Trong không gian mờ ảo, anh nhìn thấy bóng dáng một cô gái, cô ấy đang gọi anh. Cô ấy đang khóc, tiếng khóc ấy là tim anh đau nhói. Anh muốn đi về phía của cô ấy nhưng không sao di chuyển được. Bóng tối bao trùm lấy anh, nhấn chìm anh vào đêm đen dày đặt. Anh không thể đi, cô bé của anh…anh muốn đến bên cô ấy!
Anh giật mình tỉnh giấc, lại là giấc mơ ấy. Anh đã tự đặt câu hỏi cho rất nhiều lần, người con gái ấy liệu có phải Diệp Cẩn Chi, nếu phải thì tại sao anh đã ở bên Cẩn Chi nhiều năm như vậy nhưng giấc mơ ấy vẫn cứ đeo bám anh. Trong suốt 7 năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ an giấc, anh luôn choàng tỉnh lúc nửa đêm vì giấc mơ ấy. Tiếng khóc của người con gái kia khiến anh cảm thấy bản thân thật tồi tệ… Anh luôn tự nói với mình rằng đó là Cẩn Chi, là thanh mai trúc mã của anh nhưng trong tìêm thức anh vẫn không tin, trái tim anh vẫn luôn trống rỗng…
Nhưng cho dù anh đấu tranh giữa lý trí và trái tim thế nào thì có một sự thật không thể thay đổi. Anh là hôn phu của Cẩn Chi, anh phải có trách nhiệm với cô ấy. Có lẽ, khi anh kết hôn, có một gia đình riêng thì anh sẽ không còn gặp ác mộng mỗi đêm nữa.
Phòng chờ - chuyến bay từ Hồng Kông về thành A
Diệp Cẩn Chi sau cái hôm bị bắt gặp ở Club trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn. Lần đầu tiên trong đời cô ta thấy Alan nổi giận với mình, chắc hẳn anh đã rất lo lắng. Trước cơn giận dữ của Alan, Diệp Cẩn Chi chỉ biết cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi mà không hề nhìn thấy vết son hồng nổi bật trên má Alan, dĩ nhiên vết son ấy đã nhanh chóng biến mất trước khi cô ta kịp nhận ra.
Trong phòng chờ lúc này đây ngoài Diệp Cẩn Chi còn có một cô gái khác, cô ấy đang rất thoải mái tựa lưng vào ghế sofa ngủ gục. Khi nhìn đến gương mặt của cô ấy, Diệp Cẩn Chi tự cảm thấy thua kém. Làn da trắng hồng, chân mày thanh thoát, hàng mi cong dài bởi vì ngủ mà rẽ ra như cánh quạt, đôi môi đỏ mộng khẽ nhếch lên. Có lẽ cô ấy đang mơ một giấc mơ rất đẹp. Bởi vì quá chăm chú nên cô ta không hề nhận ra cô gái đang nằm ngủ đã tỉnh từ bao giờ.
- Cô, đã nhìn đủ chưa? Cô hỏi Diệp Cẩn Chi bằng tiếng Trung nhưng không rõ ràng cho lắm. Làm sao có thể trách cô cơ chứ, một đứa trước năm 15 tuổi sống ở Nhật, 7 năm qua lại lang bạt nơi đất khách quê người thì với ¼ dòng máu Trung Quốc chảy trong người cô thì nói được như thế đã rất giỏi rồi.
Diệp Cẩn Chi để ý thấy hình như cô gái này không phải người Trung Quốc và cô ấy cũng không thích mình nên từ mức độ hảo cảm 100% nay đã rớt xuống 0%. Cô ta đâu cần dữ với cô như vậy, cô chỉ nhìn một chút thôi mà. Người nước ngoài xấu xa, cô không để ý đến cô ta nữa.
Cửa phòng mở ra, Alan mang theo hai ly cà phê bước vào phòng. Anh để ý thấy không khí trong phòng nồng nặc mùi thuốc súng. Không lẽ vị hôn phu trẻ con này của anh lại gây chuyện với người ta nữa rồi? Vốn định tiến lên hỏi xem có chuyện gì xảy ra thì cô gái kia đã đứng dậy, tiến về phía anh. Nhìn gương mặt thì hình như cô ấy còn nhỏ hơn Diệp Cẩn Chi, có lẽ tính khí cũng sẽ giống nhau, anh đang đợi chờ một cơn bão đến từ vị tiểu thư này.
Cô đến trước mặt anh, nhếch môi cười, sau đó kề sát tai anh thầm thì. Tất cả hành động diễn ra trong nháy mắt.
- Dư vị nụ hôn ấy…anh cảm thấy thế nào?
Oanh! Hóa ra cô gái này vị tiểu thư trong club, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây. Nếu nhưđêm đó là do say rượu loạn tính thì bây giờ cô đứng trước mặt anh nhắc lại chuyện đó để làm gì? Rốt cuộc cô có mục đích gì đây? Anh thu lại vẻ mặt ôn nhu thường ngày, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.
Ánh mắt ấy với cô rất quen thuộc, nó đã từng chứa đầy sự ôn nhu, chứa đầy ý cười của anh dành cho cô nhưng hôm nay nó lại xoáy sâu vào lòng cô, làm vết thương vốn đã kết vảy trở nên rỉ máu. Vốn đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cô không khỏi đau lòng, cô và anh giờ phút này không nên như thế, anh không nên nhìn cô bằng ánh mắt của một người xa lạ, tràn đầy sự đề phòng. Anh đang sợ sao, anh sợ cô làm tổn thương vị hôn phu của anh?
Cô nhanh chóng lướt qua anh mở cửa ra khỏi phòng. Bây giờ chưa phải lúc để nói bất cứ điều gì với anh. Anh lúc này đã không còn là K, sát thủ đứng đầu Diễm môn…và cô cũng không phải Kami của 7 năm về trước. Cô muốn khi anh trở về với cô, cô sẽ là Kami của anh. Và anh cũng chỉ là K, là K của riêng mình cô.
Tổng bộ NBI
- Sếp, vừa nhận được tin báo Đọa Thiên Sứ sẽ tiến vào lãnh thổ Trung Quốc, nhưng cụ thể là thành phố nào vẫn chưa điều tra được!
Trình Lộ gật đầu tỏ vẻ đã biết, Đọa Thiên Sứ hành tung bí ẩn, lần này sao có thể dễ dàng để lộ dấu vết cho các cô biết cơ chứ. Xem ra, cô ta đang rất nóng lòng tìm thấy một thứ gì đó ở Trung Quốc. Là thứ gì khiến công chúa của ông trùm xã hội đen Nhật Bản trở nên rối loạn như thế nhỉ? Thật thú vị. Xem ra cô cần xin phép cấp trên trở về Trung Quốc một chuyến rồi.