Ngài CEO, Kí Tên Kết Hôn Đi!

Chương 24: Muốn gì?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ta ngồi ngay ngắn phía sau bàn đọc sách, ngũ quan khắc sâu gương mặt tựa như được gọt dũa, đường nét sắc sảo, mày rậm cụp xuống, ánh mắt nhìn bàn tay đang đặt trên máy vi tính.

“Long tiên sinh, Trần tiểu thư đến.” Người quản lý nói xong, liền rời đi ngay.

Thích Nghi đi tới trước mặt anh ta.

Long Vu Hành cũng không nhìn cô: “Mời ngồi.”

Thích Nghi cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống: “Long tiên sinh, tôi thật sự rất khâm phục năng lực của anh.”

Phải biết rằng, cô chỉ vừa mới trở về Ôn Thành không lâu, trước đây luôn sinh sống tại La Mã, cô cũng không phải là người nổi danh nào đó, lần trước tới tìm anh ta, ngoài cái tên “Trần Thích Nghi” ra, gần như cũng chẳng để lại manh mối gì, nhưng trong vòng mấy ngày anh ta lại có thể điều tra tỉ mỉ về cô, thậm chí ngay cả mục đích ngày đó cô đến tìm anh ta cũng điều tra được, như vậy, anh ta có thể không phải một người lợi hại được hay sao?

Chắc chắn, anh ta cũng đã biết được quan hệ giữa cô và Thiên Nhiên đúng không?

“Trần tiểu thư quá khen.” Ngón tay đang gõ trên bàn phím dừng lại, con ngươi thâm thúy như một cái đầm nước sâu không thấy đáy.

“Nghe người của Long tiên sinh nói, anh tìm tôi là muốn nói về chuyện của Nhã Xá.” Thích Nghi không thích vòng vo, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mời Long tiên sinh ra giá đi.”

Đôi môi Long Vu Hành nhẹ nhếch lên, giọng nói đầy ngang ngược nói: “Tiền chưa bao giờ là vấn đề mà tôi quan tâm.”

Chân mày Thích Nghi ngay lập tức nhíu chặt.

Lông mày Long Vu Hành nâng lên.

Thoáng áp xuống cảm giác run sợ đang dâng lên trong lòng, Thích Nghi bình tĩnh nói: “Thế thì, Long tiên sinh muốn gì?”

Long Vu Hành mỉm cười, đường cong nơi khóe môi khẽ động, nói ra từng chữ một: “Lam, Thiên, Nhiên!”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Vừa ra khỏi Vạn Gia Đăng Hỏa, Thích nghi nhận được điện thoại của Trần Bích Nhã, cô ta hẹn gặp mặt cô ở một quán cà phê.

Trước đây Thích Nghi đã tìm hiểu qua Ôn Thành một lần, lại thêm phương tiện giao thông bây giờ hiện đại, rất nhanh Thích Nghi đã tìm được chỗ mà Trần Bích Nhã nói.

Thích Nghi vừa ngồi xuống, Trần Bích Nhã đã hỏi ngay lập tức: “Cô đã đi gặp Long Vu Hành?”

Tin tức cuả cô ta cũng có phần quá nhanh đi chứ?

Thích Nghi nhẹ nhấc hai hàng lông mày lên: “Ai nói cho cô vậy?”

“Dương Tiên Trí.”

“Ra vậy.” Thích Nghi làm như thật gật đầu.

“Đàm phán như thế nào rồi?”

Đôi mắt thanh tú của Trần Bích Nhã híp lại, thái độ của cô ta đối với Thích Nghi làm như là có chút không hài lòng, nhưng cô ta dù gì cũng là xuất thân phú quý, được giáo dục rất tốt, không tức giận ra mặt: “Có thể mua lại Nhã Xá hay không?” 

**Ta ghét con nhỏ Bích Nhã này quá, bản thân mình làm sai, vô năng rồi mà cứ ra vẻ  **

“Cô đã quan tâm đến Nhã Xá như vậy, tại sao trước đây lại đem nó bán đi?” Thích Nghi không trả lời mà hỏi lại.

Trần Bích Nhã đang định đưa ly cà phê lên miệng, nghe Thích Nghi nói như vậy động tác hơi chậm lại.

Thích Nghi thấy vậy, phì cười một tiếng: “Để tôi nghĩ xem…….lúc trước cô nghĩ Dương Tiên Trí sẽ không để lộ chuyện này, nên định bán Nhã Xá đi lấy tiền bù vào công ty truyền thông Trung Thiên hiện đang bị thiếu vốn gấp, sau đó chờ tình hình công ty ổn định lại lấy tiền chuộc nó về. Chỉ cần Dương Tiên Trí phối hợp với cô tìm được một người mua chịu giữ bí mật, như vậy cô sẽ không bị người nhà họ Trần trách móc, hơn nữa cũng có thể giải quyết được vấn đề khó khăn của công ty truyền thông Trung Thiên mà được mọi người thừa nhận.”

“Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, cuối cùng Dương Tiên Trí lại bán đứng cô. Hiện tại hai vị nhà họ Trần kia biết chuyện này, liền nổi giận với cô chứ gì?” Thích Nghi dừng lại một chút: “Bây giờ lại nóng lòng muốn mua Nhã Xá trở về rồi sao.”

“Cô nói nhều như vậy, rốt cuộc là có ý gì?” Ngón tay cầm ly cà phê của Trần Bích Nhã siết chặt, chất lỏng bên trong gợn lên từng đợt.

Cũng như tâm tình thấp thỏm lo âu của cô ta hiện tại.