Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức

Chương 3: Chương 3


Năm ngày sau, tại sân bay.
Kỷ Cẩm đã hoàn tất thủ tục hạ cánh, cùng Túc An được một nhóm nhân viên an ninh mặc Âu phục vây quanh, chuẩn bị rời khỏi sân bay.

Vừa tới cửa ra, bọn họ đã bị fan đến đón vây chặt không lọt nổi một giọt nước.
“Aaaaaa, Kỷ Cẩm em yêu anh!”
“Trời ạ, người thật sao đẹp trai vậy? Sao có thể đẹp trai vậy được?! Em xỉu mất!”
“Cẩm Cẩm, nhìn bên này đi!”
Kỷ Cẩm tận hưởng cảm giác được vạn người chú ý này.

Cậu hào phóng vẫy tay chào hỏi với người hâm mộ, gây ra hết làn sóng kích động này đến tiếng thét dài khác.

Ống kính máy quay và vô số camera điện thoại nhắm vào Kỷ Cẩm, bạt mạng nhấn màn trập.

Kỷ Cẩm đã sớm quen, giữa một loạt ánh đèn chớp vậy mà mắt chẳng nháy một lần.
Tốp nhân viên an ninh vây xung quanh Kỷ Cẩm, vừa mở ra một con đường phía trước vừa ngăn cản những người hâm mô kích động tiếp cận cậu.
Đột nhiên, một cô gái gầy gò thừa dịp nhân viên an ninh không để ý, nhanh chóng chạy vào bên trong.

Cô nhét sách ký tên của mình vào tay Kỷ Cẩm: “Cẩm Cẩm có thể ký cho em không? Em thích anh lắm!”
Kỷ Cẩm cúi đầu, lúc này cậu mới phát hiện bên người mình xuất hiện thêm một cô gái.

Vì quá kích động, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cả bàn tay cầm quyển sách cũng run rẩy.
Kỷ Cẩm còn chưa kịp phản ứng, một nhân viên an ninh phát hiện được “con cá lọt lưới”, tức đến nổ phổi xông lên, túm lấy cổ áo của cô gái kéo mạnh về phía sau!
“Bịch” một tiếng, cô gái gầy gò bị nhân viên an ninh cao to khỏe mạnh quăng ngã xuống đất!
Tiếng cười đùa, hò hét ầm ĩ trong sân bay khựng lại trong nháy mắt, tất cả mọi người thấy vậy đều ngây người.

Kỷ Cẩm cũng sợ hết hồn, chợt giận tím mặt: “Anh có vấn đề à?!”
Tên nhân viên an ninh mới quăng người kia bị cậu mắng mà sững sờ.
Kỷ Cẩm nhanh chóng đi tới đỡ cô gái kia dậy.

Khuôn mặt cô trắng bệch, ánh mắt rã rời, chỉ nghe tiếng động vừa nãy cũng biết được cô ngã đau thế nào.

Mấy giây sau, rốt cuộc cô cũng có thể cắn răng chịu đựng mà động đậy một chút.
Kỷ Cẩm thấy cô không còn vấn đề gì thì cầm bút nhanh chóng ký tên mình cho cô, rồi lạnh lùng liếc nhân viên an ninh kia, xoay người tiếp tục đi ra cửa.
Người hâm mộ tiếp tục theo phía sau, đến tận khi Kỷ Cẩm vào lối đi riêng cho khách quý, bọn họ bị ngăn ở bên ngoài, mới lưu luyến nhìn thần tượng đi khuất.
Vừa bước đến chỗ ngoặt, tránh khỏi ánh mắt của đám đông, Kỷ Cẩm đột nhiên dừng bước, quay người nhìn nhân viên an ninh mới kéo người kia.
Đối phương sau khi bị Kỷ Cẩm quát vẫn luôn sợ sệt bất an, không đợi Kỷ Cẩm mở miệng đã biện bạch: “Công việc của tôi là bảo vệ cậu…”
“Hóa ra anh vẫn biết mình phải bảo vệ tôi à?” Kỷ Cẩm giễu cợt.

“Tôi còn tưởng công việc của anh là đánh người chứ!”
“Tôi…” Sắc mặt nhân viên an ninh tái nhợt.


“Cô ta đến gần cậu quá rồi, tôi sợ cô ta có thể tổn thương…”
“Được, coi như tôi là tờ giấy, một cô gái ba, bốn mươi cân* có thể tổn thương tôi đi.

Nhưng rõ ràng anh có thể nhẹ nhàng kéo cô ấy ra, thậm chí ôm ra cũng được, sao cứ phải quẳng người xuống đất? Anh có khuynh hướng bạo lực à?”
(*) gốc là bảy, tám mươi cân, nhưng theo mình biết thì 1 cân Trung Quốc = 0,5kg, sau này nếu có đề cập đến cân nặng thì mọi người tự hiểu là cân Quốc tế hết nhé
Kỷ Cẩm thấy phiền nhất là những nhân viên an ninh “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” này.

Hôm nay làm cô gái kia ngã vẫn chưa phải việc tồi tệ nhất, cậu không chỉ một lần thấy nhân viên an ninh mượn cớ “làm việc” để đẩy phụ nữ có thai, đẩy người già hay xô xát với phụ nữ.

Kinh khủng nhất là có một lần có người tàn tật đang chắn ở phía trước, thế mà một nhân viên an ninh còn dùng chân đạp xe lăn của người ta! Dường như có vài người cho rằng công việc này là cái cớ quang minh chính đại để bọn họ được quyền hành động bạo lực.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, quần chúng không biết chuyện sẽ không mắng người trực tiếp động thủ mà sẽ chỉ chăm chăm vào những ngôi sao được bọn họ “bảo vệ”, nói ngôi sao vênh váo, sai vệ sĩ của mình đả thương người khác.

Nhưng thật ra các nghệ sĩ suốt ngày bay tới bay lui làm gì có khả năng thuê một đoàn vệ sĩ bay theo mình khắp mọi nơi? Những người này chẳng phải vệ sĩ, chỉ là nhân viên an ninh mà công ty mặt đất sắp xếp mà thôi.
Tên nhân viên an ninh bị Kỷ Cẩm chất vấn cả mặt đỏ gay, nói lắp ba lắp bắp: “Tôi chỉ muốn kéo cô ta ra, không phải cố ý đẩy ngã.”
Lời ngụy biện vụng về này không thể giúp Kỷ Cẩm bình tĩnh hơn, trái lại đâm trúng chỗ tức của cậu.
“Anh không cố ý? Anh lặp lại một lần nữa xem, anh không cố ý á?” Kỷ Cẩm đột nhiên nói liến thoắng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.

“Chẳng phải anh cố ý quẳng người xong không định đỡ hay sao? Con mẹ nó anh cho rằng tôi không thấy lúc đấy anh còn đang cười à?!”
Nhân viên an ninh kia bị mắng té tát, những người khác cũng không dám thở mạnh.

Túc An nhận ra làn da trắng nõn của Kỷ Cẩm vì kích động nên đã bắt đầu ửng đỏ, trong đầu thầm nghĩ không ổn.
Cô lập tức chạy tới, trước tiên trách cứ nhân viên an ninh kia: “Không làm được việc thì nhận đi, còn kiếm cớ ngụy biện!”, rồi nửa an ủi nửa cưỡng ép ôm Kỷ Cẩm ra ngoài: “Được rồi, A Cẩm, loại người này không đáng để lãng phí nước bọt đâu, bao giờ về chị sẽ khiếu nại lên công ty bọn họ.”
Kỷ Cẩm vẫn đang thở gấp, đi cùng cô một đoạn mới dần bình tĩnh lại.
Túc An thầm lau mồ hôi lạnh.
Không biết có phải dạo này công việc vất vả quá hay không, Kỷ Cẩm có vẻ đa cảm cực kì.

Lúc cậu vui thì sẽ vô cùng hưng phấn, còn khi tức giận thì cực kì bực bội.

Hơn nữa cậu ghét nhất người khác nói dối, ai dám nói hươu nói vượn trước mặt cậu sẽ bị vạch trần tại chỗ chẳng chút lưu tình.
Nhưng là một nhân vật của công chúng, để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài không phải chuyện tốt lành gì.

Khi cảm xúc của Kỷ Cẩm thất thường thì chẳng còn quan tâm bên cạnh có ai không, lời nói ra không suy nghĩ, cũng làm vài chuyện không thỏa đáng.

Giống như vừa rồi cậu văng tục, lỡ như bị người ta quay lại rồi đăng lên mạng thì không tốt cho hình tượng của cậu chút nào cả…
“Chị, chị có nghe em nói không?”
“Ừ? Gì thế?” Túc An suy nghĩ đến thất thần, đến khi Kỷ Cẩm gọi cô một lần nữa mới phản ứng lại.

“Chị vừa không nghe rõ, em nói lại được không?”
“Em nhắc chị nhớ khiếu nại đấy.


Nếu công ty bọn họ không chịu xử lý người này thì tìm truyền thông để phơi bày ra ánh sáng!”
“Được, được, chị sẽ làm, em yên tâm đi.” Túc An cười, đổi chủ đề.

“Đừng bực bội như thế, đừng quên hôm nay vệ sĩ mới của em cũng sẽ đến đón, bây giờ cậu ấy đang ở trên xe chờ em đấy.”
Chủ đề này quả nhiên có hiệu quả, lông mày đang nhíu chặt của Kỷ Cẩm dần dãn ra.
***
Lúc này, Thẩm Kình Vũ đang đứng bên cạnh chiếc xe Alphard màu đen.

Truyện Cổ Đại
Anh đã đợi hơn một tiếng, cuối cùng cũng thấy mấy người Kỷ Cẩm xuất hiện.

Hôm nay Kỷ Cẩm mặc một bộ thường phục của Thom Browne, tóc không còn màu xanh phấn như tuần trước nữa mà đã chuyển thành màu nâu đay tương đối khiêm tốn.

Nhưng dù là tạo hình nào, cậu luôn luôn là người nổi bật nhất trong đám đông, dù cách xa cả trăm mét cũng có thể bị cậu hấp dẫn.
Kỷ Cẩm đến bên xe, dừng trước mặt Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ bị nhìn chăm chú bởi đôi mắt sáng như pha lê ấy, tim không tự chủ được mà tăng nhịp.
Anh chủ động mở miệng: “Chào ngài Kỷ.”
“Chào, ngài vệ sĩ.”
Thẩm Kình Vũ tưởng Kỷ Cẩm không biết tên mình: “Tôi tên Thẩm Kình Vũ.

chữ Thẩm có ba chấm thủy*.”
(*) câu này để anh Vũ giới thiệu tên mình thôi, vì hình như chữ Thẩm có nhiều cách viết, tên anh là chữ này 沈, ba nét bên trái gọi là ba chấm thủy
“Tôi là Kỷ Cẩm, chữ Kỷ có bộ Mịch* ấy.”
(*) tiếp tục là giải nghĩa tên, gốc là 绞丝旁的纪 hay chữ Kỷ (纪) có sợi tơ, sợi tơ ý chỉ bộ Mịch (糸, khi ghép ở dạng 纟)
“…”
Túc An cười, bước lên phía trước: “Hai đứa tuổi tác tương đương, đừng xưng hô xa lạ thế.

Tiểu Vũ, cậu gọi A Cẩm là được.”
Thẩm Kình Vũ nhìn lại về phía Kỷ Cẩm, thấy cậu không có dị nghị gì: “… A Cẩm.”
Bây giờ trên mặt Kỷ Cẩm mới xuất hiện nét cười.
Tài xế đã mở cốp từ trước, Thẩm Kình Vũ chủ động nhận hành lý của Kỷ Cẩm và Túc An để giúp bọn họ cất lên.

Kỷ Cẩm nối gói đến phía đuôi xe, phát hiện bên trong đã có ba cái vali lớn, kinh ngạc: “Cả ba đều của anh hết à?”
“Đúng.” Thẩm Kình Vũ cười ngại ngùng.

“Tôi mang mấy món đồ để tập nên chiếm khá nhiều chỗ.”

Kỷ Cẩm lần đầu nghe thấy có người mang tận ba vali dụng cụ thể hình, này là vác theo cả phòng tập theo hay gì? Ngay cả cậu đi ra nước ngoài nửa tháng cũng chỉ mang ba vali thôi đấy!
“Tôi nhớ rồi, hồi trước anh làm việc ở phòng tập thể hình đúng không?” Kỷ Cẩm gật đầu.

“Bao giờ về anh cũng giúp tôi tập đi, sang năm tôi muốn mở một chuyến lưu diễn nên muốn rèn luyện thêm.”
Thẩm Kình Vũ đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Xếp hành lý xong xuôi, mọi người bèn lên xe.
Sau khi vào xe, Túc An và Thẩm Kình Vũ ngồi hàng ghế trước nói chuyện phiếm, còn Kỷ Cẩm một mình một hàng ghế phía sau, cúi đầu loay hoay với cái điện thoại.
Túc An nói: “Lát nữa A Cẩm còn phải tham gia một hoạt động thương mại, đưa em ấy tới nơi xong tôi với cậu về khách sạn trước để ký hợp đồng.”
“Được.”
Túc An trêu chọc: “Sau này bọn tôi còn phải bay đến các thành phố khác, thường xuyên không về nhà được.

Cậu sẽ không nhớ nhà chứ?”
Thẩm Kình Vũ rũ mắt cười.

Đến cùng, nhà đối với anh cũng chỉ là một chỗ để ngủ mà thôi, có gì mà nhớ nhung.
Đúng lúc này, tiếng động từ hàng ghế phía sau lôi kéo sự chú ý của Túc An, cô quay đầu nhìn, chỉ thấy Kỷ Cẩm đang cắn răng bấm điện thoại, không biết đang trò chuyện với ai mà gõ chữ nhanh thoăn thoắt.
Còi báo động trong lòng Túc An vang lên, cô lập tức di chuyển, vừa thấy màn hình điện thoại thì lập tức chộp lấy: “Sao em lại lên Weibo rồi? Không phải chị đã nói không được trả lời bình luận trên đấy à!”
Kỷ Cẩm nghiến răng nghiến lợi: “Chị không thấy mấy bình luận đấy nói cái gì à? Cô ta bảo trong cuộc thi em dùng “quy tắc ngầm” với lãnh đạo của đài nên mới được chức quán quân, còn nói mấy năm này em bán mông để được công ty nâng đỡ!”
Thẩm Kình Vũ vừa uống một hớp nước, suýt thì phun cả ra ngoài.
“Cô ta không biết một nửa doanh thu của công ty đến từ sức sáng tạo của em chắc?” Kỷ Cẩm phát hỏa.

“Chị trả điện thoại cho em mau lên, hôm nay em không chửi chết cô ta thì không mang họ Kỷ nữa!”
Túc An thẳng thừng nhét điện thoại của cậu vào túi xách: “Loại bình luận này em càng không được đáp lại, một khi em trả lời thì tất cả mọi người sẽ nhìn thấy.

Em mong hotsearch hôm nay là “Kỷ Cẩm đáp lại lời đồn bán mông” à?”
Thẩm Kình Vũ đang định uống ngụm nước thứ hai, im lặng đặt chai nước xuống.
“Người khác nói em không tốt thì em còn chấp nhận được, nhưng em ghét nhất bị tung tin đồn nhảm!” Kỷ Cẩm nuốt không trôi cơn tức này.

“Những người đấy sao có thể ăn nói ba hoa, vô căn cứ như thế chứ!”
Túc An nghi ngờ: “Em thật sự chấp nhận được người khác nói em không tốt à?”
“Em có cái gì không tốt chứ?” Kỷ Cẩm lập tức trợn tròn mắt.

“Em đây hoàn mỹ, căn bản không tìm được khuyết điểm nào!”
Thẩm Kình Vũ vặn chặt nắp, trả chai nước về chỗ cũ.
Túc An cười: “Vậy thì đúng rồi, bọn họ không tìm được chứng cứ nào về khuyết điểm của em nên mới phải ăn nói bậy bạ vậy đấy.

Hầy, làm người của công chúng khó tránh được những chuyện như vậy lắm.”
Kỷ Cẩm “hừ” một tiếng: “Mắc mớ gì làm nhân vật công chúng là phải chấp nhận bị chụp mũ lung tung? Thích bịa đặt thì bọn họ tự lấy tên mình mà bịa đặt đi!”
“Được rồi, được rồi.” Túc An vỗ về cậu.

“Bao giờ về chị sẽ nhờ bạn là luật sư bên bộ Tư pháp soạn một văn kiện để cảnh cáo những kẻ vô căn cứ đấy, nếu bọn họ quá đáng thì sẽ bị kiện.

Chuyện bác bỏ tin đồn không cần em tự mình làm, em dành sức viết bài hát mới không phải tốt hơn à? Em suy nghĩ chút đi, em càng ngày càng nổi, tiền kiếm được ngày càng nhiều, những con quỷ mắt đỏ kia còn không tức chết chắc?”
Kỷ Cẩm rốt cuộc không lên tiếng nữa.
“Xe còn đi một tiếng nữa, em ngủ một lát đi.” Túc An khuyên nhủ.


“Hơn tuần nay mỗi ngày em ngủ có hai, ba tiếng thôi, bây giờ chợp mắt được thì tranh thủ đi, nếu không chị sợ cơ thể em không chịu nổi.”
Kỷ Cẩm từ chối: “Em không buồn ngủ, không muốn ngủ.”
Túc An thấy cậu cuối cùng đã thôi mắng người nên không nhiều chuyện nữa, về lại chỗ ngồi phía trước.
Trở lại bên cạnh Thẩm Kình Vũ, cô nhỏ giọng than thở với đối phương: “Có phải cậu thấy A Cẩm hơi “làm màu” không? Còn nói chấp nhận được người khác chê mình nữa chứ, ai dám nói vậy khẳng định em ấy phát hỏa luôn.”
Thẩm Kình Vũ liếc mắt về phía sau.

Kỷ Cẩm đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trong xe, phảng phất như đang mạ một lớp vàng lên người cậu.
“Không đâu.” Ánh mắt Thẩm Kình Vũ ấm áp, trong giọng cũng là sự dịu dàng.

“Tôi thật sự thấy cậu ấy rất hoàn mỹ.”
Túc An: “…”
Cô yên lặng lùi về chỗ ngồi của mình.

Kính lọc gì gì đấy của fan đáng sợ quá đi mất!
***
Chiếc xe đưa Kỷ Cẩm đến nơi tổ chức sự kiện, ban tổ chức và công ty quản lý đã sớm sắp xếp một đội chờ đón cậu.

Túc An đưa Kỷ Cẩm đến chỗ bọn họ rồi lập tức về lại xe.

Hai người đến một khách sạn cách đó không xa, sau khi vào phòng suite* mới bắt đầu nói chuyện chính thức.
(*) Phòng Suite (viết tắt là SUT) là loại phòng cao cấp nhất, thường chỉ có ở các khách sạn, resort 4 – 5 sao.

SUT thường ở tầng cao nhất, có diện tích lớn nhất, được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt.
Sau khi cả hai yên vị, đối diện với nhau qua bàn trà, Túc An lấy một xấp tài liệu đã chuẩn bị từ trước ra, đưa cho Thẩm Kình Vũ.
“Trước hết cậu đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên, sau đó chúng ta nói chuyện.” Túc An vẫn đeo nụ cười trên mặt, nhưng giọng điệu nghiêm túc hơn bình thường.
Thẩm Kình Vũ nhận lấy văn kiện, vừa đọc đã nhận ra đây không phải hợp đồng thuê người, mà là một thỏa thuận bảo mật.

Anh nhìn xuống dưới, điều khoản trong đây cực kì đầy đủ và nghiêm ngặt, về cơ bản là ngăn cản sạch sẽ mọi phương thức có thể tiết lộ chuyện có liên quan đến Kỷ Cẩm ra bên ngoài.

Một khi anh trái với thỏa thuận này sẽ phải đối mặt với kiện tụng và một khoản phí bồi thường kếch xù.
Anh dành năm phút đọc mọi điều khoản, sau đó thư thả đặt bản thỏa thuận lên bàn.
Túc An yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của anh, trong lòng thấp thỏm nhưng bề ngoài trấn tĩnh vô cùng.

Thật ra với hoàn cảnh của Kỷ Cẩm, đáng tin cậy nhất là tìm người thân của bạn bè, chỉ là Kỷ Cẩm từng học ở nước ngoài, về nước không lâu đã ra mắt, bên cạnh thật sự không tìm nổi ai có thể dùng được.

Cô chỉ có thể lùi một bước, thông qua người quen tìm được Thẩm Kình Vũ.
Dù cô rất muốn nhanh chóng giải quyết chuyện vệ sĩ cho Kỷ Cẩm, nhưng nếu Thẩm Kình Vũ từ chối ký thỏa thuận này, việc này tuyệt đối không thể tiếp tục được.
Thầm Kình Vũ nhìn quanh, hỏi: “Chị An, chị có bút không?”
Túc An vội đưa chiếc bút trong túi cho anh.
Thẩm Kình Vũ ký từng nét trên giấy rồi trả bản thỏa thuận lại cho cô.
Túc An cất tờ thỏa thuận đi, sau khi xoay người lại thì tư thế đã thả lỏng hơn nhiều.
“Vậy bây giờ chúng ta nói chi tiết hơn về tình hình của A Cẩm đi.” Cô nói.

“Tính cả vừa nãy thì cậu đã gặp A Cẩm hai lần, trước khi chị nói, chị mong có thể tìm hiểu một chút…”
Cô dừng lại một thoáng, giữa đôi mày là sự lo lắng: “Chị muốn biết trong mắt cậu, A Cẩm là người như thế nào?”.