Nếu Như Anh Biết

Chương 10: "Tôi nghe rồi. anh... anh là có ý đó sao?"

Ba ngày sau đó, Phó Diên Bắc không còn nhận được điện thoại từ người “gọi nhầm số” kia nữa.

Khoảng thời gian này, Diệp Nhiên ngoài việc đưa đón Diệp Sênh thì hầu không ra ngoài. Chẳng mấy chốc cũng đến ngày hẹn với Thời Dật.

Mới đầu giờ chiều Thời Dật đã đến.

Diệp Nhiên vẫn còn mặc áo làm việc của mình, tóc hơi lỏng một chút, khuôn mặt có phần mệt mỏi.

Thời Dật mặc một âu phục màu đen, là thiết kế cắt may vừa người, mỗi chi tiết đều đã được xử lý một cách tỉ mỉ. “Vẫn còn đang làm việc?” Anh lặng lẽ nheo mày lại.

Diệp Nhiên cảm thấy hơi có lỗi, “Chờ em một chút.”

Trợ lý của Thời Dật đem hộp quà vào để ở một bên rồi liền đi ra ngoài.

”Em đi thử đi.” Thời Dật dịu dàng nói.

Diệp Nhiên rửa mặt, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa một cách đơn giản. Mặc lên mình một bộ váy dài đến đầu gối được thêu ren ở phía dưới, một màu trắng đẹp mắt, bên trên có một đóa hoa dạ lan hương màu hồng bằng lụa.

Cô đi ra, Thời Dật đang ngồi trên sofa, anh hơi nhíu mày, “Có thích không?”

”Đã để Thời đại công tử phải tốn kém rồi.” Diệp Nhiên đùa nghịch nói. Bộ váy này không những vừa với cô, mà còn là phong cách mà cô thích nữa.

Thời Dật cười khẽ, lại lấy ra một chiếc hộp nhìn rất tinh tế, bên trong là một đôi khuyên tai, “Em đeo vào thử xem.”

Một đôi khuyên tai tua dài, phần đuôi gắn quả cầu nhỏ bằng kim cương. Cổ Diệp Nhiên nhỏ và dài, đeo vào rất hợp, quả cầu kim cương tròn tròn vụt qua rồi lại vụt qua, rất dễ thương. “Nếu cho Diệp Sênh thấy, con bé nhất định sẽ không trả lại cho anh đâu.”

Thời Dật cười nói, “Vậy em giúp anh mang cho con bé nhé.”

”Con bé còn nhỏ mà, sao có thể đeo một món đồ vừa đắt lại nặng như vậy được.”

Trước giờ khi tặng quà Thời Dật đều không quan tâm đến giá tiền, thứ anh muốn tặng là tâm ý.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra ngoài.

Trên đường đi kẹt xe nửa tiếng, lúc Thời Dật cùng Diệp Nhiên đến khách sạn của công ty thì khách khứa đã sớm đông đủ.

Dạ tiệc của công ty Thời Thịnh, nhà họ Thời mời không ít khách quý trong thành phố Ninh, ngoài ra còn có cả bạn làm ăn.

Diệp Nhiên mang một đôi giày cao gót cao bảy tám centimet, đi đứng không được thoải mái, Thời Dật đi đến kéo tay cô. “Lâu rồi không đi giày cao gót, đúng là không quen lắm.”

”Không sao, nếu thật sự không đi được, em có thể ngã vào người anh.” Thời Dật nén giọng, hơi cúi đầu nói bên tai cô.

Người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ nghĩ rằng hai người đang nói với nhau những lời tâm tình.

Chu Tư Nam cầm ly rượu vang, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía trước, “Thế giới nhỏ bé thật. Diên Bắc, hàng xóm mới của cậu kìa.”

Phó Diên Bắc đương nhiên cũng nhìn thấy, từ lúc bọn họ đi vào anh đã chú ý đến rồi. Sau cuộc gọi kia, Diệp Nhiên cũng không còn xuất hiện trước mặt anh nữa.

Cô đột nhiên bước vào thế giới của anh, rồi sau đó lại không nói gì rồi biến mất.

Phó Diên Bắc lặng lẽ cầm ly rượu lên, vô tình uống hết nửa ly.

Chu Tư Nam hời hợt nói, “Nghe nói hồi trước Thời Dật ở Anh có một người bạn gái, nhiều năm như vậy, anh ta không trở về, cũng là vì cô ấy. Bây giờ thì có vẻ như có một số chuyện đúng là sự thật.”

Phó Diên Bắc nuốt rượu trong miệng xuống, mùi hương vẫn còn lưu lại trên môi. “Tư Nam, từ lúc nào mà cậu nhiều chuyện như vậy rồi? Ồ...” Anh cố ý dừng một chút, “Cậu đây là quan tâm đến anh vợ tương lai của mình, không tính là nhiều chuyện.”

Chu Tư Nam nở một nụ cười, “Diên Bắc, cậu đừng có chó chê mèo lắm lông, còn cậu thì sao?”

Phó Diên Bắc mất hứng, thấy một người đứng trong đám đông, “Thời An...”

Một cô gái xinh đẹp vui vẻ đi tới. “Các anh ở đây sao? Em tìm các anh nãy giờ.” Dáng người Thời An cao gầy, mặt nhỏ, ngũ quan đẹp tựa như điêu khắc vậy.

Phó Diên Bắc cười cười, “Tôi đi ăn một chút đây.” Lúc sắp đi, anh nhìn Chu Tư Nam, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.

Diệp Nhiên cùng Thời Dật đi gặp một số người, lời ăn tiếng nói của cô đúng mực khiêm tốn, khiến mọi người không thể tránh khỏi ngạc nhiên. Cứ tưởng là một bình hoa, hóa ra lại là một bình hoa chứa châu báu.

Trải qua một vòng, Thời Dật rất cảm động, “Diệp Nhiên, tối nay cám ơn em.” Anh là con trai trưởng nhà họ Thời, từ nhỏ đến lời đều gánh trên vai những trọng trách của gia đình.

”Thời Dật, bây giờ em đã hiểu, mấy người các anh sống thật mệt mỏi.” Diệp Nhiên đặt tay lên bàn, đứng lâu nên chân vừa sưng vừa đau.

”Có muốn đi lên nghỉ ngơi một chút không?” Anh có một phòng riêng ở khách sạn.

”Không cần đâu, anh đi làm việc trước đi, không cần để ý đến em đâu, lát nữa em sẽ đi ăn một chút gì đó.”

”Diệp Nhiên...” Anh muốn đưa cô đến gặp ông nội một chút.

”Thời Dật, bên kia có người đang đợi anh.”

”Được rồi, chờ anh một chút.”

Sau khi Thời Dật rời đi, Diệp Nhiên bưng dĩa thức ăn yên tâm ăn cho thỏa thuê. Dạ tiệc buffet tương đối phong phú, Diệp Nhiên hài lòng hưởng thụ, không chú ý có người đi đến bên cạnh.

”Bánh ngọt ngon như vậy sao?” Diệp Nhiên ngẩn người ra, là giọng nói cô không thể quen thuộc hơn. Tay run run cầm dĩa thức ăn, cô dùng sức siết chặt bàn ăn.

Tang San nói, không nên chiều chuộng đàn ông, cô càng chủ động thì anh ta sẽ cảm thấy cô tùy tiện, càng không đặt cô ở trong lòng.

Trước kia Diệp Nhiên cảm thấy những lời này không đúng lắm, bởi vì Tang San chưa từng yêu ai, mà cô thì đã có kinh nghiệm yêu một người. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy những lời đó rất đúng.

”Anh đang nghi ngờ tay nghề của đầu bếp khách sạn năm sao à?” Diệp Nhiên chậm rãi trả lời. Hừ, Phó Diên Bắc anh dám cho tôi số giả, bây giờ lại còn dám đến tìm tôi.

Phó Diên Bắc mặc âu phục gọn gàng, im lặng một lát. “Diệp Sênh dạo này có khỏe không?”

”Cám ơn anh đã quan tâm, khỏe hơn nhiều rồi.” Diệp Nhiên thấy hơi bất an, không biết rốt cuộc anh có ý gì.

Cứ thế, hai người rơi vào im lặng. Diệp Nhiên cũng không muốn ăn nữa.

Cô cúi đầu, khuyên tai nhẹ nhàng lắc lư. Phó Diên Bắc cảm thấy ánh mắt như mê như loạn, đầu lại càng thêm đau nhức.

Trong lòng Diệp Nhiên đang đấu tranh giữa hai suy nghĩ, cơ hội tốt như vậy, cô thực sự không muốn bỏ lỡ, nhưng cô lại không muốn tha thứ cho Phó Diên Bắc dễ dàng như thế. Cô nhìn anh, phát hiện anh đang cau mày lại. “Anh sao vậy?” Cô nắm lấy cánh tay anh, mặt đầy lo lắng. Lúc nào cô cũng một lòng yêu anh, làm sao có thể dễ dàng buông tay ra được.

Phó Diên Bắc trả lời, “Trong lòng buồn bực.”

Trước giờ Diệp Nhiên chỉ thích mềm không thích cứng.

Vườn hoa sau khách sạn, có đài phun nước tuyệt vời, trong hồ còn nuôi nhiều cá chép gấm. Gió đêm lồng lộng, vầng trăng sáng treo trên bầu trời như một đôi mắt cười.

Phó Diên Bắc đi trước, Diệp Nhiên tức tối đi phía sau.

Không nắm tay.

Thật là lãng phí một khoảng thời gian tốt đẹp.

Diệp Nhiên chán nản, tại sao phải cùng anh đi ra đây, cuối cùng cô dừng lại.

Phó Diên Bắc đi được vài bước nữa mới phát hiện, quay đầu, thấy cô đứng ở đằng kia, ánh mắt oán giận nhìn mình. Anh buồn cười nhưng vẫn nhịn được, “Đến đây.” Trong lời nói mang theo một chút mệt mỏi.

Mắt Diệp Nhiên sáng lên, nhưng vẫn kiêu ngạo nghiêng mặt qua một bên, “Anh Phó, xin lỗi, tôi đi không nổi nữa rồi.”

Phó Diên Bắc cười thành tiếng, tiếng cười quen thuộc làm cho Diệp Nhiên như người mất hồn. Lúc anh đi vào cô cũng không biết. Phó Diên Bắc như cười như không nhìn bàn chân trên đôi giày cao gót của cô, ý nói cô tự làm tự chịu.

Diệp Nhiên đến ngồi ở một bên ghế đá, cuối cùng cũng cởi giày ra, đầu ngón chân như được giải thoát.

Nhờ ánh trăng mà Phó Diên Bắc có thể thấy rõ hai chân của cô, làn da trắng nõn, mắt cá chân tròn tròn cân đối, ngón chân xinh xắn, gọn gàng.

”Tôi vừa mới nghe nói Thâm Hải sẽ gác lại chuyện sửa chữa.” Người nắm quyền của nhà họ Phó không đồng ý, vốn dĩ cũng đã tốn rất nhiều tiền vào khu phố cổ rồi. Có thể tưởng tượng ra áp lực bây giờ của Phó Diên Bắc. Nhưng cô biết anh nhất định sẽ không vì chuyện này mà dễ dàng thay đổi quyết định, nếu vậy tiếp theo anh sẽ làm gì?

Phó Diên Bắc hơi nghiêng đầu, “Thời Dật nói cho cô?”

Diệp Nhiên nhún vai, “Tôi nói tôi thật lòng rất muốn hợp tác với Thâm Hải. Chẳng lẽ chân tình của tôi anh còn không nhìn thấy?”

Người phụ nữ này lại dụ dỗ anh.

”Chân tình của cô?” Phó Diên Bắc nhìn lướt qua trước ngực cô theo bản năng. Phần ngực trước váy hơi trễ xuống, để lộ làn da nhẵn nhụi, “Ở đâu?”

Diệp Nhiên giật mình rồi lại cười. Bốn năm, cô và anh đều không hề thay đổi.

Ánh trăng sáng trốn vào trong những đám mây, sắc trời tối đi.

”Vậy anh có muốn nhìn thấy chân tình của tôi không?” Cô nén giọng, hơi thở như hoa lan vậy. Ngước đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của anh. Gò má nóng như có lửa, cũng may là lúc này không sáng cho lắm.

Trái tim anh như rơi tõm xuống nước.

Cuộc sống của Phó Diên Bắc rất buồn tẻ. Lúc ở Mỹ, ngoài việc chữa bệnh ra thì chỉ có học hành, sau đó lại vì sự nghiệp của gia đình. Mấy năm nay, trừ Tô Thiều Ngôn ra, anh chưa từng tiếp xúc với một cô gái nào. Diệp Nhiên vừa xuất hiện đã phá tan cuộc sống yên bình như mặt nước của anh.

Đại khái là từ trên trời rơi xuống một em Diệp.

Anh đứng dưới ánh đèn màu cam ấm áp, tao nhã tuấn tú, “Đợi một chút.”

Qua một hồi lâu, Diệp Nhiên mới nghe được ba chữ này... đợi một chút.

Xung quanh rơi vào yên tĩnh.

”Anh nói gì?” Cô không xác định được, không yên tâm, cũng không dám tin.

Phó Diên Bắc nhấc chân quay về.

Diệp Nhiên cũng không để ý đến bàn chân chưa kịp mang giày, vội đi theo anh, “Tôi nghe rồi. Anh... anh là có ý đó sao?”

Phó Diên Bắc cong môi lên, bước chân cũng từ từ đi chậm lại. “Liên lạc sau vậy, tôi về trước.”

Diệp Nhiên cảm thấy người này thật không hiểu cái gì gọi là phong tình, nhưng cô thực sự rất thích, thích đến chết đi được, chỉ nhìn anh mà không nói gì.

Phó Diên Bắc nhìn cô, “Diệp Nhiên, tôi phải về rồi.” Nhắc lại lần nữa. Trong giọng nói lạnh lùng cứng rắn có chút gì đó khiến người ta cảm thấy rất dịu dàng.

Diệp Nhiên khẽ ừ một tiếng, “Trùng hợp thật, tôi cùng đường với anh.” Đúng là như vậy.

”Cô không nói với Thời Dật một tiếng sao?” Giọng nói của Phó Diên Bắc dường như mang theo ý cười.

Diệp Nhiên cười hì hì, “Bây giờ chắc chắn Thời Dật đang bận chào hỏi khách khứa, tôi cũng không nên làm phiền anh ấy.”

Lục Phong lái xe đến, ánh mắt trợn trừng thành lục lạc.

”Hi Lục Phong, chào buổi tối.” Cô lên xe, chào hỏi cậu ta một cách tự nhiên.

Lục Phong bị sốc, khó mà tin được, cô gái đó đã hạ gục được Tiểu Phó tổng của cậu ta rồi sao? Diệp Nhiên cười cứ như hoa vậy.

Mà cô với Lục Phong cũng giống như bạn bè thân thiết vậy.

Phó Diên Bắc cũng không giải thích gì.

Xe rời đi.

Phó Diên Bắc quét xuống chân cô, đôi chân trần xinh đẹp, làm anh nháy mắt ngây người ra, “Lục Phong, dừng ở cửa hàng bách hóa phía trước.” Giọng nói trầm thấp.

”Vâng.”

Một lát sau, xe dừng lại.

Lục Phong: “Phó tổng, anh muốn mua gì vậy? Cứ để tôi đi là được.”

”Hai người ngồi trong xe đợi một chút.” Phó Diên Bắc xuống xe.

Diệp Nhiên muốn đi, nhưng cô rụt chân lại, đôi giày đã để lại khách sạn rồi. Vì xúc động mà quên luôn cả giày, cô nên làm gì bây giờ?

Không lâu sau, Phó Diên Bắc trở về với một cái hộp ở trên tay.

Tối nay, một lần nữa Lục Phong lại bị sốc. Cậu ta cảm thấy mình cần phải uống thuốc trợ tim ngay lập tức.

Phó Diên Bắc đưa hộp giày cho Diệp Nhiên, rồi cũng không nói gì nữa.

Diệp Nhiên cảm thấy mọi thứ đều giống như đang ở trong mơ vậy, chỉ ngây ra hỏi, “Cho tôi?”

Anh nghe xong, nheo mắt lại, “Giày nữ, không lẽ lại mua cho Lục Phong sao?”

Lục Phong: “...”

Diệp Nhiên: “Cám ơn anh.” Cô không nỡ mang. Phó Diên Bắc mua giày cho cô, sẽ có hình dạng như thế nào nhỉ? Nhất định sẽ rất đẹp. Diệp Nhiên tư từ mở hộp ra, là một đôi giày converse màu trắng.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên.

Giày converse với váy? Có nhầm không vậy? Cô càng nhìn càng không hiểu ý của Phó Diên Bắc.

”Lục Phong, lái xe đi.” Phó Diên Bắc vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên mà mở miệng.