Đối với Slytherin, một khi đã cùng nhau đối phó một người, thì chắc chắn sẽ không bao giờ thất bại, nhất là khi còn có một tên Gryffindor giảo hoạt đứng đằng sau hỗ trợ. Khác với dự đoán của mọi người,
Slytherin vẫn luôn bảo trì trầm mặc mỗi khi Stewart cố tình làm khó dễ hay trừ điểm, thậm chí còn tỏ ra rất thuận theo, điều này làm cho ba học viện khác được phen mở rộng tầm mắt, mọi người luôn đồng tình người yếu, dưới tình huống như vậy, Ravenclaw âm thầm nhíu mày, Hufflepuff cũng cảm thấy vị giáo sư này có chút quá đáng, chỉ còn mỗi Gryffindor là hào hứng mỗi khi thấy học viện đối địch xấu mặt thôi. Sau đó khi được một số người ‘hữu tâm’ nhắc nhở, trong nội bộ Gryffindor bắt đầu rỉ tai nhau, đám độc xà nhu nhược Slytherin e sợ vị giáo sư mới nhậm chức, nếu như có ai đó trong nhà Gryffindor có thể giở mấy trò đùa nho nhỏ với vị giáo sư này, thì sẽ khiến đám độc xà kia càng thêm mất mặt! Không thể không nói, tinh thần Gryffindor bắt đầu rục rịch, nhất là khi vị nữ huynh trưởng mới nhậm chức lại đang bận việc… phối chế độc dược sinh tử hoàn toàn không có thời gian chú ý tới nội bộ học viện, còn nam huynh trưởng mới nhậm chức lại là một người vẫn luôn thích làm náo loạn khiến đám Slytherin xấu mặt như Weasley.
Chậm rãi, những trò đùa nho nhỏ mà khởi nguồn từ nhà Gryffindor bắt đầu kéo đến vị giáo sư tội nghiệp, nhưng vị giáo sư Stewart vốn là thành viên tinh anh của Hội Phượng Hoàng cũng rất có bản lĩnh, luôn bình tĩnh tránh khỏi những trò đùa đó, khi nhìn đến Gryffindor không ngừng bày ra những… trò đùa nho nhỏ, thì vị giáo sư mới này luôn bảo trì thái độ khoan dung, lực chú ý của hắn chủ yếu tập trung vào việc kiếm chuyện với nhà Slytherin cũng như viện trưởng của họ.
Thật đáng tiếc, vị giáo sư này không phải một Gryffindor, hắn không hiểu rằng thái độ khoan dung này của mình đối với đám tiểu sư tử đó lại giống như một lời khiêu khích, bọn họ cảm thấy mình bị khinh thị, khiến cho từ ban đầu chỉ có một phần nhỏ Gryffindor tham gia giờ đây đã biến thành hầu như tất cả mọi người đều tham gia, mà hai anh em song sinh sau khi thấy được thực lực của vị giáo sư này thì càng thêm yên tâm biến hắn thành người thực nghiệm miễn phí cho những sản phẩm của tiệm Giỡn tương lai. Dần dà, khi kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh tới gần, không ít Ravenclaw cũng bắt đầu lén lút tham gia hoạt động này để thực nghiệm một ít bùa chú cùng ma văn, có thể nói mỗi ngày của vị giáo sư phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám này trải qua đều rất gian nan, dù sao có thêm Ravenclaw tham gia, những cạm bẫy đùa vui cũng dần đan xen không ít ma pháp kỳ quái chỉ cách pháp thuật Hắc Ám một mức mong manh, Ravenclaw vốn cũng không quá phản đối pháp thuật Hắc Ám, có điều dưới tình huống như vậy, đại đa số Slytherin vẫn bảo trì thái độ trầm mặc không tham gia, cho dù có một số ít Slytherin tham gia trò đùa bị giáo sư trừ điểm, nhà Slytheirn vẫn không có động tĩnh gì.
Đến lễ Giáng Sinh, thậm chí giữa học sinh còn truyền lưu một lời đồn đãi, người nào có thể đặt bẫy thành công vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám này, thì người đó sẽ trở thành anh hùng của Hogwarts. Dù sao suốt mấy tháng dòng, vị giáo sư này vẫn thoát khỏi mấy trò đùa của chúng, lời đồn khiến đám học trò, đặc biệt là Gryffindor quyết tâm tăng vọt, càng khó khăn càng kiên trì chính là ưu điểm của nhà Gryffindor, bất tri bất giác, vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám lại trở thành đối tượng tấn công của Gryffindor, mà đám Ravenclaw cũng tăng vọt khí thế, tìm được một người thí nghiệm có thực lực để không bị thương, hiếm có cỡ nào a, rất nhiều kế hoạch bắt đầu được vạch ra! Hufflepuff thấy đám bạn nhiệt tình tham gia hoạt động ‘không nguy hiểm gì’ này thì cũng nhập cuộc góp vui. Thậm chí giữa đáp học sinh bắt đầu có những cuộc đánh cược, cược ai sẽ là người đầu tiên khiến giáo sư mắc bẫy! Cược xem bao giờ vị giáo sư này mới mắc bẫy! Sau cùng tiền đặt cược sẽ được chia đều cho người đã đoán đúng và người có thể khiến giáo sư mắc bẫy. Như vậy dưới sự cổ vũ của tiền tài cùng tiếng tăm, bất tri bất giác vị giáo sư vốn từ đầu vẫn được mọi người hoan nghênh bỗng nhiên trở thành kẻ địch của toàn Hogwarts, trong khi đám học trò và vị giáo sư này vẫn hoàn toàn không nhận ra, thật không thể không nói, một khi Slytherin đã thật sự coi ai là kẻ địch thì đúng là ác mộng!
Là một Slytherin với nhiều năm làm gián điệp hai mang, Snape lập tức phát hiện ra không khí trường học tưởng như tự nhiên nhưng thực tế lại đang có một cơn sóng ngầm khởi động, cũng mơ hồ đoán được những… điều này do đám Slytherin đứng đằng sau, nhưng y không có thời gian cũng như tinh lực đi tra xét những việc này, giúp Dumbledore phối chế độc dược, chịu đựng tên Stewart ngu xuẩn thỉnh thoảng lại khiêu khích cùng với một tên nhãi ranh ngay từ đầu năm học đã luôn thỉnh thoảng biến mất khỏi tầm mắt y cũng đủ mệt mỏi rồi. Dumbledore chết tiệt, ông ta coi mình là gì chứ, sao y lại phải giúp kẻ luôn đối địch mình điều tra?! Ngày trước y chấp nhận đi theo lão hồ ly cũng bất quá là để bảo hộ tên nhãi con vẫn luôn trốn tránh mình suốt học kỳ này mà thôi, những người khác thì có gì liên quan đến y?! Hay là cứ kéo tên nhãi đó đến hầm cấm túc?! Không, tên nhãi ấy lúc này không đến dây dưa, không phải là điều mình luôn mong muốn sao?! Vì sao mình còn cảm thấy phẫn nộ cùng ủy khuất?! Chết tiệt Potter, lúc trước thì hệt một con cún con đuổi mãi không đi, bây giờ khỏe, ngoại trừ thời gian đi học ra, thì căn bản nhìn không đến bóng dáng tên nhãi đó, Voldemort tiêu diệt xong rồi, nên không còn cần đến vị giáo sư Tử Thần Thực Tử này nữa rồi phải không?! (Mắt lạnh: Giáo sư, là ngài đuổi Harry đi mà, ngài quên sao?)
Lúc bị quấy rầy thì Snape mong Harry rời xa mình, nhưng đến khi chứng kiến cậu bé rời khỏi mình thì lại cảm thấy thất lạc cùng chua xót, mỗi ngày đều bị hai thứ tình cảm trái ngược nhau rằn vặt mà Snape vẫn phải ngao chế độc dược cho Dumbledore, rồi còn những khiêu khích ác ý của vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám mới nhậm chức, đối mặt với nhiều thứ như vậy đương nhiên tâm tình Snape không tốt chút nào, mà Snape từ trước đến nay không bao giờ âm thầm chịu đựng một mình, cho nên đám tiểu động vật của Hogwarts nhất thời trở thành vật hy sinh cho Xà vương trút giận. Lúc này, đám tiểu động vật chỉ cần vừa liếc thấy bóng áo choàng tung bay là đều chạy trốn mất dạng, còn lớp học Độc dược giờ đây đã trở thành từ đồng nghĩa với lớp học Địa ngục, giờ đây tỉ lệ nổ vạc thuốc của mỗi buổi học đã tăng lên tới hơn 50%. Sau khi chịu đựng áp bách từ Xà vương đám tiểu động vật bắt đầu biết suy ngẫm, vì sao học kỳ này giáo sư Snape lại đáng sợ đến khác thường như vậy?! Dĩ nhiên là vì vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám ngu xuẩn kia luôn không ngừng khiêu khích lão dơi già rồi! Chúng ta tuy rất vui mừng khi có ai đó đứng ra giáo huấn lão dơi già bất công luôn thích trừ điểm đó một chút, nhưng điều kiện tiên quyết là lão dơi già không đem lửa giận trút lên đầu chúng ta a, ai làm người đó chịu, nếu như ngươi không bảo chứng được sẽ không liên lụy đến người vô tội, thì tốt nhất là đừng có làm mấy hành vi ngu xuẩn như vậy nữa! ( Mắt lạnh: Tiểu Harry, giáo sư giận dữ lớn như vậy chủ yếu là do ngươi không quan tâm đến thầy ấy, ngươi cư nhiên âm thầm đổ chuyện này lên người vị giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám tội nghiệp kia, sau này đám tiểu động vật kia giăng bẫy giáo sư sẽ càng thêm nguy hiểm có phải một phần cũng để phát tiết nỗi khổ chịu đựng lửa giận của Xà vương?!)
“Giáo sư, thầy tìm em?” Harry dạo này luôn vội vàng tiến hành một chút âm mưu cho nhà Gryffindor với việc tiến độ chế tác độc dược, khó tránh khỏi có chút thờ ơ Severus, nhưng mà, cậu thật không ngờ trong lúc lơ đãng lại có được kết quả ngoài dự liệu như vậy, Sev vốn luôn tránh mặt cậu thì bỗng nhiên lại lợi dụng cấm túc gọi cậu vào phòng làm việc?! Harry nhất thời vui vẻ, thì ra Sev vốn cũng không nghĩ rời khỏi cậu.
“Potter, ta nhớ rõ là nói trò tám giờ tới, mà không phải là sáu giờ! Lẽ nào cái đầu trên cổ trò không còn biết phân biệt thời gian nữa rồi sao?!” Snape nhìn tiểu hỗn đản vừa bước vào phòng liền tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng tuyệt không muốn thừa nhận vừa thấy tên nhóc này đến sớm mà cảm thấy vui vẻ.
“Giáo sư, đợi chút nữa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm, anh cứ ngao chế độc dược là y như rằng quên ăn, yên tâm, anh cứ làm việc trước đi, đến lúc ăn em sẽ gọi anh.” Harry nhu thuận nói, cậu gần đây mới không chú ý một chút, mà Snape đã gầy đến vậy, thật đúng là không biết chăm lo cho bản thân mà.
“…” Snape bị lời nói chặn miệng vô sỉ của Harry làm cho cứng miệng, nhưng cảm giác phiền não trong lòng thì bỗng biến mất một cách kỳ dị, anh nghiêm mặt, cuối cùng chỉ hừ lạnh, xoay người tiếp tục chuẩn bị những bước đầu tiên khi ngao chế độc dược, coi như ngầm đồng ý dùng cơm trưa cùng Harry.
Snape trầm mặc khiến Harry vô cùng vui mừng, nói thật, cậu cũng chẳng có mấy hy vọng khi nói cùng Sev ăn chung bữa trưa, nhưng vượt ngoài dự liệu của cậu Sev lại thật sự đáp ứng, lẽ nào Sev đã quyết định tiếp nhận cậu rồi?! Vậy thì, kế hoạch chế tác độc dược kia cũng không còn quá quan trọng nữa… Không được, trong sách nói, những người đàn ông giống như Sev thì tốt nhất nên dùng một đứa con sẽ bảo đảm hơn nhiều.( Mắt lạnh: Loạn ngôn, ngươi xem sách gì vậy a?!)
“Se… Giáo sư, có gì cần em hỗ trợ không?” Lúc này Harry rất hưng phấn, cậu chỉ mong có thể giúp đỡ gì đó cho Snape.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn không rõ lý do của Harry, Snape run rẩy khóe miệng: “Không cần, tất cả dược liệu của ta đều rất quý giá, thưa cậu Potter!” (Min: Giáo sư, chẳng phải thầy gọi tiểu Har đến cấm túc sao?! Rồi lại để cậu ta ngồi không chờ cơm trưa à?!)
Harry bĩu môi, thả người ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại quen thuộc, cậu ở lại chỗ của Sev là thoải mái nhất, trong không khí tràn ngập mùi dược thảo đông y khiến cậu bất giác thả lỏng. Ân, Hermione và Draco chế tác độc dược tiến triển cũng khá thuận lợi, đã gần kết thúc rồi, như vậy, lúc nào có thể dùng độc dược nhỉ… Nếu là vào lễ Giáng Sinh thì cũng không tệ, đại đa số học sinh đều về nhà, nhất là học sinh nhà Slytherin ở lại Hogwarts không nhiều lắm. Có điều, hiện tại cho dù Sev chấp nhận tình cảm của cậu cũng sẽ nhất định không chịu làm chuyện đó với cậu, xem ra cái này cũng phải tính kế cẩn thận mới được… Lễ Giáng Sinh đúng là một thời cơ không sai…
Harry khẽ híp mắt mê đắm ngắm nhìn tay nghề ngao chế độc dược điệu nghệ của Snape, trong lòng âm thầm tính toán kế sách có thể lợi dụng độc dược sinh tử thành công. Trong thoáng chốc, cả căn phòng làm việc Độc dược chỉ còn lại không khí yên lặng mà ấm cúng, trong bầu không khí như thế, Snape khẽ nhếch khóe môi, ngao chế độc dược càng thêm trôi chảy! (Mắt lạnh: Giáo sư, ngài thật đáng thương, ngài căn bản không biết bầu không khí ấm áp ấy cất giấu thứ âm mưu gì!)