Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 35: Chương 35


Lúc trở lại phòng họp, ráng hồng trên mặt Thẩm Kình Vũ đã biến mất.
Túc An còn phải đối chiếu, sắp xếp lịch trình của Kỷ Cẩm với anh Lưu, Kỷ Cẩm không còn việc gì khác nên xuống tầng với Thẩm Kình Vũ.
Vừa ngồi vào trong xe, cậu thắt dây an toàn, một tay gác lên bệ cửa sổ, nghiêng người sang cười híp mắt với anh: “Này, thương lượng với anh một chuyện.”
Thẩm Kình Vũ lái xe đi: “Chuyện gì?”
“Tôi bàn bạc xong với anh Lưu rồi, anh ấy sẽ đánh tiếng với các đơn vị truyền thông để nói cảnh ở bờ sông hôm qua là chúng ta đang chuẩn bị cho MV.

Tuần sau tôi sẽ quay MV mới, anh cũng tham gia đi.”
Thẩm Kình Vũ đang gạt số lùi, nghe vậy thì ngạc nhiên đến mức đẩy số về: “Tôi tham gia?”
“Ừa, bài hát đơn mới nhất của tôi, “Thanh xuân”.

Anh Lâm đã viết lời cho tôi rồi, kể về câu chuyện trưởng thành của thanh niên.

Sẽ quay một đoạn phim ngắn từ khi ngồi trên ghế nhà trường cho đến lúc ra ngoài xã hội, hai chúng ta diễn vai hai anh em thân thiết lớn lên cùng nhau, bạn tốt xúm vào đánh nhau là chuyện bình thường đúng không?”
Lịch quay vào tuần sau, vốn kịch bản MV đã viết xong từ sớm, Kỷ Cẩm nói với anh Lưu rằng cậu sẽ trả thêm phí cho đạo diễn để sửa kịch bản, đổi Thẩm Kình Vũ thành nhân vật nam phụ.

Bị chụp cái mũ lăng xê, thu hút sự chú ý vào ca khúc mới vẫn tốt hơn là để bọn họ tập trung vào “tình yêu” không có chứng cớ kia.
“Nhưng tôi không biết diễn mà?” Thẩm Kình Vũ bối rối.
“Tôi cũng không biết mà.

Yên tâm đi, sẽ có người dạy chúng ta.

Bài hát mới dài bốn phút thôi, không khó đâu.”
Chuyện này xảy đến quá đột ngột khiến Thẩm Kình Vũ không biết nên trưng ra biểu cảm gì.
“Tôi muốn ghi hình cùng anh, với cả MV rất thú vị mà.” Mắt Kỷ Cẩm lấp lánh, nháy mắt với anh hai lần.

“Anh diễn với tôi đi.”
“…”
Anh đang nghĩ xem có nên từ chối hay không, nghe vậy thì nuốt tất cả lời định nói vào trong.
“Vậy cũng được.

Nhưng chuyện này không làm sáng tỏ tin đồn đồng tính luyến ái của cậu mà?” Thẩm Kình Vũ thả phanh tay, gạt số để xe đi tiếp.

“Không ảnh hưởng đến mấy hợp đồng quảng cáo của cậu chứ?”
“Còn phải làm sáng tỏ cái gì nữa? Người tin tự khắc sẽ tin, không tin thì dù tôi dắt bạn gái đến trước mặt bọn họ vẫn không tin thôi, kệ bọn họ đi.” Bây giờ Kỷ Cẩm lại biết điều lạ thường, cũng hiểu không thể chấp nhặt với tất cả anh hùng bàn phím.

“Hợp đồng quảng cáo không mất được, các nhãn hàng làm gì đến mức thay đổi người phát ngôn chỉ vì một tin đồn vớ vẩn? Đừng nói không mất, cuối năm nay tôi còn định tăng phí đại diện đấy!”
Thẩm Kình Vũ lái xe khỏi bãi đỗ, khi nhìn gương chiếu hậu phải tranh thủ liếc qua khuôn mặt Kỷ Cẩm để xem cậu nói thật hay đùa.
“Tôi lừa anh làm gì? Tôi nói anh nghe này, anh biết trên đời thứ hữu hiệu nhất là gì không? Là thực lực đấy!” Kỷ Cẩm đắc ý, giơ ngón cái lên chỉ về phía chóp mũi mình.


“Mà trùng hợp ghê, tôi là người có thực lực nhất!”
Hôm nay cậu cực kỳ vui vẻ, thêm việc vừa chốt được sẽ quay MV với Thẩm Kình Vũ nên tâm trạng còn bay bổng hơn: “Dù có nhãn hàng nào không có mắt nhìn mà từ chối tôi thì cũng còn đầy người xếp hàng phía sau đấy! Chỉ cần tôi vẫn còn sáng tác được, hát được thì trên thế giới chỉ có chuyện người khác cần tôi, không có việc tôi phải cầu cạnh người khác! Đây là sự tự tin của người có thực lực, anh hiểu không?”
Cậu dứt lời một lúc mà không thấy Thẩm Kình Vũ đáp lại, bất chợt nghiêng đầu sang: “Sao anh không nói gì? Anh không đồng ý à?”
“… Không.” Dường như Thẩm Kình Vũ đang tập trung nhìn đường nên không để ý cậu đang nói gì, một lúc sau mới nở nụ cười.

“Tất nhiên là đồng ý, tôi cũng nghĩ vậy.”
Kỷ Cẩm được anh phụ họa thì mở cờ trong bụng, vỗ vai Thẩm Kình Vũ: “Cứ yên tâm đi theo tôi đi, đảm bảo anh sẽ được ăn uống no say.”
Sự hưng phấn của cậu không biết phát tiết vào đâu, bèn mở dàn loa trong xe rồi hát theo.
Thẩm Kình Vũ quay sang nhìn nơi ghế phụ.

Hôm nay tâm trạng của Kỷ Cẩm thật sự rất tốt, nếu cậu mà có đuôi… chắc bây giờ nó đã vểnh đến mức sắp bay ra ngoài rồi.

Tuy trong lúc đắc ý, lời nói của cậu hơi thiếu đánh nhưng thật sự rất đáng yêu.
Thẩm Kình Vũ muốn đưa tay xoa tóc cậu, song anh không thể thả tay trong lúc lái được.

Anh chỉ đành nắn bóp, vo tròn chiếc đuôi tưởng tượng ấy trong suy nghĩ, khẽ mỉm cười, nhìn về phía trước tập trung lái xe.
***
Buổi chiều Kỷ Cẩm phải đến lớp học nhảy.

Tuy cậu không vận động mấy tiếng mỗi ngày như Thẩm Kình Vũ nhưng ca sĩ vẫn là nghề nghiệp cần đến thể lực, nếu không quá bận rộn thì mỗi tuần Kỷ Cẩm sẽ có hai, ba lớp tập nhảy hoặc thể hình.

Cách rèn luyện của cậu cũng khác Thẩm Kình Vũ, chủ yếu tập trung vào điều hòa hơi thở và sức thở, cậu cần vừa vận động vừa tập hát nốt cao để có thể hát nhảy khi diễn.
Một buổi học của cậu kéo dài ba tiếng, Thẩm Kình Vũ đưa cậu tới nơi rồi đi khỏi.
Khi Kỷ Cẩm học anh không phải đi theo, chỉ cần đến đón khi cậu tan là được.

Nhân lúc có ba tiếng nhàn rỗi, Thẩm Kình Vũ bèn lái xe đến bệnh viện.
Anh quen nẻo tìm đến phòng làm việc của bác sĩ, hỏi đối phương về hóa đơn viện phí gần đây để đi nộp tiền.

Bác sĩ lấy hóa đơn ra nhưng chưa đưa cho anh luôn, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh để ra hiệu cho anh ngồi xuống, nghe mình nói vài câu.
“Tiểu Thẩm này, hai ngày nay bố cháu khá hơn nhiều, trưa nay còn tự đi được một đoạn.

Cháu có muốn vào thăm bố không?” Vị nữ bác sĩ trung niên hỏi.
Thẩm Kình Vũ cười, lắc đầu: “Cảm ơn bác sĩ, tôi không cần đâu.”
Nữ bác sĩ khẽ cau mày: “Từ khi ông ấy nằm viện đến giờ cháu chưa vào thăm lần nào đúng không?”
Thẩm Kình Vũ không trả lời.
Người bác sĩ này phụ trách không ít bệnh nhân nhưng vẫn ấn tượng sâu sắc với Thẩm Kình Vũ.


Cha anh bị suy gan, cần nằm viện để quan sát, điều trị thời gian dài.

Cứ cách nửa tháng hay một tháng anh sẽ qua để đóng tiền viện phí cho bố, song anh nộp tiền xong thì đi luôn, chưa bao giờ nán lại thăm bệnh.
Bà sống đã lâu, theo lý thì gia đình ly kì nào cũng từng gặp rồi, nhưng những tình huống như Thẩm Kình Vũ vẫn khá hiếm.

Nếu đã chấm dứt quan hệ cha con thì con trai hẳn không còn đoái hoài gì đến bố nữa, sẽ không bỏ ra dù chỉ một đồng chữa bệnh.

Còn nếu quan hệ giữa bọn họ không tệ đến mức đấy thì người con trai cũng chẳng thể không vào thăm bố một lần nào.
Bà cho rằng bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau, chẳng qua giữa hai người có mâu thuẫn không thể cởi bỏ được nên mới quyết định thử làm người hòa giải.
“Không phải cô thích tọc mạch đâu.” Nữ bác sĩ nói.

“Nhưng cô thấy có vài việc cháu cần biết… hai ngày trước cô đến khám cho Thẩm Vọng nên nói chuyện vài câu, ông ấy nói ông ấy nhận ra mình rất có lỗi với con trai, sống đến tuổi này rồi chỉ còn một tâm nguyện là có thể chính miệng nói xin lỗi trước khi chết.

Cháu biết đấy, căn bệnh suy gan này… Ông ấy không có nhiều thời gian đâu, nếu có hiểu lầm gì thì hai người nên cởi bỏ sớm đi, đừng để sau này phải hối hận.

Cháu thấy sao?”
Bà nói liền một mạch, song Thẩm Kình Vũ không hề có biểu cảm gì, thậm chí trông anh còn có vẻ thất thần.
Cả căn phòng yên tĩnh mấy giây, Thẩm Kình Vũ xác nhận bà đã nói xong rồi bình tĩnh cầm hóa đơn viện phí đứng dậy: “Cảm ơn bác sĩ, tôi đi đóng tiền.”
Nữ bác sĩ nhìn kĩ vào biểu cảm của anh, không thấy bất kì sự phẫn nộ hay dao động nào, như thể… là một người không có quan hệ, gặp một chuyện không hề liên quan đến anh.
“À, được thôi.” Bà đành nói.

“Chuyện của cháu thì cháu tự quyết định đi, cô chỉ muốn cho cháu biết vậy thôi.

Cháu đi đi.”
Thẩm Kình Vũ nộp viện phí như thường rồi đi khỏi bệnh viện.
Trở lại xe, anh lên mạng tra số dư còn lại trong thẻ ngân hàng của mình.

Tháng trước anh được tăng tiền lương, thêm phụ cấp linh tinh, sau khi trừ thuế thì có tầm hai vạn trong tay, anh chuyển đến nhà của Kỷ Cẩm nên chi tiêu thuê phòng cũng hạ xuống.

Trong suốt một năm trở lại đây, lần đầu số tiền tiết kiệm của anh không những tụt mà còn tăng lên, hiện tại đã sắp chạm đến năm chữ số.
Nhìn hơn mười nghìn trong tài khoản của mình rồi nhớ đến hợp đồng ba trăm triệu của Kỷ Cẩm, anh bất giác tưởng tượng xem bao giờ mình mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy… Nhưng mộng tưởng hão huyền này vừa chớm bắt đầu đã bị anh tự tay bóp nát.
— Không được, không thể đặt mục tiêu lớn như vậy, nếu cơ hội quá xa vời thì anh sẽ mất động lực.
— Hay trước đấy cứ đặt vài mục tiêu nhỏ đi, đầu tiên là thắng trận đấu tháng bảy, chỉ có chiến thắng mới giúp anh ký kết với câu lạc bộ, mới có khả năng tham gia các giải đấu chuyên nghiệp hơn.

— Kế hoạch tập luyện bây giờ của anh vẫn tuân theo kế hoạch huấn luyện lúc trước.

Sau khi ký kết được với câu lạc bộ, có lẽ đội ngũ chuyên nghiệp của bọn họ có thể chỉnh sửa lại để phù hợp hơn với anh.

— Có thể suốt đời này anh không kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng ít ra anh có thể tỏa sáng trên võ đài.
Thẩm Kình Vũ ngồi trong xe, sờ vô lăng đến xuất thần.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông reo lên để nhắc nhở sắp đến giờ tan của Kỷ Cẩm, anh bèn lái xe đi về phía chỗ học của cậu.

***
Vì Kỷ Cẩm chi tiền phí tổn, đạo diễn phụ trách MV đã thay đổi kịch bản kịp thời.

Một ngày trước khi bắt đầu, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đến bàn kịch bản với ông.
Đạo diễn là một người đàn ông trung niên với hai hàng ria mép tên Cát Tiểu Xuyên.

Ông chuyên quay MV và phim ngắn quảng cáo, cũng có một chút danh tiếng trong giới.

Đây không phải lần đầu ông hợp tác với Kỷ Cẩm.

Cát Tiểu Xuyên dẫn theo trợ lý, bốn người gặp mặt, chào hỏi rồi ngồi xuống nói chuyện.

MV không có biên kịch riêng, kịch bản do Cát Tiểu Xuyên tự viết.

Ông đưa hai xấp kịch bản cho Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ: “Hai cậu xem thử đi rồi tôi giải thích chi tiết cho.”
Hai người nhận lấy, Kỷ Cẩm thì tiện tay lật qua rồi đặt xuống, còn Thẩm Kình Vũ cầm đọc rất nghiêm túc.
Anh đọc một lúc, Kỷ Cẩm thấy anh yên lặng ra chiều suy nghĩ thì ngạc nhiên: “Ơ? Anh hiểu à?”
“… Không hiểu.” Chính vì không hiểu nên anh mới đang suy nghĩ xem ông viết cái gì đây…
Kịch bản MV hay kịch bản phân cảnh khác hoàn toàn so với kịch bản phim điện ảnh, phim truyền hình.

Trong MV không có thoại, cũng không giới thiệu tiểu sử của nhân vật nào, chỉ có một bảng lớn “Nội dung phân cảnh: Cảnh sân trường: Thời gian: Vị trí máy quay 3S: Vị trí máy quay cố định, Lời nhạc trên màn hình: Nhạc dạo…”
“Hahaha…” Cát Tiểu Xuyên cười.

“Đọc không hiểu cũng không sao, cái này chủ yếu để tôi tự xem thôi.

Hai cậu nghe tôi nói là được.”
“Là thế này, bài hát này tên “Thanh xuân”, lời nhạc chủ yếu kể về những thanh thiếu niên dũng cảm theo đuổi ước mơ, gặp khó khăn cũng không cúi đầu, dù sau này trải qua bao nhiêu mưa gió thì sâu trong lòng vẫn giữ tinh thần ấy.” Cát Tiểu Xuyên nói.

“Tôi cũng muốn quay theo hướng này: Tiểu Cẩm, Tiểu Thẩm là bạn thân từ khi ngồi trên ghế nhà trường, hai người mơ được lập một ban nhạc, chơi nhạc cùng nhau.

Tiểu Thẩm chơi ghi-ta, Tiểu Cẩm là giọng hát chính.

Nhưng trong quá trình theo đuổi giấc mơ thì hai người gặp rất nhiều khó khăn, như người nhà không ủng hộ này, biểu diễn không ai xem, không kiếm ra tiền rồi đến cơm cũng không có mà ăn…”
“Tiểu Cẩm quyết định tham gia một cuộc thi âm nhạc, nếu có thể đoạt giải thì sẽ thay đổi được cuộc sống, tiếp tục theo đuổi ước mơ.

Nhưng lúc đấy Tiểu Thẩm không chống đỡ được nữa nên từ bỏ, hai người ầm ĩ với nhau rồi giải tán.

Tiểu Thẩm tìm được một công việc bình thường, trở về với cuộc sống bình thường còn Tiểu Cẩm vẫn kiên trì.”
“Nhưng trong thâm tâm Tiểu Thẩm vẫn nhớ về quãng thời gian chơi nhạc trước đây, không thể buông bỏ tất cả để vượt qua.


Đêm trước ngày thi chính thức, Tiểu Cẩm gọi cho Tiểu Thẩm rất nhiều, mong Tiểu Thẩm có thể trở lại đồng hành cùng mình.

Nhưng suốt đêm đó Tiểu Thẩm không nhận máy, chỉ nhìn màn hình điện thoại liên tục bật sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng, đấu tranh nội tâm dữ dội.”
“Ngày thi chính thức, khi Tiểu Cẩm cho rằng Tiểu Thẩm sẽ không trở lại, quyết định dù chỉ có một người thì vẫn xông pha.

Khi cậu đến cửa thì bỗng thấy Tiểu Thẩm đang đeo ghi-ta đứng đó chờ mình, hai người bèn nhìn nhau cười… Câu chuyện kết thúc ở đây.”
Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm vừa nghe Cát Tiểu Xuyên giải thích vừa xem kịch bản phân cảnh mới hiểu.
Tất cả cảnh quay trong MV đều không dài, ngắn thì hai giây, tối đa cũng không vượt quá chín giây, nhưng cảnh nào cũng chứa rất nhiều thông tin.

Ví dụ như một người phụ nữ trung niên lật bàn, đập bát trong phòng, Kỷ Cẩm quay đầu rời đi, chỉ ba giây ngắn ngủi đã phơi bày được trận cãi vã nảy lửa trong gia đình; hoặc như cảnh Thẩm Kình Vũ mặc áo sơ mi ngồi trong phòng làm việc, thêm vài đoạn hồi ức thoáng qua là có thể khắc họa được nội tâm mâu thuẫn của anh.

Chẳng trách một đoạn phim dài bốn phút có thể truyền tải được cả câu chuyện như vậy.
Giải thích xong toàn bộ, Cát Tiểu Xuyên hỏi: “Hai cậu còn vấn đề gì không?”
Thẩm Kình Vũ chẳng hiểu gì, tất nhiên là không thắc mắc.

Đến khi quay đạo diễn bảo gì anh sẽ làm cái đấy.
Cát Tiểu Xuyên quay sang hỏi anh: “Tiểu Thẩm, cậu biết đánh ghi-ta không?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu.
Kỷ Cẩm vội nói: “Không sao, tí về tôi sẽ dạy anh ấy.”
Cát Tiểu Xuyên cười: “À, vậy thì tốt, cậu dạy được là tôi yên tâm rồi.” Trong phim sẽ có mấy cảnh Thẩm Kình Vũ gảy đàn ghi-ta, không cần anh phải đánh thành nhạc để thu nhưng ít nhất cũng phải biết nên chuyển động thế nào.
Kỷ Cẩm đọc lại kịch bản một lần nữa thật nghiêm túc, thảo luận với Cát Tiểu Xuyên vài vấn đề về lời nhạc và cảnh quay.

Hai người nói tương đối, ông nói: “Nếu không còn gì thì hai cậu về nghỉ sớm đi, ngủ cho ngon vào.

Sáng sớm ngày mai chúng ta bắt đầu.”
“Không thành vấn đề!” Kỷ Cẩm giơ dấu OK.
Thẩm Kình Vũ nói: “Vất vả cho đạo diễn rồi.”
Cát Tiểu Xuyên bắt tay với hai người bọn họ, để lại một câu “Cố lên, làm việc chăm chỉ!” rồi rời đi trước cùng trợ lý.
Về đến nhà sau buổi bàn luận, Kỷ Cẩm vào thẳng phòng đàn.

Thẩm Kình Vũ cũng về phòng mình, lấy kịch bản ra định nghiên cứu thêm.

Anh bỗng nghe thấy Kỷ Cẩm gọi mình từ bên ngoài bèn nhanh chóng bước ra.
Kỷ Cẩm đang ôm một cây ghi-ta điện màu đỏ, ngồi chỉnh âm trên sô pha.

Cậu vặn xong rồi thử gảy vài lần, những nốt nhạc nhảy nhót theo bàn tay cậu.

Thẩm Kình Vũ nhìn động tác gảy đàn của cậu, nhận ra ngón tay cậu thon dài như búp măng non, móng tay đầy đặn, sạch bóng – đây là một đôi tay rất đẹp.
Sau đó, đôi tay ấy bỗng rời khỏi dây đàn, vươn về phía anh mà ngoắc.
“Lại đây.” Chủ nhân của nó nói.

“Tôi dạy anh đánh ghi-ta.”.