Nếu…

Chương 9: Đó là lần đầu tiên tôi nói dối người khác, vì thiếu gia, cũng chỉ vì thiếu gia

Tôi bỗng nhớ, lúc thiếu gia vừa khai giảng. Tối đó, tôi nhận được điện thoại của Hồ Kiến Quốc, nói thiếu gia ở bệnh viện, về trễ một tí, muốn tôi giúp thiếu gia giữ bí mật. Hơn nữa, bảo tôi lát nữa đến bệnh viện đón bọn họ. Tôi vì lo lắng thân thể thiếu gia, liền xin phép lão gia và phu nhân ra ngoài. Tới bệnh viện rồi, biết được phòng bệnh của thiếu gia, tôi đẩy cửa vào. Chỉ thấy nằm trên giường bệnh là một cậu bé, dựa vào người thiếu gia ngủ, ngủ rất say, mà thiếu gia lại nhìn đầy vẻ yêu chiều… Tôi lại nhớ, sáng đó, tôi ra ngoài mua bữa sáng, thấy hai người ôm nhau bên đường, khó nhìn được họ là ai. Có lẽ là người khác thì không biết đó là ai, nhưng tôi có thể khẳng định, người mặt đồ thể thao trắng kia chính là thiếu gia. Ngày đó thiếu gia về nhà, có vẻ cực kì hạnh phúc. Thiếu gia dặn tôi, bộ đồ thể thao đó, muốn tự tay giặt. Tôi thấy trên có một vết bẩn nhỏ, chắc là cậu bé kia lưu lại. Tôi biết, cậu bé đó, tên là Lí Hiểu.

Lúc tôi sững sờ, thiếu gia từ phòng bệnh đi ra. Tôi cố gắng mở to hai mắt, muốn thấy rõ thần sắc của thiếu gia lúc này, nhưng dù thế nào, tôi cũng không dám nhìn thẳng thiếu gia. Tôi sợ.

Tôi lại sợ thiếu gia, thật buồn cười.

Vì tôi e ngại, tôi cúi đầu xuống, nhìn đôi giày của mình, im lặng không lên tiếng. Không nghĩ, một đôi giày khác rơi vào tầm mắt tôi. Thiếu gia dừng lại trước mặt tôi, cũng im lặng không nói gì, cứ như chờ tôi mở miệng.

Tim tôi đập nhanh hơn, tôi biết thiếu gia muốn nói cái gì, nhưng không biết tại sao, tôi càng thêm sợ hãi.

Rốt cục, sau một tiếng thở dài, thiếu gia lên tiếng: “Lâm Nghị, ta thật sự không quên được cậu ấy…”

Một câu như thế, tôi cảm thấy thật nhiều. Tôi cảm thấy run rẩy, uỷ khuất, giãy giụa rồi cuối cùng cũng buông tay.

Thiếu gia nói xong những lời này, thấy tôi vẫn cúi đầu không phản ứng, lại thở dài một hơi, xoay người rời đi. Tôi cuối cùng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng thiếu gia. Tôi vẫn không khóc, nhưng thật sự thương hại thiếu gia.

Thiếu gia lặng lẽ trả giá nhiều như vậy, lâu như vậy, đáp lại chỉ rất nhỏ, thiếu gia hẳn là đau lòng. Thiếu gia thích cười, đối với mỗi người đều ôn nhu, ít khi nổi giận. Vì cậu bé kia, thiếu gia dần dần ít cười, sự ôn nhu cũng vì đau khổ làm cho lạnh lùng, nhưng vẫn không thể buông tay, chẳng sợ đau khổ. Thiếu gia vẫn kiên cường, kiên cường cười với người khác, kiên cường trước mặt cậu bé đó làm ra vẻ không sao. Chỉ vào lúc cậu bé hôn mê, thiếu gia mới bỏ lớp nguỵ trang xuống, rơi nước mắt, bật ra câu trong lòng muốn nói với cậu bé kia nhất.

Tôi có thể làm được gì?

Đột nhiên, tôi phát hiện chính mình càng thất bại, làm thế thân cũng không được, chăm sóc thiếu gia cũng không chu toàn. Tôi biết mình thế nào đi nữa, cũng không giúp được chuyện trong lòng thiếu gia. Cho dù cũng cảm động, tôi cũng không giúp được gì, chỉ im lặng nhìn thiếu gia liếm miệng vết thương của mình, một mình đau lòng, ảm đạm xuống tinh thần.

Thiếu gia cầm trong tay một chai nước khoáng, quay lại. Tôi vẫn không dám nhìn ánh mắt thiếu gia, tôi sợ tôi sẽ khóc, tôi không thể để thiếu gia biết tôi thương hại mình, một chút cũng không, tôi phải lưu lại cho thiếu gia chút tự tôn cuối cùng này. Đây là việc duy nhất tôi có thể làm được.

Thiếu gia cũng làm như không có tôi, đẩy cửa đi vào.

Hành lang trống rỗng, thỉnh thoảng có mấy y sĩ đi qua tôi. Tôi một mình ngồi ở ghế dựa bên tường, ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh, để yên cho khổ sở, cô đơn và trống rỗng, từng chút, từng chút xé rách trái tim tôi.

Bỗng nhiên, tôi nhớ đến Tiểu Tứ.

Hắn luôn nói, tình yêu ngọt ngào thế nào, người khác mong đợi thế nào, làm hắn chìm đắm trong hạnh phúc đến quên đi thời gian. Nhưng hắn lại không nói tôi biết, mất đi tình yêu, lại đau khổ như vậy. Tôi không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, chắc cũng không ai có thể lý giải tâm tình này. Tôi còn thấy, mối phút giây chờ đợi ở cửa phòng bệnh này đều như tra tấn tàn nhẫn. Sự chua xót trong lòng cứ đầy lên trên từng giây, từng tí một nhỏ vào nơi yếu ớt và mềm mại nhất trong lòng tôi.

Sáng sớm hôm sau, tôi dùng đôi mắt khô quánh nhìn thiếu gia đi ra từ phòng bệnh. Thiếu gia bảo với tôi, Lí Hiểu sắp tỉnh, nên thiếu gia muốn đi mua ít cháo, bảo tôi ở đây chăm sóc cậu bé đó, có chuyện gì thì gọi bác sĩ. Nói xong, thiếu gia chạy ngay đi.

Thấy thiếu gia nhanh chân rời đi, tôi ngu ngốc nở nụ cười. Tình yêu thật độc, người thông minh cũng có thể thành ngu ngốc. Thiếu gia vừa rời đi, Hồ Kiến Quốc liền tới, hắn nhìn nhìn phòng bệnh của Lí Hiểu rồi hỏi tôi. Có phải tối qua thiếu gia ở đây chăm sóc Lí Hiểu không. Tôi chỉ gật đầu. Hồ Kiến Quốc không nói gì, chỉ nhìn tôi một lát rồi bảo tôi đừng nói hắn tới, rồi lại đi. Không lâu sau, thiếu gia mang đồ ăn về, vội vã vào phòng bệnh.

Nhìn thấy thiếu gia cẩn thận đút Lí Hiểu ăn, tôi không còn cảm thấy đau khổ. Có lẽ, với tình cảm của mình, tôi đã muốn chết lặng, có lẽ, không còn gì tổn thương được tôi nữa.

Lúc này, cậu bé ngày hôm qua dặn thiếu gia chăm sóc Lí Hiểu lại tới, chắc hẳn đó là Quách Hạo mà thiếu gia từng nói qua. Quách Hạo nhìn vào phòng bệnh, thấy Lí Hiểu và thiếu gia cười cười nói nói, biểu tình đột nhiên cứng lại, tay khẽ run lên, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt cực kì khó coi. Tôi không biết biểu tình của tôi khi nãy có giống hắn không, nhưng giờ phút này, tôi không còn thời gian lo lắng, tôi không thể để thiếu gia tiếp tục bị tổn thương. Vì thế, tôi hỏi hắn: “Cậu là Quách Hạo?”

Nhìn vẻ mặt hắn, tôi biết mình nhận đúng người. Tôi nói tiếp: “Lí Hiểu muốn ở bên thiếu gia, cậu không cần vào quấy rầy bọn họ.”

Đó là lần đầu tiên tôi nói dối người khác, vì thiếu gia, cũng chỉ vì thiếu gia.

Cậu bé tên Quách Hạo đó, đứng tại chỗ nhìn một lát, cuối cùng cũng rời đi.

Nhìn theo hắn, tôi biết, tôi và hắn đều bị tổn thương. Khác nhau là, hắn bị lừa, mà tôi, muốn quên chuyện này cũng khó