Ngay trong cái đêm không thể đo được độ sâu của hòn sỏi ném xuống đáy vực, tôi đã nguôi dần niềm tin giữa M và P có một sự liên hệ, dù cả hai chàng trai ấy đến Trái Đất này đều đã gặp tôi, và khiến tôi có nhiều hành động kỳ lạ. Tôi cứ chạy đi tìm hoài cây viết mà mình đang cầm tren tay, hoặc có lúc gọi điên thoại cho P nhưng lại hỏi: “P này! Tớ bỗng ckhoong nhớ nổi, tớ sẽ nói gì với cậu nữa, hay là cậu cầm máy như vậy thêm vài phút nữa nhé!!!
Mỗi lần như vậy, ở đầu dây bên kia chỉ hi vọng lại tiếng thở nhẹ nhàng của P. một sự chờ đợi nhẫn nại và chân thành.
Tôi ngồi viết thư cho P, bằng cảm giác của một kẻ chợt nhận ra mình đã quên. Dù chỉ, một giây phút thôi, rằng P từng ở trên Trái Đất này và có tới 10.000 ngày làm bạn với tôi. Còn M, chỉ là một một cơn gió lướt qua tôi, một cơn gió đầy màu sắc và có những đường gợn hình sóng. Khiến tôi, có những giây phút chao đảo, không tin và nhịp đập của trai tim.
P à! (Tôi nắn nót viết)
Tớ cứ tưởng Trái đất này rộng lớn lắm, và trong hàng tỷ con người, để tìm một người giống hệt cậu thật không dễ dàng chút nào. Nhưng tớ đã gặp M với những cảm xúc thật xinh đẹp, M từ tốn, dịu dàng và chất chứa nhiều sự quen thuộc, như thể trước khi đến với Trái Đất này, tớ đã từng gặp M ở kiếp hoài thai.
Tớ đã coi M là người thân mặc dù chưa biết gì nhiều hơn về M. Tớ cũng chưa hổi bố mẹ M năm nay bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Hai bác có khỏe không và đang sống ở đâu? Tớ cũng không cần biết M đã từng yêu ai và tuýp phụ nữ như thế nào?
Vậy vì lẽ gì P nhỉ khi tớ luôn cảm thấy trong cậu có M? Và trong M có cậu?
Tớ đã không tin vào tai mình nữa, khi M bảo rằng: “Điều khiến anh cảm thấy em dễ gần, chính vì em là đồng hương của anh.” Và tớ cũng thấy rất gần gũi, thân thuộc với M.
Tớ thấy rất run, mỗi khi gọi điện cho M, ở đầu dây bên kia, giọng M rất ấm: “Anh đây!”
P à!
M xuất hiện ở Trái Đất hơn ba mươi năm về trước, vậy mà đến bây giớt mới gặp m. Tớ cảm thấy hối tiếc vì nếu như gặp M sớm hơn, tớ sẽ không phải giải thích cặn kẽ với trái tim mình, rằng M là một tiếng thét chói tai rớt xuỗng cuộc đời tớ trong một ngày bị đè nặng bởi nỗi nhớ cậu đầy bất lực.
Và M, giống như chiếc phao cứu rỗi, đã kéo tớ lên khi tiếng sỏi vừa chạm xuống đáy vực sâu, rất nhẹ. Để tớ kịp nhận ra, mình vẫn đang còn trên Trái Đất này,
P à! Tớ sẽ không bao giờ đặt M bên cạnh cậu nữa. và tớ cũng sẽ không bao giờ kể cho M thêm lần nào nữa, về những hồi ức được bọc nhẹ nhàng bởi sự yếu đuối của tớ trong những ngày ở thành phố y, chớm thu. Cái ngày mà mỗi buổi sáng sớm tớ lao ra ngoài bờ biển để ngắm hừng đông, để cứ mãi hối tiếc rằng giá àm cậu ở đây!
Băng Di
Tôi gấp bức thư lại, nhét vào vỏ chai, nút thật chặt rồi nhờ sóng biển cuốn trôi tít tận nơi xa. Hi vọng rằng 100 năm sau sẽ có ai đó vớt nó lên, và gửi lại cho tôi, nếu P và biển khơi chưa kịp đọc nó.