Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 13: Em đã trở về

Sau khi hoạt động kết thúc, công ty mua hotsearch cho Bùi Hàng Dịch nhanh chóng lên top.

Chỉ là fan của Úc Tiện đã tinh ý phát hiện ra blogger lên bài cố tình gán ghép Bùi Hàng Dịch và Úc Tiện với nhau, còn ẩn ý nói rằng Bùi Hàng Dịch đẹp trai hơn, lại còn ngấm ngầm bóc phốt rằng ngoại hình của Úc Tiện không đẹp bằng Bùi Hàng Dịch.

—> Người âm dương*.

*Người âm dương (老阴阳人了): là những người nói năng kì quái, chua ngoa và đầy mỉa mai, đôi khi khiêu khích, châm chích và không hòa khí. Câu này ý chỉ blogger lên bài.

—> cái trò tâng bốc này rõ ràn ghê, tưởng chúng ta không biết ai mua hotsearch này à?

—> Bùi Hàng Dịch là keo dán à? Bây giờ còn phải đi bản thảo với người khác mới có thể hấp dẫn nhiệt độ.

—> Có tiền mua hotsearch không bằng mời giáo viên đến dạy lại diễn xuất đi, tác phẩm mới diễn như hạch vậy, giậm chân tại chỗ, càng đi càng thụt lùi.

—> Lúc trước thì hai người còn có thể nổi tiếng tương đương nhau, bây giờ á, bị người ta treo lên đánh.

—> nam nhân bị Sầm Niệm vứt đi chỉ có thể dựa vào việc mua hotsearch mới thu hút được ánh mắt người khác.

—> Mị khuyên Bùi Hàng Dịch mau trở về lấy lòng Sầm Niệm đi, nói không chừng  người ta có thể thưởng cho một vai trong tác phẩm mới.

—> Giá trị nhan sắc của Bùi Hàng Dịch giảm xuống, Sầm Niệm còn chả thèm nhìn đâu.

Bùi Hàng Dịch nhìn thấy khu bình luận đều mắng hắn, fan không bình còn kém hơn fan Úc Tiện và người qua đường, tức đến mức bảo người đại diện nhanh chóng gỡ hotsearch xuống.

Lúc ở trên xe Úc Tiện nhìn thấy hotsearch, Từ Dục mắng chửi Bùi Hàng Dịch, đến lái xe còn phải nhìn anh ta.

“Ồn quá.” Úc Tiện nhíu mày.

Từ Dục quay đầu lại nhìn cậu đầy đáng thương: “Tôi đây là vì ai chứ, không phải cậu rất chán ghét hắn ta sao, tôi chửi giúp cậu còn không được à.”

“Vậy anh chửi ở trong lòng thôi, đứng chửi ra tiếng.” Úc Tiện mím môi, “Bây giờ tôi nghe tên hắn ta là thấy phiền.”

“Bây giờ hắn ta xuống nước cũng nhanh, không cùng đẳng cấp với cậu, cậu không cần sợ hắn.” Từ Dục an ủi.

Úc Tiện cau mày: “Ai sợ hắn, tôi chỉ chán ghét hắn thôi.”

Ghét hắn ta vì đã quay tác phẩm của Sầm Niệm, thậm chí quay tận hai bộ, ghét mỗi lần nhắc đến Bùi Hàng Dịch đều phải dính đến Sầm Niệm. Họ còn chẳng có một chút quan hệ nào, dựa vào cái gì mà mỗi ngày đều bị trói chung một chỗ!

“Vậy cậu nói xem vì sao cậu ghét hắn ta, tôi hốt thuốc đúng bệnh cho cậu.” Từ Dục lập tức nói.

Úc Tiện mỉm cười: “Không nói cho anh.”

“…” Từ Dục hừ một tiếng bất mãn, “Còn có người đại diện nào khổ hơn tôi không?”

“Gấp đôi tiền thưởng tháng này cho anh, được chưa?” Úc Tiện híp mắt cười ngọt ngào.

“Thật không?” Từ Dục vừa nghe được là vui vẻ xúc động, nhưng sau đó lại nghi ngờ mục đích của Úc Tiện: “Tại sao lại thêm tiền thưởng cho tôi?”

“Sau này từ chối hết những hoạt động như vậy đi, không nhất thiết phải tham gia.” Úc Tiện tựa lưng vào ghế miễn cưỡng nói.

Từ Dục đoán nguyên nhân bên trong có lẽ liên quan đến Bùi Hàng Dịch, tuy không biết tại sao Úc Tiện ghét hắn ta như thế, nhưng thôi việc gì có thể tránh thì nên tránh, miễn cho sau này xảy ra chuyện gì đó.

Anh gật đầu đồng ý: “Vậy hoạt động có thể không nhận nhưng cậu cũng nên bắt tay vào việc chuẩn bị phim mới đi.”

Úc Tiện suy tính, cười híp mắt: “Chờ qua Tết âm lịch rồi nói.”

Khóe môi Từ Dục co rút, bởi vì còn hai tháng nữa mới tới Tết âm lịch….

__________

Úc Tiện đến thành phố Tân cũng không vội trở về, cậu muốn đi thực hiện lời hứa với Ứng Kì, đi gặp Thẩm Tầm Lam, coi như là một buổi họp mặt fan nhỏ.

Tại buổi gặp mặt, vợ chồng Úc Tranh và Ứng Lê cũng có mặt, còn có Thẩm Tầm Lam và Quý Nghiên. Ứng Kì lại không dám tới vì bây giờ Thẩm Tầm Lam rất ghét anh ta.

“Anh.” Sau khi kí tên cho Thẩm Tầm Lam và Quý Nghiên, Úc Tiện lập tức tới chỗ Úc Tranh, ngoan ngoãn không chịu được.

Từ Dục cách đó không xa cảm thán trong lòng, người này ở trước mặt hắn chính là ông cụ non, vậy mà ở trước mặt Úc Tranh lại ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ, thật sự làm hắn đau lòng ghê….

Úc Tranh cười đánh giá cậu: “Hình như có thịt hơn lần trước anh nhìn thấy, lần trước rất gầy.”

Đoạn thời gian kia là lúc Úc Tiện quay bộ phim đầu tiền, sau đó lại tuyên truyền phim, cho nên thân thể luôn ở trong trạng thái hoạt động cao độ, gầy đến cả fan cũng kháng nghị.

Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cũng lập tức béo lại.

“Bởi vì tâm trạng tốt lắm, cho nên mỗi ngày đều ăn rất nhiều.” Úc Tiện nhớ tới Sầm Niệm lập tức vui vẻ nở nụ cười.

Úc Tranh cảm thấy Úc Tiện có gì đó thay đổi nhưng không nói ra được, chỉ có thể nói: “Tết âm lịch sẽ về đi? Đến lúc đó tới đây cùng nhau ăn cơm.”

Úc Tiện lại cười trêu chọc: “Có phải sẽ làm phiền anh và chị dâu không?’

Úc Tranh nhíu mày, “Sẽ không, sẽ không cho em đến làm phiền đến chúng ta đâu.”

Úc Tiện không cảm thấy có gì ngoài ý muốn với lời nói của Úc Tranh, dù sao ở trong lòng Úc Tranh địa vị của Ứng Lê còn vượt qua chính bản thân mình.

Đối với việc này Úc Tiện cũng có thể hiểu được, bởi vì nếu là cậu thì cậu cũng sẽ như vậy.

“Lần trước em nói năm sau sẽ về thành phố Tân, có phải nên sớm về hay không?” Úc Tranh hỏi.

Úc Tiện im lặng, lúc trước cậu lựa chọn đi Định Hải cũng vì muốn cách xa nhà một chút, sau này cậu đã hòa thuận lại với Úc Tranh nên tính tới chuyện về lại, nhưng bây giờ….

“Tạm thời không vội, em còn nhiều việc phải làm bên Định Hải.” Cậu nhanh chóng tìm cớ.

Úc Tranh cũng không thúc giục, gật đầu: “Đươc.”

Úc Tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu còn lo lắng Úc Tranh sẽ hỏi thêm cậu có việc gì, may là không hỏi.

Lúc trở về Từ Dục cũng hỏi: “Không muốn quay về thành phố Tân có phải vì theo đuổi người đang ở Định Hải không?”

Anh đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, cảm thấy đắc ý dào dạt.

Úc Tiện híp mắt nói: “Tiền thưởng của anh không còn nữa.”

Từ Dục: “….”

Định mệnh.

______________

Ngày tiếp theo Úc Tiện bay từ thành phố Tân về Định Hải vào sáng sớm. Bởi vì hôm nay phải về gặp Sầm Niệm nên cậu còn đặc biệt ăn mặc một phen.

Khi Úc Tiện đi đến sân bay mới chiếc mũ nồi đen và áo hoodie, các fan tại hiện trường gần như ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bởi vì tạo hình sân bay bình thường của Úc Tiện đã tùy tiện thì không nói gì, lại còn thích đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che mặt kín mít.

Ai cũng không nghĩ tới hôm nay Úc Tiện hào phóng như thế, mặt mày rạng rỡ đi ra với cách ăn mặc tốt như thế.

Hình ảnh hiếu niên nhẹ nhàng khoan thai đến sân bay đập vào mắt làm không ít người cũng dừng chân lại xem, càng không nói đến nhóm fan kích động cỡ nào.

“Hôm nay nếu chụp không tốt chính là vì mị đã bị vẻ đẹp của em trai làm cho mù!”

“Tớ chụp ít nhất cũng một trăm tấm rồi, sao góc độ nào của cậu ấy cũng đẹp thế, tớ chết mất…”

“Tui cũng vậy, tui còn được bắt tay nữa, tui cảm thấy may mắn của mình đều ở trong này hết rồi!”

Tâm trạng của Úc Tiện hôm nay rất tốt, còn nói chuyện với fan.

“Về thành phố Tân có gặp anh trai không?” Fan hỏi.

Úc Tiện gật đầu: “Có gặp, còn ăn cơm cùng nhau.”

“Để em đoán đi, chắc là ăn cơm ở Triêu Tiên cư đúng không?’

Vẻ mặt Úc Tiện vui vẻ cười nói:  “Đúng vậy, đồ ăn ở đó ngon lắm.”

Từ Dục nhìn thấy Úc Tiện đối xử dịu dàng với fan như vậy lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn, chẳng lẽ khắp thiên hạ này chỉ có anh biết đây là một tên ông cụ non thôi?

Khi tới chỗ kiểm an, Úc Tiện vẫy tay tạm biệt với fan rồi mới vào.

“Khi nào cậu mới có thể dịu dàng với tôi như vậy?” Từ Dục chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm.

Úc Tiện hỏi một câu tra tấn linh hồn: “Vậy khi nào anh nói không bát quái nữa?”

Từ Dục bất mãn: “Bát quái là bản chất của con người….”

Úc Tiện nhìn anh, nở một nụ cười xấu xa: “Vậy thì anh đã vào danh sách đen của tôi rồi.”

Từ Dục: “….”

Lúc hai người lên máy bay, Úc Tiện lên top 1hotsearch vì ảnh sân bay hôm nay

Nhấn vào hotsearch thì thấy bên trong đều là ảnh fan vừa mới chụp, có vài người đã nhanh chóng muốn ảnh HD.

—> lưu ảnh tới mỏi tay luôn, đa tạ các vị tỷ muội.

—> mỗi một tấm đều là cấp độ của thần, mị chết rồi*, đã chết hơn trăm lần!

* Từ gốc là 阿伟, có nghĩa là tôi đã chết rồi, thể hiện sự kinh ngạc trước một điều gì đó.

—> Hu hu hu mị rất muốn em trai đi đóng phim vườn trườn, nói chuyện tình yêu vân vân mây mây, nhưng mị lại không chịu nổi.

—> em trai nói chuyện yêu đương chắc ngọt ngào lắm, mị chanh*

* chanh thì chua, ý nói ghen tị.

__________

Tới Định Hải rồi, nỗi nhớ nhà của Úc Tiện như một mũi tên, hận không thể lập tức bay đến Định Hồ Loan.

Từ Dục nhìn sau xe bảo mẫu, mấy fan kia không có đến, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Công ty ra mặt nói chuyện với ba mẹ của mấy người fan kia một chút, còn nói nếu tiếp tục như thế sẽ áp dụng pháp luật, xem ra cũng có hiệu quả một chút.”

“Vậy là được.” Úc Tiện gật đầu, tâm tư hoàn toàn không ở đây.

Lúc này cậu nhắn tin cho Sầm Niệm.

Úc Tiện: chị gái, em đã về rồi!

Úc Tiện: chị ơi, em sẽ đến Định Hồ Loan rất nhanh ^_^

Sầm Niệm đã đổi ghi chú của Úc Tiện, lúc nhận được tin nhắn còn hơi sững sờ.

Vốn dĩ cô tưởng rằng lúc không có Úc Tiện ở đây vẫn sẽ giống như trước kia, nhưng mấy ngày này không có Úc Tiện đến làm phiền cô lại cảm thấy hơi trống rỗng.

Nhưng nhìn thấy tin Úc Tiện sắp về, phản ứng đầu tiên của Sầm Niệm là vui vẻ.

Chị gái: được.

Úc Tiện không coi ai ra gì nhìn chằm chằm tin nhắn của Sầm Niệm rồi cười, trực tiếp coi Sầm Niệm và tài xế không tồn tại.

Tới dưới lầu tiểu khu, Úc Tiện xuống xe lập tức ra phía sau lấy hành lý, sau đó háo hức bước vào tiểu khu.

Từ Dục cười bất lực trước hàng loại động tác của Úc Tiện, anh càng thêm tò mò người đã thuần hóa được ông cụ non này là ai.

Nhìn thấy con số thang máy từng bước nhảy lên trong lòng Úc Tiện lại càng muốn gặp Sầm Niệm hơn.

Cửa thang máy mở ra, Úc Tiện nhanh chóng đi ra, cậu không quay về nhà của mình trước mà đi ấn chuông cửa nhà Sầm Niệm.

Nghe được âm thanh chuông cửa trong lòng Sầm Niệm cũng nhảy dựng theo, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.

Cô mở cửa lập tức thấy vẻ mặt vui vẻ của Úc Tiện: “Chị ơi em đã trở về rôi.”

Đôi mắt sáng ngời của Úc Tiện đang nhìn cô, sáng và trong, nhưng trong đôi mắt ấy chỉ có hình ảnh phản chiếu của Sầm Niệm, như thể chỉ tập trung vào cô.

Sầm Niệm nhìn thấy vali bên cạnh, tâm trạng phức tạp, “Cậu trực tiếp đến tìm tôi à?”

Úc Tiện cười híp mắt gật đầu: “Chỉ muốn đến chào chị. Dù sao thì đã nói với chị sẽ về rồi, tất nhiên phải đến gặp chị càng sớm càng tốt.”

Sầm Niệm đang trong trạng thái xuất thần, những ký ức về quá khứ cũng hiện lên trong tâm trí cô.

Từ khi còn nhỏ Sầm Niệm đã được tài xế trong nhà đưa đón đi học, Chu Cầm Phương bận bịu công tác, mà Sầm Lâm lại bận bịu chơi đùa, ai cũng không có thời gian dành cho cô.

Khi học trung học cơ sở, trường học tổ chức buổi lễ kỉ niệm và cho phép phụ huynh đến cùng, phải mất một lúc lâu Chu Cầm Phương và Sầm Lâm mới đồng ý. Lúc đó là mùa đông, cô đứng trên ngã tư đường đợi rất lâu nhưng không có ai đến cả.

Cho đến khi kết thúc, lúc về nhà cô mới chất vấn vì sao ba mẹ không đến.

“Tạm thời có việc gấp không đi được.” Chu Cầm Phương nói bằng giọng điệu thản nhiên.

“Nếu không đến tại sao không nói với con.” Hốc mắt Sầm Niệm ửng đỏ, cô không phải chờ đợi một cách ngu ngốc ở ngã tư, đợi đến lúc kết thúc buổi lễ cũng không thấy bọn họ.

Sầm Lâm ở một bên lại tỏ vẻ không sao cả mở miệng: “Cũng đâu phải là chuyện lớn gì, tự con cũng có thể coi một mình mà.”

…………………

Ký ức chua xót khiến trái tim cô đau nhói, Sầm Niệm cụp mắt xuống để che đi cảm xúc phức tạp trong mắt.

“Chị ơi, em mang quà cho chị.” Úc Tiện cười nói, “Chờ em quay về thu dọn hành lý xong sẽ mang quà qua đây.”

Cảm xúc Sầm Niệm dịu đi, nhìn Úc Tiện một lần nữa, giật mình khi nghe tới quà: “Sao lại còn mua quà nữa?”

Úc Tiện cong môi cười: “Nghĩ đến chị nên mua.”

Hơi thở của Sầm Niệm đột nhiên ngưng trệ, nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát được.