Nếu…

Chương 13: Thì ra tôi đã đánh giá sai hạnh phúc của mình. Hạnh phúc đích thực không phải là tự do, sân bóng hay việc thiếu gia �

Bình ổn lại cảm xúc của mình, tôi bắt đầu tiến về phía trước, vô thức mà quay lại sân bóng – nơi tôi và thiếu gia thường xuyên tới. Giờ này, trên sân bóng vẫn còn có mười mấy nam sinh đang đá bóng. Tôi ngồi một bên, nhìn bọn họ cùng chung một bộ dáng liều mạng, tôi cảm thấy bọn họ rất hạnh phúc. Thì ra tôi đã đánh giá sai  hạnh phúc của mình. Hạnh phúc đích thực không phải là tự do, sân bóng hay việc thiếu gia ở bên tôi. Hạnh phúc chính là không cần phải lo lắng làm thế nào để sau này có cơm ăn.

Trong lúc tôi đang nhìn họ một cách thất thần thì có người đến chắn tầm mắt của tôi. Ngẩng đầu lên, thì ra là dì Trương. Dì cầm một chiếc túi, vui sướng khi nhìn thấy một người gặp hoạ như tôi.

Thấy tôi không nói gì, dì liền nói: “ Quả là tên tiểu súc sinh không được cha mẹ giáo dục, chỉ biết làm chuyện trộm cắp hạ lưu. Thiếu gia lần này đã nhìn thấy bộ mặt thật của mày. Nhanh mau đi cảm tạ thiếu gia khoan dung đã không đem mày giao cho cảnh sát, lại còn bắt tao đi đem hành lí trả cho mày Tất cả những gì liên quan tới mày đều thật xui xẻo. Vì vậy tốt nhất là về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa để tránh lão nương bị mày làm phiền.” Nói xong, dì Trương trừng mắt nhìn tôi, liếc một cái rồi xoay người rời đi.

Nhìn thấy cái túi trước mặt, tôi chậm rãi mở ra. Bên trong chỉ có hai ba bộ quần áo cũ cùng một cái máy nghe nhạc cũ rích. Đó là toàn bộ tài sản của tôi. Nhìn thấy chúng, hốc mắt tôi bắt đầu cay cay.  Cái radio này là lúc thiếu gia mười tuổi tặng cho tôi. Tôi vẫn luôn coi đó là bảo bối, đến dùng cũng không dám dùng. Thực ra tôi biết, đây là quà sinh nhật của thiếu gia. Bởi vì thiếu gia đã có một cái máy nghe nhạc rất tốt nên đem nó cho tôi. Thật sự rất thích nó, đó chính là quà tặng duy nhất mà thiếu gia dành cho tôi. Cho dù tôi cái gì cũng không có, nhưng không thể không có nó.Khi tôi không ngừng chà lau cái radio, lại có một thân ảnh chắn ánh sáng của tôi. Nheo mắt nhìn, thì ra là chủ nhiệm của thiếu gia. Tôi rất muốn nói gì đó nhưng vì tối hôm qua quá mệt mỏi, thân thể còn chưa có rửa sạch, sáng nay lại chưa ăn điểm tâm đã bị đuổi ra ngoài. Trước mặt tôi bỗng nhiên tối sầm, cái gì cũng không biết.

Tôi nằm mơ, nhưng là cái gì cũng nhìn không thấy. Giấc mơ của tôi toàn một mảnh tối đen, chỉ có một thanh âm quanh quẩn bên tai. Thanh âm này thực sự rất quen thuộc, rất ấm áp, trầm thấp, gợi cảm, vậy mà giờ phút này lại tràn ngập phẫn nộ: “ Kẻ lừa đảo! trộm cắp! Cút!” Tôi rất muốn giải thích, muốn nói cho hắn là không phải như thế, tôi không có ăn trộm. Nhưng làm thế nào miệng tôi vẫn không thể nói ra tiếng, chỉ có thể yên lặng nghe thanh âm sắc bén vô cùng lặp đi lặp lại.Cuối cùng tôi cũng tỉnh, trên người đều là mồ hôi. Thì ra là nằm mơ.

“ Đã tỉnh?”- tôi quay đầu lại, thấy được lão sư của thiếu gia. Tôi nhẹ nhàng gật gật đầu nói cảm ơn.

“Đừng nói gì cả, cứ hảo hảo nghỉ ngơi. Ta đi lấy cháo đến. Ăn xong thì uống thuốc, sau đó đắp chăn ngủ một giấc, bệnh sẽ khỏi rất nhanh.”

Tôi nhìn nàng cảm kích. Trong lòng một cỗ ấm áp lan toả. Đây là lần đầu tiên có người đối xử với tôi như vậy, khiến tôi cảm thấy đây chính là tia hi vọng của một kẻ đang tuyệt vọng dưới vực sâu như mình.

Từ  ngày đó, tôi liền ở lại nhà của lão sư. Bình thường giúp nàng dọn dẹp nhà cửa, buối tối nàng dạy ta đọc sách. Tên của nàng là Vương Oánh. Tôi từng hỏi tại sao lại đối cử tốt với một người xa lạ như vậy, nàng liền kể cho tôi một số chuyện. Nàng từng có một em trai tên là Vương Tự. Cảm tình của chị em họ từ nhỏ đã vô cùng tốt. Chính là đến năm Vương Tự học trung học thì bắt đầu yêu. Nàng dùng mọi cách tách bọn họ ra. Kết quả, Vương Tự  mang theo cô gái kia rời khỏi thành phố, không trở về. Cha mẹ vì thế mà đau buồn, lần lượt qua đời. Rất hối hận vì đã quá cố chấp, nàng chưa từng nghĩ em trai mình đã yêu tới sâu đậm như vậy. Nàng muốn chuộc lại sai lầm của mình, nhưng là sự việc xảy ra quá nhanh, cái gì cũng không còn cứu vãn được nữa.

Về sau, trong một lần đi thăm hỏi các gia đình thì nàng gặp được tôi. Tuy tôi và Vương Tự không hề giống nhau nhưng lại khiến nàng có cùng một cảm giác. Sau khi điều tra về tôi, nàng cho rằng Cao gia đang lạm dụng sức lao động của trẻ vị thành niên nên rất tức giận. Tuy là loại chuyện này không thể tha thứ nhưng sau khi cùng tôi nói chuyện, nàng mới dần từ bỏ suy nghĩ ấy bởi vì tôi thực sự đã rất hạnh phúc. Nguyên lai, hạnh phúc của mọi người đều giống nhau. Thời gian quá mức ngắn ngủi làm cho người ta chưa kịp cảm nhận được trọn vẹn đã vội rời đi.

Nàng muốn bồi thường cho tôi chút gì đó mà tôi thì không thể không đón nhận nó. Hai người chúng ta tựa như đang an ủi lẫn nhau. Nàng cứ như vậy mà bất giác trở thành tỉ tỉ của tôi.

Tôi không biết có nên cảm tạ một số người hay không. Nếu không có bọn họ thì tôi cũng sẽ không biết tình thân là như thế nào. Vương Oánh cùng tôi tuy không có cùng chung huyết thống, nhưng nàng đối với tôi tốt hơn người khác rất nhiều, vì thế, tôi đối với mình bắt đầu có chút hoài nghi, thực sự mình đối với thiếu gia trước kia đến tột cùng là tình thân hay tình yêu? Hay đó chỉ là sự cảm kích? Tôi không muốn biết. Đối với tôi mà nói, hiện tại chuyện này cũng không còn ý nghĩa.

Nếu không phải tại mơ thấy nụ cười của thiếu gia, không phải trong lúc đi mua đồ ghé vào sân bóng thì tôi tuyệt đối sẽ không nhớ tới cái gì.

Giống như trời tháng năm nắng gắt cũng có thể đột nhiên nổi liên sấm chớp, vào một buổi tối bình thường, Vương Oánh đang dạy tôi đọc sách thì chợt có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới có thể gặp lại người đó – thiếu gia Cao Suất. Hắn đen, gầy, người cũng tiều tuỵ đi rất nhiều. Chưa kịp hiểu chuyện gì, tôi đã thấy mình nằm trong ngực hắn, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc: “ Lâm Nghị, xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu. Trở về đi được không?”