Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 71: Không khoan nhượng (8)

Trưởng Công chúa ở lại Cù huyện hai ngày sau đó liền khởi hành đi đến huyện kế tiếp tiếp tục cấp phát lương thực, ngày nàng đi dân chúng trong Cù huyện xếp hàng hai bên đường đưa tiễn, niệm trong miệng đều là những lời tán dương và ca tụng bất tận đối với Trưởng Công chúa. Vệ Đình Húc cũng không có đi theo, mà nhàn nhã ở lại Cù huyện, cũng không phân phó Chân Văn Quân đi làm việc gì khác, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.

Độc tố của Tiểu Hoa đã trải rộng toàn thân, suy yếu vô lực chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi. Trọng Kế ngày đêm không ngừng dùng vải bông thấm hút độc dịch từ trên người nàng tiết ra, cũng đã hai ngày đêm không chợp mắt. Linh Bích đến nhìn xem vài lần, trở về nói với Chân Văn Quân rằng Tiểu Hoa quá thảm, thân thể bị độc khí bành trướng càng thêm sưng phù, lớn gấp hai lần nữ lang. Lại gặp phải chu kỳ mười năm quỷ cưu độc phát, cũng không biết có thể qua được cửa ải này hay không.

Vệ Đình Húc thường xuyên canh giữ ở bên người nàng bồi nàng nói chuyện phiếm, trạng thái tinh thần của Tiểu Hoa cũng xem như khá tốt. Trọng Kế nói độc tố này chạy khắp toàn thân sẽ khiến cho xương cốt đau đớn, kỳ thật hết sức gian nan. Từ khi bắt đầu trị độc Tiểu Hoa đều không có nửa câu oán hận, càng chưa từng kêu đau, Trọng Kế tương đối bội phục nàng.

"Tiểu Hoa cô nương quả thật là hào kiệt, ta chưa bao giờ gặp qua người kiên cường như vậy." Trọng Kế cảm khái nói, "Ta từng hỏi nàng có tín ngưỡng gì mà có thể chống đỡ qua những ngày tháng vô cùng gian nan này, nàng nói chỉ muốn mau chóng chữa khỏi thương thế trở lại bên cạnh nữ lang, vì nữ lang làm việc. Vệ nữ lang có thể có được người hiền tài như Tiểu Hoa đây phụ tá, thực khiến cho người ta hâm mộ."

Chân Văn Quân thấy Trọng Kế dốc hết tâm sức vào trên người Tiểu Hoa tựa hồ cũng không giống như là gian tế của Tạ gia cài vào. Trái lại là Tư công, thường xuyên đi ra ngoài, hôm nay xem bệnh cho vài người ngày mai sắc vài thang thuốc, thu chút bạc vụn, thường xuyên ngồi bên bếp lò cầm chiếc quạt rách nát vừa ngâm nga vừa sắc thuốc, nhìn qua khá là thanh nhàn.

Chân Văn Quân đã âm thầm bám theo hắn vài lần, thấy hắn đi tới đi lui ở bên trong thị tập, giúp nạn dân chẩn bệnh, bộ dáng cũng không giống như là muốn truyền tin tức cho ai. Thế nhưng chuyện Tạ gia đưa A Hâm lên tận cửa khiến nàng càng thêm hoài nghi rằng ngoài nàng ra vẫn còn có một mật thám khác, cảm thấy Tạ thị đối với tình hình bên này của Vệ Đình Húc rõ như lòng bàn tay. Tư công và Trọng Kế chính là những kẻ hiềm nghi lớn nhất, hai người này đến tột cùng ai mới là mật thám, cũng có thể cả hai đều là mật thám?

Có một đôi mắt luôn âm thầm ở sau lưng nhìn nàng khiến cho nàng kiêng dè, trong lúc nàng đang khổ não suy nghĩ xem phải làm thế nào để người này hiện nguyên hình thì Vệ Đình Húc lại như trước thanh nhàn, mỗi ngày ôm lấy khối gỗ mà điêu khắc, chỉ cùng Chân Văn Quân nói chuyện trên trời dưới đất, tán gẫu về chiến sự ở mặt trận phương bắc Đại Duật, nói đến từng vị tam công cửu khanh đại thần ở bên cạnh đương kim Hoàng thượng, nghiễm nhiên một bộ dáng nhàn tản.

Chân Văn Quân mơ mơ hồ hồ không rõ tình huống, nghẹn nín mấy ngày nhịn không được mới hỏi Vệ Đình Húc: "Tỷ tỷ không có việc gì muốn phân phó ta đi làm sao?"

Vệ Đình Húc đang tập trung khắc gỗ, đầu cũng không nâng lên, hỏi: "Muội muội muốn làm cái gì? Lương thực cũng đã phát ra hết rồi, nạn dân đang rối rít đội ơn Trưởng Công chúa, chúng ta mệt nhọc nhiều ngày sao không nhân cơ hội này nghỉ một chút?"

Chân Văn Quân ngồi phịch ở trên bàn đối diện Vệ Đình Húc, giống như một bãi bùn nhão, tâm trạng chán ngán vạn phần vô vị: "Tỷ tỷ cứ tùy tiện giao phó chút việc gì đó cho ta làm đi, đã nhiều ngày rảnh rỗi xương cốt đều nhuyễn, còn không bằng để cho tỷ tỷ quất vài gậy còn thoải mái hơn."

"Quả nhiên là tiểu hầu tử, có thời gian rảnh rỗi không chịu, lại muốn bị đánh?" Vệ Đình Húc đem khối tượng gỗ đã sắp thành hình người cất vào trong tay áo, hướng nàng ngoắc tay, "Lại đây."

Chân Văn Quân lập tức xoay người đứng lên, nhanh nhẹn nhảy đến bên cạnh Vệ Đình Húc, bắt chước tư thế của bọn thị vệ ôm quyền hành lễ, "Tỷ tỷ có gì cần, cứ việc phân phó."

Vệ Đình Húc dùng ngón trỏ chọc vào trán nàng một cái: "Ôm ta đến thư phòng."

Chân Văn Quân tim đập gia tốc rất nhanh chỉ trong nháy mắt, hai chữ "thư phòng" này đã phóng ra tín hiệu mãnh liệt.

Từ sau cái ngày nàng muốn trộm lấy bút tích của Vệ Đình Húc lại bị hộ vệ bắt quả tang kia, chuyện A Hâm cùng Trưởng Công chúa lại lũ lượt kéo đến, nàng rốt cuộc vẫn chưa có cơ hội một mình đi vào phòng ngủ của Vệ Đình Húc, càng không nói tới thư phòng nơi quan trọng này. Mặc dù Tiểu Hoa đang nằm trên giường, Vệ Đình Húc xuất hành toàn bộ mọi chuyện đều do chính mình hầu hạ, nhưng thứ nhất, lá gan nàng cho dù có lớn hơn nữa cũng không dám động thủ ở trước mặt Vệ Đình Húc cùng Linh Bích, thứ hai là nàng chung quy vẫn cảm thấy gã hộ vệ thích xông vào cửa kia đang âm thầm quan sát chính mình, nếu như tùy tiện xuống tay chỉ sợ sẽ bị bắt quả tang đồng thời bị phát hiện thân phận thật sự.

Hôm nay gã hộ vệ kia tới phiên trực gác ở ngoại viện rồi, mà Linh Bích từ sáng sớm nhận được mệnh lệnh của Vệ Đình Húc chẳng biết đã đi nơi nào, trước mắt chỉ có Vệ Đình Húc cùng chính mình, lúc này không hạ thủ thì còn đợi đến lúc nào.

Kết quả hai người đi tới thư phòng, Chân Văn Quân nghĩ rằng sẽ giống như Tiểu Hoa trước kia, giúp đỡ Vệ Đình Húc sắp xếp chỉnh lý lại thư sách, cái nào nên đốt hủy thì đốt hủy nên giữ lại thì giữ lại. Không ngờ rằng sống nhàn hạ lại không gặp may, Vệ Đình Húc chỉ huy nàng đem từng bó sách trong rương ra lau bụi phơi nắng. Vệ Đình Húc ở một bên uống trà, tiếp tục khắc khối gỗ trong tay, thỉnh thoảng lại nhắc nhở Chân Văn Quân một chút, sách nào tương đối trân quý, phải hết sức cẩn thận.

Một hồi như vậy Chân Văn Quân cảm giác tay chân trên người mình đều sắp không còn là của chính mình nữa rồi, mệt lả người ngồi phịch ở bên chân Vệ Đình Húc, nghe thấy thanh âm của Vệ Đình Húc mang theo vài phần giảo hoạt hỏi nàng: "Thoải mái chứ?"

Chân Văn Quân nghiến răng nghiến lợi: "Thoải mái, thoải mái vô cùng."

"Mấy ngày nay ngươi phải giúp ta đem toàn bộ tàng thư trong rương ra phơi nắng cho thật tốt, cất trữ cả một mùa đông rồi, nếu không đem ra phơi nắng thì sẽ bị sâu mọt ăn mất."

Chân Văn Quân đáp: "Dạ"

Vừa rồi trong lúc sắp xếp lại thư sách, nàng nhìn thấy trên sách có không ít lời phê bình chú giải do Vệ Đình Húc viết xuống, so với trong thư, lối viết chữ này ngược lại là rất thiếu đề phòng, đầu bút lông cùng lực đạo theo thói quen đều bày ra vô cùng nhuần nhuyễn. Nếu như tùy tiện lấy trộm thư sẽ khó tránh khỏi sự hoài nghi của Vệ Đình Húc cùng gã hộ vệ kia, nhưng nếu dựa theo nét chữ của nàng mà viết thì sao?

Nàng trong lòng âm thầm ghi nhớ thói quen viết chữ của Vệ Đình Húc, sau khi trở về lén luyện tập vài lần, thừa dịp mấy ngày nay giúp Vệ Đình Húc sắp xếp lại sách, cho dù ở ngay trước mắt Vệ Đình Húc, nàng vẫn có thể thoải mái đối chiếu sự khác biệt giữa chữ viết giả cùng bút tích thật của Vệ Đình Húc. Đợi đến khi sắp xếp xong hết các quyển sách, nàng cũng đã có được một bộ chữ viết gần giống hệt như của Vệ Đình Húc.

Những chữ viết mà Chân Văn Quân cố ý chọn lựa đều là những chữ thông thường, cho dù có bị Vệ Đình Húc phát hiện, cũng sẽ không truy ra được nguồn gốc xuất xứ của những chữ đó. Nàng viết chữ ra trên vải lụa, cắt thành từng mảnh nhỏ nhét vào giữa mấy chiếc bánh chưng.

Lý Duyên Ý ở Cù huyện xuất ra mấy trăm xe lương thực cứu trợ thiên tai, nhưng những nạn dân ăn không đủ no ở Cù huyện vẫn như trước rải rác khắp nơi. Nhất là một số hài đồng mất đi phụ mẫu, giữa tiết xuân hàn se lạnh cơ hồ y phục không đủ che thân. Ban ngày ngồi xổm ở trước cửa các gia đình giàu có cầu xin một chút thức ăn, đến đêm thì trốn trong những túp lều cũ nát, dựa sát vào nhau sưởi ấm cho nhau. Vệ Đình Húc thấy bọn họ đáng thương, liền cho người đem số bánh chưng cùng mì nước còn thừa lại mỗi ngày cấp cho những hài đồng sống trong những túp lều trên phố.

Thiên thời địa lợi chính là lúc để hành động. Chân Văn Quân đem số bánh chưng đã được nhét những mảnh vải giấu ở trong tay áo, ôm chiếc sọt chứa đầy đồ ăn xuất môn, đi vào bên trong túp lều đã giao hẹn cùng Yến Nghiệp, vừa phân phát thức ăn vừa tìm kiếm tung tích của hắn. Tìm chưa được hai vòng thì Yến Nghiệp đã tự mình xuất hiện, Chân Văn Quân đem bánh chưng giấu trong tay áo lấy ra đưa cho hắn, hắn nói tạ ơn, sau đó biến mất ở bên trong đám người. . . . . .

Sau khi trở về Vệ Đình Húc gọi nàng đến, nói có lễ vật muốn tặng cho nàng. Chân Văn Quân kinh ngạc:

"Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy a, tỷ tỷ lại muốn tặng lễ vật cho ta."

"Thế nào, ngươi không biết?" Vệ Đình Húc trái lại trông có vẻ khá kinh ngạc, cầm trong tay một vật gì đó được mảnh vải che bọc, dường như chắc chắn là Chân Văn Quân sẽ nhớ ra, mỉm cười nhìn nàng chờ nàng mở miệng.

Chân Văn Quân lúng túng lo lắng đứng ở tại chỗ, vẻ tươi cười cứng ngắc, tròng mắt đảo qua một vòng, hạ thật lớn quyết tâm mới tỏ ra bừng tỉnh đại ngộ mà "Nga" một tiếng thật mạnh, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ thế mà còn nhớ rõ! Thật sự là. . . . . . Bản thân ta cũng đã quên mất!"

Vệ Đình Húc nhấc mảnh vải lên, đem hình nhân bằng gỗ đưa tới trước mặt nàng: "Ngươi nhìn xem có giống ngươi không? Mấy năm nay đi theo bên cạnh ta vào nam ra bắc liên tục vất vả, ta cũng chưa từng mừng sinh thần cho ngươi. Năm nay vừa lúc có thời gian rảnh rỗi, muốn tự tay chuẩn bị một phần lễ vật thành tâm thành tín tặng cho ngươi, xem như là lễ vật mừng tuổi mười bảy."

Chân Văn Quân tiếp nhận hình nhân gỗ kia, thấy nó quả thực cùng chính mình giống nhau như đúc, dáng dấp tiểu hầu tử giương nanh múa vuốt còn có vài phần nghịch ngợm. Lại nhìn đầu ngón tay của Vệ Đình Húc bị thương mấy chỗ, không nghĩ tới Vệ Đình Húc lại đối với nàng dụng tâm như vậy.

"Thế nào? Có thích không?" Vệ Đình Húc thấy nàng cầm hình nhân gỗ mà không có phản ứng gì, liền truy hỏi tới cùng.

Chân Văn Quân trìu mến vuốt ve hình nhân gỗ, trong mắt lại chậm rãi chảy ra vài giọt lệ.

"Thích, đặc biệt đặc biệt thích." Lời này nói ra ngược lại là thật tình, trong lúc lệ ý cuồn cuộn thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, "Không nghĩ tới tỷ tỷ đối với ta lại để tâm như vậy, ta. . . . . . ta có thể ở bên cạnh tỷ tỷ thật sự là quá tốt."

"Sao lại khóc, ngày tốt lành như vậy mà. Đến." Vệ Đình Húc hướng nàng vẫy tay, Chân Văn Quân ôm hình nhân gỗ vào trong ngực, quỳ tiến đến trước mặt Vệ Đình Húc. Vệ Đình Húc dùng khăn tay giúp nàng lau đi nước mắt, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, tinh tế tỉ mỉ ngắm nhìn.

"Chỉ chớp mắt muội muội đã mười bảy tuổi, còn mau nước mắt như vậy."

Chân Văn Quân đang muốn nói lời đường mật một phen, Vệ Đình Húc lại nói tiếp: "Cũng sắp phải xuất giá rồi, còn giống như một hài tử."

Chân Văn Quân thoáng cái nghẹn họng, lập tức ôm lấy Vệ Đình Húc, đem mặt mình dán vào trên đùi nàng: "Ta không xuất giá! Tỷ tỷ, đừng bắt ta xuất giá có được không, muội muội muốn vĩnh viễn bồi ở bên người tỷ tỷ, hầu hạ tỷ tỷ!"

"Nói chuyện cũng giống hệt hài tử. Được, được, trước tiên đừng khóc, bằng không ngày mai hai mắt sẽ sưng lên đó."

Giờ khắc này ít nhiều vẫn là có chút yếu tố diễn trò, nhưng trong lòng Chân Văn Quân thật sự đang âm thầm chua xót. Vệ Đình Húc đối với nàng quả thực không tệ, nhưng nàng suy cho cùng vẫn là một mật thám, thậm chí vừa mới đem nét chữ của Vệ Đình Húc lén truyền cho địch nhân. Nhớ lại một màn giả vờ giả vịt giữa nàng ấy cùng Lý Duyên Ý, tựa hồ đang che lấp một ít hiềm khích. Tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Chân Văn Quân đoán có lẽ là bởi vì chuyện A Hâm có sự phát triển tiếp theo, kế ly gián kia có lẽ không quá đơn giản. Vệ Đình Húc không nói với nàng chính là không muốn để cho càng nhiều người biết được. Chuyện suy đoán tâm tư, vẫn là càng ít người biết thì càng tốt, để tránh lộ ra dấu vết vô ích lại thêm phiền toái. Vệ Đình Húc cùng Lý Duyên Ý đem cùng một chuyện giấu ở trong lòng, vậy phần chữ viết kia liệu có thể sẽ dẫn tới càng nhiều rắc rối nữa không? Đáp án là tất nhiên rồi. Kỳ thật thì càng có chuyện rắc rối, thân là mật thám Chân Văn Quân sẽ càng có giá trị tồn tại, đây là sách lược mà nàng đã sớm vạch ra. Nhưng hiện tại nàng lại gặp phải vấn đề đáng sợ nhất, đó là nàng dần dần đối với Vệ Đình Húc sinh ra tình cảm chân thật.

Nếu hiện tại Tạ gia muốn nàng động thủ giết Vệ Đình Húc để đổi lấy tính mạng của a mẫu nàng, nàng hạ thủ được sao?

Nàng trả lời là: không biết.

Nàng phải cảm tạ Tạ Phù Thần, đã đón nhận a mẫu nàng từ trong tay Tạ Thái Hành, chỉ cần tình báo mà không phải là ám sát. Nếu không, nàng đã rơi vào tình huống càng khó khăn hơn.

Chân Văn Quân tự nhủ với chính mình, Vệ Đình Húc bất quá cũng chỉ là kiếp mã mà nàng muốn nắm ở trong tay mà thôi, tuyệt đối không thể động tình, bất luận là loại tình cảm gì.

Dấu chân của Lý Duyên Ý cơ hồ đạp khắp toàn bộ Tuy Xuyên, từ Cù huyện một đường hướng tới phương bắc, ngay cả Kỳ huyện đông lưu dân nhất cơ hồ đã bị hồ tộc chiếm lĩnh cũng đi tới. Các huyện của Tuy Xuyên cũng có không ít kẻ hôn quan giống như Hồ Huyện lệnh thích cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng, tất nhiên cũng có những vị quan tốt thanh liêm chính trực yêu dân như con. Lý Duyên Ý dọc theo đường đi không chỉ phân phát lương thực mà còn trừ gian diệt ác, mỗi nơi nàng tới đều là một mảnh trầm trồ khen ngợi, rất được dân chúng hoan nghênh đón chào.

Khi việc này rơi vào trong tai Lý Cử thì hắn đã không còn cảm giác gì nhiều. Vị tỷ tỷ này của hắn là dạng người gì, hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.

Lý Duyên Ý ra sức thi triển bản lĩnh ở bên ngoài, ỷ vào thân phận Trưởng Công chúa có thể rời khỏi Cấm uyển chạy đi khắp nơi, không có các cựu thần đuổi theo sau lưng nói làm Hoàng đế thì nên cẩn thận, lúc này phải lấy an toàn làm trọng, vì lê dân bách tính và thiên hạ thái bình chớ nên ngao du khắp nơi. Quốc sự nặng nề cần hắn đích thân thẩm duyệt, bận rộn đến mức hắn muốn sứt đầu mẻ trán, còn phải hết lần này tới lần khác bởi vì Lý Duyên Ý ngáng chân hắn mà nổi giận. Lý Cử đã được tôi luyện đến mức không còn biết tức giận nữa rồi.

Trước đó Diêu Duy cáo lão về hưu khiến vị trí Thượng thư lệnh bị bỏ trống, Lý Cử đương nhiên muốn tâm phúc của mình tiếp quản Thượng thư đài, không nghĩ tới Thái hậu lại chen chân vào, đích thân chỉ định Tả Húc tiếp nhận chức vị này. Tả Húc chính là lão sư của Lý Duyên Ý, hai người chẳng phải là cùng chung chiến tuyến sao? Tả Húc tiêu sái lập tức nhậm chức làm cho Lý Cử ngay cả một nơi cuối cùng để đóng cửa phát tiết cũng không có, hắn cũng không bao giờ đặt chân đến Thượng thư đài nữa, lần nào cũng để cho Phùng Khôn cùng Tạ Phù Thần đến Thái Cực điện hoặc thư phòng gặp hắn. Hiện giờ Tư đồ Vệ Luân chưởng quản dân sinh, Thiếu phủ Trưởng Tôn Diệu chưởng quản lễ chế, Đại tư nông Lâm Quyền chưởng quản tài chính, Thượng thư lệnh Tả Húc trợ giúp Hoàng thượng quyết định sách lược, tất cả bọn họ đều là người của Lý Duyên Ý. Đám người này khí thế ồ ạt, đã tạo nên tình thế một tay che trời, đối với đế vị của hắn giống như hổ rình mồi. Mà đứng ở phía sau hắn ngoại trừ một đám cựu thần, có thể chống lại bè đảng Vệ thị chỉ có Phùng Khôn cùng Tạ Phù Thần.

Tạ Phù Thần chính là Ngự sử Trung thừa, phụ trách quản lý bá quan, trước kia cũng đã từng làm nên vài đại sự, rất được mọi người ca ngợi. Nếu không phải hắn lo việc triều chính nhiều năm, môn sinh quan lại dưới quyền ngày xưa trải rộng khắp nơi, thì chỉ sợ Hoàng đế trẻ tuổi chưa chắc đã có thể đạt được sự ủng hộ của các cựu thần. Tạ Phù Thần là hai chân của hắn, là trụ cột giúp hắn có thể đứng ở trên Thái Cực điện cho đến tận bây giờ; Quốc trượng Phùng Khôn mặc dù được xưng là Phiêu Kỵ Đại Tướng quân, nhưng Đại Duật từ thời khai quốc tới nay vì để ngăn chặn họ ngoại cầm quyền, nên mỗi một Quốc trượng đương nhiệm đều chỉ là được phong danh hiệu. Phiêu Kỵ Đại Tướng quân được xem là nhất phẩm, nhưng trong tay lại không có thực quyền, binh quyền đều ở trong tay Tư mã.

Lão Tư mã đương nhiệm nắm binh quyền chính là người trung liệt, hắn mặc dù cùng Trưởng Công chúa có chút thân cận, nhưng vẫn luôn vì Lý Cử bày mưu tính kế. Hắn là người trung lập quyền cao duy nhất đương triều, cũng nhờ có hắn vẫn luôn duy trì vị trí trung lập, bằng không trận chiến tỷ đệ tương tàn này giữa Lý Cử và Lý Duyên Ý có lẽ đã sớm phân thắng bại. Nói rõ hơn một chút, Lý Cử cảm thấy nếu như binh quyền cũng lọt vào trong tay Lý Duyên Ý thì hắn có thể đã sớm mất mạng rồi. Đại Duật đích xác không còn binh chủng gì nữa, chỉ là một đống thi hài gầy còm chết đói, quân đội Đại Duật cộng thêm tất cả bộ khúc của các sĩ tộc cùng toàn bộ hương dân chưa từng nhập binh tịch, ít nhất cũng có mười lăm vạn đại quân. Đây chính là lực lượng cuối cùng của Đại Duật, Lý Cử phải nắm chặt nó ở trong tay, chờ đợi một ngày nào đó hợp lực cùng quân đội bí mật của hắn.

Vị lão Tư mã này đã qua tuổi bảy mươi, trước kia vì nguyên nhân đặc biệt vẫn chưa cáo lão hồi hương. Tháng trước hắn rốt cục cũng đệ trình tấu chương xin về hưu, thỉnh cầu Lý Cử đem chức vị Tư mã giao ra. Lý Cử hiểu được lão Tư mã chung quy đã già yếu mệt mỏi, muốn rời xa trung tâm vòng xoáy. Từ sau Diêu Duy, trong triều nổi lên phong trào cáo lão về hưu, hắn có thể hiểu được.

Lý Cử đã vẽ một dấu tròn đỏ thật to trên tấu chương rồi, đóng dấu ngọc tỷ, chỉ còn chưa tuyên bố với bên ngoài. Hắn muốn đợi Tạ Phù Thần từ phương bắc trở về tiếp nhận chức vị Tư mã. Trước đó để mất vị trí Thượng thư lệnh chính là bởi vì nóng vội để lộ tin tức mới có thể bị người của Lý Duyên Ý và Canh thị nhanh chân đến trước. Lúc này đây —— Lý Cử nói với chính mình, lúc này đây nhất định phải giữ kín bí mật, tuyệt không thể thất bại nữa.

Chiếu thư bổ nhiệm của Lý Cử vừa mới từ kinh thành phát đi, Tạ Phù Thần đã trên đường trở về.

Đương nhiên không phải bởi vì quân thần hai người tâm linh tương thông.

Ba ngày trước có một phong thư khẩn bay đến Mạnh Lương, Tạ Phù Thần ẩn nấp ở đây đã nhiều ngày, bị gió bấc lạnh lẽo kịch liệt thổi đến bệnh nặng nhưng vẫn tiếp tục tiến hành kế hoạch bí mật đóng quân, sau khi thu được phong thư này thì ngay lập tức ngã bệnh.

Phong thư mà Tạ Phù Thần thu được đó đến từ Vệ Đình Húc, đây là một phong thư cực kỳ ngoan độc.

Vệ Đình Húc hướng Lý Duyên Ý xin Lưu Phụng một là để thăm dò xem Lý Duyên Ý đối với nàng đến tột cùng có bao nhiêu đề phòng, hai là nàng quả thực muốn dùng đến Lưu Phụng, dùng Lưu Phụng đặc biệt đi điều tra tung tích của Tạ Phù Thần. Lưu Phụng quả nhiên là lão tướng dày dặn kinh nghiệm, sau khi đến Mạnh Lương không tới một tháng đã xác định được nơi ở của Tạ Phù Thần vốn đang lẩn trốn bên trong màn sương mù.

Vệ Đình Húc từ trước đến nay không phải là người tùy ý để người khác công kích mà không đánh trả, nàng có thù tất báo, người khác đánh nàng ba quyền nàng nhất định sẽ đáp lễ ba đao. Chuyện lần này ly gián nàng và Lý Duyên Ý tuyệt không thể cứ như vậy mà bỏ qua.

Lý Duyên Ý và nàng đều là người thông minh, sẽ không ở thời khắc mấu chốt tự mình gây loạn trận tuyến. Lý Duyên Ý có thể không hỏi thêm một câu nào đã giao Lưu Phụng ra, chứng tỏ nàng không bị trúng kế này —— ít nhất hiện tại thì không. Nhưng cái cảm giác bị tính kế vẫn khiến cho Vệ Đình Húc như bị hóc xương ở cổ họng.

Việc này hiển nhiên là do đám người Lý Cử gây nên, có điều Vệ gia các nàng cùng Tạ gia ngươi tới ta đi đối kháng nhiều năm như vậy, Vệ Đình Húc ít nhiều vẫn hiểu Tạ Phù Thần. Tạ Phù Thần luôn luôn tự xưng là thủ lĩnh Thanh Lưu, chính là làm theo tam cương ngũ thường, được người tôn làm đại nho đương thời. Vị đại nho này tuyệt đối sẽ không vì chèn ép đối thủ mà ép buộc thân sinh nữ nhi hút phù dung tán, thậm chí đưa lên giường người khác. Việc này đừng nói là chính hắn sẽ không làm, chỉ cần biết có người khác làm cũng đủ để hắn tức giận tổn thọ mấy năm —— tựa như năm đó khi chuyện tư ẩn của A Hâm cùng Lý Duyên Ý bị truyền ra làm ca dao hát xướng khắp cả Động Xuân, Tạ Phù Thần sau khi biết được chuyện này đã dùng gia pháp nghiêm khắc trừng phạt A Hâm, tức giận đến sinh bệnh nặng, ước chừng ba tháng không có thượng triều.

Cho nên Vệ Đình Húc suy đoán, Tạ Phù Thần vẫn luôn ở Mạnh Lương chắc hẳn không phải là chủ mưu của kế ly gián lần này. Có lẽ là Lý Cử tự mình nghĩ ra cũng có lẽ là mưu kế của vị Quốc trượng kia, không quan trọng, là ai cũng được. Đứng ở lập trường của Thanh Lưu mà suy xét, dùng A Hâm làm ngòi nổ là thập phần mạo hiểm, ly gián không được đối thủ nói không chừng sẽ làm cho nội bộ đồng minh của mình bị lục đục. Đây là một nước cờ hiểm, chắc chắn người hiến kế đã có chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu mạo hiểm rồi.

Một khi đã như vậy cũng đừng để cho sự chuẩn bị này bị uổng phí.

Với tư cách là gia chủ Tạ gia, Tạ Phù Thần nhất định phải biết chuyện này. Nếu hắn không biết, Vệ Đình Húc liền nói cho hắn biết.

Tạ Phù Thần ngã bệnh một trận không dậy nổi, Lưu Phụng muốn tra xét tin tức của hắn lại không có cơ hội. Tạ Phù Thần cơ hồ không hề đi ra ngoài nửa bước, suốt ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa. Lưu Phụng canh giữ suốt mười ngày cũng không có tin tức, chỉ có người ra ra vào vào đưa thuốc.

Lưu Phụng mang chuyện này trở lại Tuy Xuyên, Vệ Đình Húc sau khi thu được thông tin này mơ hồ nếm ra được chút tư vị.

"Tạ Phù Thần thật sự trầm tĩnh đến mức nhẫn nhịn. Ta dùng danh nghĩa dòng họ Tạ gia phát đi tin tức, mà hắn lại có thể án binh bất động, có lẽ đã đoán được đây là kế sách ly gián của chúng ta rồi."

Đêm khuya trong gian phòng nhỏ, ngọn đèn ở phía trước, A Liêu cùng Vệ Đình Húc mặt đối mặt, trong tay cầm hai chén rượu.

"Hắn nhất định là rất tức giận, nhưng chắc chắn sẽ không trực tiếp đòi lại công đạo. Ta và Trưởng Công chúa đều có thể áp chế nghi ngờ, huống chi là Tạ Phù Thần, hắn sẽ không đi khởi binh vấn tội. Bất quá cho dù bọn họ có đề cập đến chuyện của A Hâm hay không, Tạ Phù Thần cũng sẽ để lại tâm nhãn đối với đám người Lý Cử, mà Lý Cử cũng sợ Tạ Phù Thần trả thù, tất nhiên sẽ tăng thêm một tầng đề phòng." Vệ Đình Húc đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, "Chúng ta cứ lấy gậy ông đập lưng ông đi."

"Chuyện kia. . . . . ." A Liêu tới gần, "Có phải là sắp sửa bắt đầu rồi không?"

"Đúng vậy." Trên khuôn mặt mang theo men rượu của Vệ Đình Húc tỏa ra khí tức nguy hiểm, "Kế ly gián này dùng ở chỗ này vừa đúng, chúng ta phải cảm tạ người thi kế nhiều hơn. Tạ Phù Thần rất nhanh sẽ có cơ hội thảo phạt Phùng Khôn, vì nữ nhi phục thù, mà Lý Cử một câu dư thừa cũng nói không được. Tạ Phùng hai người không phải được xưng là hai chân chủ chốt của Hoàng đế Đại Duật đó sao? Ta trước hết đánh gãy một chân."