“Mọi người đều ngồi cả đi, phòng hiệu trưởng của ta chưa bao giờ đông vui như thế này, bình thường cũng chẳng ai nguyện ý tới thăm một lão nhân tịch mịch như ta cả. Nào, đây là món mới của tiệm công tước Mật, bánh kem cầu hạnh nhân, mọi người nếm thử rồi nhất định sẽ thích.”
Trong phòng hiệu trưởng, Snape và McGonagall cùng thấy dáng vẻ giả ngốc của Dumbledore không khỏi run rẩy khóe miệng, bình thường hai người đều bị phân công tác ngập đầu không có thời gian nghỉ ngơi, ấy vậy mà đầu sỏ gây ra mọi chuyện lại vẫn giữ được dáng vẻ nhàn nhã đến mức buồn chán, hai người đồng thời âm thầm tính toán: “Có lẽ từ ngày mai nên mang tất cả văn kiện cần phê duyệt của trường học đến phòng hiệu trưởng”, “Có lẽ nên để vị Bạch pháp sư vĩ đại nhất trong lịch sử đây ngao chế Lang dược.” cả hai ý nghĩ tương tự đồng thời cùng xuất hiện trong đầu hai người, khiến lão nhân râu bạc thoáng rùng mình, sống lưng phát lạnh.
“Dumbledore, ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, chúng ta tốt nhất hãy nói chuyện chính đi, mấy món điểm tâm ngọt ghê tởm đó ông cứ để lại tự hạ độc chính mình đi!” Snape mím môi, phun nọc độc qua kẽ răng.
“Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi bây giờ đều không hiểu thế nào là thưởng thức…” Dumbledore vẻ mặt tiếc nuối thu đĩa điểm tâm ngọt về, khôi phục vẻ nghiêm túc hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Severus?”
“Có lẽ ông nên hỏi Cậu Bé Vàng quý hóa của mình trước đã, tên nhãi đó phát hiện ra sủng vật của cậu Weasley là một Animagus.” Snape khẽ nghiêng đầu chỉ chỉ Harry, cậu vẫn đang cúi đầu yên lặng ngồi trên ghế.
Dumbledore nhìn Snape ánh mắt có chút không tán thành, sau đó ông nhìn về phía giáo sư McGonagall, “Minerva.”
McGonagall hiểu ý gật đầu, tiếp nhận chiếc ***g cú từ tay Snape, lấy ra con chuột vẫn còn hôn mê đặt trên mặt đất, sau đó huy động đũa phép, một dải ánh sáng xanh trắng bắn vào người con chuột, một luồng ánh sáng lóa mắt xuất hiện, Harry cảm thấy như mình đang xem một cuộn phim chiếu quay nhanh, giống như thấy một mầm cây nhỏ cấp tốc phát triển —— một người nằm trên mặt đất cơ thể dần dài ra, đầu và tay chân giống như những nhánh cây chậm rãi vươn ra từ thân cây, sau một lát, một người đàn ông thấp bé liền xuất hiện thay thế cho con chuột.
“Merlin! Là Peter Pettigrew!” Giáo sư McGonagall bụm miệng kinh hô.
Harry vẫn ngồi im lặng một bên lúc này mới ngẩng đầu, biểu hiện vừa tò mò vừa ngạc nhiên trên gương mặt vô cùng phù hợp với hoàn cảnh lúc này, “Peter Pettigrew?! Con từng nghe bác Hagrid nhắc tới cái tên này, hình như người đó là bạn tốt của cha con?!”
“Dumbledore…” Lúc này, ngay cả một người bình thường vẫn luôn nghiêm khắc như giáo sư McGonagall cũng có chút khó xử nhìn Dumbledore, bà không biết phải trả lời cậu bé này như thế nào, hiển nhiên sự thật của việc này có khác biệt rất lớn với những gì bà biết.
Lúc này Dumbledore đã không còn vẻ mặt cười đùa nữa, ông nghiêm túc nhìn Harry, hỏi: “Harry, sao con lại phát hiện ra con chuột này là một Animagus? Vì sao con lại đi tìm giáo sư Snape?”
Harry dường như rất sợ hãi, cậu cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Con cùng Ron đi đến tiệm Sinh vật Thần kỳ mua thuốc bổ cho con chuột của cậu ấy, chủ quán đã từng hỏi Ron, con chuột của cậu ta đã sống hơn mười năm có phải là do có năng lực đặc biệt gì hay không, Ron nói Scabbers chỉ là một con chuột bình thường… Sau đó có một lần trong lúc nói chuyện Hermione từng nhắc tới việc pháp sư có thể biến hình thành động vật, con cảm thấy rất lo, cho nên mới đem con chuột tới chỗ Snape… giáo sư, bởi vì trong phòng giáo sư Snape có rất nhiều chuột, thầy ấy nhất định có thể phân biệt được con chuột này có phải do pháp sư biến thành hay không…”
Điều Harry nói khiến bầu không khí đang tràn ngập khẩn trương thoáng thả lỏng chút ít, giáo sư McGonagall thậm chí còn dùng ánh mắt tràn đầy tiếu ý nhìn về phía Snape, bà đương nhiên biết trong văn phòng Snape có rất nhiều chuột, nhưng tất cả đều là chuột bạch dùng để thử nghiệm Độc Dược, có điều loại hiểu lầm này của Harry, thật sự rất đáng yêu, dĩ nhiên, sau này bà nhất định sẽ giúp Harry bồi dưỡng thêm một chút kiến thức cơ bản về biến hình học.
Harry cúi thấp đầu, trong lòng khẩn trương vô cùng, đây chỉ là một chút lý do nhưng cậu cũng đã phải tỉ mỉ nghiên cứu nội dung trong thiên văn, vất vả lắm mới nghĩ ra được, vả lại cậu cũng không đặt mình vào vị trí Dumbledore suy nghĩ, hẳn sẽ không xuất hiện mấy tình huống nguy hiểm như bị dùng Chiết Tâm Trí Thuật mà thiên văn nhắc tới đâu nhỉ (Mắt lạnh: Tiểu Harry, ngươi coi đồng nghiệp văn là nhân sinh bảo điển sao?!), bây giờ chỉ còn xem Snape có nguyện ý giữ im lặng với lý do thoái thác của cậu hay không mà thôi, nếu đúng như thiên văn miêu tả, thì Snape hẳn là người duy nhất cậu có thể tin tưởng. Nghĩ tới đây, Harry cảm thấy tai mình có chút nóng.
Còn Snape sau khi nghe lời giải thích của Harry, đôi mắt vốn trống rỗng thoáng hiện lên tia nhìn kỳ dị, rồi lập tức biến mất, e rằng chẳng ai phát hiện được, sau đó gương mặt hắn lại không ngừng biến đen. Khóe môi hắn run rẩy, trầm giọng nói: “Dumbledore, có lẽ trước đó chúng ta nên quan tâm một chút đến người anh hùng hẳn đã được phong —— huân chương Merlin vốn đã chết lại phục sinh này đi —— ân, quả thật là thần kỳ!”
Dumbledore thích thú quan sát vẻ mặt âm trầm của Snape, rồi gật đầu, “Vậy thì, Snape, phải phiền anh rồi!”
Snape lấy ra bình Độc Dược vẫn mang theo bên người, khéo léo dùng tay túm lấy cằm Peter, cổ tay khẽ động, nhỏ ba giọt Độc Dược vào trong miệng Peter, sau đó giải trừ bùa hôn mê, xong, nhìn Dumbledore gật đầu, ra hiệu đã hoàn thành, ông có thể bắt đầu hỏi.
Harry ngồi một bên mở to mắt nhìn, thì ra đây chính là Chân Dược mà thiên văn nói tới a!
Theo những câu hỏi của Dumbledore, những chuyện quá khứ bị che giấu dần được hé mở. Giáo sư McGonagall cuối cùng nhịn không được khẽ chớp đôi mắt đã nhuốm lệ: “Sirius đáng thương, lại chịu tội oan suốt ngần ấy năm trong ngục Azkaban, ngay cả chúng ta cũng hiểu lầm cậu ta từng ấy năm…”
Dumbledore thở dài một hơi, nói: “Vì sao Sirius lại chờ hơn mười năm sau mới vượt ngục khỏi Azkaban? Và cậu ta đã dùng phương thức gì để vượt ngục, những điều này chúng ta vẫn phải điều tra! Hay là chúng ta nên gọi thêm một người nữa…”
Dumbledore ném một nắm bột Floor vào lò sưởi, rồi nói với vào ngọn lửa giờ đã chuyển sang màu xanh: “Remus, hiện tại anh có thể ghé qua phòng hiệu trưởng của ta một lát được không? Có một người bạn cũ đang chờ anh trong này! Ta gần đây rất thích bánh kem cầu hạnh nhân!”
Lúc này, Harry đứng dậy, thoạt nhìn giống như đã chịu đả kích rất lớn, cậu thấp giọng nói: “Hiệu trưởng Dumbledore, con có thể rời đi được không?”
“Nga, cậu bé, trò chẳng lẽ không muốn gặp một người bạn tốt của cha mình sao, chính là giáo sư Remus Lupin đó?” Dumbledore dùng ánh mắt hòa ái nhìn Harry.
Snape đứng một bên lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy, “Không còn chuyện gì cần tôi nữa, đúng không? Tôi còn phải về kiểm tra đám chuột bạch trong phòng thí nghiệm của mình một chút, miễn cho bên trong có tồn tại thứ gì đó uy hiếp đến Cậu Bé Vàng của ông!” Sau đó, hắn xoay người, đóng mạnh cửa rời đi.
Harry len lén liếc nhìn tấm ván cửa vẫn còn khẽ rung động, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ, điều này khiến Dumbledore đang ở bên cạnh quan sát thỏa mãn vuốt râu.
“Xin lỗi, hiệu trưởng Dumbledore, con làm mất thú cưng của Ron… Con phải…” Bây giờ Harry hoàn toàn không muốn đứng ở đây chờ bạn tốt của cha mình đến, nếu lúc trên xe lửa y đã đối đãi với cậu như người xa lạ, thì cũng có thể nói lên một điều y không muốn nhận thức cậu, vả lại thiên văn phân tích cũng rất hợp lý, nếu thật sự là bạn tốt của cha cậu, vì sao trước đây chưa từng một lần quan tâm tới cuộc sống của cậu, cũng chưa một lần xuất hiện trước mặt cậu, hừ, cậu mới không cần!
“Yên tâm, trò Weasley sẽ không trách trò đâu, ngược lại, trò đã giúp trò ấy mang đi một tai họa ngầm, trò ấy sẽ cảm kích trò vô cùng! Bởi vì việc trò đã làm, học sinh toàn Hogwarts đều sẽ cảm ơn trò. Ân… Ta nghĩ, vì việc này cho Gryffindor thêm 50 điểm!”
“Con có thể trở về không, hiệu trưởng Dumbledore?” Harry cúi đầu, tựa hồ rất ngượng ngùng trước lời khích lệ của Dumbledore.
“Đi đi, cậu bé. Nếu gặp Filch, thì cứ nói trò từ nơi này trở về.” Thấy Harry một mực muốn ly khai, Dumbledore thở dài, xem ra chuyện của Peter đã ảnh hưởng không nhỏ tới cậu bé, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn cậu bé sẽ không muốn nhìn thấy bạn bè của cha mình!
Đi ra từ phòng hiệu trưởng, Harry thoáng thở dài, cậu đi tới một đoạn hành lang không có bức họa nào, nhéo nhéo lỗ tai, nói lạnh lùng: “Những… điều này hẳn cũng đủ thỏa mãn, có thể đi rồi!”
Sau đó Harry nhìn xung quanh một chút, chọn lối đi ít bức họa nhất, lần thứ hai đi về phía hầm…