Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi )

Chương 5

Người dì tên Lan Lan này cuối cùng cũng có thời điểm ngừng nói, Ôn Nhuận tiêu sái từ từ đến trước phích nước nóng, thoải mái cầm lên lắc lắc, vẻ mặt thực “tiếc nuối” nhìn về phía bà: “Hết nước nóng rồi, con đi nấu đã.”

“A, cái kia … để tôi giúp cậu.” Kế Hoằng lập tức nhảy dựng lên, đừng giỡn chứ, hắn như thế nào dám ở cùng với người dì khủng bố này, a, cái kia, hắn còn không muốn bị hói đầu sớm đâu. Ân cần tiếp nhận phích nước nóng, lại bị Ôn Nhuận hung hăng trừng mắt một cái, kia ý tứ thực rõ ràng: Anh cái gia khỏa ăn đồ của tôi, thế nhưng việc nhỏ này cũng không giúp, đồ độc ác.

Bà lại mở miệng: “Ai nha, ai nha, nấu có cái nước ấm, tranh cái gì, Nhuận Nhuận, con để cho tiểu Hoằng đi nấu, lại đây, dì có chuyện hỏi con.”

Kế Hoằng sắc mặt đen một nửa, tiểu Hoằng, tên này nghe mà muốn hộc máu. Ôn Nhuận nhìn sắc mặt hắn vụng trộm cười bỡn cợt một cái làm khuôn mặt bình thường của cậu trở nên thật đẹp, khiến cho Kế Hoằng tâm trí thoáng cái trở nên hoảng hốt.

Hắn không biết mình đi đến phòng bếp như thế nào, chỉ biết là đang nghe đến đoạn Ôn Nhuận nói mình không phải là gay liền nghe dì thở dài một tiếng nói Nhuận Nhuận a, con cũng đã đến tuổi lập gia thất rồi, dì lần này đến chính là giúp con tìm bạn gái, lỗ tai hắn liền căng lên, trong ngực một phen lửa cháy càng ngày càng mạnh. Khi hắn nghe được Ôn Nhuận dùng thanh âm trầm thấp nói muốn đi, lửa giận trong lòng nổi lên thật cao như núi lửa thiếu điều muốn phun trào.

Sau khi nấu sôi nước, hắn sâu sắc kiểm điểm lại chính mình, tin tức này đối với Ôn Nhuận mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt. Lớn như vậy lại chưa có gia đình, cũng không có nữ nhân làm ấm ổ chăn kể ra cũng có điểm cô đơn, thân là bằng hữu của cậu, hắn sao có thể có suy nghĩ xấu xa như vậy. Chính mình vì cái gì lại có ý nghĩ tồi tệ đó? Nhất định phải tìm ra nguyên nhân. Kế Hoằng cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng đưa ra lý do là: nếu Ôn Nhuận kết hôn, mình sẽ không thể ở lại nơi này. Đúng vậy, hắn vì cái nguyên nhân đáng xấu hổ như vậy mà không muốn Ôn Nhuận thân cận với người khác, a, hắn thật là tiểu nhân a.

Đến chạng vạng, Ôn Nhuận từng bước bị dì cậu túm đi. Kế Hoằng trong lòng lập tức cảm thấy vắng vẻ, không có biện pháp đành phải chạy đến trước cửa sổ nhìn người qua lại chờ hết ngày. Nhìn thấy hoàng hôn đỏ sẫm màu máu liền cảm thấy tâm trạng thảm đạm, chán nản của mình bại lộ ra trước mắt, hắn không dám nhìn đành phải trở lại giường nằm.

Đem tâm trạng chán muốn chết đi làm cơm chiều, trong đầu lại vừa suy nghĩ: ‘Không đúng, Ôn Nhuận sẽ mau chóng kết hôn, chính mình là loại nghèo kiết xác cũng không có cái gì tặng cho cậu ấy, như vậy liền lưu cái bếp của cậu lại đi.’

Cứ miên man suy nghĩ như thế không biết bao lâu, mắt nhìn thấy trăng đã muốn lên cao mà Ôn Nhuận vẫn không thấy bóng dáng, hắn cuối cùng vẫn là nhịn không được trong lòng bắt đầu lo lắng liền tùy tiện khoác đại một cái áo chạy ra ngoài chờ đợi.

Trên đường người qua lại không ít, đèn đường cũng rất sáng, Kế Hoằng lạnh tới phát run, trong lòng tựa hồ cực kì hoảng sợ. Ngay tại thời điểm người căng cứng như một quả bóng, hắn nhìn thấy Ôn Nhuận chậm rãi dắt xe, đầu cúi xuống, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trái tim trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy, Kế Hoằng cao hứng đến mức không nhìn thấy những người bên cạnh, chạy vài bước đến trước mặt Ôn Nhuận dọa cậu nhảy dựng. Ôn Nhuận nhìn đến Kế Hoằng, gân xanh trên trán đều nổi ra: “Anh thấy chính mình không bị cảm mạo để tôi không phải tốn tiền mua thuốc thì không cam lòng phải không?” Cậu hung tợn rống, cước bộ cũng nhanh hơn không ít. Kế Hoằng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết nhìn cậu ngây ngốc cười, cười đến nỗi cậu trong lòng sợ hãi, sẽ không phải là bị đông lạnh đến thần trí không rõ ràng đi.

***

“Ân, cái kia ……….. cô gái kia như thế nào?” Nhìn cơm chiều đặt trên bàn, Kế Hoằng ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Người nào?” Ôn Nhuận không nhìn hắn.

“Chính là ………… người gặp mặt a.” Thật là, tôi không tin cậu không rõ, còn không mau nói ra. Kế Hoằng “oán hận” cúi đầu nhìn bát cơm của người đối diện.

“Rất tốt.” Ôn Nhuận miệng còn đang ngậm cơm hàm hồ trả lời.

Thế là trong phòng lâm vào yên lặng chưa từng có, chỉ còn thanh âm của tiếng đũa và cơm sàn sạt.

Cơm chiều xong, Ôn Nhuận yên lặng rửa bát, Kế Hoằng biết thời khắc chia lìa sắp đến liền cảm thấy khóe mắt có chút ướt át. Trong lòng cười nhạo chính mình: ‘Thật là, mới có vài ngày an ổn mày liền quên hết chuyện xưa, đại trượng phu bốn biển là nhà, có cái gì luyến tiếc.’

Ôn Nhuận đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô gái kia rất tốt nhưng là tôi không đáp ứng kết giao.”

Kế Hoằng ngẩng đầu, tựa hồ còn chưa có tiêu hóa xong tin tức này, khó hiểu nhìn cậu.

Ôn Nhuận bỗng nhiên lao đến, một phen kéo cổ áo hắn quát: “Anh có biết không? Cô gái kia điều kiện gì so với tôi cũng đều tốt hơn, tính tình ôn nhu, lớn lên cũng dễ nhìn, đối với tôi cũng có hảo cảm. Tôi biết rằng mình cần một người con gái như vậy, nhưng mà tôi lại cự tuyệt cô ấy, anh có biết vì cái gì không? Con mẹ nó anh có biết vì sao không?” Người có cá tính ôn nhu một khi nổi điên lên cũng rất đáng sợ, nhất là kiểu nói thô bạo của Ôn Nhuận kia lại càng đáng sợ.