Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 13

Người phụ nữ ngồi đối diện với Ngô Phục tên là Biện Hâm Nhiên, giám đốc marketing của Phẩm Ưu, cô ấy phụ trách dự án sữa chua “ngọt ngào.”

Sầm Căng chỉ mới gặp có cô ấy hai lần, nhưng lại ấn tượng sâu sắc. Năm ngoái cô ấy còn là nhân viên bán hàng của một nhãn hiệu cao cấp xa xỉ, năm nay đã chuyển sang làm trưởng phòng marketing.

Biện Hâm Nhiên có nét giống diễn viên Nhật Bản, cô có nụ cười trong sáng thuần khiết, tràn đầy sức sống nhưng trong công việc lại rất chuyên nghiệp, cách xử lý khéo léo thuần thục không chút e sợ.

Thế nên khi Sầm Căng ngồi xuống, cô ta chỉ kinh ngạc một chút, sau đó chào hỏi với cô.

Cô ấy cũng nhích sang một bên cạnh một chút, không còn ngồi ở vị trí trung tâm nữa.

Ngô Phục tỏ vẻ bình tĩnh, rót trà lúa mạch cho Sầm Căng, đẩy ra giữa bàn.

Sầm Căng không nhận lấy, cũng không nhúc nhích, vòng eo thẳng tắp như cây sậy vươn cao quá mức.

Người phục vụ vừa mới bưng thức ăn tới, thấy bàn hai người đột nhiên biến thành một nhóm ba người, bầu không khí còn có chút cứng ngắc, nên bất giác thả chậm bước chân lại, nhẹ nhàng đặt món tôm mẫu đơn xuống.

Cô ra hiệu cho Sầm Căng, lịch sự hỏi Ngô Phục: “Cô ấy có cần gọi thêm đồ ăn không?”

Im lặng hai giây, Ngô Phục nhìn Sầm Căng: “Muốn ăn gì?”

Sầm Căng cong môi cười hời hợt: “Anh không biết sao?”

Ngô Phục không trả lời, cô lại hỏi: “Quên rồi à?”

Ngô Phục dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Thêm một phần sushi cá thu, bào ngư tùng nhung hấp nồi đất.”

“Được.” Người phục vụ đáp ứng rồi rời đi.

Sầm Căng cuối cùng cũng cầm lấy chiếc cốc sứ, khẽ nhấp một ngụm trà.

Trên bàn nhất thời không có tiếng động, Biện Hâm Nhiên đang ăn lươn, khóe mắt không ngừng lén nhìn hai người bọn họ.

Sầm Căng hơi nhướng mày: “Hai người cứ bàn chuyện tiếp đi, sao tôi đến đây lại không nói nữa?”

Ngô Phục im lặng, Biện Hâm Nhiên ngược lại trả lời thay: “Chị Căng trước đó là đang nghỉ phép sao?”

“Ừm.” Sầm Căng đáp: “Sáng nay mới đi làm trở lại.” 

Biện Hâm Nhiên có chút tiếc nuối: “Thảo nào buổi sáng duyệt bản thảo không nhìn thấy chị.”

“Tôi cũng rất ngạc nhiên, sao chỉ có hai người ở đây thôi?” Sầm Căng khẽ cười: “Những người khác đâu, không ăn trưa cùng nhau sao?”

“À, bọn họ…” Biện Hâm Nhiên đang định giải thích, Ngô Phục đã đặt đũa gỗ xuống: “Sầm Căng, cô định âm dương quái khí* đến bao giờ?”

*Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Sầm Căng mở to mắt, cố gắng làm cho cảm xúc kinh ngạc vô tội lấp đầy khuôn mặt: “Anh đang nói ai vậy? Tôi sao?”

Ngô Phục hơi ngửa ra sau, tư thế không phòng bị, ngược lại có phần lười biếng: “Không phải sao?”

Ánh mắt người đàn ông mang theo vẻ tìm tòi: “Muốn nói cái gì thì nói thẳng ra, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Sầm Căng nói: “Tôi chỉ muốn ăn một bữa thôi.”

“Vậy thì ăn đi,” Ngô Phục thu hồi ánh mắt, đẩy cái đ ĩa đến trước mặt cô: “Ăn ngon miệng.”

Sầm Căng làm như không nhìn thấy động tác của anh ta, chỉ nhìn anh không chớp mắt: “Nhưng chỗ tôi thích đã có người ngồi rồi.”

Biện Hâm Nhiên nghe thấy cô nói như vậy, liền vội vàng giải thích: “Chị Căng, có lẽ chị hiểu lầm rồi…”

Ngô Phục không coi ai ra gì: “Cô thích, thì là độc quyền của một mình cô à?”

“Tôi không nói thế.” Sầm Căng châm biếm cười thành tiếng: “Không phải anh cũng âm dương quái khí sao? Thậm chí còn hơn cả tôi kìa.”

Biện Hâm Nhiên phát hiện mình căn bản không chen vào được, sau khi Sầm Căng ngồi xuống, cô ấy và Ngô Phục liền trở thành nhân vật chính của cái bàn này, cho dù giữa bọn họ đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm.

Ngô Phục mím môi, chống tay vào cạnh bàn đứng dậy: “Nếu cô thích cái bàn này, tôi có thể nhường cho cô.”

“Không cần.” Người phụ nữ liếc mắt nhìn cánh tay đầy gân mạch của anh: “Các người từ từ ăn đi.”

Sầm Căng đứng dậy trước, cô biết cô không thể ở lâu thêm nữa. Mặt bàn bằng đá cẩm thạch sáng loáng đang phản chiếu khuôn mặt mơ hồ của cô, biến dạng méo mó, thậm chí còn có chút gớm ghiếc đáng sợ. Trước khi cảm giác không cam lòng này hoàn toàn bùng nổ, cô nhất định phải duyên dáng rời đi trước. 

Sầm Căng khoác túi, bước nhanh xuống lầu với vẻ mặt không cảm xúc.

Cánh tay hơi dùng lực của Ngô Phục lập tức khuỵu xuống. Anh ngồi thẫn thờ trong chốc lát, rồi đột nhiên đứng dậy, nói với Biện Hâm Nhiên: “Xin lỗi, chờ tôi một chút.” Rồi đuổi theo ra ngoài.

“Sầm Căng!”

Đường phố tấp nập người qua lại, nhưng bởi vì giọng nói của người đàn ông này quá quen thuộc, anh ta luôn có thể chính xác xuyên qua tiếng ồn ào, lọt vào tai cô.

Sầm Căng dừng lại, bóng cây trên đầu trôi càng lúc càng nhanh.

Hốc mắt cô nóng lên, cánh môi run rẩy, đành phải liều mạng mím chặt môi.

Người phụ nữ đi quá nhanh, Ngô Phục nhất thời đi chậm lại, tự hỏi có nên đuổi theo hay không.

Anh ta thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng, cuối cùng chạy về phía trước, chặn đường cô.

Sầm Căng không tiến thêm nữa mà dừng lại.

Dù đã cố gắng hết sức để sửa sang lại biểu tình trên khuôn mặt, nhưng quầng đỏ quanh mắt cô vẫn không thể nào lừa gạt được. Cô chỉ mím môi, dùng sức nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt của cô không tính là trừng, chỉ là khi nhìn gần, có một loại tủi thân cùng ngang bướng không chịu thua của thiếu nữ. 

Ngô Phục nhất thời sửng sốt: “Cô có biết vừa rồi mình mới làm cái gì không?”

“Tôi làm sao?” Cô hơi nâng cằm lên, nhưng cũng không ngạo mạn. Chiếm thế thượng phong nên tỏ ra vô cùng ngoan cố.

“Cô ấy là ai mà cô không biết sao?” Ngô Phục nhìn cô với vẻ bình tĩnh đến tàn nhẫn.

“Tôi biết chứ.” Sầm Căng thản nhiên nói: “Từ khi nào quan hệ của hai người tốt như vậy, thế mà lúc trước tôi nhìn không ra đấy.”

Anh ta cũng không trả lời thẳng thắn: “Đắc tội với bên đối tác thì có ích gì cho cô?”

Sầm Căng cong môi, lông mi khẽ nhướng lên: “Đối với tôi không có lợi, nhưng tuyệt đối cũng không có hại cho anh.” 

Ngô Phục vẫn còn chất vấn: “Hạng mục thất bại, cô vui lắm sao?”

Sầm Căng thản nhiên cười: “Wow, thì ra hạng mục nào thành công cũng đều nhờ anh đi ăn cơm với phụ nữ hả?”

“Làm loạn đủ chưa?!” Sắc mặt người đàn ông cuối cùng cũng thay đổi: “Cô muốn cả đoàn đội phải trả tiền cho cái tính khí thất thường của cô à?”

“Làm sao vậy, đau lòng cho người ta rồi à?” Mong anh đừng có đem chuyện tình cảm cá nhân áp đặt vào công việc.” Giọng điệu của cô giống như ngón trỏ kiêu ngạo, tàn nhẫn chọc vào ngực anh: “Nói đến đạo đức, anh còn xa mới bằng được tôi.”

Ngô Phục khịt mũi cười lạnh một tiếng: “Rốt cục là ai đem tình cảm cá nhân vào công việc? Chẳng lẽ không phải là cô? Hôm nay cô thấy thoải mái, vì cái tính nghi thần nghi quỷ của cô đã được phát ti3t. Còn những người khác thì sao, cô thấy có ai giống cô không? Có gia đình giống như cô, muốn xin nghỉ thì xin nghỉ, muốn khoe khoang thì khoe khoang. Cô không có nỗi lo về sau, thì người khác cũng không có sao? Cô là cái gì hả Sầm Căng? Có bản lĩnh thì tự mình mở công ty rồi quản lý sống chết, cần gì phải vất vả làm việc cho người khác như chúng tôi. Công chúa ra khỏi nhà kính đi, thế giới này không phải chỉ xoay quanh cô.”

Trái tim Sầm Căng thắt chặt lại, giọng điệu trở nên tức giận: “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói cái gì ư? Năng lực lý giải của cô cũng không đến mức kém như vậy chứ, Sầm đại tiểu thư.” Giọng điệu của Ngô Phục châm chọc đến cực điểm: “Còn muốn tôi giải thích rõ ràng hơn sao?”

Sóng mắt Sầm Căng khẽ lắc lư.

“Bởi vì công việc nên tôi mới không chặn cô.” Sắc mặt người đàn ông tối sầm, gằn từng chữ một: “Đây là chút thể diện cuối cùng mà tôi có thể cho cô.”

Nói xong, Ngô Phục quay người bỏ đi.

Có nước mắt tràn ra từ mắt phải, Sầm Căng hít một hơi thật nhẹ. Bên cạnh cô có rất nhiều bóng người lắc lư, chạy tới chạy lui, chỉ có cô là vẫn bất động, giống như một vật bị bỏ rơi.

Cô di chuyển hai chân, cố gắng hòa vào dòng người, lại phát hiện ngay cả sức lực nhấc chân cũng không còn lại chút gì. 

Vén những sợi tóc mái loà xoà ra sau tai, Sầm Căng co vai lại, hốc mũi bị tắc nghiêm trọng, cảm giác uất ức không thở nổi lập tức ập đến.

Cả thế giới chìm trong hồ nước.

Sầm Căng rút khăn giấy từ trong túi xách, ra vừa đi vừa lau nước mắt, cô bước đi rất chậm như người bị tật ở chân, động tác tay cũng rất nhẹ, sợ làm nhòe đi lớp trang điểm mà cô đã chuẩn bị cả buổi sáng.

Trang điểm cho ai xem, chủ thể và đối tượng, giờ phút dường như hoàn toàn không còn quan trọng nữa.

Lúc sắp đến công ty, Sầm Căng lấy điện thoại di động  ra khỏi túi áo, hủy kết bạn Wechat với Ngô Phục.

Đầu ngón tay cô dừng lại một lúc trên từ xóa số liên lạc, sau đó mạnh mẽ ấn thẳng xuống.



Sầm Căng ở lại công ty đến 8h tối.

Buổi chiều mọi người đều trở lại, tạm thời mở một cuộc họp ngắn do Ngô Phục chủ trì, để xem xét lại biểu hiện hôm nay, cộng thêm phương án hoàn thiện.

Các đồng nghiệp của cô tuổi tác cũng không lớn, còn đang ở độ tuổi tự cho mình là bất phàm nên trò chuyện vô cùng sôi nổi.

Trong thời gian đó, cô cùng Ngô Phục chưa một lần tiếp xúc ánh mắt.

Sau khi cuộc họp kết thúc, người tạm thời đảm nhận công việc thư ký nói ngắn gọn về tiến độ với Sầm Căng trên Wechat, và chuẩn bị bàn giao lại nhiệm vụ.

Sầm Căng trả lời: [Không cần, tôi không theo nữa.]

Người kia rất kinh ngạc: [Cô không muốn đi theo nữa? Bên họ rất hài lòng với chúng ta, có thể trở thành đại lý hợp tác thường xuyên của bọn họ (đại lý cố định) cũng không phải là không có khả năng.]

Sầm Căng: [Bên đó với ai cũng đối xử như vậy, khi cần đề án thì hòa nhã dễ gần, nhưng nếu không đạt được hiệu quả thì lập tức bị xử tử.]

Đồng nghiệp: [Hả?]

Sầm Căng: [Cái dự án “ngọt ngào” đã kéo dài mất một tháng.]

Đồng nghiệp: [Như vậy cũng có thể học được rất nhiều thứ mà.]

Sầm Căng: [Cho nên cậu làm tiếp đi, cố gắng lên.]

Cậu ta cảm kích không thôi, Sầm Căng cười nhạt rồi thoát khỏi đoạn chat.

Cô biết mình không thuộc về nơi này nữa.

Buổi tối trở về nhà, sau một lúc lâu cân nhắc, Sầm Căng gửi tin nhắn nghỉ việc cho sếp.

Phản ứng đầu tiên của ông chủ là bối rối, vô cùng khó hiểu.

Ông nói: [Công ty chúng ta tạm thời chưa có ý bổ sung thêm chế độ ‘Không cho phép yêu đương văn phòng’.]

Sầm Căng cười một cái, cũng không có ý giấu giếm: [Ngược lại, là tôi sẽ ly dị.]

Sếp hỏi: [Không có thời gian bình tĩnh với chồng, với công ty cũng không có sao?]

Trong lời này có vài phần tình cảm, khiến mắt Sầm Căng đỏ lên: [Giữa hai chúng ta chỉ được chọn một người, sếp chọn ai?]

Bên kia im lặng hồi lâu, cân nhắc đưa ra đáp án: [Tôi sẽ bảo Xuân Xuân tiếp nhận công việc của cô.]

Sầm Căng nín khóc mỉm cười: [Cảm ơn sếp.]



Phơi quần áo xong, Lý Vụ lại ngồi vào bàn đọc sách.

Đôi lông mi đen nhánh của thiếu niên khép hờ, dưới mắt hiện lên hai bóng xám, sườn mặt bên cạnh đắm chìm trong ánh sáng trắng lạnh lẽo, có cảm giác tách biệt với thế giới bên ngoài.

Các bạn cùng phòng đều có cách giải trí riêng, trong ký túc xá giống như không có một ai.

Không lâu sau, đến giờ đi ngủ, bọn họ mới đồng loạt chú ý đến người “cách biệt với thế gian” này, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. Sau khi nháy mắt lẫn nhau vài cái, Thành Duệ liền ho khan một tiếng.

Lý Vụ vẫn chưa bị cắt đứt suy nghĩ, chỉ hờ hững liếc mắt một cái, giống như đang nhìn vào một bức tường trắng không có nội dung, sau đó lại trở lại với sổ sách, ghi chép.

Thành Duệ thất bại kêu lên: “Lý Vụ!”

“Ừ.” Cuối cùng cậu cũng hoàn hồn.

Thành Duệ chỉ vào ngọn đèn trên cao: “Chúng tớ muốn lên giường, cậu còn làm gì nữa?”

Lý Vụ dừng một chút, sau đó bật đèn bàn lên.

“…”

Lâm Hoằng Lãng ngửa mặt lên trời thét dài, gãi gãi gáy: “11 giờ rưỡi rồi, đi ngủ đi.”

Lý Vụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được.” Sau đó gấp sách lại, cất vào ba lô.

Dễ nói chuyện như vậy sao? Thành Duệ há hốc miệng.

Bốn thiếu niên trèo lên giường rồi chui vào trong chăn.

Im lặng một lúc, Nhiễm Phi Trì đột nhiên nói: “Ngủ luôn à? Không bằng nằm nói chuyện với bạn mới đi.”

Thành Duệ cười nhạo.

Lâm Hoằng Lãng buồn bực nằm đó, không có bất kỳ phản ứng nào.

Thành Duệ ném gối của mình qua, người nằm ở giường đối diện lập tức giật tai nghe ngẩng đầu lên: “Cậu làm gì vậy?”

Thành Duệ không vui nói: “Chúng ta trò chuyện đi! Đừng nghe nhạc một mình được không?”

“Muốn nói cái gì đây?”

“Nào ~ nào,  Lâm đại gia tới rồi! ~” Thành Duệ nhéo cổ họng, bắt chước điệu bộ của tú bà trong phim cổ trang.

Lâm Hoằng Lãng không nhịn được nữa: “Cút đi, có tin bây giờ tớ lập tức nhào tới bóp nát cái mỏ vịt của cậu không?”

“Tới đi ~ tới đi ~ cậu tới đi. ~”

Trong bóng tối, Lý Vụ âm thầm cong môi.

Nụ cười không kéo dài được bao lâu, mũi nhọn đã hướng về phía cậu.

Cậu chợt nghe thấy tên mình, còn có câu hỏi chí mạng của Thành Duệ: “Lý Vụ, cậu thấy cô gái nào trong lớp chúng ta xinh nhất?”

Lý Vụ: “…”

“Cậu ngủ rồi à?”

Lý Vụ thành thật trả lời: “Không biết.”

“Làm sao cậu lại không biết.” Thành Duệ hiển nhiên không tin: “Liếc mắt nhìn qua, là biết Đào Uyển Văn là đẹp nhất.”

Lý Vụ giải thích: “Tớ còn chưa biết tên nữ sinh lớp mình.” Cậu mới tới, ai là ai còn chưa biết.

“Cái rắm ý, buổi chiều Đào Uyển Văn còn nói chuyện với cậu, chẳng lẽ cô ấy không nói cho cậu biết tên sao?”

“Khi nào?” Lý Vụ cố gắng nhớ lại.

“Sau tiết Anh ngữ! Cậu có phải là người không?” Ngữ khí Thành Duệ khoa trương: “Thật phí phạm của trời.”

Cậu ta giả vờ khóc lóc: “Hoa khôi Đào Uyển Văn, tôi đau lòng cho em quá.”

Nhậm Phi Trì không nhịn được nữa: “Cậu mẹ nó đừng có diễn kịch một mình nữa được không? Hơn nữa cô ta cũng không đẹp bằng bạn gái tớ.”

Thành Duệ chậc lưỡi: “Con người ta khi yêu đúng là mù quáng.”

“Bạn gái tớ có chỗ nào không đẹp bằng Đào Uyển Văn?” Nhiễm Phi Trì ra hiệu cho Lâm Hoằng Lãng: “Lãng cẩu, cậu nói một câu công bằng đi.”

Im lặng vài giây, Lâm Hoằng Lãng bình tĩnh lại, buông lời căm hận: “Đều chẳng ra làm sao, đừng có chó chê mèo lắm lông.”

“F*ck.”

“Con mẹ cậu.”

Cuộc chiến chửi mắng trong ký túc xá nam đang chuẩn bị bùng nổ.

Lý Vụ không làm gì được, đành phải trở mình, vùi nửa mặt vào trong gối. Cậu lặng lẽ lấy chiếc điện thoại dưới gối ra, bật lên.

Trên màn hình không có tin tức gì mới, trong lòng cậu có chút chùng xuống, xen lẫn một chút trống rỗng mà chính cậu cũng không tài nào hiểu được.

Cậu nhớ tới kế hoạch ban ngày còn chưa hoàn thành, quyết đoán mở trình duyệt và tìm kiếm ý nghĩa của “Real Madrid”.

Kết quả là trang web vừa nhảy ra, một tin nhắn nhắc nhở đột nhiên xuất hiện.

Lý Vụ há hốc mồm, vội vàng ấn vào xem.

Sầm Căng: [Hôm nay thế nào, đã thích ứng tốt chưa?]

Lý Vụ bình tĩnh lại, nhanh chóng gõ lại: [Ừm.]

Sầm Căng: [Tốt, nghỉ ngơi sớm đi.]

Thế là hết rồi sao? Cậu đặt ngón tay lên cạnh điện thoại, vô cớ phiền lòng, tự hỏi liệu mình có nên nói “chúc ngủ ngon” hay không.

“Lý Vụ!” Thành Duệ chú ý tới trên giường mình có ánh sáng, nhịn không được lên án: “Sao cậu có thể lén chơi điện thoại di động, còn có chút tố chất tham gia hội họp nào hay không?”

Lý Vụ ngừng lại, đang định tắt điện thoại di động thì một tin nhắn từ đầu dây bên kia lại hiện lên, giống như đang hỏi thăm một cậu bé ngày đầu tiên đến trường mẫu giáo.

Sầm Căng: [Có bạn mới nào không?]