Bởi vì lúc này Từ Dục quá phấn chấn khi thấy Úc Tiện nhận phim cho nên không cảm thấy có gì sai cả.
“Được, tôi sắp xếp giúp cậu.”
Buổi tối khi về Úc Tiện không trực tiếp vào nhà mà tới ấn chuông cửa nhà Sầm Niệm.
Cửa vừa mới mở ra, cậu trịnh trọng mở miệng: “Xin chào biên kịch Sầm, tôi là Úc Tiện. Nghe nói hợp tác trong tác phẩm mới, tôi thấy rất vinh hạnh.”
Sầm Niệm thấy cậu diễn trò một cách chính đáng như vậy cũng không nhịn cười nổi.
Cô đoán có lẽ cậu biết được tin từ người đại diện nên cũng cười nói: “Không phải vì quen nên tôi mới tìm đến cậu, tác phẩm này là tâm huyết rất lớn của tôi, không thể nghi ngờ là yêu cầu đối với diễn viên rất cao. Tôi đã xem những tác phẩm cậu đóng, tốc độ tiến bộ của diễn xuất làm tôi rất kinh ngạc.”
Úc Tiện mím môi: “Chị thật là công bằng.”
“Chứ không thì sao.” Sầm Niệm nhướng mày: “Không lẽ vì quen cậu nên mới để cậu diễn tác phẩm của tôi?”
“Chị vô tình ghê.” Úc Tiện hừ một tiếng, tỏ vẽ mình đang rất bất mãn.
Sầm Niệm thấy cậu tức giận cũng mềm giọng lại: “Nhưng mà người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu, những diễn viên khác tôi đều đánh trượt hết rồi.”
Vừa nói như vậy trong lòng Úc Tiện quả nhiên tốt hơn hẳn.
Sầm Niệm tiếp tục nói: “Nếu cậu không muốn diễn thì chắc tác phẩm này của tôi phải gác lại một đoạn thời gian bởi vì việc chọn người quá khó khăn.” Cô dừng lại, “Người hợp ý tôi quá ít.”
“Nói như vậy em rất hợp ý chị à?” Úc Tiện cong môi cười.
Sầm Niệm cũng không phủ nhận việc này” “Phải.”
Khóe môi Úc Tiện chậm rãi giương lên, cậu nhìn Sầm Niệm chăm chú một lúc lâu, dường như nhìn hoài cũng không đủ.
Sầm Niệm bị cậu nhìn đến mức không tự nhiên lập tức hỏi: “Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?”
“Thật ra em luôn rất muốn hợp tác cùng với chị, em cũng rất thích tác phẩm của chị.” Úc Tiện mím môi.
Cậu rất ghen tị với Bùi Hàng Dịch, tác phẩm ra mắt là vai nam phụ của Sầm Niệm, sau đó lại tiếp tục hợp tác đóng nam chính. Những lời đồn đãi trong giới nhiều như vậy cậu cũng không tin, chỉ là việc Bùi Hàng Dịch hợp tác với Sầm Niệm tận hai lần đã làm cho cậu ghen tị.
Sầm Niệm mỉm cười: “Vậy ngày mai gặp.”
______________
Ngày tiếp theo, Từ Dục hẹn thương lượng kịch bản ở phòng riêng của khách sạn năm sao.
Đồng Đồng đến chở Sầm Niệm đến khách sạn, cô ấy cũng chỉ mới biết tin Úc Tiện sẽ đóng nam chính trong “Song sinh”, ở trong xe hưng phấn đến mức muốn hét ầm lên.
“Thật sao? Chị Niệm Niệm không lừa em đúng không?” Đồng Đồng hơi không tin nổi, “ Thật sự quyết định để Úc Tiện diễn à?”
“Không phải đang trên đường đến bàn hợp đồng à?” Sầm Niệm cười thản nhiên, “Đến lúc đó em cũng vào theo chị đi, nhìn cho quen mắt.”
Hai má Đồng Đồng đỏ lên, trái tim của một fan chân chính ngay lập tức xao động, nhưng cô lại lập tức lắc đầu: “Không được, không thể vì em là fan mà ảnh hưởng công việc của chị Niệm Niệm được.”
Sầm Niệm khẽ cười: “Ảnh hưởng cái gì?”
“Em biết chị trả giá rất nhiều cho tác phẩm này, casting tuyển người cũng rất cẩn thận nghiêm túc.” Đồng Đồng nói, “Đến lúc đó bị ảnh hưởng thì phải làm sao.”
Sầm Niệm không biết nên cảm thán sự trong sáng hay tốt bụng của Đồng Đồng, nếu có thể gặp mặt nói chuyện thì cũng là ván đã đóng thuyền rồi, cái cô nương ngốc nghếch này lại còn suy nghĩ thay cho cô nữa.
“Muốn chụp ảnh chung với Úc Tiện không?” Sầm Niệm cười hỏi, “Không bằng lúc đó chị nói giúp cho em.”
Nếu bình thường Đồng Đồng còn không dám nghĩ tới nữa là, cho nên hiện tại cô cảm thấy hoảng hốt: “Thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể rồi.” Sầm Niệm gật đầu.
Chờ các cô tới phòng riêng của khách sạn thì đã thấy Úc Tiện và Từ Dục tới trước rồi.
“Xin chào biên kịch Sầm.” Từ Dục vừa thấy Sầm Niệm vào đã lập tức đi lên chào hỏi, “Không nghĩ tới mới nhắc đến chuyện này vào ngày hôm qua biên kịch Sầm đã đồng ý gặp mặt chúng tôi rồi, chúng tôi rất mong chờ lần hợp tác này.”
Sầm Niệm cười cười: “Tôi cũng rất mong chờ.”
Ánh mắt của cô xuyên qua Từ Dục nhìn đến Úc Tiện ngồi trên ghế cách đó không xa, hôm nay cậu ấy mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt với một chiếc áo len cổ lọ màu trắng bên trong, chỉ cần nhìn bề ngoài là đã thấy rất thu hút rồi.
Khi Từ Dục nhìn thấy Úc Tiện vẫn ngồi đó trái tim anh đã muốn rớt ra ngoài rồi, anh vội vàng kéo Úc Tiện lại chào hỏi Sầm Niệm.
“Úc Tiện có hơi sợ người lạ.” Từ Dục cười ha hả che giấu.
Sầm Niệm khe khẽ nhướng mày, cái từ sợ người lạ này chắc không hợp với Úc Tiện đâu.
Lúc này cô giới thiệu Đồng Đồng bên cạnh: “Đây là Đồng Đồng, trợ lý của tôi.”
Từ nãy tới giờ ánh mắt Đồng Đồng không dám nhìn thẳng vào Úc Tiện, là người sáng suốt Từ Dục đã nhanh chóng nhìn ra, dù sao fan của Úc Tiện thật sự rất nhiều.
“Anh, chào các anh…” Đồng Đồng nhỏ giọng chào rồi nói với Sầm Niệm, “Em ra ngoài một chút nha chị Niệm Niệm!”
Cô chưa từng tưởng tưởng qua việc sẽ đứng chung một chỗ với Úc Tiện, cô phải ra ngoài bình tĩnh một chút mới được.
Thấy Đồng Đòng chạy đi Úc Tiện cũng ngây ngẩn cả người.
Cô cười nói: “Thật xin lỗi, trợ lý của tôi là fan của Úc Tiện cho nên hơi căng thẳng.”
“Không sao.” Úc Tiện nói.
Trong lòng Từ Dục thở phào nhẹ nhõm, anh chỉ sợ Úc Tiện không nói gì, may quá may quá.
Nhưng câu nói tiếp theo làm Từ Dục muốn bịt miệng Úc Tiện lại luôn.
“Nghe nói chị thích tiểu thịt tươi.” Úc Tiện cố ý cười nhìn về phía Sầm Niệm, khóe môi cong lên, “Chị thấy em thế nào?”
Cô biết Úc Tiện hay nói giỡn, nhưng khi cậu nói ra những lời này cô cũng thấy không thích hợp lắm.
Vẻ mặt Từ Dục đầy dấu chấm hỏi, thậm chí muốn điên luôn, làm trò như vậy trước mặt Sầm Niệm không phải là muốn chết à.
“Có thể do cậu ấy dậy sớm quá nên chưa tỉnh lắm.” Từ Dục giảng hòa.
Sau đó lập tức kéo Úc Tiện qua một bên nói nhỏ: “Cậu làm sao thế, đừng gây chuyện cho tôi!”
“Không sao, chị ấy không ngại đâu.” Úc Tiện lại nhìn về phía Sầm Niệm, “Đúng không chị.”
Sầm Niệm uy hiếp một cách thản nhiên: “Úc Tiện, nếu cậu còn giỡn như vậy nữa thì tôi lập tức đi về.”
Úc Tiện nhanh chóng đầu hàng: “Chúng ta không thể diễn thêm một lúc thôi à chị!”
Sầm Niệm ngồi xuống, cố ý không để ý đến cậu.
Úc Tiện nóng nảy, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu giải thích: “Chị ơi, là em không đúng, em không nên giỡn như vậy.”
Từ Dục nhìn một màn như vậy cũng hết hồn: “Hai người…quen nhau à?”
“Tình cờ quen nhau.” Sầm Niệm chặn họng Úc Tiện, “Chúng ta nói chuyện hợp tác đi, nói yêu cầu của các cậu.”
Nói đến công việc Sầm Niệm cũng không có bận tâm đến tình riêng, giải quyết rất công bằng.
_____________
Hai bên nói ra ý kiến và yêu cầu đều rất tốt, may mắn là mọi người đều có cùng ý kiến với nhau cả. Ngay từ đầu Sầm Niệm không muốn sửa kịch bản, mà Úc Tiện cũng không yêu cầu việc này.
“Từ lúc quay đến lúc đóng máy sẽ không công khai, cũng không tuyên truyền, đây là ý kiến của đạo diễn Hứa.” Sầm Niệm nói, “Cậu có đồng ý không Úc Tiện?”
Mỗi lần tác phẩm của cô được quay đều dẫn đến rất nhiều suy đoán trong giới, còn có các fandom không ngừng quấy rầy làm gián đoạn, có đôi khi tiến độ quay chụp phải lùi lại rất bất lợi đến việc quay phim.”
Huống chi lần này lại hợp tác với Úc Tiện, nếu công khai chắc chắn sẽ gấy ra rất nhiều chấn động.
“Vốn dĩ em cũng không thích việc tuyên truyền bốn phương, vừa hay cũng thích quay phim trong im lặng.” Úc Tiện rất bực bội với việc làm phiền của fan tư sinh nên cũng thích cách này.
Úc Tiện cũng đã nói như vậy, người đại diện như Từ Dục cũng không có lập trường từ chối.
“Vậy hợp tác vui vẻ.” Sầm Niệm cười vươn tay ra.
Từ Dục vừa định bắt tay đã bị Úc Tiện gạt sang một bên rồi tự mình bắt tay, “Nói chuyện công việc xong rồi thì chúng ta ăn cơm đi.”
“Trước tiên tôi đi tìm trợ lý đã, cô ấy là fan của cậu, có lẽ hơi xấu hổ.” Sầm Niệm hỏi cậu, “Có thể chụp ảnh kí tên không?”
Úc Tiện ngoan ngoãn gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Sau khi Sầm Niệm rời khỏi đây, Từ Dục dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cậu: “Hình như hai người không phải quen nhau bình thường?”
“Lúc trở về anh sẽ biết.” Úc Tiện cố ý không nói cho anh ấy.
Tuy Từ Dục cảm thấy rất khó hiểu, nhưng mà Úc Tiện đã nói như vậy thì anh cũng tạm thời giấu sự nghi ngờ vào trong bụng.
Đồng Đồng thành công được chụp ảnh và kí tên, còn ăn cơm với Úc Tiện, dùng lời của cô ấy mà nói thì cô ấy chính là một fan siêu thành công.
“Cảm ơn chị Niệm Niệm.”
Hôm nay Sầm Niệm đã nghe được ít nhất mười câu cảm ơn của Đồng Đồng, cô bất đắc dĩ nói: “Nếu em còn cảm ơn chị nữa thì chị sẽ giận.”
Đồng Đồng lập tức ngậm miệng lại, im lặng lái xe chở Sầm Niệm về.
Từ Dục lái xe đi sau Sầm Niệm, anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bởi vì đường đi của hai chiếc xe hoàn toàn giống nhau, cuối cùng đều hướng thẳng đến Định Hồ Loan rồi một trước một sau vào tiểu khu.
“Chị Niệm Niệm, hình như xe phía sau là xe của Úc Tiện à?” Đồng Đồng cũng vô cùng kinh ngạc.
Sầm Niệm bình tĩnh cười: “Bởi vì Úc Tiện sống cùng một tòa nhà với chị, là hàng xóm với nhau.”
Thiếu chút nữa Đồng Đồng không nắm vững tay lái, may là lúc nãy ở phòng riêng trái tim cô ấy đã được rèn luyện đủ cứng rắn rồi, cô cảm thán: “Đây là chuyện hạnh phúc gì thế này.”
Sầm Niệm đã sớm đoán được phản ứng của cô ấy, còn chuyện hạnh phúc….
Cô thấy mình cần phải chậm rãi tiêu hóa mới được.
Từ Dục trên một chiếc xe khác biết được tin này còn khiếp sợ hơn cả Đồng Đồng, “Thế mà hai người lại còn ở chung tầng, quan hệ gần như vậy sao không nói với tôi sớm?”
“Nói với anh cái gì?” Úc Tiện hờ hững hỏi.
Từ Dục bắt đầu cấu, cào, gãi tóc: “Ông cụ non của tôi ơi, cơ hội tốt như vậy mà cậu không tranh thủ tạo quan hệ tốt với biên kịch Sầm, nói không chừng các tác phẩm sau này đều được đảm bảo rồi.”
Úc Tiện chớp đôi mắt nai con, làm bộ như không hiểu gì: “Tạo quan hệ tốt như thế nào?”
“Cách nào cũng được, tự mày mò ra đi.” Từ Dục thản nhiên liệt kê một vài cái, “Ngày thường thì qua lại nhiều hơn, nhân tiện có thể tặng quà vào ngày lễ, Tết các thứ, mấy cái này bình thường không từ chối được.”
Bảo anh nói rồi lại nói anh tầm thường, người đại diện này sao khó làm như thế chứ?
__________
Sau khi xuống xe hai bên đều hiểu mà không nói gì.
Từ Dục cười ha ha: “Không nghĩ tới biên kịch Sầm và Úc Tiện lại có duyên như vậy.”
Anh vừa nói xong đã bị Úc Tiện đá một cái, ý bảo anh đi nhanh đi.
Sầm Niệm nhìn thấy Đồng Đồng rời đi rồi mới vào, cửa thang máy vẫn đang mở, là Úc Tiện đang đứng chờ ở đó.
“Chị ơi, em có vấn đề muốn hỏi chị.” Úc Tiện tựa lưng vào thang máy, trên mặt mang theo tò mò.
Sầm Niệm nghi ngờ: “Chuyện gì?”
“Bộ tác phẩm thứ hai của chị chọn Bùi Hàng Dịch là vì anh ta hợp ý chị à?” Hai mắt Úc Tiện nhìn chằm chằm vào Sầm Niệm giống như phải có một đáp án hoàn hảo mới chịu, “Em với Bùi Hàng Dịch ai hợp ý chị hơn?”
Sầm Niệm không nghĩ rằng cậu lại hỏi chuyện này, lập tức nói: “Câu này của cậu không phải là một vấn đề.”
“Nhưng em rất muốn biết.” Giọng điệu Úc Tiện hơi cố chấp.
Sầm Niệm cười nhìn cậu: “Vì sao lại muốn biết?”
“Em cho rằng em lợi hại hơn nah ta, cũng hiểu được em hợp ý chị hơn anh ta.” Úc Tiện cong môi, “Chị không nghĩ như vậy sao?”