần khiết giống một đóa trà trắng, nhưng lại không có cách nào xem nhẹ. Loại khí chất thanh cao này là thứ mà cả đời cô có cố cũng chưa chắc đã đạt được, nhưng đối với người phụ nữ này mà nói thì chính là chuyện không cần nỗ lực.

Sầm Căng lại ngẩng đầu lên, thấy cô gái đang nhìn mình đến mức ngẩn ngơ, không khỏi nhíu mày lại: “Liên lạc được chưa?”

Cô gái vội vàng đặt ống nghe xuống: “Không gọi được, có lẽ là đang trong cuộc họp, để chế độ im lặng nên không nghe thấy.”

Sầm Căng đứng dậy đi tới, cho cô gái xem màn hình điện thoại của mình: “Em biết cậu nhóc này chứ? Cậu ấy tên Lý Vụ, cũng sống ở đây.”

Nữ sinh tập trung tinh thần một hồi, nhận ra người trong ảnh: “Cậu ấy à? Ông nội cậu ấy vừa mới qua đời phải không?”

“Đúng vậy.” Sầm Căng tạ ơn trời đất: “Năm trước, nhờ trưởng thôn Nghiêm giới thiệu, nên tôi trở thành người tài trợ cho cậu ấy. Gần đây cậu ấy gặp phải một chút phiền phức, thế nên tôi muốn đến đây xem sao. Em có biết hiện tại cậu ấy ở đâu không?”

“Em biết!” Nữ sinh ngẩng mặt lên: “Để em đưa chị đến đó.”

Sầm Căng mỉm cười: “Chúng ta nên xưng hô thế nào đây?”

“Em tên Trình Lập Tuyết.”

“Cảm ơn em, Trình tiểu thư.”

Nữ sinh cười tươi rạng rỡ, lần này, là phát ra từ tận đáy lòng.

——

Có Trình Lập Tuyết dẫn đường, Sầm Căng yên tâm hơn rất nhiều. Rời xa trung tâm thôn, đường núi lại trở nên vô cùng chật chội, lái xe nhất định rất bất tiện. Sau khi một chân nông một chân sâu bước qua một mảng cỏ ướt đẫm bùn lầy, Sầm Căng âm thầm cảm thấy may mắn khi bản thân mình hôm nay đi giày thể thao, nếu không thì cô thực sự không biết làm thế nào để vượt qua hành trình này.

Dọc đường, Sầm Căng cố gắng phớt lờ đôi chân của mình, cô cố gắng làm cho khuôn mặt mình giãn ra, sau đó nhíu mày hỏi Trình Lập Tuyết: “Bây giờ cậu ấy đang ở nhà cô sao?”

“Đúng ạ.” Trình Lập Tuyết đã quen với điều kiện đường xá nơi đây, hơi nghiêng đầu lại: “Cậu ấy gặp chuyện gì vậy chị? Nghiêm chủ nhiệm rất coi trọng cậu ấy, ông nội vừa mất liền giao cậu ấy cho cô ruột, vì sợ trẻ nhỏ sống một mình hiu quạnh không dễ dàng, ở với người thân thì tốt xấu gì cũng có thể chiếu cố giúp đỡ phần nào.”

Sầm Căng trầm giọng: “Bây giờ cậu ấy đang học cấp ba ở đâu?”

“Chắc là trường trung học ở huyện Nùng Khê.”

Trên đường đi đến đây, hình như cô có nghe qua tên của ngôi trường này trên bảng chỉ đường, có vẻ cách nơi này cũng không gần. Sầm Căng hỏi: “Bình thường cậu ấy sống trọ ở trường sao?” 

“Chắc là không phải. Trẻ nhỏ nơi này sống trong ký túc xá không nhiều, ở trong mắt phụ huynh, trọ ở ký túc xá chính là trốn ở bên ngoài lười biếng, hơn nữa còn tốn nhiều tiền, làm gì có ai đồng ý chứ.”

Trình Lập Tuyết nhẹ nhàng nói bâng quơ, Sầm Căng im lặng không lên tiếng.

Đi thêm khoảng chừng bảy tám trăm mét, cuối cùng Trình Lập Tuyết cũng dừng lại, cô chỉ vào một căn nhà trên con dốc nhỏ: “Chính là chỗ kia, nhà của cô Lý Vụ.”

Sầm Căng ngước mắt lên, thứ lọt vào tầm mắt là một gian nhà gỗ, giống như hầu hết những ngôi nhà trong thôn này, cửa ra vào cao còn cửa sổ nhỏ hẹp, những hòn đá không có quy tắc xếp chồng lên nhau làm thành bức tường, đằng sau những viên gạch màu xanh là tầng lớp sương mù cao chót vót có màu xanh đậm gần chuyển sang đen.

Hai người đi xuyên qua một mảnh vườn rau xanh tươi, dừng lại trước căn nhà này, cửa gỗ mở toang, chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, nhưng lại không thấy ai.

Trình Lập Tuyết tiến lên một bước, gõ cửa hai lần: “Có ai ở nhà không?”

Điều đáng kinh ngạc là cô nữ sinh nhìn như trẻ con kia đột nhiên tìm được một vị trí thích hợp, trong giọng nói cao vút sinh ra vài phần uy hiếp: “Có ai không?”

Sầm Căng nhìn chăm chú vào sườn mặt của cô, vi diệu nhếch môi dưới.

Có người trong phòng trả lời: “Ai đó?” Là tiếng của một người phụ nữ, nói giọng địa phương.

“Là cháu đây! Trình Lập Tuyết, cán bộ điều hành của ủy ban thôn.” Trình Lập Tuyết cũng dùng thổ ngữ quen thuộc đáp lại, nói xong hít một hơi dài, lại nhìn Sầm Căng, bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đều như vậy.”

Sầm Căng gật đầu: “Ừ.”

Người trong phòng vội vàng chạy ra đón. Người này là một phụ nữ trung niên tóc ngắn mặc váy đỏ, thân hình đ ẫy đà, khuôn mặt khá to, nhưng lông mày, mắt, miệng và mũi lại rất nhỏ. Vừa cười liền nhăn nhúm lại một chỗ, kéo ra những đường rãnh ngang dọc, thoạt nhìn có vẻ không thoải mái lắm.

Bà ấy cười gọi: “Thư ký tiểu Trình.” Ánh mắt thuận thế quét qua Sầm Căng phía sau Trình Lập Tuyết từ đầu đến chân.

Sầm Căng bị đánh giá mất lịch sự như vậy, nhưng cô cũng không tỏ vẻ khó chịu, chỉ đứng yên, khuôn mặt thanh thuần, như vầng trăng sáng treo trên cao.

Người phụ nữ không hiểu sao lại cảm thấy vị khách mới tới này không có ý tốt, vì vậy nụ cười cũng thu liễm đi đôi chút: “Có chuyện gì vậy, vào nhà nói đi. Uống trà nhé, thư ký tiểu Trình?”

Trình Lập Tuyết không lập tức đi vào, chỉ hỏi: “Cháu trai cô đâu, có ở nhà không?”

Bà ta nhướng mày, không hiểu lắm: “Cháu tìm nó làm cái gì?”

Trình Lập Tuyết tránh sang một bên, ra hiệu cho Sầm Căng: “Cô gái này là người của thành phố Nghi, muốn gặp cậu ấy.”

Người phụ nữ cất giọng: “Cô ấy là ai?”

“Người tài trợ cho cậu ấy.”

“À?” Cô Lý hơi hé miệng, cố gắng làm cho giọng nói của mình giống với tiếng phổ thông hơn: “Là cô đấy sao, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp được một người tốt bụng như cô đấy. Sao đột nhiên lại tới đây, cũng không báo trước một tiếng.”

Sầm Căng không rảnh rỗi nói chuyện hàn huyên, chỉ hỏi: “Lý Vụ đâu, chắc là đang ở nhà nhỉ.” Cô cụp mắt, liếc nhìn điện thoại: “Hôm nay là thứ bảy.”

Người phụ nữ nói: “Ở nhà, chắc chắn là ở nhà.” Bà ấy quay đầu lại kêu: “Lý Vụ! Lý Vụ? Có người đến thăm mày này!”

Trong nhà nhất thời không có động tĩnh gì.

Người phụ nữ bảo bọn họ đi vào, sốt ruột nắm chặt tay chạy về phía gian sau: “Tao bảo mày ra đây, đứng dậy đi! Đừng cho ăn nữa! Có nghe tao nói không?”

Giọng điệu của bà ta gần như khiển trách.

Sầm Căng đi theo phía sau, dừng lại trước cùng một cánh cửa.

Thiếu niên bên bếp cuối cùng cũng đặt chiếc bát sứ trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn lại.

Cậu khẽ cau mày lại, giây tiếp theo ánh mắt chạm đến nơi này, đôi mắt to vốn không có tiêu cự dưới hàng lông mày rậm trở nên cực kỳ kinh ngạc.

Sầm Căng lặng lẽ nhìn cậu, khuôn mặt của thiếu niên vẫn giống với người trong ảnh, nhưng cũng có điểm khác biệt. Hình như là sắc bén hơn, hoặc là nên nói, khuôn mặt của cậu đã trở nên phù hợp hơn với đôi mắt kiên cường kia.

Thiếu niên nhanh chóng đứng thẳng người dậy, ngay khi Sầm Căng còn cho rằng mình phải cúi đầu xuống nhìn cậu một lần nữa, nhưng rất nhanh, cô đã phải âm thầm tự giễu ánh mắt không tự chủ được của mình. 

Thì ra, đối với cô, trong khoảng thời gian bọn họ không để ý, cây bách mộc chưa bao giờ ngừng sinh trưởng.