Lupin mang hắc cẩu cứng ngắc đưa vào phòng làm việc, tâm tình vui vẻ pha hai cốc trà, rồi mới giải khai bùa đông cứng cho hắc cẩu, vui vẻ nói: “Sirius, thật cao hứng khi nhìn thấy ngươi, không nghĩ tới chúng ta lại gặp nhau trong tình huống này, mong rằng ngươi không chê, ở chỗ ta chỉ có trà gói thôi.”
Trong lúc Lupin nói đại hắc cẩu liền biến thành một người mặc áo choàng cũ nát mái tóc quăn bết dính, là một vu sư có nhãn thần tương đương hung ác, y xúc động vươn hai tay nắm chặt lấy áo bào Lupin, dùng thanh âm khàn khàn rít gào: “Remus, hắn tại Hogwarts! Hắn ở chỗ này! Harry sẽ gặp nguy hiểm!”
Lupin nhìn biểu tình kích động của Sirius, sắc mặt không có nhiều biến hóa, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước hỏi: “Ngươi nói tới chính là chuyện Peter biến thành sủng vật sao?”
Lupin nhịn cười thưởng thức khuôn mặt biến thành ngốc lăng của Sirius, nhìn dáng dấp y gầy trơ cả xương không tránh khỏi chua sót trong lòng, hắn nhẹ nhàng gỡ tay Sirius khỏi người mình, dịu dàng đỡ y ngồi lên ghế.
“Hiện tại toàn bộ giới pháp thuật đều biết Peter mới là kẻ phản bội thực sự, ngươi chẳng lẽ chưa biết sao?” Giọng nói Lupin mang theo một tia không dễ phát hiện sung sướng.
“…” Sirius trên mặt tràn đầy mê man.
“Peter đã bị Bộ pháp thuật đưa vào Azkaban rồi.”
“…” Một con đại cẩu ngây dại.
“Mọi người còn đang thảo luận như thế nào tìm được ngươi, khôi phục lại danh dự của ngươi!”
“…” Một bức tượng đại cẩu hình thành.
“Không nghĩ tới ngươi lại dùng phương thức này xuất hiện, Sirius, ngươi luôn luôn làm người ta ngoài ý muốn!” Trong giọng nói đã rõ ràng ý trêu chọc.
“…” Bức tượng đại cẩu dần dần bị phong hóa.
“Như vậy, ông bạn già, có thể nói cho ta biết ngươi sao lại dùng phương thức này xuất hiện tại trước cửa phòng làm việc của ta không?” Lupin tâm địa tốt bụng không có mang tờ giấy viết “Lupin’s” đưa ra cho Sirius xem, “Nói thật, còn trói lại đến đây, đúng là tri kỷ nhỉ!”
Ngốc lăng Sirius nhìn xuống bàn giấy, thần tình không ngừng biến hóa, cuối cùng lớn tiếng rít gào: “Đồ hỗn đản chết tiệt kia! Hắn quả thực còn xấu xa hơn cả James!”
Lupin nhướng mày, “Nói vậy, là Harry đem ngươi đưa đến chỗ ta? Ta nhớ rõ hắn bị thương đang ở phòng bệnh mới đúng!”
“Remus, chỉ là đêm du mà thôi, con của James, đêm du rất bình thường!” Sirius bình phục lại một chút tâm tình, không phải rất lưu tâm nói, “Hỗn đản chết tiệt dám dùng bùa đông cứng với ta, xem ta thế nào thu thập hắn!”
“Hiện tại không vội”, Lupin ngắn lại Sirius, tốt bụng hỏi thăm, “Hiện tại, ngươi trước nói cho ta vì sao lại hơn mười năm sau mới trốn khỏi Azkaban, còn có kể rõ mọi chuyện xảy ra trước khi ngươi dùng phương thức đặc biệt xuất hiện trước cửa phòng ta, sau đó ta còn muốn đưa ngươi đi gặp Dumbledore.”
“Ách…” Sirius có chút không biết làm sao, đầu óc cũng không phải rất linh hoạt phải suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi nói, “Vốn là lúc ta ở Azkaban phát hiện ra lúc biến hình thú sẽ không bị Giám Ngục ảnh hưởng, hơn nữa ta vốn là oan uổng mới vào Azkaban nên bản thân sẽ không có chuyện gì khoái trá, sở dĩ vậy ta mới bảo trì được lý trí suốt mấy năm qua, không phát điên. Sau đó ta mượn bộ trưởng pháp thuật báo chí để chơi mấy trò trên đó lại phát hiện một bức ảnh, ta nhìn thấy Peter trong đó, mà chủ nhân của hắn chính là học sinh trường Hogwarts, ngay bên cạnh Harry, mà ngoại trừ ta biết hắn còn sống, biết hắn mới là kẻ phản bội! Ta lo lắng Harry sẽ gặp nguy hiểm, ta lại rất gầy, làm một con chó, ta có thể chui qua kẽ hở của song sắt nhà giam, đồng thời bọn Giám Ngục cũng không cảm ứng gì đối với động vật, vì thế ta mới thuận lợi thoát khỏi Azkaban. Vốn ta định đến Hogwarts trước nhìn Harry một chút, thế nhưng tại trên đường gặp Harry đang lang thang, lúc đó hắn thoạt nhìn tội nghiệp cực kỳ… Sau đó đứa nhỏ thiện lương ấy nhặt được ta, hắn giống hệt James! Hắn mang ta cùng ở lại nhà trọ của Muggle, hai ngày sau, đứa nhỏ đó đi Hẻm Xéo, hắn nói xin lỗi ta vì không thể mang ta vào trong trường học, mang ta giao cho chủ quán nhà trọ, vì ta để lại một khoản tiền, thật sự là đứa trẻ ngoan! Bât quá, ta phải đi Hogwarts, nên ta len lén theo sau. Ngày hôm nay ta mới từ Lều Hét ở làng Hogsmeade vào đây, kết qủa chạng vạng hôm nay lúc ở phụ cận rừng Cấm ta nghe thấy Hagrid lẩm bẩm nói Harry bị thương, hơn nữa rất nghiêm trọng, ta có chút lo lắng, nên mới đến phòng bệnh thăm tiểu tử thối đó. Tên tiểu tử đó lại nói mang at đến chỗ tốt hơn, nhưng không nghĩ tới lúc đến cửa phòng ngươi, hắn khiến ta đông cứng, chết tiệt! Hắn quả thực còn hỗn đản hơn James!”
Nghe xong Sirius thuật lại, Lupin khuôn mặt nhất thời u ám: Sirius, ngươi dĩ nhiên bị một học sinh năm ba làm cho đống cứng, uổng cho ngươi trước kia còn là một Thần Sáng.
“Sirius, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới sau khi trốn ra viết thư nói rõ chuyện Peter cho hiệu trưởng Dumbledore sao? Lupin nhịn không được lại hỏi.
“Ai?!” Sirius sửng sốt một chút, sau đó ngượng ngùng nói, “Ta thật không nghĩ tới, lúc đó ta chỉ nghĩ tự tay tóm tên phản bội kia. Đến tột cùng là ai phát hiện ra kẻ phản bội kia?”
Lupin thở dài, nói: “Là Harry. Mọi người nói là cậu bé nghe thấy một con chuột sống thọ hơn mười năm rất không bình thường, sau đó tìm tới Severus, nhờ vậy mới phát hiện ra nó cư nhiên là một Animagus.”
“Snivellus?! Liên quan gì tới hắn?!” Sirius hùng hổ.
“Bởi vì hiện tại Severus là giáo sư môn Độc dược của Hogwarts, ở chỗ hắn có rất nhiều chuột bạch thí nghiệm, nên Harry nghĩ hắn rất am hiểu về chuột.” Lupin nhún vai.
“Tên Tử thần thực tử đê tiện này cư nhiên ở tại Hogwarts?!” Sirius rít gào, “Cư nhiên là hắn phát hiện Peter?!”
“Sirius, Dumbledore tín nhiệm hắn! Không nên nói như vậy!” Lupin nói lời khuyên giải nhưng cũng chẳng có mấy thành ý, “Được rồi, bây giờ hay nhất là mang ngươi đi gặp Dumbledore, đi thôi!”
———— Chuyển cảnh phân cách tuyến —————-
“Đầu sẹo, con chó đó…” Draco cùng Harry đi trở về, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi.
“Một phần lễ vật tốt nhất, không phải sao? Coi như hoan nghênh giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám mới.” Harry giả ngu.
“Back, thực sự là một cái tên vi diệu!” Draco ý vị thâm trường thử nói.
“Vậy sao? Một con cẩu có bộ lông toàn màu đen, gọi Dark cũng không sai, bất quá Black nghe hình tượng hơn.” Harry chuyển chuyển môi, rốt cuộc nói ra đáp án cho Draco.
“Đích xác, nếu như… Nhưng thật ra rất hình tượng…” Draco nhíu mày, giả cười, “ Cần giúp đỡ gì không? Coi như tạ ơn ngươi cứu mạng, hay là ta có thể…”
“Giúp đỡ a? Ta không cần, những… món mỹ thực này cũng đủ rồi.” Harry giơ giơ bọc quà hoa lệ trong tay lên, đi hướng phòng bệnh, “Chuyện này cứ để người lớn đi làm thôi, chúng ta một đám… học sinh tốt nhất không cần tự thêm phiền toái. Cảm tạ ngươi đêm nay làm bạn!”
Nhìn theo bóng dáng Harry, Draco có chút suy nghĩ híp híp mắt, Kẻ Được Chọn tựa hồ thay đổi không ít, thật thú vị a, hay là mình nhiều nhiều quan sát một chút!