Nga Mỵ

Chương 516: Phiên Ngoại 03 Nửa duyên tu đạo nửa duyên quân

u được. Mỗi một tiểu cô nương đều ao ước có được một tiểu sủng vật nhanh nhạy, thông minh và khả ái làm bạn. Sau này nhận thấy được thiện ý của nàng, nó liền gắt gao dính bên người nàng, một bước không rời.

Hồ ly là một loài động vật giảo hoạt, Huyễn Mị Yêu Hồ lại càng giảo hoạt , có địa vị là sủng thú duy nhất của Phần Bích Thấm, nó siêng năng giả vờ dễ thương làm nũng được một thời gian thì mới bắt đầu lộ ra một chút “ bộ mặt thật”

“A Hồ, ngươi ngoan ngoãn tu luyện đi có được hay không?” Phần Bích Thấm luôn nói đi nói lại câu này với tên gia hoả hết ăn lại nằm.

Yêu Hồ quá mức chọc người yêu thích cho nên Phần Bích Thấm vẫn coi nó trở thành “người trong nhà”, không để cho nó nhận thức mình thành chủ như những linh thú khác mặc dù nàng biết rõ thành tựu tương lai của nó nhất định sẽ rất cao.

Yêu Hồ chỉ là Yêu Hồ, không phải là nô bộc hay công cụ tác chiến của nàng.

Đối với sự thúc giục, khuyên bảo của Phần Bích Thấm thì Yêu Hồ chỉ đáp lại bằng cách bổ nhào vào lòng ngực mềm mại thơm tho của nàng cọ qua cọ lại sau đó dùng chóp mũi chạm chạm vào hoa tai đồng đang treo ở trên cổ nàng. Nó không muốn tu luyện, nó muốn ăn đan dược.

Thật là một gia hoả ỷ sủng sinh hư.

Mặc dù Phần Bích Thắm có nhiều bất mãn với nó, nhưng sau cùng kết quả là nàng luôn khuất phục công lực làm nũng của nó, từ hoa tai đồng lấy ra đan dược cho nó ăn giống như ăn kẹo.

May mà nàng thân là Thánh Nữ Đan tộc , bản lĩnh luyện đan cũng vô cùng xuất sắc, đổi lại là một người khác, cho dù đập nồi bán sắt cũng không thể nào nuôi nổi con hồ ly khó chiều này.

Thậm chí nàng có chút hoài nghi, có phải tên lười biến giảo hoạt này nhìn trúng điểm này nên mới sống chết bám theo nàng hay không.

Bởi vì Yêu Hồ, có thể trình độ luyện đan của nàng không phải là mạnh nhất trong Đan tộc nhưng luyện chế đan dược cung cấp cho linh thú thì phẩm chất tuyệt đối vượt trội nhất trong Đan tộc. Nguyên nhân đơn giản là vì quen tay quen việc, có Yêu Hồ bên cạnh cứ cách hai ba ngày lại dùng ánh mắt tội nghiệp đòi ăn, bản thân nàng lại không thể cứng rắn từ chối cho nên luyện chế đan dược cho Linh thú muốn không tốt cũng không được.

Cho dù lúc nàng bế quan tấn cấp, chuyện đầu tiên cần chuẩn bị không phải là đan dược cần dùng trong lúc bế quan mà là “lương thực” cho Yêu Hồ.

Thời gian trôi qua vội vàng, thoáng một cái đã mấy trăm năm, cho dù Yêu Hồ lười biếng như thế nào thì cũng bị một đống đan dược tích tụ ra tu vi cấp năm, sau đó dưới sự che chở, giúp đỡ của Phần Bích Thấm lại thành công Độ Kiếp. Chuyện đầu tiên nó làm chính là nhào vào trong lòng ngực của Phần Bích Thấm lớn tiếng nói : “ Ta sẽ luôn bên cạnh nàng, nàng gả cho ta có được hay không?”

Nó đã có ý với Phần Bích Thấm nhiều năm, lúc trước khi linh trí của nó chưa mở, bản thân nó vô cùng chán ghét tất cả những nam tu sĩ cố gắng thân cận với Phần Bích Thấm. Thực lực của nó nhỏ yếu nhưng ảo thuật và mị thuật lại vô cùng lợi hại, cấp bốn đã có thể đùa bỡn tu sĩ Kết Đan như chong chóng.

Phần Bích Thấm nhiều lần dạy dỗ không được, lại không có cách nào rời bỏ nó liền trở nên xa cách thờ ơ với những nam tu sĩ, gian kế của Yêu Hồ đã thành công.

Nhưng mà vẫn chưa đủ, Yêu Hồ cảm thấy mình còn cần phải biểu lộ rõ ràng vấn đề “ công khai chủ quyền” cho nên vừa tấn cấp thành công liền lập tức lộ đuôi hồ ly ra.

“ Vậy trước tiên ngươi phải hoá hình đã rồi hẵng nói” Phần Bích Thấm căn bản không để lời nó nói ở trong lòng, chỉ coi như nó không hiểu chuyện mà hồ nháo, cười cười bỏ qua. Ham muốn chiếm giữ của Yêu Hồ rất mạnh, hơn nữa chỉ muốn nàng chú ý đến nó mà không muốn nàng chú ý đến yêu thú, linh thú hay người nào khác.

Nếu như vậy có thể khiến cho Yêu Hồ chăm chỉ tu luyện một chút , sớm ngày đột phá cấp bảy để Hoá Hình, vậy cũng không tệ.

Nàng mơ hồ phát hiện có một địch nhân cường đại muốn đối phó với Yêu Hồ, vạn nhất một ngày nào đó mình sơ sót , tu vi Yêu Hồ như vậy căn bản là khó thoát khỏi một kiếp.

Quả thật, Yêu Hồ có chuyên cần hơn quá khứ một chút, Nhưng mà, cũng chỉ một chút mà thôi.

Phần Bích Thấm không có nhiều hứng thú với chuyện nam nữ, sau khi Yêu Hồ quan sát cẩn thận cũng phát hiện không có đối thủ mạnh mẽ nào cạnh tranh, cho nên dần dần lại khôi phục bộ dáng tác phong ba ngày bắt cá hai ngày nằm phơi như trước.

Dù sao Phần Bích Thấm cũng đã là Nguyên Anh Hậu Kỳ, sinh mệnh vô cùng dài, nó lại là “Đạo Lữ” duy nhất ngày ngày bên cạnh nàng, Hoá hình hay không thay đổi hình dạng đều không cần gấp.

Cho đến khi biến cố xảy ra, sinh ly tử biệt……

Phần Bích Thấm quyết định đồng quy vu tận với địch nhân, cũng không nghĩ tới bản thân vậy mà lại trọng sinh, nàng chỉ lo lắng cho an nguy của Yêu Hồ.

Không nghĩ tới sau khi trọng sinh, nhìn một cái, Yêu Hồ đã trở về nguyên hình, quay lại bộ dáng lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Cho đến khi nàng mở ra trục quyển lưu trữ trí nhớ của Yêu Hồ, thấy hắn một mình bôn ba thay nàng tìm thuốc luyện chế pháp thân, một mình canh giữ Luân Hồi Thông Linh Thảo hơn ba ngàn năm, nàng mới chân chính hiểu được “ tuyên ngôn” ngày đó Yêu Hồ nói với nàng có bao nhiêu nghiêm túc.

Ba ngàn năm đợi chờ, không chỉ là áy náy hối hận. Không chỉ là sám hối đền bù tổn hại, Yêu Hồ thật sự coi nàng là thành bạn đời, vẫn hết mực gắn bó gần nhau, bất kể phát sinh chuyện gì cũng không tách rời.

Bốn vách Cầm Hoàng cung mộ địa khắc đầy ký ức tưởng niệm của Yêu Hồ đối với nàng, Phần Bích Thấm căn bản không cách nào tưởng tượng được một Yêu Hồ hoạt bát là thế làm cách nào mà có thể một mình canh giữ cung điện dưới lòng đất yên tĩnh không một bóng người này cho nàng tận ba ngàn năm.

Đối với nàng mà nói, ba ngàn năm chỉ là một giấc mộng Nam Kha, đối với Yêu Hồ lại chính là một quãng thời gian dài tịch mịch, giày vò.

Tình cảm của Yêu Hồ dành cho nàng chắc chắn là yêu, còn nàng đối với Yêu Hồ thì lại là dạng tình cảm gì ?

Sau khi trọng sinh, Phần Bích Thấm vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cho đến một ngày, bỗng nhiên hiểu được.

Chính là lúc, Yêu Hồ đang dang tứ chi nằm trên giường nàng ngáy o o, sau trăm năm nó đã nó đột phá tấn nhập cấp sáu, hôm qua xuất quan tu vi dường như lại tinh tiến không ít, khoảng cách Hóa Hình cấp bảy đã rất gần rất gần.

Tu luyện không phân biệt ngày đêm như vậy, Phần Bích Thấm nhìn nó mà cảm thấy đau lòng.

Lớp lông đen nhánh bóng mượt theo hô hấp của Yêu Hồ nâng lên hạ xuống. đây là chính là gia hoả tuyên bố muốn làm trượng phu của nàng……

Nó vẫn chưa Hoá Hình, nhìn thế nào cũng là một con hồ ly đen thui, cho dù ngủ thành cái bộ dạng này vẫn hết sức ưu nhã, xinh đẹp nhưng xem nó thành trượng phu, bạn đời để đối đãi thì thật khó.

Phần Bích Thấm sờ cái đầu xù lông của nó thở dài.

Yêu Hồ nhận thấy hơi thở của Phần Bích Thấm, nheo mắt hồ ly, bò lên đùi nàng cọ cọ, mơ mơ hồ hồ nói : “ A Thấm, nàng chờ ta một chút nữa thôi, ta rất nhanh sẽ hoá hình, biến trở thành mỹ nam tử đệ nhất đại lục Tấn Tiềm …” .

“Được.” Phần Bích Thấm mỉm cười .

Hai người bọn họ cũng sớm đã không thể rời bỏ lẫn nhau, có lẽ hữu tình, thân tình, tình yêu, một phần đã trở thành thói quen, vượt trên cả tình yêu nam nữ, quan hệ của bọn họ không tính là quan hệ chủ tớ, thầy trò, bằng hữu, thân nhân, tình nhân, nhưng giữa hai người lại có một mối quan hệ ràng buộc vô cùng sâu sắc.

Nhớ tới sau khi mình sống lại vừa mở mắt liền nhìn thấy “người”, mỹ nam tử đệ nhất của đại lục Tấn Tiềm? Nàng dường như có chút mong đợi.

Đảo mắt lại là mười năm. . . . . .

“A Thấm, nhìn xem ta có phải là mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong nhất đại lục Tấn Tiềm không?” Yêu Hồ vừa độ toàn bộ bảy đạo lôi kiếp liền khẩn cấp hoá hình người hướng về phía Phần Bích Thấm “dùng tay tạo dáng” ra sức phóng điện.

Cho dù không sử dụng ảo thuật hay mị thuật, chỉ dựa vào thiên phú của bản thân Yêu Hồ sau khi Hoá Hình tuyệt đối có bản lãnh mê chết người không đền mạng.

Phần Bích Thấm kinh ngạc nhìn hắn bình an vô sự đứng trước mặt, chính là bộ dáng kia trong trí nhớ , cảm giác tay hắn cánh tay vòng qua eo ôm nàng thật chặc.

A Hồ của nàng thật sự đã Hoá Hình trở thành một nam nhân chân chính.

Nàng vẫn chưa có thói quen thân cận với người khác phái như vậy. Nhưng mà Yêu Hồ chớp chớp đôi mắt hồ ly mị hoặc theo thói quen mà muốn cọ cọ trên người nàng…..

Được rồi! từ bây giờ, nàng phải cố gắng thích ứng với một đạo lữ vừa nhiệt tình, vừa dính người lại vừa quá mê người.

Hơn ba ngàn năm tịch mịch đợi chờ rốt cục đã nở ra một đoá hoa rực rỡ ngọt ngào.

. . . . . .

Bất kể là Yêu Hồ và Phần Bích Thấm, hay là Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục, Doãn Tử Chương và Chu Chu, tình cảm của bọn họ cũng không phải là tình yêu đơn thuần, trong đó trộn lẫn rất nhiều những cảm xúc khác, so với tình yêu càng sâu sắc hơn.